Tề Vương sắc mặt tái nhợt, âm thanh cũng phát run:
- Mã...Mã Trọng Hành, ngươi thật sự là người của Thái tử. Ngươi...Ngươi ở bên bổn vương đều là do Thái tử sắp xếp?
Mã Trọng Hành nói:
- Vương gia, sự việc cho tới bây giờ cũng không có gì cần phải giấu giếm nữa, không sai, ta là nghe theo sự phân phó của Thái tử, nhưng muốn nói là người của Thái tử ngược lại cũng chưa chắc, ta chỉ nghe theo lệnh của Điện soái. Điện soái kêu ta nghe theo sự phân phó của Thái tử, ta đương nhiên là phải phục mệnh hành sự.
- Mã Trọng Hành, tên khốn nhà ngươi này.
Tề Vương vì phẫn nộ mà toàn thân run rẩy:
- Tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ ngươi, uổng phí bổn vương tín nhiệm ngươi, ngươi...Không ngờ ngươi lại là phản đồ!
Mã Trọng Hành thở dài:
- Vương gia, thực ra việc này không trách ta được. Nói ra cũng không thể trách Vương gia mà chỉ có thể trách thân là đế vương của vương gia, càng trách vương gia là chướng ngại vật trong việc đăng cơ của Thái tử điện hạ. Nếu ngươi không phải là hoàng tử thì sẽ không có nhiều thị phi như vậy.
Lắc lắc đầu:
- Ngươi từ đầu đến cuối đều bị Thái tử nắm trong lòng bàn tay mà không biết, có lúc ta cũng cảm thấy lo lắng thay cho ngươi. Nói ra ngươi và Thái tử đều là hoàng tử thánh thượng, thật không biết hai người vì sao lại khác xa nhau đến vậy...!
Tề Vương nắm chặt thanh đao trong tay, lạnh lùng nói:
- Tên phản đồ ngươi này, ta muốn giết ngươi!
Tiến lên hai bước, vung đao hướng về phía Mã Trọng Hành mà chém. Mã Trọng Hành duy trì khuôn mặt tươi cười cũng không vội xuất đao, đợi đến khi đao của Tề vương chặt xuống, y mới đưa tay ra dùng lực để đỡ lấy, cơ thể Tề vương không tự chủ được lui về phía sau, Mã Trọng Hành cười lớn nói:
- Nhớ năm đó lúc Thái tử lớn như ngươi đã có thể ra trận giết địch, trở thành Hán vương, khi tuổi tác giống như ngươi cũng xem như là một thân võ nghệ...!
Nhìn Tề vương một cách cợt nhả:
-Thân thủ của ngươi như vậy cũng muốn làm quân nhân thiên hạ?
Tề Vương thở phì phò, cười lạnh nói:
- Ngươi là phản đồ, tại sao lại cùng chúng ta ra khỏi thành? Ngươi biết kế hoạch trốn khỏi kinh thành của bọn ta, vì sao lại không báo cáo Thái tử?
- Đối với kế hoạch của các ngươi, Thái tử nắm rõ như lòng bàn tay.
Mã Trọng Hành thản nhiên nói:
- Ngươi cho rằng phủ Tề vương gần đây chỉ có Võ kinh vệ? Không ngại nói cho ngươi biết, xung quanh Tề Vương phủ còn có rất nhiều người núp trong bóng tối. Ngươi không nhìn thấy bọn họ nhưng đối với hành tung của ngươi bọn họ lại nắm rõ như lòng bàn tay, đêm đó rời khỏi Tề Vương phủ, bọn họ đều giám sát chặt chẽ.
Tề Vương giật mình nói:
- Nếu đã như vậy, tại sao...tại sao bọn họ không cản lại?
- Điều này đương nhiên đều là ý của Thái tử.
Mã Trọng Hành nắm lấy đao, thổi thổi lưỡi đao, nhẹ nhõm tự nhiên:
- Thái tử mặc dù hạ lệnh xử lý sạch sẽ nhưng nể tình ngươi đối với ta không tồi nên cũng không thể khiến ngươi làm một con quỷ mơ hồ.
Nhìn về phía Lô Hạo Sinh, cười nhẹ nói:
- Lô trưởng sử, ngươi túc kế đa mưu, bây giờ đã hiểu rõ ý tứ của Thái tử rồi chứ?
