Tiếu Tĩnh Sanh trúng tên rơi xuống ngựa. Mũi tên xuyên qua cổ y.
Quân Bắc Sơn trông thấy kinh ngạc, không ai biết mũi tên Thiên Ngoại Phi Tiên này ở đâu đến. Nhìn Tiếu Tĩnh Sanh run rẩy giãy dụa trên mặt đất mấy cái là bất động, cả bọn đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc hoảng hốt.
Đại đa số binh sĩ không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Mấy ngàn binh mã cũng đã qua sông sang đến bên bờ Nam. Chỉ đợi sang đến bờ thì coi như đã là thoát khỏi địa ngục. Không ít kẻ đã mất hết hồn vía, phát hiện trên người đã đầm đìa mồ hôi. Còn Tiếu Hoán Chương ở trên bờ đã phái quan tướng hò hét hạ lệnh cho binh sĩ ở bên bờ bố trí phòng vệ.
Đại bộ phận quân sĩ vượt sông Lương Tử đã bình tĩnh trở lại. Có thể là về đến địa bàn của mình, không ít binh sĩ Bắc Sơn tinh thần hoảng hốt giờ đã trấn tĩnh. Dưới tiếng hò hét của bọn quan tướng, rất nhiều binh sĩ ở ngay bờ lại tập trung ngay lại, tổ chức phòng tuyến. Có điều, phòng tuyến như vậy hết sức vội vàng lỏng lẻo và rời rạc.
Trên mặt sông vẫn là một đoàn quân đông như kiến. Những chỗ băng bị nứt vỡ ngày càng nhiều, có một số lỗ thủng mà chỉ loáng một cái đã nuốt chửng hơn chục người. Trong thời tiết đông lạnh, nước sông cóng như băng, rét thấu xương tủy. Những người bên trên chỉ lo việc chạy trốn cho mình chứ chẳng dám tính tới việc nhảy xuống nước mà cứu chúng bạn. Thế là có người bị chết đuối dưới sông.
Những binh sĩ bên cạnh Tiếu Tĩnh Sanh lúc này không biết làm thế nào cho phải. Nhìn thấy Đại công tử trúng tên mà chết, bỏ mặc thì hình như không ổn. Nhưng xử lý như thế nào thì chúng cũng không dám tự ý manh động.
Lúc này, một con ngựa phi nhanh từ trong đám người lao ra. Đó chính là La Định Tây. Gã lại gần, xuống ngựa. Nhìn Tiếu Tĩnh Sanh giờ đang nằm trong vũng máu, gã ngây ra như phỗng, mắt đờ ra, rồi chậm rãi từng bước tới gần, quỳ xuống. Nhìn Tiếu Tĩnh Sanh lúc này đã tắt thở, nhưng hai mắt vẫn mở to, dường như là chết không cam lòng vậy.
Khóe mắt La Định Tây run rẩy, gã đưa tay vuốt mắt cho Tiếu Tĩnh Sanh. Sau đó, gã giơ tay chỉ mấy tên lính, nói:
- Mấy người các ngươi, đưa Đại công tử lên ngựa, đưa di thể mang về Đan Dương, quay trở lại sẽ luận công ban thưởng.
Đám binh sĩ nhìn nhau, chúng cũng không nói thêm gì mà đồng sức đưa thi thể của Tiếu Tĩnh Sanh lên ngựa. Sau đó, cả đám bảo vệ thi thể Tiếu Tĩnh Sanh hướng về phía bờ Nam.
Bỗng nghe phía sau vang lên tiếng hò hét vang dội. Rất nhiều binh sĩ quay đầu lại đã thấy từ xa quân Tây Quan đã dàn thành trận. Quả thật, chúng đã từ phía sau đuổi giết tới nơi. Nhìn quân Tây Quan đông vô số, cờ xí rợp trời, quân Bắc Sơn hồn bay phách tán, dẫm đạp lên nhau mà chạy sang bờ bên này. Trong lúc hỗn độn, cả đám chen chúc, chà đạp lẫn nha, chết mất đa số.
Tiếu Hoán Chương nhất thời không hiểu Tiếu Tĩnh Sanh giờ thế nào. Chỉ nghe hiệu lệnh từ bờ kia vọng lên, lão lập tức cưỡi ngựa lên chỗ cao, thấy quân Tây Quan như mây đen kéo đến, trong lòng cả kinh.
