Cừu Như Huyết cung kính nói:

- Kinh động đến Vương gia rồi!

Tề Vương kéo Cừu Như Huyết lên, Lăng Sương đã nhanh chóng trở vào phòng, lấy đôi giày của Tề Vương đem tới. Tề Vương ngồi trên ghế, Lăng Sương đi tới hầu Tề Vương mang giày. Tề Vương nói với Cừu Như Huyết:

- Tới đây, ngồi xuống, trong phủ cũng không có người ngoài.

Cừu Như Huyết cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Tề Vương. Lăng Sương phục vụ Tề Vương đi giày xong, lại đi vào phòng lấy cẩm bào cho Tề Vương. Sau khi Tề Vương khoác lên xong, mới nói khẽ:

- Đúng rồi, ngươi tên gì?

Khi đó y quá căng thẳng, không nghe rõ đại danh của Cừu Như Huyết.

Cừu Như Huyết chắp tay cười:

- Tại hạ là Cừu Như Huyết.

- Cừu Như Huyết?

Tề Vương cảm thấy cái tên có chút kỳ quái, nhưng hiện giờ cũng không quan tâm tốt xấu trong cái tên Cừu Như Huyết, thấp giọng hỏi:

- Các ngươi đến kinh lúc nào? Có bao nhiêu người tới?

Y cũng hiểu, Sở Hoan nếu thật sự muốn cứu mình thì không thể chỉ phái một Cừu Như Huyết tới.

Cừu Như Huyết nói:

- Vương gia, bọn tại hạ đến kinh thành đã năm ngày, ngoại trừ tại hạ còn có mấy người nữa.

- Mấy người nữa?

Tề Vương có chút giật mình. Nếu đối phương thực lòng muốn cứu mình ra khỏi kinh thành, chớ nói mấy người, chỉ sợ mấy trăm người cũng không đủ. Tinh thần vốn đã buông lỏng lại lập tức nghiêm trọng lại:

- Sở Hoan chỉ phái mấy người đến đây sao?

Cừu Như Huyết cũng là kẻ khôn khéo, Tề Vương hỏi như vậy, hắn sao có thể không nhìn ra tâm ý của Tề Vương, mỉm cười nói:

- Vương gia yên tâm, dù Sở đốc chỉ phái mấy người chúng tôi tới, nhưng một khi hành động, nhân thủ của chúng tôi vẫn đủ mạnh.

- Vậy là tốt rồi.

Thấy Cừu Như Huyết cười nhẹ nhàng như thế, Tề Vương cũng thả lỏng bớt tâm tình.

Cừu Như Huyết trầm mặc một chút, rốt cuộc nói:

- Vương gia, tại hạ xuất phát từ Tây Bắc, không hiểu rõ tình hình thực tế trong kinh thành, bao gồm cả bên trong Sở đốc, cũng không có kế hoạch tuyệt đối nào. Ý của Sở đốc là để cho chúng tôi đến kinh thành nghe ngóng trước, sau đó tùy cơ hành sự. Sau khi chúng tôi vào thành, vốn muốn trực tiếp tới chỗ Vương gia, nhưng lại phát hiện Tề Vương phủ bị trông coi nghiêm ngặt, Vương gia bị giam lỏng tại Vương phủ.

Tề Vương giơ nắm quyền lên, không nói một lời.

- Chúng tôi âm thầm tìm hiểu cặn kẽ hoàn cảnh bốn phía Vương Phủ, ngoại trừ Vương phủ bị Võ kinh vệ trấn giữ, bên ngoài vương phủ có vài con đường, đều được canh phòng nghiêm ngặt, cấm những người không có phận sự ra vào. Bất luận là ai, đều phải qua kiểm tra kỹ càng.

Cừu Như Huyết nói nhỏ:

- Mấy con phố xung quanh Vương phủ ngày đêm cũng không thiếu người.

Tề Vương chau mày nói:

- Vậy... phải làm sao mới tốt?