Lô Hạo Sinh thở dài một tiếng nói:
- Không thể tưởng tược được tâm cơ của Thái tử lại âm hiểm tàn nhẫn đến như vậ không dám hạ thủ với Vương gia ở kinh thành cho nên vẫn luôn chờ đợi, cho tới bây giờ mới gây khó dễ.
- Thông Châu là nơi Thái tử tự mình lựa chọn.
Mã Trọng Hành nói:
- Vương gia bất luận là chết ở kinh thành hay là chết ở vùng lân cận đối với Thái tử đều không có lợi gì cả. Đất Thông Châu ở cảnh nội Tân Sơn này cách Tây Cốc quan mấy ngày đi đường, đã cách xa kinh thành, điều quan trọng nhất là Thông Châu hiện tại đang là thời điểm hỗn loạn, trước đây Tây Bắc có rất nhiều dân chạy loạn lưu lạc tới đây, mặc dù phần lớn đã quay về nhưng vẫn còn không ít người lưu lại đánh người cướp của tại Thông Châu. Mà bản địa Thông Châu cũng là nơi ngư long hỗn tạp, nghe nói lúc đầu vị tri châu Thông Châu Triệu Nghiễm Khánh kia vẫn là người của Thiên Môn đạo, mặc dù gã đã chết nhưng Thông Châu có lẽ vẫn còn dư nghiệt của Thiên Môn đạo...!
Tề Vương đột nhiên bừng tình, hiểu ra:
- Các ngươi giết chết bổn vương tại Thông Châu là có thể đem hung thủ đổ lên đầu đám lưu dân loạn phỉ thậm chí là Thiên Môn đạo?
- Vương gia anh minh!
Mã Trọng Hành cười nói:
- Nếu không phải vì nguyên nhân này, ta việc gì phải vất vả khổ sở đi theo các ngươi một đoạn đường dài như vậy đến Thông Châu? Vương gia yên tâm, ta sẽ lưu lại một cái xác toàn thây cho Vương gia, sau khi các ngươi chết sẽ có xác chết đã chuẩn bị trước được đưa tới, bọn chúng chính là hung thủ đã giết chết các ngươi, mà ta chính là người cuối cùng sống xót. Đến lúc đó, quan phủ tìm tới ta sẽ đem tình huống thích khách đã giết chết các ngươi như thế nào từ đầu đến cuối kể cho bọn họ biết...!
- Quả nhiên là tàn nhẫn đến cực điểm.
Lô Hạo Sinh thở dài nói:
- Thái tử cố ý thả chúng ta rời thành, Mã Trọng Hành đi theo bên cạnh chúng ta, Cừu đại hiệp mặc dù dọc đường cẩn thận, cố gắng không để lại dấu vết nhưng Mã Trọng Hành ngươi tất nhiên là dọc đường đã để lại ký hiệu. Đám thích khách trong tay Thái tử đương nhiên là sẽ đi theo dấu vết ngươi để lại để đuổi tới đây.
- Ta cũng nói qua rồi, Lô trưởng sử là người thông minh.
Mã Trọng Hành cười nói:
- Lô trưởng sử, ngươi túc kế đa mưu, lúc đầu sao không đi theo Thái tử? Với tài trí của ngươi chưa hẳn là không thể có được sự trọng dụng của Thái tử, đi theo tên phế vật này ngay cả tính mạng cũng phải dâng ra, đúng là oan uổng.
Tề Vương tận tai nghe gã nhục mạ mình là phế vật, càng nghiến răng nghiến lợi, toàn thân phát run lạnh lùng nói:
- Mã Trọng Hành, ngươi hèn hạ vô sỉ không sợ trời phạt sao?
- Trời phạt?
Mã Trọng Hành lắc đầu nói:
- Ta là quân nhân, quân nhân lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức. Điện soái đối với ta ơn trọng như núi, ta đương nhiên sẽ dùng mạng để báo đáp.
Dừng một chút rồi thở dài nói:
- Vương gia, thực không dám giấu giếm, cứ cho là ta không muốn giết ngươi, đó cũng không phải do ta. Người nhà ta đều ở Liêu Đông, đều nằm trong tay của Điện soái, nếu lần này không thể giết Vương gia thì kẻ phải chết có lẽ chính là người nhà ta rồi. Lấy một cái đầu của ngươi đổi lấy mười mấy cái đầu của cả nhà ta, ngươi cảm thấy ta có sự lựa chọn nào khác sao?