Lão vung tay, một tên theo đó giương cờ, Đầu thạch xa lập tức bắn đá về phía sông Lương Tử. Mấy vạn hội quân của Bắc Sơn, mới chạy qua sông được một nửa, còn một ít vẫn đang ùn ở bờ Bắc. Nhìn thấy phía sau đã dồn đến chân, trong lòng chúng hoảng hốt vô cùng, cố gắng dồn lên phía trước, thậm chí còn một số binh sĩ hung hãn đã vung đao chém giết khi bị cản đường, cốt chỉ để cho bản thân có lối mà xông lên.
Hiên Viên Thắng Tài lúc này một ngựa dẫn đầu quân Tây Quan truy sát tới sông Lương Tử. Qua một đêm chém giết đẫm máu, quân Tây Quan đã đánh tan quân Bắc Sơn.
Toàn quân Tây Quan giờ đang bừng bừng khí thế, chỉ đợi Hiên Viên Thắng Tài ra lệnh là nhất loạt qua sông tiến vào Thanh Châu Bắc Sơn, chiếm lấy Đan Dương.
Những binh sĩ ở bên bờ Bắc giờ không chen được lên phía trước, lại đang bị đuổi phía sau. Trong tình thế khốn cùng đó, họ đành quay lại chém giết quân địch. Quân Tây Quan giống như mãnh hổ, mà quân Bắc Sơn lúc này đã mất cả khí thế. Bờ Bắc lúc này máu chày thành sông như một lò sát sinh. Những tiếng hô chém giết kêu vang trời.
Tiếu Hoán Chương nhìn thấy quân Tây Quan đã chém giết gần tới bờ sông. Lão không do dự nữa, ra lệnh một tiếng, cờ xí vung xuống, mấy chục cỗ xe bắn đá cũng không do dự bắn đá vào khoảng giữa sông. Khoảng không như một trận mưa thiên thạch rơi xuống, vô số đá rơi vào mặt băng trên sông.
Quân Bắc Sơn không ngờ bờ Nam có đá bắn tới. Trên mặt sông, người người nhốn nháo, chen chúc, đá bắn tới vô số đập vào đỉnh đầu binh lính Bắc Sơn, đem quân Bắc Sơn nghiền thành thịt nát.Trong phút chốc, tiếng kêu khóc tứ phía vang lên. Trong lòng mọi người ngày càng khủng hoảng, giẫm đạp lên nhau mạnh hơn, mà kinh khủng hơn nữa là những viên đá kia cứ như mưa rơi trên sông. Mặt sông dù cho có băng cứng cũng không chịu được đá oanh kích. Trong chốc lát, khắp nơi trên mặt băng đều đã bị nứt nẻ. Đám binh sĩ giẫm đạp lên nhau, trong tiếng kêu la hoảng hốt các lỗ hở nhanh chóng nuốt chửng thêm nhiều nhân mạng. Hàng trăm hàng ngàn binh sĩ chỉ trong lúc hoảng loạn không ngừng kêu cha khóc mẹ, tiếng kêu thảm thiết khôn nguôi. Lại thêm một số người to tiếng mắc chửi. Cả sông Lương Tử lúc này là một đám hỗn loạn.
Nước sông trong xanh bỗng chốc cũng bị nhuốm đỏ màu máu. Phía trước là đá giáng đầu, phía sau là đao gươm sáng loáng của quân Tây Quan. Quân Bắc Sơn cuối cùng cũng hiểu được thế nào gọi là địa ngục.
Rất nhiều quân binh chạy thoát về đến bờ Nam nhìn thấy thảm cảnh đá rơi chết nhiều người, nhiều hơn là đang giãy dụa trong nước sông lạnh băng. Thảm cảnh ấy khiến mọi người tê tái, không ít kẻ quay đầu đi, không dám nhìn.
Tiếu Hoán Chương lúc này mặt cũng đã trắng bệch ra, toàn thân run rẩy. Lão đương nhiên hiểu rõ hậu quả của việc bắn đá ra sông là như thế nào. Thanh danh của lão chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng lớn. Nhưng đây cũng là biện pháp không thể không làm. Nếu để mặc cho quân Tây Quan xông tới, chỉ dựa vào đám tàn quân của Bắc Sơn bây giờ, căn bản là không thể ngăn lại nổi. Đừng nói tới thành Đan Dương, chỉ sợ toàn bộ thành Thanh Châu, thậm chí là toàn bộ Bắc Sơn vì thế cũng sẽ bị quân Tây Quan đánh gục.
Lấy sông Lương Tử làm lá chắn tạm thời, ít ra có thể tranh thủ được một tí thời gian để thở. Chỉ cần có trì hoãn một chút thời gian, có lẽ sẽ có thể nghĩ ra biện pháp hoặc đối sách nào đó.