Cừu Như Huyết nhìn Tề Vương nói:

- Vương gia, kinh thành đã nằm dưới sự khống chế của Thái tử rồi. Có lẽ Vương gia không biết, mấy ngày nay đã điều động toàn bộ tướng lĩnh Võ kinh vệ, hầu hết đều là người của Thái tử. Ngoài ra, thế lực của Hình bộ càng ngày càng tăng, lại bắt được không ít người...!

Tề Vương cười lạnh nói:

- Bổn vương bị hắn giam lỏng, hắn không ra tay tất nhiên là sự việc càng căng thẳng rồi.

- Kinh sư hôm nay, có thể nói là thiên hạ của Thái tử.

Cừu Như Huyết thấp giọng nói:

- Vương gia thân ở kinh thành tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Tại hạ trước khi lên đường từ Tây Bắc, Sở đốc đã liên tục dặn dò, muốn tùy cơ ứng biến, hơn nữa phải nghe theo phân phó của Vương gia. Theo tình hình hiện giờ, Vương gia quả thực không nên ở lại kinh thành. Nhưng tại hạ cũng không dám ngông cuồng quyết đoán, cho nên muốn cả gan hỏi ý Vương gia. Vương gia có đồng ý rời khỏi kinh thành không? Nếu như Vương gia không muốn rời khỏi, đám tại hạ sẽ không hành động, nhưng nếu Vương gia muốn rời đi, vậy thì tại hạ sẽ đem hết sức của mình nghĩ kế hoạch cứu Vương gia ra khỏi kinh thành!

Tề Vương nhíu mày, ngay lúc đó cũng không nói gì, suy tư giống như có điều gì suy nghĩ. Hồi lâu sau đó nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi khắp mu bàn tay, ánh mắt cũng dần kiên định, cuối cùng nhìn về phía Cừu Như Huyết gật đầu nói:

- Cừu Như Huyết, bổn vương muốn rời kinh. Bổn vương không thể để mặc Thái tử làm hại. Bất luận ra sao cũng phải rời khỏi kinh thành!

Cừu Như Huyết gật gật đầu:

- Vương gia đã quyết tâm như vậy tại hạ đã biết phải làm thế nào rồi!

Nhìn về phía Mạc Lăng Sương, đứng dậy chắp tay nói:

- Cô nương là Mạc Lăng Sương, Mạc cô nương đúng không?

Mạc Lăng Sương khẽ giật mình, dường như không nghĩ tới Cừu Như Huyết cũng biết mình, vội vàng gật đầu nói:

- Vâng... nô tỳ Mạc Lăng Sương!

Lúc Cừu Như Huyết đi theo Sở Hoan, Lăng Sương đã vào cung, cho nên hai người đều đã từng sống ở Sở phủ tại kinh thành, nhưng cũng chưa gặp mặt. Hơn nữa, sau khi Lăng Sương vào cung, chuyện trên dưới trong phủ cũng không tiện nói nhiều, Cừu Như Huyết cũng không rõ lắm.

Cừu Như Huyết mỉm cười, nói với Tề Vương:

- Vương gia, Sở đốc phân phó, hành động trong kinh thành, tùy cơ ứng biến. Nếu như đến thời khắc nguy cấp, Vương gia phải rời khỏi kinh thành, chúng tôi sẽ đem hết toàn sức lực nghĩ kế hoạch cứu viện. Ngoài ra, Sở đốc cũng phân phó nhất định muốn Mạc cô nương cũng rời khỏi kinh thành.

Tề Vương lập tức gật đầu:

- Đúng vậy, Lăng Sương nhất định phải cùng bổn Vương rời đi.