- Ngươi sẽ không được chết yên ổn...!
Vương gia lần nữa nắm chặt đao:
- Dù chết ta cũng sẽ kéo theo ngươi.
Mã Trọng Hành nói:
- Vương gia, các ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu ngoan ngoãn đưa đầu ra thì đau đớn sẽ bớt đi nhiều, hơn nữa ngươi ngàn vạn lần tuyệt đối không nên hận ta, ta chỉ là phụng mệnh hành sự. Ngươi muốn trách thì đi mà trách Thái tử, thậm chí là... Thánh thượng!
- Ngươi...ngươi có ý gì?
- Vương gia hẳn là chưa quên, là Thánh thượng tự mình hạ chỉ phái ta đến Tề vương phủ đảm nhiệm thống lĩnh hộ vệ Vương phủ.
Mã Trọng Hành chậm rãi nói:
- Người khác không biết quan hệ của ta và Thái tử chẳng lẽ Thánh thượng cũng không biết? Thánh thượng đương nhiên biết được ta chính là người của Điện soái, ngài càng hiểu rõ quan hệ giữa Thái tử và Điện soái, điều ta đến phủ của ngươi, ta đều nghĩ không thông tại sao Thánh thượng lại sắp xếp như vậy?
Cơ thể Tề Vương lảo đảo, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Lô Hạo Sinh lúc này cũng đã nhíu mày.
- Cừu Như Huyết...!
Tề Vương đột nhiên nhớ tới:
- Cừu Như Huyết đang ở đâu? Các ngươi...các người làm gì y rồi?
Mã Trọng Hành bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thực lòng mà nói, Cừu Như Huyết hiệp nghĩa trong người, là một nhân tài, đến cả ta cũng vô cùng bội phục đối với y. Chỉ tiếc là không phải là người của Thái tử, không phải là người của chúng ta thì chỉ có thể là kẻ thù của chúng ta, ta nghĩ hiện tại y đã chết ở trong khu rừng kia rồi...!
Tề Vương và Lô Hạo Sinh sắc mặt tái nhợt.
Cừu Như Huyết là hy vọng cuối cùng của bọn họ nhưng lời Mã Trọng Hành vừa nói ra thì tia cuối cùng của bọn họ cũng đã tan vỡ. Hơn nữa, bọn họ tin tưởng lời của Mã Trọng Hành tuyệt đối không phải là giả.
Mã Trọng Hành dám ở nơi này vạch mặt ra, để lộ ra bộ mặt thật một cách tự nhiên không còn băn khoăn, bọn họ đã muốn động thủ đương nhiên không thể không diệt trừ kẻ nguy hiểm nhất Cừu Như Huyết.
Tề Vương và Lô Hạo Sinh thậm chí là Mã Trọng Hành đều xác định Cừu Như Huyết đã bị giết, thế nhưng Cừu Như Huyết lại chưa chết, vẫn sống rất tốt, ít nhất hiện tại vẫn sống rất tốt.
Khi y mở cỗ thi thể giống nhau kia ra, cỗ thi thể kia trong nháy mắt liền phát ra chiêu thức sát hại, dưới cơ thể chôn một con dao nhọn. Thừa dịp lật người, đao nhọn đã xuất thủ, một đao xuyên không hướng từ dưới lên trên, hàn quang thất luyện.
Đao nhanh gần như khó mà tránh né nhưng Cừu Như Huyết vẫn làm ra phản ứng siêu việt lạ thường. Y né cơ thể ra bên cạnh, tuy là vậy nhưng ánh đao sẹt qua khiến một ống tay áo rời khỏi thân thể.
Cũng không có vệt máu.
Cừu Như Huyết uy né tránh một cách nhanh chóng nhưng đao của tên đó quả thực rất nhanh. Một ống tay áo bên trái bị đứt ở bả vai. Chỉ là tên đó thật không ngờ bên trong ống tay áo bên trái của Cừu Như Huyết trống trơn, không có cánh tay. Thứ bị chém đứt chỉ là ống tay áo, cánh tay trái đó mấy năm trước đã không còn tồn tại nữa.
Trong thời gian Cừu Như Huyết né tránh, đao trong tay cũng đã chém trở lại. Đối phương tốc độ rất nhanh, đao của y lại càng nhanh. Đối phương chém đứt ống tay áo không có cánh tay của y thì đao của y lại chém đứt cổ đối phương.
