Ba đạo Tây Bắc đều là nơi lạnh lẽo, so ra thì Tây Quan lạnh nhất. Mà khí hậu đạo Thiên Sơn dễ chịu hơn rất nhiều so với hai đạo còn lại.
Dù nhiều người nói qua được ngọn Đại Tuyết Sơn tại Sa Châu của Thiên Sơn đạo khí hậu sẽ ấm áp lên, tuy nhiên quan ải phía Tây từ Sa Châu đi về phía Tây luôn bị phong tỏa.
Chưa đến 100 dặm về phía Tây của Đại Tuyết Sơn lại có một sa mạc lớn. Đó là một nơi chưa được biết đến. Dù có nhiều nhà thám hiểm đi qua Đại Tuyết Sơn muốn biết sau khi đi qua sa mạc sẽ là gì, nhưng tất cả những người này đều một đi không trở lại.
Sáng sớm, trong hậu viện của phủ Tổng Đốc thành Minh Sa, Chu Lăng Nhạc mặc áo bào rộng màu xám, tay cầm một thanh kiếm dài, mũi kiếm vàng óng. Động tác của y lúc nào cũng nhanh, nhưng bước đi nhẹ nhàng, cởi mở, rất có khí thế.
Tất cả mọi người đều biết y xuất thân văn nhân, võ công không giỏi.
Nhưng quan lớn, quý tộc đều lấy kiếm là tiêu chuẩn tôn quý, không cần biết có hứng thú với võ công hay không, cũng làm bộ tay cầm kiếm.
Y tập kiếm pháp chủ yếu là để rèn luyện thân thể. Những năm trở lại đây, dù đi ngủ muộn thế nào, mỗi sáng y luôn dậy đúng giờ, sau đó múa kiếm.
Một tên hộ vệ đi vào, nhưng không dám lại gần ngay mà đứng ở xa, không dám quấy rầy.
Đợi đến khi y dừng luyện, đưa trường kiếm cho một gã theo hầu, rồi nha hoàn bên cạnh đưa khăn bông ấm lên cho y lau mặt, tên hộ vệ đứng ở đằng xa lúc này mới dám đi lên trước, quỳ trên đất, bẩm báo:
- Bẩm Tổng đốc đại nhân, Phí đại nhân cầu kiến!
Y lau khô mặt, đưa khăn bông nóng cho nha hoàn, hỏi:
- Là Phí Thanh? Lão quay về rồi?
- Là Phí Thanh, Phí đại nhân!
- Truyền lão vào!
Ngay sau đó, Ty chủ sự Lễ bộ Thiên Sơn đạo Phí Thanh bước đến trước mặt y, liền quỳ xuống, y giơ tay nâng dậy, cười nói:
- Phí chủ sự, ngươi tuổi đã cao, ở đây cũng không có người ngoài, không cần những nghi thức xã giao đó. Bản Đô đốc ngày đêm mong ngóng ngươi trở về. Ngươi về Minh Sa khi nào?
- Hồi đại nhân, ty chức vào giờ Tý tối qua về đến thành Minh Sa.
Phí Thanh khom người nói:
- Vốn muốn đến bái kiến đại nhân ngay, nhưng sợ rằng đại nhân đã đi nghỉ, quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi, nên trời sáng mới đến.
Thấy vẻ mặt mệt mỏi của Phí Thanh, y cười nói:
- Tối hôm qua đã nghỉ ngơi chưa?
- Chợp mắt một lát, không dám làm lỡ đại sự!
- Phí Chủ sự cực khổ rồi, vẫn chưa ăn điểm tâm chứ?
Y hòa nhã, dắt tay Phí Thanh.
- Đi, bản Đô đốc cũng chưa ăn gì, cùng đi ăn vài thứ.
Y nói tùy tiện ăn một chút, nhưng chưa hề qua loa với bữa sáng của mình. Đối với y, cần tuân theo giáo huấn 1 ngày 3 bữa của cổ nhân: Sáng ăn ngon, trưa ăn no, tối ăn ít.
Y rất quan tâm đến sức khỏe bản thân, bữa sáng không bao giờ tạm bợ. Trong phủ có đầu bếp chuyên nấu bữa sáng, ngoài những món điểm tâm tinh xảo, đầy đủ sắc hương vị, y đều ăn một bát cháo táo đỏ và một bát cháo đậu đỏ.
Trên bàn ăn, thêm một phần cho Phí Thanh theo những món của y.
Phí Thanh tuổi đã lớn, ăn không bao nhiêu, do đó chỉ chuẩn bị thêm một phần cháo đậu đỏ.
Khi ăn, y không bao giờ xử lý công vụ, Phí Thanh đương nhiên biết điều này. Trong lòng Phí Thanh rất khâm phục sự bình tĩnh của y. Lão mới từ 36 ổ bảo trở về, cũng không vội biết kết quả, vẫn có thể bình thản ăn sáng. Sự bình tĩnh này không phải người thường có thể có được.
