Gió lạnh gào rít, tuyết lớn đầy trời, khắp nơi đều được bao trùm bởi một tầng tuyết trắng mênh mông.
Hoàng đế Đế quốc sùng tín Đạo Tông, trong nước đạo quan trải rộng nhưng đối với người dân chúng mà nói, điều họ mong đợi nhất chính là mưa thuận gió hòa. Đối với họ, uy tín của thần thổ địa vượt xa hơn nhiều so với đám đạo sĩ kia, cho nên khắp Tần Quốc, rất nhiều nơi đều xây dựng miếu thổ địa. Miếu thổ địa không lớn lắm, phần lớn đều là do người dân tự đóng góp để xây dựng lên.
Những miếu thổ địa nhỏ một chút cao không đến đầu người, chỉ bày bài vị của vị thần thổ địa này, miếu lớn hơn một chút cũng tựa tựa như vậy, giống như một ngôi chùa miếu nhỏ.
Những miếu thổ địa này đều được xây ở gần thôn, sẽ không cách thôn quá xa. Hàng năm trước khi khai canh, không ít dân chúng sẽ đến miếu thổ địa thắp hương, cầu xin thần thổ địa phù hộ một mùa mưa thuận gió hòa.
Đêm đông giá rét, tuyết lớn đầy trời, một ngôi miếu thổ địa lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững trên mặt đất, nóc miếu cũng đã bị tuyết trắng bao phủ.
Dân chúng trong thôn cũng nghỉ ngơi sớm, đêm khuya giá rét này tự nhiên sẽ không có ý chú ý đến một ngôi miếu thổ địa, thanh âm đọng lại của tuyết bị gió lạnh che giấu không ai có thể nghe thấy.
- Vương gia, tối nay chỉ có thể nghỉ tạm ở đây một chút rồi.
Đội màn tuyết lớn, Cừu Như Huyết quay đầu lại, nói với Tề Vương sau lưng:
- Tuyết quá lớn, không thể đi tiếp được nữa, trong miếu thổ địa này có thể sẽ ấm áp một chút.
Đi theo sau Cừu Như Huyết, ngoài Tề Vương ra còn có Lô Hạo Sinh và Lăng Sương, mà Mã Trọng Hành đi phía sau cùng đảm nhận nhiệm vụ phía sau. Mấy người đều mặc áo bông vải thô dày, đầu đội mũ da mềm, bọc lại cơ thể một cách, nhìn thoáng cũng không khác gì dân thường, rất khó tưởng tượng hoàng tử của Đế quốc cũng ở trong đó.
Tề Vương vẻ mặt mệt mỏi gật đầu, vài người đẩy cửa đi vào trong miếu, Mã Trọng Hành đi vào sau cùng thuận tay đóng cửa lại.
Bên trong một mảng tối đen, Cừu Như Huyết lấy hộp quẹt, châm lửa sáng lên, lúc này mới nhìn thấy miếu thổ địa này cũng tương đối chật hẹp, không thoáng rộng nhưng lấy quy mô miếu thổ địa mà nói cũng coi là không nhỏ.
Bên trong, ngoài một tượng thần thổ địa nặn bằng đất ra thì không có gì khác, Tề Vương đi đến bên tường, đặt mông ngồi xuống, lập tức hướng về phía Lăng Sương nói:
- Lăng Sương, mệt rồi đúng không? Đến đây ngồi xuống nghỉ một chút.
Lăng Sương đến bên cạnh Tề Vương ngồi xuống, Tề Vương lúc này mới nhìn về hướng Cừu Như Huyết dò hỏi:
- Cừu đại hiệp, chúng ta hiện giờ đang ở nơi nào vậy? Cách Tây Cốc quan bao xa nữa?
Vương gia, đây đã là cảnh nội của sơn đạo Thông Châu rồi, cách Tây Cốc quan không đến ba ngày đường.
Cừu Như Huyết nói:
- Chờ ra khỏi Tây Cốc quan, chính là địa giới của Tây Bắc, đến lúc đó ta đi kiếm vài chú ngựa, chúng ta có thể cưỡi ngựa đi theo hướng Sóc Tuyền.
