Ngoài con phố dài đột nhiên xuất hiện một đội người, dẫn đầu là Thự Đầu Tây Môn Thự Vương Phủ, sau lưng y là sáu bảy tên bộ hạ, chưa đến lúc giao ban, Vương Phủ tịnh không dám dẫn người vào trong con phố dài, chỉ dừng ở đầu đường xem xét xung quanh.
- Vương đầu, không có tung tích mấy người bọn họ sao?
Đằng sau có người ngạc nhiên hỏi.
Vương Phủ trầm giọng nói:
- Trước hết đừng lên tiếng, vừa rồi ta đã đưa mấy người bọn họ vào sớm hơn lại bị Vương gia gọi vào, bảo rằng muốn gọi vào khuân đồ cho Vương gia, may sao ta còn phải đi về đưa các ngươi quay lại nên mới thoát được khổ sai đây. Bây giờ các ngươi ra đó, bị người của Vương phủ nhìn thấy, có khi cũng muốn kéo các ngươi vào làm lao động luôn.
Mấy Vũ Kinh Vệ Tây Môn Thự cũng không phải mấy người vừa đi ăn uống với Vương Phủ, mấy vị đó vẫn còn đang nằm ngủ trong tầng hầm của quán cơm, đây là mấy Vũ Kinh Vệ đến sau, trên đường tình cờ gặp Vương Phủ.
Vương Phủ chỉ lo bọn họ sẽ làm lỡ thời cơ nên mới quay về gọi người, cả đoàn vừa đến đây, nghe y nói vậy, lập tức hiểu, thì ra Vương Phủ quay về gọi người là giả, mà là Vương gia đi tìm khổ sai, Vương Phủ trốn việc nên mới tìm lý do quay về.
Mấy người này đều thầm hô may mà mình đã biết trước nên thong thả đến chậm, nếu sớm đi theo Vương Phủ chỉ sợ cũng phải vào Vương phủ làm lao công rồi.
- Các ngươi chờ ở đây, thời cơ chưa tới đừng có qua.
Vương Phủ thấp giọng dặn:
- Ta tới trước xem xem.
- Vương đầu, ngươi không sợ bị kéo vào làm khổ sai sao?
Có người trêu ghẹo:
- Cũng đừng có đưa thêm người vào đi, ngươi cứ hô hào dẫn chúng ta vào, huynh đệ tốt nói nghĩa khí, cùng đừng có làm việc có lỗi với các anh em.
Vương Phủ liếc nhìn gã, không nói gì, bước thẳng tới trước cửa chính, ở đó chỉ còn một gã Vũ Kinh Vệ trông coi, vừa thấy Vương Phủ đã nhận ra, cười chào:
- Vương Phủ, tới sớm vậy, còn chưa tới giờ, là thấy chúng ta vất vả nên đến đây thay ca sớm sao?
- Không có hảo tâm như vậy đâu. Người của các ngươi đâu? Sao lại chỉ còn có mấy người thế này?
- Vào đó cả rồi.
Người kia bĩu môi chỉ vào trong Vương phủ:
- Vương gia muốn chuyển một hòn giả sơn, nhưng không đủ người, kéo cả vào rồi.
- Há?
Vương Phủ ngạc nhiên hỏi:
- Trong Vương phủ có nhiều việc cần làm lắm sao? Vừa rồi người của Tây Môn Thự chúng ta đi qua cửa hông cũng bị kéo vào mấy người.
- Mọi người đều là đồng bệnh tương liên, là thấy bảo Vương gia muốn chuyển một hòn giả sơn sang nơi khác.
Vương Phủ “A” một tiếng, cũng không nói nhiều, cửa nhỏ kia mở ra, Vương Phủ cười hỏi:
- Giờ ta có được vào xem một chút không?
- Cũng chuẩn bị đến giờ các ngươi trực rồi, ngươi muốn vào cũng không cản. Có điều trong đó đang bận rộn, đừng vào nhiều kẻo bị lôi đi lao động nốt đấy.
Vương Phủ cười khẽ một tiếng, bước vào trong cửa.
Ở đầu đường gần đó, binh sĩ Tây Môn Thự đang xì xào bàn tán, nghe đằng sau có tiếng bước chân, một gã Vệ giáo nhanh chân bước lại.
Ngày nào cũng vậy, khi thay ca, Vệ giáo sẽ đi giám sát vòng quanh, mấy người thấy Vệ giáo đều im lặng không nói.
- Mấy người các ngươi đều ở đây làm gì?
Vệ giáo nhíu mày hỏi:
- Vương Phủ đâu?
- Vào trong Phương phủ rồi. Trong Vương phủ đang cần khuân đồ, Vương gia gọi bọn họ vào làm việc. Vương Thự Đầu dẫn theo mấy người vào trong làm việc.
Vệ giáo khẽ giật mình:
- Làm việc?
Gã lập tức cau mày:
- Sắp đến lúc đổi ca rồi, mấy người các ngươi đi theo ta.