Ăn sáng xong, hai nha hoàn bưng lên mâm bạc, trên mâm có hai bát nước ấm. Chu Lăng Nhạc và Phí Thanh rửa tay xong, dùng khăn ấm lau khô. Lúc này hai người mới đến phòng khách ngồi, người hầu mang trà lên. Y nhấp một ngụm trà. Lúc này mới đặt ly trà xuống, nhìn Phí Thanh, cười hỏi:
- Phí Chủ sự, bên Cam Hầu đồng ý khi nào đưa em gái đến?
Lão đang thổi ly trà, nghe thấy y hỏi, vội đặt ly xuống, trong lòng có chút kinh ngạc nhưng vẫn cung kính nói:
- Đại nhân, ý của Cam tướng quân là muốn giữ Cam cô nương ở lại năm cuối, hết năm sẽ đưa Cam cô nương qua đây, thành thân với Tam lão gia.
Y nghe vậy, cười nói:
- Cam tướng quân là một người thông minh...!
Bấm ngón tay, tính toàn một chút, y nói:
- Cuối năm cũng chỉ cách có tháng nữa, dù gì cũng là huynh muội nương tựa vào nhau, có thể thông cảm!
- Đại nhân, sao ngài biết Cam tướng quân nhất định sẽ đồng ý?
- Phí Chủ sự giỏi ăn nói, làm việc thỏa đáng, phái ngươi đi, chuyện đã thành công một nửa.
Y mỉm cười nói:
- Sau khi ngươi vào, sắc mặt không uể oải, đương nhiên thể hiện sự việc hoàn toàn thuận lợi.
Lão thán phục nói:
- Chu Đô đốc thật mưu trí hơn người. Không sai, lần này chúng ta bí mật đi trước, giả làm thương nhân, Cam tướng quân thịnh tình tiếp đãi. Y rất thích, nói trước mặt mọi người, hai nhà Chu Cam thành thân. Đây là chuyện lớn. Y nói, Chu Đô đốc có thể ưng ý muội muội đương nhiên không thể không phục tùng.
- Vậy là tốt rồi.
Y mỉm cười nói:
- Nắm được Tây Quan, giao Diêm Sơn cho Cam gia kinh doanh, hơn nữa thuế thu được từ hai châu Kim Chúc đều thuộc quân Tây Bắc, y đương nhiên không thể không đồng ý.
Phí Thanh hơi nghiêng người về phía trước, hỏi:
- Chu Đô đốc, ý của ngài là, Cam Hầu nhất định sẽ xuất quân giúp đỡ chúng ta?
- Suy nghĩ của Cam Hầu thế nào, hiện tại ta vẫn chưa nắm chắc.
Y vuốt râu:
- Chỉ cần muội muội y thực sự đến Thiên Sơn, thì chuyện này thành rồi.
Lão vui vẻ đáp:
- Chu Đô đốc, chỉ cần Cam Hầu thực sự quy thuận đại nhân, thì dù Bắc Sơn và Tây Quan có liên thủ cũng nhất định không phải đối thủ của chúng ta.
- Đúng rồi, ngươi đi qua Tây Quan, tình hình bên đó thế nào?
- Sở Hoan xem ra thực sự muốn sống chết một phen với Tiếu Hoán Chương.
Lão nói.
- Nghe nói, quân chủ lực của Tây Quan đều đã điều đến tuyến phía Nam rồi. Hai bên đang khẩn trương chuẩn bị tác chiến. Nếu không có gì bất ngờ, chẳng bao lâu chúng ta sẽ được thấy bọn chúng cắn nhau.
- Tuyến phía Tây thì sao?
Y khẽ hỏi:
- Nghe nói phía Hạ Châu đang tu sửa phòng tuyến, chuyện này hẳn là không giả chứ?
- Quả thực như vậy.
Lão nói:
- Ty chức cũng đã nghe ngóng, Bùi Tích người huấn luyện cấm vệ quân cho Sở Hoan, hôm nay đã đến Hạ Châu. Hạ Châu đang điều động dân phu xây dựng công sự, xem ra đã đề phòng Thiên Sơn chúng ta xuất binh.
Y lại cười nói:
- Sở Hoan coi bản đô đốc là cái gia trong mắt, tuyến nam căng thẳng, đương nhiên hắn sẽ nghĩ chúng ta nhân cơ hội này tiến quân từ phía Tây. Chuyện thường mà.
- Chu Đô đốc, người nói Tiểu Hoán Chương là người cẩn thận, sao lần này lại dễ dàng động can qua như vậy?
Lão cau mày hỏi:
- Thực sự vì cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm, nên liền liều mạng với Sở Hoan? Lẽ nào Tiếu Tĩnh Khiêm thực sự bị người của Sở Hoan phái đi ám sát?
