Một bóng người từ trên cao nhảy xuống, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Mã Trọng Hành. Ngôi miếu thổ địa này nóc không hề cao, đối phường từ trên nhảy xuống Mã Trọng Hành nhất định sẽ không có thời gian để né tránh, đã biết rõ võ công của đối phương, đã hiện thân đương nhiên sẽ ra ta cũng có thể coi là dày dặn kinh nghiệm, biết rõ lúc này nếu tấn công tấn công Tề Vương, thì phía trước sẽ không phòng ngự được phía trên, không nghi ngờ gì chính là tự tìm đường chết, bèn vung cánh tay lên, múa trường đao xoát xoát xoát, giăng một tấm lưới đao trên đầu mình.

Gạch ngói mịt mù, Tề Vương xoay người bảo vệ Lăng Sương, Lô Hạo Sinh ôm đầu, bọn họ trúng không ít gạch ngói rơi xuống, cũng may chỉ có gạch vụn, cũng không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng.

Mặc dù cũng cảm giác được có người từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhưng vì gạch ngói vụn cũng không thể ngẩng đầu, ba người chỉ nghe có tiếng đao xoát xoát, biết chắc là Mã Trọng Hành đang múa đao, rất nhanh, lại nghe có tiếng “Choang”, lại thêm một tiếng rú thảm, hình như là của Mã Trọng Hành.

Ầm ĩ một hồi, trong miếu lại khôi phục sự tĩnh lặng, Tề Vương rùng mình rơi hết gạch ngói trên người xuống, cẩn thận từng chút nghiêng đầu sang, chỉ thấy một người mặc áo bào đen rộng quay lưng lại mình, còn Mã Trọng Hành đang nằm nghiêng dưới chân tường, cơ thể co quắp mềm nhũn hình như không thể động đậy, cây đao bắn sang một bên.

Tề Vương bất ngờ, y biết rõ mặc dù võ công của Mã Trọng Hành không phải cao thủ đứng đầu nhưng cũng không đến nỗi dễ dàng bị người ta đánh bại như vậy. Lần này, chỉ trong nháy mắt, Mã Trọng Hành đã bị đối phương đánh ngã, đủ thấy công phu người này thực sự rất cao minh.

Tề Vương biết rõ, chính kẻ mặc áo bào rộng quay lưng lại mình đã ra tay.

Mã Trọng Hành thở hổn hển, tay ôm ngực, sắc mặt xem ra hết sức đau đớn, như muốn giãy giụa đứng lên nhưng vừa động hai cái, xương cốt cả người như vỡ nát. Lúc này lửa đã tắt, trong miếu chỉ lờ mờ tối, Mã Trọng Hành nhìn chằm chằm bóng người kia, trong gió lạnh, áo bào gã bay bay, nhưng không thể nhìn rõ mặt, chỉ thấy chòm râu dài phất phơ, có thể mờ mờ nhìn được hình dáng, y có cảm giác người này có vài phần khí tức tiên phong đạo cốt.

- Các hạ...các hạ là người phương nào?

Tề Vương cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, thực ra Mã Trọng Hành cũng không hiểu, y mới chỉ vung trường đao che phía trên, muốn dùng đao thế để ép đối phương, nhưng đột nhiên, y cảm thấy lồng ngực mình đau như bị một thanh thiết trùy khổng lồ đập vào, thân thể bay ra đập vào tường gục xuống, cảm thấy xương sườn như đã gãy, lại thêm cảm giác đau đớn tới tận xương tủy. Chỉ sợ xương gãy đã xiên vào nội tạng.

Một đòn của đối phương như sét đánh, Mã Trọng Hành hiểu rất rõ, mặc dù mình chỉ trúng một đòn, nhưng đã gãy xương, nội tạng bị thương, sống không được lâu nữa.

Sự đau đớn trong ngực khó mà chịu nổi, Mã Trọng Hành vẫn cố gắng chịu đựng, y thực sự không rõ vì sao tối nay lại xảy ra biến cố như vậy. Trên đường đi, Cừu Như Huyết tận hết năng lực xóa dấu vết, liên tục bố trí mê trận, chỉ vì muốn bỏ lại truy binh đằng sau. Nếu không phải mình để lại ám hiệu thì mấy người Điều Hậu cũng chưa chắc đã tìm được manh mối để theo kịp.

Lần này bỏ chạy suốt mấy trăm dặm, đương nhiên Tề Vương phải che giấu tung tích cực kỳ cẩn thận. Đám người Điều Hậu đuổi theo cũng vô cùng cẩn thận, có thể nói là lặng yên không một tiếng động, vào đúng lúc này lại đột nhiên xuất hiện người nọ, có vẻ như hết sức rõ ràng hành tung của Tề Vương, Mã Trọng Hành sao có thể không kinh ngạc.