- Cừu đại hiệp, chúng ta đã đi bộ rất nhiều ngày rồi tại sao lại không thể cưỡi ngựa?
Tề Vương cau mày nói:
- Nếu như cưỡi ngựa chúng ta có lẽ sớm đã xuất quan rồi.
- Vương gia nếu thực sự cưỡi ngựa chỉ sợ chúng ta đi không tới Thông Châu.
Cừu Như Huyết thở dài:
- Sau khi chúng ta rời kinh thành, thái tử tất nhiên sẽ phái người đuổi theo, mặc dù chúng ta đã sắp xếp tốt, cố tình bày mê trận, phân ra mấy đường nhân mã nhưng chỉ cần cưỡi ngựa thì người của Thái tử nhất định sẽ đuổi theo. Trong tay Thái tử có không ít cao thủ lợi hại theo dõi, bọn chúng hoàn toàn có khả năng thông qua dấu vết của ngựa mà truy đuổi tới. Ngược lại, nếu chúng ta đi bộ, dấu chân chẳng mấy chốc đã bị vùi lấp, hơn nữa người đi bộ đông, cho dù có lưu lại dấu chân bọn họ căn bản cũng không cách nào nhận ra...!
Tề Vương nhìn xuống đôi giày vải bông thô dưới chân mình rồi thở dài.
Sau khi ra khỏi kinh, Cừu Như Huyết đã có sự sắp xếp, bố trí mấy đạo nhân mã ở ngoài thành, đợi Tề Vương đến vị trí đã định, bốn đạo nhân mã liền chia nhau theo bốn phương tám hướng mà đi. Thẩm Vạn Tư và Bạch Bạt Tử cũng mỗi người mang theo một đạo nhân mã với tác dụng dụ địch.
Hơn nữa, ở ngoài thành đã chuẩn bị quần áo mới, đều là đồ mà dân chúng thường dùng, ngay cả giày cũng đã sớm có sự chuẩn bị trước.
Đám người của Tề Vương ngồi xe ngựa, sau khi qua núi Khúc Long lập tức chuyển ngồi xe bằng đi bộ để che dấu hành tung.
Đi trên con đường này, ngày đêm đi đường quả nhiên là mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại lo lắng người của Thái tử bất kỳ lúc nào cũng đuổi theo, không dám dừng lại. Tề Vương từ trước đến giờ chưa từng chịu khổ như vậy nhưng cũng không thể làm gì.
Trên đường đi, y mấy lần nhắc đến việc tìm ngựa, chẳng qua Cừu Như Huyết mấy lần giảng giải, sự quản chế của Tần Quốc đối với ngựa rất nghiêm khắc, muốn mua ngựa cần phải đăng ký với quan phủ địa phương, tuy nói có chợ đen lén giao dịch ngựa nhưng kiểu chợ đen này không phải địa phương nào cũng có, điều quan trọng nhất là mấy người vì che giấu thân phận đều vận y phục mà bách tính hay mặc thường ngày, với kiểu ăn mặc của bọn họ căn bản là không có khả năng tài lực đi mua ngựa. Mặc một thân áo bông vải thô lại cưỡi ngựa càng dễ khiến người ta sinh nghi.
- Vương gia, cách Tây Cốc quan rất gần rồi, chỉ cần chống đỡ vài ngày nữa là có thể đi vào khu vực Tây Quan.
Lô Hạo Sinh cũng biết Tề Vương sống an nhàn sung sướng, tiếp tục bị đoạn đường này giày vò đối với Tề Vương mà nói thực sự là thống khổ không chịu nổi.
- Hiện giờ chúng ta ở trong địa phận của Tây Sơn, cũng là đoạn đường cuối cùng, nhưng những thời điểm chúng ta càng cần phải cẩn thận.
- Vì sao?
Tề Vương hỏi:
- Lô trưởng sư, người cảm thấy người của Thái tử sẽ trực tiếp đuổi tới nơi này?
