Ánh mắt Tiếu Hằng hiện lên vẻ kinh ngạc:

- Sở đốc, lời của ngài ta không hiểu.

Sở Hoan thở dài:

- Tiếu công tử, ngươi tự suy nghĩ một chút, giả chiến Thanh Đường quân Tây Quan chúng ta cố ý tháo chạy, dựa theo cách nói của Tiếu Hoán Chương, bọn họ chiếm được thành Thanh Đường, quân Tây Quan chỉ lui đến giữ đến thành Giáp Châu, nếu thực sự hai bên thật lòng liên thủ thiết kế Chu Lăng Nhạc, tứ đạo Tây Quan của chúng ta có hơn ba mươi huyện, bị mất một luyện lị Thanh Đường cũng không phải là điều không thể chấp nhận. Nhưng nếu như quân Bắc Sơn sau khi lấy được huyện Thanh Đường, thừa dịp quân Tây Quan của ta rút lui hướng thành Giáp Châu, đột nhiên phát động tập kích phía sau, ngươi nói xem kết quả sẽ như thế nào?

Tiếu Hằng thoáng sửng sốt, nhíu mày:

- Chuyện này... chắc sẽ không có chuyện này đâu!

- Không có là tốt nhất nhưng nếu quả nhiên là như vậy thì sao?

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Hội quân thì không cách nào duy trì đội hình, đội hình vốn dĩ rời rạc. Nếu lúc này quân Bắc Sơn tập kích từ phía sau, quân Tây Quan ta sẽ ứng phó như thế nào? Từ Thanh Đường đến thành Giáp Châu không đến trăm dặm nhưng là vùng đất bằng phẳng, quân Bắc Sơn trước mắt có một ưu thế mà Tây Quan chúng ta không bì được.

Tiếu Hằng dẫu sao không phải là kẻ ngu dốt, lập tức kịp phản ứng:

- Kỵ binh!

- Thanh Đường dựa vào phía nam, kỵ binh khó mà trải rộng ra, nhưng lấy được Thanh Đường, phía bắc là vùng đất bằng phẳng, vừa vặn thích hợp kỵ binh công kích.

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Kỵ binh Bắc Sơn chắc không dưới ba nghìn, ba nghìn kỵ binh nếu thực sự đột ngột tập kích ở phía sau quân Tây Quan chúng ta, Tiếu công tử, ngươi có thể nghĩ qua hậu quả?

Tiếu Hằng cảm giác ớn lạnh chân tay. Nếu không phải Sở Hoan giải thích như thế, chắc hẳn y vẫn không hiểu được trong đó còn có điểm mấu chốt như vậy.

- Sở... Sở đốc, nếu Tiếu Hoán Chương quả thực tính toán như vậy, vậy thì...!

Tiếu Hằng khóe mắt hơi run rẩy.

Sở Hoan khẽ gật đầu nói:

- Đúng vậy, nếu y thực sự làm vậy với Tây Quan chúng ta thì chỉ có thể chứng minh rằng y đã biết được cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan đến ta...!

Hai chân Tiếu Hằng lập tức phát lạnh.

- Tiếu công tử, vụ việc này là do bên ngươi lên kế hoạch, bản đốc mượn tay người của ngươi thực sự cũng không ngờ sẽ làm thành kết quả như hiện tại.

Sở Hoan hạ giọng:

- Nhưng có một điểm bản đốc rất khẳng định, người của ta làm việc gọn gàng linh hoạt, không dây dưa dài dòng, cũng sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ gì. Nếu như Tiếu Hoán Chương thực sự xác định cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan đến ta, ngươi có nghĩ tới nguyên do trong đó?

Chân tay Tiếu Hằng lúc này lạnh toát, thanh âm có chút phát run:

- Sở... Sở đốc, chẳng lẽ... chẳng lẽ ý của ngươi là Tiếu Hoán Chương đã nghi ngờ cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm, có... có liên quan đến ta?

Nghĩ đến đây, lòng của Tiếu Hằng thực sự là hoảng sợ vô cùng.