Mấy người Tây Môn Thự đều đi theo sau Vệ giáo tới trước cửa hông, binh sĩ canh trước cửa lập tức đứng thẳng tắp. Vệ giáo cau mày hỏi:
- Người vào trong cả rồi sao?
- Vương gia muốn chuyển hòn giả sơn, vào đó khiêng cả rồi.
- Các ngươi chờ đi.
Vệ giáo bèn bước vào trong cửa chính, bên trong lạnh lẽo vắng vẻ, trời đã tối, gã men theo con đường lát đá xanh đi về phía trước, không được bao xa, liền thấy Vương Phủ đứng ở cửa trước hết nhìn đông lại nhìn tây, bèn hắng giọng. Vương Phủ quay đầu lại nhìn thấy lập tức chắp tay chào:
- Ty chức tham kiến Vệ giáo đại nhân!
- Mọi người đi đâu?
- Khánh Lang Thự vào đó rồi.
Vương Phủ giơ ngón tay lên chỉ:
- Mấy người thủ hạ của ty chức đều bị điều tới đó, Vương gia bỗng nhiên muốn chuyển hòn giả sơn sang sân khác...
- Kỳ lạ...
Vệ giáo nhíu mày.
Vương Phủ khẽ cười lấy lòng:
- Vệ giáo đại nhân, ngày nào Vương gia cũng nhốt mình trong phủ, không thể ra ngoài, chỉ sợ là rất buồn chán bực bội, có lẽ muốn thay đổi một chút, hoặc giả cố ý muốn để cho chúng ta phải làm gì đó...!
Vệ giáo “Ừ” một tiếng:
- Ngươi phái mấy người đi rồi?
- Sáu người!
- Cũng không ít.
Vệ giáo “A” một tiếng, đi về hướng Vương Phủ vừa chỉ, tới một sân nhỏ, Vương Phủ hỏi:
- Vệ giáo, chúng ta cũng phải qua đó sao?
- Làm sao vậy?
- Ty chức nghĩ là chúng ta cũng phải qua rồi. Vương gia có thể bắt chúng ta làm việc luôn không?
Vương Phủ cười cười:
- Ty chức thì không sao, nhưng Vệ giáo bận rộn bộn bề, chỉ sợ sẽ bị chậm trễ ở đây.
Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe có tiếng hô bên kia:
- Mấy người các ngươi dùng thêm sức đi, bây giờ còn chưa đủ, lại đi tìm mấy người nữa tới đây.
Vệ giáo thoắt cái trốn sang một bên, xa xa nhìn lại, chỉ thấy trong sân nhỏ bên đó có một tòa giả sơn, xung quanh là mấy Vũ Kinh Vệ, cũng không nhiều, xoay người rời đi, chỉ sợ thực sự bị kéo qua.
Vừa mới ra tới cửa, nghe đằng sau có tiếng người, Thự đầu Khánh Lang Thự Trương Thiều cùng mấy người thủ hạ nhìn lại, thấy Vệ giáo, lập tức nhanh chân bước lại, chắp tay.
- Xong việc chưa?
Vệ giáo hỏi.
Trương Thiều gật đầu:
- Chuyển một tòa giả sơn sang chỗ khác.
Vệ giáo ngẩng đầu nhìn sắc trời, Trương Thiều lại nói:
- Vệ giáo, thời gian đổi ca đã đến, người xem...
- Vương Phủ, mấy người thủ hạ của ngươi khi nào thì xong việc?
Vệ giáo hỏi.
Vương Phủ đi bên cạnh Vệ giáo vội đáp:
- Ty chức không biết, ngài muốn vào hỏi thử một tiếng không?
- Không cần.
Vệ giáo khoát tay:
- Dù sao cũng đến phiên trực của các ngươi, người của ngươi làm việc ở bên trong thì kệ họ đi, chờ bọn họ ra thì bảo ai về vị trí người nấy.
Vương Phủ vẫy vẫy tay gọi mấy người cánh đó không xa lại. Vệ giáo lườm một cái:
- Ở đây có tám người, bên trong có sáu, tổng là mười bốn...
Lại chỉ chỉ người Khánh Lang Thự:
- Khánh Lang Thự về trước đi, Vương Phủ, Tây Môn Thự các ngươi thay ca, mấy người canh giữ trước cửa chính đi, khi người ở trong đi ra thì để cho bọn họ về vị trí.
Vương Phủ cung kính:
- Ty chức tuân lệnh!
Trương Thiều cười:
- Vương Thự Đầu, người của ngươi cũng bị kéo vào à? Ha ha, đồng bệnh tương liên!
Y chắp tay với Vệ giáo, điểm danh thủ hạ của mình gọi rời đi.
Vệ giáo nhìn dò xét hai cánh cửa hông, thấp giọng dặn dò:
- Vương Phủ, cẩn thận trông coi đấy, đột nhiên hôm nay chuyển hòn giả sơn, cũng không biết đang giở trò gì, ngươi biết đấy, nếu quả thực ở đây có xảy ra chuyện gì, Vương Phủ ngươi không thể thoát khỏi liên quan.
- Vệ giáo đại nhân yên tâm, ty chức đã hiểu.