Máu tươi bắn ra ngoài, người nằm trên mặt đất lấy tay bụm lấy cổ bị chém đứt, cơ thể run rẩy, tia máu đỏ tươi phun trên nền tuyết trắng, kinh động lòng người.
Cừu Như Huyết biết mình một đao tất trúng, sau khi né tránh cũng không quay đầu lại mà lập tức đứng lại, quan sát chỗ cách đó không xa. Chỉ là bởi vì lúc này y phát hiện ra, ở nơi không xa dần hiện ra ba đạo thân ảnh quỷ mị.
Ba đạo thân ảnh giống như linh hồn người chết.
- Đao pháp tốt!
Đạo thân ảnh ở giữa giẫm đạp lên tuyết, chậm rãi đi tới. Cừu Như Huyết nhìn thấy động tác bước đi của gã, khóe mắt hơi nháy nháy. Đối phương bước đi trầm tĩnh mà ổn định nhưng bộ pháp lộ ra lại vô cùng nhẹ nhàng.
Cừu Như Huyết nắm chặt đao, nhìm chằm chằm người đó nhưng cũng không bỏ qua sự đề phòng ở phía sau mình. Y nửa đời đổ máu trên đao kiếm, trải qua quá nhiều thời khắc sinh tử nhưng hôm nay lại có một loại cảm giác mãnh liệt nói cho y biết, có lẽ tất cả những tình cảnh nguy hiểm đã trải qua trước đây cũng không sánh được với kẻ địch phải đối mặt tối nay. Xác định phía sau không có người, Cừu Như Huyết mới chậm rãi lui xuống vài bước, lưng dán vào một cành cây lớn xù xì.
Y không xác định được đối phương có tiễn thủ mai phục hay không, càng không biết được đối phương có phải là cao thủ am hiểu ám khí hay không, lưng dựa cây đại thụ thì đại thụ liền trở thành một tầng bảo vệ của thiên nhiên, tránh bị người đánh lén từ phía sau.
Ba tên đối phương xếp thành hình tam giác tiến tới gần, cách khoảng bốn năm bước chân, rốt cuộc dừng lại. Cừu Như Huyết nhìn thấy cả ba người đều ăn vận áo bông vải thô, thoáng nhìn cũng giống như bách tính bình thường, nhưng ánh mắt của ba tên đều vô cùng sắc bén, đặc biệt là tên ở giữa, mặt chữ quốc, vóc dáng khôi ngô, mắt to mày rậm, ánh mắt cũng sắc bén khác thường, một đôi mắt giống như rắn độc đang nhìn mình chằm chằm.
Cừu Như Huyết nhìn quét một lượt, thản nhiên nói:
- Giả thần giả quỷ, thủ đoạn thấp hèn, cũng chỉ có thể làm những chuyện này trong đêm tối.
- Đều nói Cừu Như Huyết là giang hồ đệ nhất đao khách, không giết trẻ nhỏ, không giết phụ nữ, không giết người xuất gia, được xưng là ba không giết. Người trên giang hồ đều gọi một tiếng Cừu Tam gia, bằng hữu khắp thiên hạ.
Tên ở giữa thản nhiên nói:
- Giang hồ đao khách vô số, có danh có tiếng thì không bao nhiêu mà Cừu Tam gia không chỉ có danh có tiếng mà còn là một người có danh tiếng vang nhất. Ta vẫn luôn muốn gặp kẻ mà người giang hồ gọi là đệ nhất đao khách Cừu Như Huyết!
Cừu Như Huyết thấy gã hiểu rõ thân phận của mình như lòng bàn tay thì nhíu mày, nhìn chằm chằm kẻ đó hỏi:
- Ngươi là người phương nào?
Kẻ đó không trả lời, nhìn trái nhìn phải rồi nói:
- Hai người các ngươi đi giúp Mã Trọng Hành thu dọn một chút...!
Cừu Như Huyết nghe vậy tâm trạng trầm xuống.
Y nhạy bén vô cùng, một câu nói kia của đối phương lập tức khiến Cừu Như Huyết hiểu ra được rất nhiều, tức khắc cảm thấy trên người trở nên lạnh lẽo. Đó không phải là cái lạnh do đêm đông mang đến mà là cái lạnh lẽo thấu xương từ trong xương tủy mà ra.
Hai kẻ kia cùng chắp tay, lập tức xoay người rời đi, trong nháy mắt biến mất trong đêm tối.