Sở Hoan nói khẽ:

- Kỳ thực trước khi gặp ngươi, ta cũng không xác định đây là quỷ kế của Tiêu Hoán Chương. Ta thậm chí cảm thấy nếu Tiếu Hoán Chương thực sự dùng cách này để dẫn dụ Chu Lăng Nhạc ngược lại vẫn có thể xem là một diệu kế, ít nhất vào lúc trước khi ta nhận được bức mật hàm đó của ngươi vẫn cho rằng Tiêu Hoán Chương đúng là thực sự phát điên, muốn phân cao thấp với Tây Quan ta cho nên ta tin nếu đây là diệu kế Tiếu Hoán Chương dụ rắn ra khỏi hang, chỉ sợ Chu Lăng Nhạc cũng khó có thể nhận ra điều huyền điệu trong đó, mười phần... là bị mắc bẫy.

Tiếu Hằng khẽ gật đầu, thở nhẹ nói:

- Ngày đó khi Tiếu Hoán Chương bày ra kế sách này, ta cũng rất kinh hãi cũng cảm thấy là một diệu chiêu số một.

- Nhưng hôm nay Tiếu Hoán Chương muốn quân Tây Quan ta lui về giữ thành Giáp Châu, nhường sông Lương Tử và huyện Thanh Đường, điểm này đã xuất hiện sơ hở.

Sở Hoan cười nhạt nói:

- Hoặc là Tiếu Hoán Chương cho rằng ta không tinh thông quân sự, nhìn không ra điểm mấu chốt tồn tại trong đó.

- Sở đốc, nếu như y thực sự muốn tấn công Tây Quan tại sao còn phí công tốn sức nói cái gì mà muốn dụ rắn ra khỏi hang?

Tiếu Hằng thấp giọng hỏi:

- Hơn nữa việc này vô cùng bảo mật, người biết lại không nhiều.

- Nếu ta đoán không sai đây chính là kế trong kế.

Sở Hoan khẽ thở dài:

- Sau khi Tiếu Tĩnh Khiêm chết, rất có khả năng y đã phát giác ra cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan đến ta, cho nên mục tiêu ngay từ đầu cũng không phải nhằm trên người Chu Lăng Nhạc. Y cố ý để người ta hoài nghi cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan tới Chu Lăng Nhạc, y phải báo thù cho con, lại càng không thể va chạm thế lực Thiên Sơn cho nên mượn cớ muốn dụ rắn ra khỏi hang. Đương nhiên là khiến bản đốc tin tưởng tất cả những gì y làm mục tiêu là nhằm vào Chu Lăng Nhạc.

Tiếu Hằng chỉ cảm thấy lúc này phức tạp lạ thường, trông Sở Hoan tuổi còn trẻ thực sự không ngờ tới lại quỷ kế sảo trá như vậy, Sở Hoan vậy mà cũng có thể nhận ra đầu mối trong đó, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, Sở Hoan có thể trong một thời gian ngắn khống chế được Tây Quan xem ra quả thực không phải là ngẫu nhiên.

Tổng đốc trẻ tuổi chẳng những gan dạ hơn người, hơn nữa tâm tư cẩn mật, thực sự là một nhân vật lợi hại.

- Nếu bản đốc thực sự tin tưởng y..., một lòng muốn cùng y liên thủ diệt trừ Chu Lăng Nhạc, tích cực phối hợp đó mới chính là trúng bẫy của Tiếu Hoán Chương.

Hai mắt Sở Hoan phát lạnh:

- Mục đích của y chính là bản đốc, tất cả những gì đã làm chính là muốn làm bản đốc sập bẫy. Một khi bản đốc nhảy xuống, thực sự đúng như lời y nói, lui giữ thành Giáp Châu, như vậy sau khi quân Tây Quan rút khỏi Thanh Đường, binh mã của y tất nhiên sẽ tập kích từ phía sau, hơn nữa sẽ dùng kỵ binh là chính, hoàn toàn phá hủy quân Tây Quan. Như thế chỉ đánh một trận quân Tây Quan liền đại bại. Y thừa cơ liền có thể chiếm cứ Giáp Châu trong thời gian cực ngắn rồi trực tiếp lấn chiếm Việt Châu, đến lúc đó không cần y liên lạc quân Thiên Sơn tất nhiên cũng lập tức xuất binh, từ Tây Đường đánh vào Tây Quan ta...!

Hắn dựa lưng vào ghế rồi thản nhiên nói:

- Tiếu công tử, đến lúc đó bản đốc còn có con át chủ bài gì để đấu với y?