Vệ giáo khẽ gật đầu rồi mới rời đi.
Chờ gã rời đi, Vương Phủ mới sắp xếp thủ hạ của mình. Ở cửa chính chỉ để lại hai người trông coi.
Tới khi tất cả mọi người đều vào vị trí, Vương Phủ nhìn quanh, lại từ cửa hông vào trong Vương phủ, lập tức đóng cửa lại, bước nhanh tới sân nhỏ theo hướng Vệ giáo vừa bỏ đi.
Y chạy như bay vào trong, trong sân, mấy Vũ Kinh Vệ lập tức xoay người nhìn lại, vừa thấy Vương Phủ liền đi lên chắp tay thưa:
- Vương gia, bọn họ không nhìn ra sơ hở gì.
Trong nhà chỉ có bốn gã Vũ Kinh Vệ, nhưng dưới bộ áo giáp không phải người của Tây Môn Thự, mọi người trước mặt đều bỏ mũ ra, là một mái tóc đen nhánh, chính là Mạc Lăng Sương, nàng khẽ nói:
- Mũ này thật là nặng quá.
Mấy người khác cũng lần lượt cởi mũ ra, Tề Vương, Lô Hạo Sinh, Lăng Sương, Cừu Như Huyết đều ở đó, Vũ Kinh Vệ trong sân chính là bốn người này mặc mặc áo giáp của Vũ Kinh Vệ.
- Cừu Như Huyết, có phải đám người bên ngoài kia cũng biết trong Vương phủ còn có mấy Vũ Kinh Vệ?
Tề Vương vội vàng hỏi.
Cừu Như Huyết thở ra một hơi nhẹ nhõm đáp:
- Thực là nguy hiểm, chỉ cần có một chút sai lầm, chiêu này liền không còn tác dụng nữa. Chỉ là, trong tình huống này, chúng ta cũng chỉ có thể dùng chiêu hiểm. Vương gia, đây hoàn toàn là nhờ Vương Thự Đầu. Nếu không phải Vương Thự Đầu, cái chiêu vàng thau lẫn lộn này không thể thực hiện được.
Tề Vương nhìn sang Vương Phủ, gật đầu nói:
- Vương Thự Đầu, ngươi làm rất tốt, chờ khi thoát hiểm rồi, nhất định Bổn Vương sẽ trọng thưởng cho ngươi!
- Vương gia quá khen, có thể ra sức vì Vương gia chính là vinh hạnh của ty chức.
Vương Phủ cung kính thưa.
Lô Hạo Sinh nhìn Cừu Như Huyết, hỏi dò:
- Cừu đại hiệp, tiếp theo chúng ta làm gì?
- Nếu bọn họ cho rằng trong này còn có vài tên Vũ Kinh Vệ, vậy chúng ta sẽ quang minh chính đại đi ra từ cửa hông, cũng sẽ không có vấn đề gì đâu. Chỉ cần ra khỏi phạm vi giám thị bên ngoài Vương phủ sẽ có người tiếp ứng chúng ta. Có điều, Vương Thự Đầu đã từng nói, trước nửa đêm sẽ có tuần canh, nếu lúc đó phát hiện thiếu người mà trong Vương phủ vẫn không có động tĩnh tức sẽ có sơ suất, cho nên chúng ta chỉ có thể đợi đến sau nửa đêm mới có hành động.
- Vậy chỉ có thể chờ tới sau nửa đêm rồi.
Cừu Như Huyết lấy tấm bản đồ từ trong tay áo ra, trải rộng ra mặt đất, mọi người đều ghé sát lại nhìn, Cừu Như Huyết nói:
- Trước đó chúng ta đã bí mật tính toán, nếu bắt đầu hành động từ giờ tý, cho đến trước canh năm chúng ta không có tới năm canh giờ. Kinh thành Lạc An quá lớn, đường lối lại giăng mắc rối rắm, chúng ta muốn tránh được tuần tra nghiêm mật, chỉ có năm canh giờ là hết sức vội vàng.
Y chỉ lên bản đồ:
- Hiện giờ chúng ta ở thành tây, mà thành tây là nơi tuần tra nghiêm mật nhất Kinh thành, đặc biệt là ở đây, ở đây, còn có ở đây, kiểm tra rất nghiêm ngặt, cho nên chúng ta không thể đi mấy con đường này...
- Trong vòng năm canh giờ, chúng ta phải ra khỏi thành.
Lô Hạo Sinh nghiêm nghị nói:
- Đợi đến khi giao ca chúng ta đã không còn ở đây nữa, nhất định Vũ Kinh Vệ sẽ phát hiện sơ hở, khi đó, toàn thành sẽ lập tức đi tìm chúng ta. Cho dù chúng ta đã trốn đi được nhưng Thái tử tuyệt đối không thể để cho Tề Vương rời khỏi Kinh thành, nhất định sẽ tăng cường thủ vệ và kiểm tra tất cả các cửa của Kinh thành, chúng ta cũng không thể ra khỏi thành, cho nên trong vòng năm canh giờ này là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể rời Kinh.