Lão đã trăm phương ngàn kế bày mưu nghĩ cách cho trận chiến này, nhưng cuối cùng lại cho kết quả như thế này. Đòn đánh mà cả đời lão cẩn thận, không dám dùng đến, trận chiến ngày hôm nay có thể nói là trận thất bại lớn nhất trong đời lão, thất bại thảm hại.
Chợt nghe được một loạt âm thanh như sấm vang lên, Tiếu Hoán Chương ngẩng đầu nhìn sang, lão chỉ thấy đoàn quân Tây Quan ở bờ bắc đang đồng loạt giơ cao binh khí trong tay, ngửa mặt lên trời hò vang. Tiếng hô rõ ràng vang tới:
- Thắng lợi, thắng lợi, thắng lợi....
Tiếu Hoán Chương cảm thấy mắt hoa lên, đầu quay cuồng, cả người như mất thăng bằng muốn lao xuống ngựa. Lão phủ phục xuống ngựa, nằm trên ngựa cho tới khi hết hoa mắt chóng mặt mới ngẩng đầu lên. Dưới trời đất bao la mịt mờ, cảnh sông Lương Tử hoang tàn khắp nơi, tử thương vô số. Không biết bao nhiêu thi thể hoặc nằm trên mặt băng, hoặc bị ngâm trong dòng nước lạnh băng. Thứ nhìn thấy được là cả một màu máu đỏ.
Chợt nhìn thấy một đội nhân mã đi tới, Tiếu Hoán Chương chau mày, nhìn thấy một đội ngũ đang vây quanh một con ngựa. Trên con ngựa đó đang đỡ một người, lão nhìn áo giáp của người ấy nhận ra ngay đó là Tiếu Tĩnh Sanh.
Trong lòng Tiếu Hoán Chương bỗng có dự cảm không hay. Lão không do dự thúc ngựa theo sườn núi từ trên sườn núi đi xuống. Tiểu đội nhân mã đã dừng lại, Tiếu Hoán Chương ghìm ngựa xích lại gần, quay người xuống ngựa, hai tay run run, bước nhanh về phía trước, miệng kêu lên:
- Tĩnh Sanh, Tĩnh Sanh à...
Những binh sĩ hộ tống thi thể Tiếu Tĩnh Sanh trở về liền lập tức giãn ra hai bên, cúi đầu im lặng. Khi Tiếu Hoán Chương tới gần đã thấy thi thể Tiếu Tĩnh Sanh ở trên ngựa, chỗ cổ có một mũi tên lông vũ cắm dựng đứng lên. Nhìn đuôi mũi tên, Tiếu Hoán Chương thừa biết mình đang chứng kiến điều gì. Hai chân lão nhũn ra, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hai tay đưa ra như muốn tìm chỗ vịn, nhưng chẳng tìm được chỗ nào để vịn. Cả người lão lao về phía trước muốn ngã quỵ xuống. May thay, bên cạnh có tên binh sĩ tinh mắt, nhanh tay đỡ lấy Tiếu Hoán Chương.
Lúc này, có binh sĩ tiến lên, cẩn thận đỡ thi thể Tiếu Tĩnh Sanh từ trên ngựa xuống, rồi lại cẩn thận để nằm xuống đất.
Tiếu Hoán Chương điều hòa lại hơi thở, định thần lại, nhìn thi thể Tiếu Tĩnh Sanh nằm trên mặt đất, nhất thời, khuôn mặt tuôn đầy nước mắt, tiến lên, nhìn vào khuôn mặt của Tiếu Tĩnh Sanh.
Rất nhanh, lão khom người xuống, bẻ gẫy một đoạn mũi tên trên cổ Tiếu Tĩnh Sanh, nắm chặt trong tay. Bên trên có người nói vọng tới:
- Bẩm Tiếu đốc, đây là tên của bên Tây Quan.
Tiếu Hoán Chương quay đầu nhìn sang bên kia sông. Quân Tây Quan không qua sông mà đứng nguyên ở đó hô to chiến thắng. Trong mắt lão hằn lên cái nhìn giận dữ, oán hận, tay đấm nắm chặt.
Rất nhanh, trước mặt xuất hiện một bóng người. Người ấy áo giáp xộc xệch, bị tổn hại ít nhiều, toàn thân từ trên xuống dưới đều là máu tươi. Máu nhuộm lấy thân áo bào của lão. Một tay gã tháo giáp xuống, tóc tai bù xù, mặt mũi cũng là một tầng dầy vết máu. Đó chính là La Định Tây.