Tiếu Hằng nghe Sở Hoan nói như vậy, lạnh cả sống lưng. Mặc dù y biết Tiếu Hoán Chương cáo già xảo quyệt nhưng nếu tất cả giống như lời Sở Hoan nói, như vậy tâm cơ của Tiếu Hán Chương đã là khiến người khác kinh hãi.

- Trong hư có thực... trong thực có hư... Y ra vẻ là muốn cùng Chu Lăng Nhạc không thể hòa giải, giả bộ như với Sở đốc là địch, nói là muốn dẫn dụ Chu Lăng Nhạc, kỳ thật mục đích của y chính là Sở đốc...!

Tiếu Hằng cười khổ nói:

- Sở Hoan, nếu không có lời nói của ngài thì có nghĩ nát óc ta cũng sẽ không nghĩ ra y lại có khả năng tính toán như vậy.

- Tiếu công tử, nếu như tất cả giống như lời ta nói, hiện tại kẻ nguy hiểm nhất, chỉ có thể là ngươi.

Sở Hoan thở dài:

- Cái gọi là kế sách dụ rắn xuất hiện của y, rất ít người biết, nhưng ngươi là một trong những người biết sự tình, nếu không như vậ còn giao nhiệm vụ liên lạc với ta cho ngươi, trong việc này dường như y vô cùng coi trọng ngươi...!

Khóe mắt Tiếu Hằng liên tục run rẩy.

- Cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm là kế hoạch của ngươi, bên ta hành động, ta từng nói qua, người của ta tuyệt đối không để lại sơ hở. Nếu như không tìm thấy manh mối từ phía ta, như vậy sở hở chỉ có thể xảy ra ở phía ngươi.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Tiếu công tử, nếu như Tiếu Hoán Chương biết rõ cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan đến chúng ta mà vẫn vô cùng nể trọng ngươi, ngươi có lẽ có thể nghĩ ra được nguyên do trong đó.

Trên trán Tiếu Hằng đã toát mồ hôi lạnh, cười khổ nói:

- Nếu y đã biết được nội tình lại không giết ta đương nhiên là vì muốn nhằm vào Sở đốc ngươi, muốn lợi dụng ta đến mê hoặc Sở đốc.

- Tiếu công tử hiểu rõ thì tốt.

- Thế nhưng...!

Tiếu Hằng cau mày nói:

- Nhưng điều này làm sao có thể? Bên ta không có chỗ sơ hở, hơn nữa... hơn nữa sự tình cũng là thúc mẫu mưu tính cẩn thận, thúc mẫu tuy là một kẻ nữ lưu nhưng lại cẩn thận, suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, chắc sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề...!

Y trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói:

- Sở đốc, lời vừa rồi của ngươi không phải là không có lý nhưng cũng chỉ là một loại phỏng đoán, chưa hẳn thật sự là tâm từ của Tiếu Hoán Chương, hoặc có thể y không nghĩ đến mức sâu xa như ngươi, mục đích trong đó cũng không phải là ngươi...!

- Ngươi nói không sai, hiện tại tất cả đều chưa rõ ràng, hai loại khả năng đều tồn tại.

Sở Hoan nói:

- Hoặc là thực sự muốn dụ rắn ra khỏi hang, nhưng ngộ nhỡ không phải như vậy, tất cả đều giống như bản đốc từng nói, bị bản đốc đoán trúng rồi thì sao?

Tiếu Hằng hít sâu một hơi, cười khổ nói:

- Như vậy tại hạ chắc chắn phải chết!

- Ít nhất bây giờ còn chưa chết, trước khi tấn công quân ta, Tiếu Hoán Chương còn chưa đến mức giết người, y vẫn cần dùng ngươi đến mê hoặc ta, nếu ngươi chết rồi, y sẽ lo lắng bản đốc sẽ cảnh giác, không có lợi cho quỷ kế của y.

Sở Hoan lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Nhưng ngươi nói không sai, bây giờ chưa chết không đồng nghĩa về sau cũng không chết. Ngươi đã giết con trai hiện tại nhẫn nhịn, thời gian nhẫn nhịn càng lâu thì hận ý trong lòng càng đậm. Đợi đến lúc y thực sự động thủ, Tiếu công tử, chỉ sợ không nhẹ hơn rút gân lột da.

Tiếu Hằng giật mình một cái, do dự một chút, rốt cuộc nói:

- Sở đốc, để... để đề phòng bất trắc, tại hạ... tại hạ nguyện ý nương tựa vào Sở đốc, đi theo đưới trướng và nghe theo sự phân phó của Sở đốc, xông pha khói lửa, tất cả không từ.