Y suy nghĩ một hồi mới nói:
- Nếu không có chứng cứ xác thực, Tiếu Hoán Chương sẽ không kích động như vậy. Hiện tại, xem ra Tiếu Hoán Chương đã xác định cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có quan hệ với Sở Hoan, nên mới phẫn nộ xuất binh. Tiếu Hoán Chương tuổi đã cao, chỉ có hai người con trai. Dù Tiếu Tĩnh Khiêm không có tài cán gì, nhưng tốt xấu gì cũng không phải người tầm thường. Con trai chết như vậy, già để tang trẻ. Sự bi phẫn trong lòng y cũng là chuyện thường tình.
Phí Thanh nói:
- Tiếu Tĩnh Sanh vẫn luôn kính trọng Chu Đô đốc. Chỉ e, lần xuất binh nà cũng có ảnh hưởng đến Tiếu Hoán Chương. Y vẫn luôn kiên trì đánh Tây Quan. Lần này vừa hay vì cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm, y đưa đẩy thêm, Tiếu Hoán Chương vốn đã đau thương, lại thêm y nói thêm vào. Chuyện xuất binh Tây Quan có thế chính là như vậy.
Y khẽ vuốt cằm, rồi nhíu mày như có suy nghĩ gì, nói:
- Chỉ là, bản Đô đốc thấy có chút kỳ quái, Sở Hoan vì sao lại động thủ với Tiếu Tĩnh Khiêm? Chuyện này thực sự là để gây xích mích trong mối quan hệ giữa chúng ta với Bắc Sơn? Bản Đô đốc cũng hiểu đôi chút về con người Sở Hoan. Hắn làm việc rất kín kẽ, nếu thực sự thích sát Tiếu Tĩnh Khiêm, nhất định sẽ có kế hoạch chu toàn, không thể để lại khe hở. Nhưng theo tình hình hiện tại, Tiếu Hoán Chương đã biết Sở Hoan là hung thủ, vậy thì lần hành động này của hắn nhất định có lỗ hổng... Điều này không thể nào...!
Y suy nghĩ, nhíu mày, hiển nhiên vẫn còn có điều chưa hiểu rõ trong đó.
- Chu Đô đốc, dù thế nào, Bắc Sơn và Tây Quan hiện tại đã là hai bên đối đầu.
Lão cười nói:
- Đây là chuyện vô cùng tốt với chúng ta.
Ngừng một chút, lão hạ giọng, nói:
- Chu Đô đốc, thống nhất Tây Bắc, cơ hội tốt lần này, chúng ta có phải cũng nên chuẩn bị xuất binh?
- Chuẩn bị đương nhiên là phải chuẩn bị, tuy nhiên xuất binh vẫn còn sớm.
Y vuốt râu nói:
- Cứ để bọn họ đánh trước, dù có đánh, chúng ta cũng không thể khinh xuất xuất binh...!
- Chu Đô đốc, nếu Bắc Sơn liên chiến, liên hiệp, Tiếu Hoán Chương có thể lấy được mảnh đất lớn tại Tây Quan.
Phí Thanh vội nói:
- Chúng ta không thể để Tiếu Hoán Chương nuốt Tây Quan.
- Bắc Sơn còn chưa có khả năng lớn như vậy.
Y cười nhạt nói:
- Sở Hoan cũng không phải ngồi không... dù bọn chúng hiện tại có đánh thật, chúng ta cũng phải chờ...!
- Chờ?
- Chờ Cam Hầu đưa muội muội của y qua đây.
Y nói:
- Sau khi Cam Ngọc Kiều được đưa đến, chúng ta nên để Cam Hầu xuất binh. Đến khi đó mới là thời cơ để chúng ta xuất binh.
Phí Thanh ngẩn ra, rồi liền cười nói:
- Chính vậy, chỉ cần Cam Hầu xuất binh, quân Thiên Sơn thêm quân Tây Bắc đương nhiên không còn gì cản nổi, không ai có thể chống được.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân người từ ngoài bước vào, nói:
- Tam lão gia, lão gia đang nghị sự cùng Phí đại nhân, người xem...!
- Cút ngay...!
Nghe một tiếng quát, rồi ngay sau đó là tiếng “ối” thảm thiết. Hiển nhiên là vị Tam lão gia kia hạ thủ đánh người. Phí Thanh hơi nhíu mày. Ngay sau đó, một người từ cửa bước vào, chưa đến 30 tuổi, tướng mạo cũng tuấn tú, ăn mặc sang trọng, xông vào phòng, liếc nhìn Phí Thanh.
Y bước lên, ngồi phịch xuống xuống, ngẩng đầu lên, nói lớn:
- Đại ca, thì ra huynh luôn giấu ta.
- Cái gì?
Y nhíu mày.
- Chu Lăng Khải, ngươi có quy tắc hay không? Không thấy ta đang nghị sự cùng Phí đại nhân sao?
- Ta mặc kệ.
Tam lão gia, Chu Lăng Khải hoàn toàn thất vọng.
- Chuyện kết thân kia, ta quyết không đồng ý. Một mụ đàn bà thối động thương động đao, toàn thân quê mùa, ai đồng ý thì đi mà lấy, dù sao cũng không bước qua cửa của ta được.