La Định Tây chậm rãi hướng về phía trước, đột nhiên quỳ xuống, nói:
- Bẩm Tiếu đốc, ti chức bất tài, đã phụ lòng Tiếu đốc bồi dưỡng, ngay cả... ngay cả Đại công tử cũng không bảo vệ nổi!
Rồi gã bỗng nhiên rút đao ra, hai tay cầm bằng giơ lên, tiếp:
- Xin Tiêu đốc giáng tội, xử lý ti chức.
Tiếu Hoán Chương chậm rãi đi tới, đưa tay cầm lấy thanh đao. La Định Tây quay đầu, hướng về phía Tiếu Hoán Chương, nhắm mắt chờ chết.
Lại nghe đến cạch một cái. La Định Tây mở to mắt nhìn ra. Tiếu Hoán Chương đã ném cây đao sang một bên. Ngơ ngác một chút, gã còn chưa hiểu sự tình thì Tiếu Hoán Chương cũng đã đưa tay giữ lấy cánh tay gã, nâng dậy. La Định Tây đứng dậy, vẻ mặt đầy vẻ ăn năn, xấu hổ, vẻ như muốn nói gì. Nhưng, Tiếu Hoán Chương đã lắc đầu, nói giọng khàn khàn:
- Định Tây, thất bại lần này, không phải là do tội chiến đấu, mà do cơ mưu chưa được chu toàn, mắc vào cái bẫy của Sở Hoan.
Rồi Tiếu Hoán Chương ngửa mặt lên, nhìn vào bầu trời trong xanh, thở dài than một tiếng:
- Là do bản đốc đánh giá quá thấp Sở Hoan, coi thường mưu mô của hắn. Ta sớm đã nên nghĩ tới việc Sở Hoan không phải là nhân vật dễ đối phó.
- Tiếu Đốc, sông Lương Tử đã bị chặn, quân Tây Quan có lẽ sẽ không bỏ qua cơ hội này. Chúng có thể sẽ nghĩ cách để vượt qua sông, thậm chí sẽ tiến vào biên giới Bắc Sơn của chúng ta theo hướng phía Đông. Tiếp theo sẽ là chiến tranh đẫm máu. Xin Tiếu đốc cho biết sẽ phải làm thế nào?
La Định Tây thần sắc nghiêm nghị hỏi.
Tiếu Hoán Chương đang trong nỗi đau thương mất con trai trưởng, lòng như lửa đốt, đầu óc hỗn loạn. Giờ nghe La Định Tây hỏi vậy, lão liền hỏi lại:
- Định Tây, ngươi nói xem, tiếp sau đây ta phải làm thế nào?
- Tiếu đốc, theo như ý kiến của ti chức thì quân Tây Quan tuy đã giành thắng lợi nhưng bản thân chúng tổn thất cũng không nhỏ. Tiếu đốc hiện tại cần phải rút về Đan Dương, bố trí phòng vệ ở Đan Dương. Lương thảo của chúng ta đầy đủ thì cho dù quân Tây Quan có đánh tới chân thành, chỉ cần một thời gian ngắn, chúng thiếu lương sẽ tự động lui binh. Sở Hoan ở Tây Quan đều thực thi điền lệnh. Những thân sĩ Bắc Sơn nhất định sẽ ghét điền lệnh. Chúng nên hiểu rằng, nếu thực sự Sở Hoan đánh đến Bắc Sơn, thì rất có khả năng Bắc Sơn sẽ đồng loạt thi hành điền lệnh giống như Tây Quan. Cho đến lúc đó, những ngày vui của thân sĩ Bắc Sơn cũng không còn. Cho nên, đến lúc đó, chúng nhất định sẽ ủng hộ Tiếu đốc trấn thủ Bắc Sơn.
Tiếu Hoán Chương gật đầu nói:
- Ngươi nói có lý.
- Tiếu đốc có thể hạ lệnh, lệnh cho các nam nhân tráng sĩ của thân tướng, thân sĩ người nhà Bắc Sơn tổ chức lại, cứu viện Đan Dương. Chúng là những người có tiền, chỉ cần có thể tập trung đến Đan Dương. Tây Quan có muốn phá thành Đan Dương chiếm lấy Thanh Châu e rằng cũng không phải việc dễ.
La Định Tây tiếp lời:
- Sở Hoan vốn kỵ bên Tây Chu Lăng Nhạc. Hắn quyết sẽ không dám dốc toàn lực bên Tây Quan để đối phó với Bắc Sơn chúng ta. Quân Tây Quan đánh đến, chỉ cần chúng ta ra sức cố gắng chống chọi mấy trận ác liệt. Quân Tây Quan thiếu lương thiếu đồ, cũng sẽ không dám để lâu đâu ạ.