Mã Trọng Hành cũng không biết rốt cuộc đã sơ suất ở đâu, lúc này thực ra y cũng chẳng muốn biết sơ suất ở đâu nữa, sắp chết tới nơi rồi, y chỉ muốn biết mình chết trong tay ai.

Người kia thở dài:

- Sau khi nhìn thấy thi thể ngươi vốn nên lập tức rời đi, nếu vậy, có lẽ còn có thể sống lâu hơn một chút...

Khóe mắt Mã Trọng Hành giật giật, thở hổn hển.

Y hiểu rõ ý người này, hai cỗ thi thể lúc trước là đối phương răn đe mình, nếu khi ấy mình lập tức trốn đi đối phương sẽ không xuất thủ.

Ánh lửa lóe lên, người nọ thắp một ngọn nến, Mã Trọng Hành mở to mắt, thấy rõ được đối phương. Đó là một khuôn mặt dài, gò má hơi cao, sống mũi khá thẳng, râu dài phất phơ, vài phần cao thâm khó dò, trong ánh lửa, y đột nhiên nhận ra người này mặc đạo bào.

Trong bóng tối lờ mờ, y thấy áo bào của kẻ kia bay bay mới biết là một đạo bào.

- Ngươi...ngươi là đạo sĩ?

Hơi thở của Mã Trọng Hành bắt đầu yếu đi, thân thể khẽ giật một cái:

- Thiên Môn Đạo... chẳng lẽ...chẳng lẽ ngươi là người của Thiên Môn Đạo?

Đạo sĩ lắc đầu:

- Đạo là đạo, đã không phải đạo, sao còn gọi là đạo?

Câu nói này khá là huyền diệu, khiến cho người ta không hiểu. Tề Vương ở bên cạnh lại cuống lên, đương nhiên y cũng nhìn ra người này đang mặc đạo bào, nghe ba tiếng “Thiên Môn Đạo”, tim y thắt lại, thầm nghĩ chẳng lẽ đúng là người của Thiên Môn Đạo bất ngờ xuất hiện?

Nếu vậy, quả thực mình vừa thoát vuốt sói lại rơi vào miệng cọp.

Thiên Môn Đạo vốn là địch nhân lớn nhất của triều đình, quan binh và đạo đồ Thiên Môn Đạo như nước với lửa, gặp nhau chẳng lưu tình, mình là Hoàng tử nước Tần, nếu quả thực đối phương là đạo nhân Thiên Môn Đạo, lão đã bất ngờ xuất hiện, đương nhiên không phải để cứu mình, chỉ sợ có mục đích khác.

- Là ngươi...!

Đột nhiên Mã Trọng Hành sợ hãi hô lên:

- Ngươi...vì sao ngươi lại ở đây? Chuyện này...sao có thể....!

Y vô cùng kinh ngạc, như thể vừa mới bất ngờ nhận ra được đạo nhân nọ.

Đạo nhân thản nhiên hỏi:

- Hình như ngươi biết ta rất rõ?

- Là kẻ xem bói...

Mã Trọng Hành cố gắng chống tay hơi hơi ngồi dậy:

- Ngươi là kẻ xem bói... Ta đã thấy ngươi...!

Đạo nhân thở dài:

- Đương nhiên đạo sĩ xem bói rồi, quẻ tượng hôm nay của ngươi thực không tốt...

Ánh mắt Mã Trọng Hành vẫn đầy khiếp sợ:

- Không thể tưởng được...thì ra là ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi... rốt cuộc là ai?

Tề Vương càng nghe càng hồ đồ.

Mã Trọng Hành đột nhiên nhắc tới đã gặp đạo sĩ, Tề Vương còn tưởng rằng y thực sự biết đạo nhân này, nhưng hai câu cuối này rõ ràng y không biết đạo nhân nọ. Tề Vương nhíu mày, sắc mặt rất nghi ngờ.

- Bần đạo là người xuất gia, vân du tứ hải, gặp chuyện bất bình đôi khi thích ra tay quản một chút việc thiên hạ.

Đạo nhân nọ thở dài:

- Ngươi rồi cũng phải chết, biết rồi thì sao?

Mã Trọng Hành lại nhổ ra một ngụm màu tươi, ánh mắt dần mờ đi, cơ thể lại càng co rúm lại:

- Ngươi...ngươi không phải người của Tề Vương... Cũng không phải người của Thái tử... Ngươi...

Y cố thẳng lưng:

- Ngươi là...ngươi là...!

Y lại gục xuống, đầu rũ xuống, không còn hơi thở nữa.

Thấy Mã Trọng Hành đã chết, Tề Vương chẳng cảm thấy chút nhẹ nhõm, so với Mã Trọng Hành, đạo nhân này lại càng khủng bố hơn.