- Ngươi hiện tại vẫn chưa thể đi.

Tiếu Hằng vội la lên:

- Sở đốc, ngươi... ngươi không thể thấy chết không cứu. Tiếu Hoán Chương thủ đoạn tàn nhẫn, nếu như... nếu như thực sự biết được Tiếu Tĩnh khiêm vì ta mà chết, y... y sẽ giết ta, cũng sẽ không cho ta được chết dễ dàng, tất nhiên sẽ khiến ta sống không được mà chết cũng không xong, còn có... còn có Tiếu Tĩnh Sanh, y sớm đã hận ta thấu xương, nếu rơi vào tay y, kết cục càng là...!

Đồng tử co rút mang theo ý sợ hãi.

Khóe miệng Sở Hoan hiện ra một tia cười yếu ớt nói:

- Tiếu công tử, ngươi không nhớ rõ hứa hẹn của bản đốc lúc trước? Bản đốc từng nói, bản đốc sẽ tận lực giúp đỡ ngươi thay thế Tiếu Hoán Chương, hay hiện tại ngươi định bỏ cuộc giữa đường?

- Thế nhưng... thế nhưng nếu Tiếu Hoán Chương phát giác được cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan đến ta thì sẽ không có cơ hội nữa.

Tiếu Hằng bất đắc dĩ nói.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Ông trời không tuyệt đường người, ít nhất bây giờ y chưa dám động đến ngươi thì ngươi vẫn còn cơ hội.

Dừng một chút, cười như không cười nói:

- Hơn nữa Tiếu công tử là người trọng tình nghĩa, hơn nữa Tiếu phu nhân đối với Tiếu công tử cũng là tình hữu độc chung, chính là ngươi chuyển đi thì chỗ của Tiếu phu nhân chẳng phải càng thêm nguy hiểm?

Tiếu Hằng sắc mặt trắng bệch:

- Chẳng lẽ... Tiếu Hoán Chương đã biết...!

Lại không nói tiếp, chuyện riêng tư của y và Tiếu phu nhân che giấu cực kỳ cẩn thận, trừ hai người họ ra thì chỉ có Sở Hoan biết được. Lúc này y kinh hãi, chẳng nhẽ Tiếu Hoán Chương đã biết được sự việc giữa mình và Tiếu phu nhân, nhưng càng nghĩ, mưu hại Tiếu Tĩnh Khiêm vốn dĩ là y và Tiếu phu nhân âm thầm tính kế. Nếu như Tiếu Hoán Chương thực sự biết được nguyên nhân cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm, đương nhiên cũng biết được mối quan hệ giữa y và Tiêu phu nhân.

Nhưng y thực sự nghĩ không ra Tiếu Hoán Chương từ đâu biết được những bí mật này.

- Tiếu công tử, ngươi cũng từng nói, tất cả đều là suy đoán của bản đốc, cũng chưa chắc là đúng thật như vậy, nói không chừng Tiếu Hoán Chương thực sự muốn dụ rắn ra khỏi hang. Nếu đúng như vậy, lúc này ngươi ra đi chẳng phải là địch chưa đánh đã khai, hậu quả chắc chắn càng nghiêm trọng.

Sở Hoan thần sắc lạnh lùng:

- Bất luận là ngươi vì tiền đồ của mình hay là vì người trong lòng ngươi, ngươi đều không nên ra đi. Tiếu công tử, ta tôn trọng ngươi là một nam tử hán nếu vứt bỏ người trong lòng mình để làm một tên đào ngũ, không dám đấu với Tiếu Hoán Chương một phen, vậy thì bản đốc thực sự là đã nhìn nhầm người rồi.

- Sở đốc, ngươi nói ta bây giờ còn có cơ hội gì?

Tiếu Hằng bất lực lắc đầu nói:

- Trong tay ta không có binh cũng không có quyền... cũng không thể tìm Tiếu Hoán Chương, một đao đâm chết y!

Sở Hoan mỉm cười, dựa lưng trên ghế nói:

- Nếu như Tiêu Hoán Chương là kế trong kế, chúng ta tại sao không thuận theo hồ lô vẽ gáo, cũng làm một trận kế trong kế với Tiếu tổng đốc?