- Bọn họ sẽ không buông tha nhưng điều quan trọng là Vương gia đã bao giờ nghĩ qua tổng đốc của Tây Sơn đạo này là ai chưa?
Lô Hạo Sinh nghiêm nghị nói:
- Vương gia, tổng đốc Tây Sơn đạo Kiều Minh Đường này cũng là người của đảng phái Thái tử.
Tề Vương tức khắc thất thần, bỗng nhớ ra.
Chuyến đi Tây Bắc lần này của bọn họ lại không đi qua Vân Sơn mà đi đường vòng này để tiến vào khu vực Thông Châu, Thông Châu là cửa ra bắt buộc phải đi qua, từ trước tới giờ cũng là binh gia yến địa.
Tề Vương đã từng đến Vân Sơn, ngược lại từng gặp qua tổng đốc Tây Sơn Kiều Minh Đường, cũng thực sự biết được Kiều Minh Đường là người của Thái tử.
- Vương gia rời đi từ kinh, Thái tử nhất định sẽ phỏng đoán Vương ra sẽ đi theo hướng nào.
Lô Hạo Sinh nói:
- Hướng đi của Vương gia, đơn giản chỉ có hai con đường, một là hướng Hà Tây tìm Thánh thượng, một là đi Tây Bắc tìm Sở Hoan. Hai con đường này Thái tử đương nhiên biết rất rõ cho nên y nhất định sẽ phái người truy tìm theo hai con đường này. Đường Tây Bắc này y cũng nhất định không buông lỏng, Thông Châu là đường thông đến Tây Bắc mà bắt buộc phải đi qua, mà Thông Châu cũng thuộc Tây Sơn đạo. Tổng đốc của Tây Sơn đạo lại là Kiều Minh Đường, ti chức thậm chí hoài nghi Thái tử đã điều người đến chào hỏi Triệu Minh Đường để y tìm tung tích của Vương gia trên đất của Thông Châu...!
Tề Vương nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói là Kiều Minh Đường sẽ phái người chặn chúng ta ở Thông Châu?
- Cũng không phải là không có khả năng này.
Cừu Như Huyết nói:
- Kiều Minh Đường hiểu rất rõ tình hình của Thông Châu, hơn nữa bản thân gã chính là người của Thái tử. Nếu gã thực sự nhận được mật lệnh của Thái tử, chắc chắn sẽ phái thêm người ở Thông Châu tìm kiếm tung tích của Vương gia. Cho nên đến nơi này, khoảng cách đường mắt thấy để xuất quan chỉ còn một bước ngắn nhưng lại hoàn toàn là lúc mà chúng ta không thể buông lỏng. Chỉ có ra khỏi Tây Cốc quan, chúng ta mới có thể xem là thoát khỏi phạm vi khống chế của Thái tử. Thế lực bang đảng của Thái tử ở Tây Bắc hết sức nhỏ yếu, tay chân của y trước mắt vẫn chưa vươn ra được đến Tây Bắc.
Tề Vương bất lực dựa cả người vào vách tường cứng lạnh.
- Vậy chúng ta chỉ có thể hết sức cẩn thận, cố gắng nhanh chóng xuất quan...!
Nắm thành quyền, cười lạnh nói:
- Thái tử dồn bản vương ta đến đường chết, cuối cùng sẽ có một ngày bổn vương cũng sẽ khiến y sống không được mà chết cũng không xong...!
Trong lời nói của y mang theo tia lạnh lẽo thấu sương, rõ ràng là tràn đầy ý hận đến tận sương tủy đối với Thái tử.
Trong phòng một mảng yên lặng, rất nhanh ánh lửa yếu ớt liền bị tắt ngấm, hộp diêm trên tay Cừu Như Huyết không cầm cự được bao lâu. Trong màn đen, không khí lại trở nên vô cùng lạnh giá.
- Trong này hở gió…!
Tề Vương nhịn không được nói:
- Chúng ta ở chỗ này một đêm, đợi trời sáng chỉ sợ đều bị chết rét mất...!