Tề Vương không biết người này là địch hay bạn, nếu là địch, thì nhất định còn khủng bố hơn Mã Trọng Hành rất nhiều.

Một đao Huyễn Tứ Đao, quỷ đao huyễn ảnh, đây là chiêu tất sát của Điền Hậu.

Cừu Như Huyết có tránh cũng không thể tránh, trong tay y còn có đao, nhưng bốn đao của Điền Hậu đều nhắm vào bốn điểm yếu của Cừu Như Huyết, cho dù y đỡ chỗ nào cũng còn tới ba nơi khác lộ ra sơ hở.

Ánh mắt Điền Hậu sáng lên.

Đúng lúc này, đột nhiên Điền Hậu nhìn thấy hai mắt Cừu Như Huyết vốn đã rơi vào tuyệt cảnh lại đột nhiên sáng lên, ánh sáng tỏa ra tứ phía mang theo thần thái khác thường.

Thần thái đó không phải một kẻ sắp chết nên có.

Lúc này, ánh mắt Cừu Như Huyết đáng lẽ ra phải đầy tuyệt vọng, bất lực, sợ hãi, chứ không phải sự hưng phấn này.

Trong tình hình này, Cừu Như Huyết xuất một đao.

Đao kia rất kỳ lạ, cách dùng đao cơ bản là chém, lướt, gọt, bổ, nhưng lần này Cừu Như Huyết xuất đao lại là đâm, giống như dùng kiếm, nghiêng nghiêng đâm một đao xuống đất.

Tốc độ đao đó cũng không hẳn là mãnh liệt, thực ra còn hơi có phần yếu ớt, giống như chỉ là tiện tay đâm ra một đao, một Điền Hậu tinh thông vô số đao pháp huyền ảo vậy mà lại không biết trong số các đao pháp này lại có một chiêu như vậy.

Từ nhỏ Điền Hậu đã gian khổ học đao pháp, chẳng những bái vô số danh sư học đao, hơn nữa tự mình cũng có thể cảm ngộ vô số trăm đao dài, trăm đao ngắn, từ đó ngộ ra chân lý đối với đao pháp của mình...

Không có tẩy lễ trăm đao cũng không thể có Quỷ Đao Điền Hậu hôm nay, càng không thể nỏi danh cùng với Cuồng Đao Bá Đao.

Điền Hậu biết rõ, đao pháp của mình, nhờ rất nhiều vào thiên phú, chỉ cần là đao pháp đã từng nhìn thấy gần như là không thể quên được, bất luận là đao pháp gì, y đều có thể đoán ra được chiêu thức tiếp theo của đối phương là gì chỉ trong nháy mắt, hơn nữa còn có thể đoán được ưu điểm và sơ hở của đao pháp đối phương.

Nhưng hiện giờ Cừu Như Huyết đánh ra chiêu này, thoạt nhìn rất bình thường không có gì lạ, giống như một người không thể nắm được cả đao pháp cơ bản, lại dùng đao như trường kiếm.

Khí lực xuất đao tuy không lớn, đao kiếm nghiêng lệch, giống như chỉ là tùy ý đâm vào ngực Điền Hậu một đao.

Một đao Huyễn Tứ Đao của Điền Hậu sấm sét vô song, như đại dương bao la gào rít giận dữ trong cuồng phong, sóng biển như núi, khí thế uy mãnh, như cơn sóng gió ập vào đầu Cừu Như Huyết. Còn một chiêu bất đắc dĩ trước khi chết này Cừu Như Huyết lại giống như một con thuyền con trong sóng lớn, dường như sẽ bị bão táp nuốt trọn chỉ trong nháy mắt, nhưng lại vẫn vô cùng bình tĩnh.

- Phụt!

Máu tươi tung bay, một cánh tay bay lên, bàn tay đứt lìa vẫn nắm chặt đao, “bịch” một tiếng rơi xuống đất, mặc dù bàn tay kia đã rời khỏi cơ thể nhưng năm ngón tay cầm đao vẫn động đậy.

Cánh tay đứt lìa đầm đìa máu tươi, máu tươi vẫn chảy ròng ròng trong tuyết trắng như mây, chỉ chốc lát đã nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng.

Điền Hậu quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, cánh tay phải thỏng xuống, cánh tay trái bị chém đứt đến tận vai, miệng vết thương ở đầu vai vẫn chảy máu ào ạt, nhưng sắc mặt vẫn hoàn toàn không có vẻ gì là đau khổ, thậm chí hơi ngây ngốc, ánh mắt ngây dại, chậm chậm quay đầu, nhìn cánh tay đã đứt lìa cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, như thể đang chìm trong một cơn ác mộng.