Mã Trọng Hành nói:
- Vậy chỉ có thể đi kiếm một ít củi có thể đốt về...Lúc trước khi chúng ta đến, đi qua một rừng cây nhỏ, chỗ đó có không ít cây khô, qua đó chặt một ít về, không biết có thể bén lửa được không?
- Miếu thổ địa này bốn phía không có cửa sổ, đóng cửa lại thì ánh lửa sẽ không chiếu được ra ngoài nên chắc không vấn đề gì.
Tề Vương lập tức nói:
- Không có lửa mà cầm cự đến sáng, thật sự chết cóng mất...!
- Mã thống lĩnh, nếu có thể ngươi đi chặt ít củi về...!
Cừu Như Huyết suy nghĩ một chút, hướng về Mã Trọng Hành nói.
Mã Trọng Hành nói:
- Cừu đại hiệp, vậy Vương gia bên này...!
- Ngươi yên tâm, ta bảo vệ bên cạnh Vương gia, không vấn đề gì.
- Được, vậy làm phiền Cừu đại hiệp rồi.
Mã Trọng Hành vui vẻ nói, thu dọn một chút, đi lên mở cửa, một trận gió lạnh từ từ cửa lùa vào. Mã Trọng Hành lách người ra khỏi cửa, Cừu Như Huyết tiến lên đóng cửa lại.
Trong phòng một mảng đen đặc, dường như đi đường quá mệt mỏi, mọi người đều không nói gì, ngay cả tiếng hít thở cũng bị gió lạnh bên ngoài át đi.
Bên trong miếu thổ địa mặc dù đơn sơ nhưng Tề Vương buồn ngủ không chịu nổi nữa, dựa vào vách tường cứng, mắt đã nhắm lại. Cừu Như Huyết vẫn nắm chặt chuôi dao, duy trì cảnh giác.
Thời gian chậm chạp trôi qua vẫn không thấy Mã Trọng Hành quay trở lại, Lô Hạo Sinh rốt cuộc hỏi:
- Cừu đại hiệp, Mã thống lĩnh đi lâu như vậy không thấy trở lại, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Cừu Như Huyết trầm mặc một chút mới nói:
- Cứ đợi một chút, chắc không có vấn đề gì...!
Chờ thêm một lúc vẫn không thấy động tĩnh của Mã Trọng Hành, Lô Hạo Sinh đứng dậy nói:
- Cừu đại hiệp, cho dù là đốn ngã hai cây đại thụ cũng lẽ ra đã quay về rồi...!
Tề Vương hiển nhiên cũng bị bừng tỉnh, hỏi:
- Mã Trọng Hành vẫn chưa quay về?
- Vương gia, Mã thống lĩnh đã đi hơn nửa canh giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, chỉ sợ xảy ra biến cố gì rồi.
- Trời lạnh như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì?
Tề Vương ngay lập tức cũng trở nên khẩn trương.
- Cừu đại hiệp, chúng ta làm thế nào? Hay là...hay là chúng ta cùng nhau đi tìm một chút?
Cừu Như Huyết nghĩ một chút mới nói:
- Vương gia, các người đừng hành động thiếu suy nghĩ, Lô trưởng sử ngươi và Lăng Sương cô nương cùng Vương gia đợi ở đây, cầm lấy đao của ngươi, trước khi ta trở lại không được đi ra ngoài...càng không được mở cửa.
- Khu rừng nhỏ đó cách đây cũng không xa, ta qua đo xem một chút, rất nhanh sẽ quay trở lại...!
- Cừu đại hiệp, ngươi phải cẩn thận.
Lô Hạo Sinh lập tức nói:
- Hiện giờ Cừu Như Huyết là tâm phúc, đi tới Sóc Tuyền đều dựa vào sự dẫn dắt của Cừu Như Huyết, Lô Hạo Sinh thực sự không muốn Cừu Như Huyết xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Cừu Như Huyết mở cửa, Lô Hạo Sinh đợi Cừu Như Huyết ra khỏi cửa mới đóng cửa lại. Trên người gã cũng mang theo một thanh đao canh giữ cạnh cửa.