Lăng Sương đứng bên cạnh nghe thấy, trong lòng khẽ run lên, giờ mới hiểu được, Cừu Như Huyết nhận ra mình là vì Sở Hoan giao phó cứu mình ra. Không hề nghi ngờ, Sở Hoan dù ở Tây Bắc xa xôi, nhưng chưa bao giờ quên lo lắng cho sự an nguy của mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Lăng Sương dâng lên trăm ngàn cảm xúc, nhưng không thể thể hiện ra bên ngoài.

Cừu Như Huyết thấp giọng nói:

- Vương gia, chỗ này tại hạ không tiện ở lâu. Ngài và Mạc cô nương bình tĩnh đừng lo, qua hai ba ngày, tại hạ sẽ nghĩ cách tìm cứu viện, đợi sau khi kế hoạch trù tính xong sẽ bắt đầu hành động.

Tề Vương vội hỏi:

- Cừu Như Huyết, trong Vương phủ trừ bổn vương và Lăng Sương, còn có hai người nữa, chúng ta có thể giúp gì cho mọi người?

- Còn hai người?

Cừu Như Huyết khẽ giật mình, trầm mặc một lát bèn hỏi lại:

- Vương gia, kế hoạch cứu viện càng ít người biết rõ càng tốt. Hơn nữa, càng ít người càng tốt, càng nhiều người mục tiêu cũng lớn hơn. Hai người kia Vương gia cũng muốn đem theo?

Tề Vương nghiêm mặt nói:

- Một là trưởng sử Vương phủ, một là Thống lĩnh Vương phủ. Đường xa mới biết ngựa dài, lâu ngày mới biết rõ lòng người. Hai người này vốn vô cùng trung thành với bổn vương, thề chết theo, bổn vương cũng không thể vứt bỏ họ.

Cừu Như Huyết nghiêm mặt nói:

- Vương gia, thứ cho tại hạ nhiều lời, nhưng tại hạ muốn nhắc nhở Vương gia, kinh thành dưới sự khống chế của Thái tử, kế hoạch lần này nhất định phải cẩn thận. Vương gia phải biết, ngài là chướng ngại lớn nhất của Thái tử. Dù hôm nay bị giam lỏng trong Vương phủ, hơn nữa còn có binh lính trông coi, nhưng ánh mắt Thái tử luôn theo dõi bên này. Cho nên trong kế hoạch nếu có tí nào sơ hở, sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Vương gia sẽ càng nguy hiểm hơn.

Dừng một chút mới nói:

- Mang theo nhiều hơn hai người, mục tiêu cũng lớn hơn hai phần, hơn nữa về hai người này Vương gia hiểu rất rõ về họ chứ?

- Bổn vương rất rõ ràng.

Tề vương nói:

- Bổn vương biết rõ tại thời điểm này, không thể dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, nhưng cũng không muốn hoài nghi hết thảy mọi người. Trưởng sử Lô Hạo Sinh là do Từ đại học sĩ đề cử cho bổn vương, trước nay luôn vì bổn vương mưu đồ, kỳ thật hắn cũng một mực khuyên nhủ bổn vương cần phải rời kinh thành, đi tới Tây Bắc. Còn Mã Trọng Hành là người Liêu Đông, xuất thân binh nghiệp. Nói đến lòng trung tín, lần trước Thái tử phái đi hộ vệ vương phủ, Mã Trọng Hành thiếu chút nữa dẫn người đánh nhau với bọn chúng. Người này một vốn một lời, đối với bổn Vương vô cùng trung thành, bổn vương có thể tin tưởng bọn họ.

Sau đó cười khổ nói:

- Hơn nữa bọn họ đã được xem là người của bổn vương, bổn vương nếu như rời đi, vứt bỏ bọn họ, Thái tử cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ...!

- Nếu đã như vậy, tại hạ cũng không nói gì nữa.

Cừu Như Huyết suy nghĩ một chút, thấy Tề Vương kiên trì, cũng không nói thêm gì nữa.

- Vương gia, trước khi hành động, Vương gia cứ tiếp tục giống như bình thường, đừng có biểu hiện gì khác thường. Ngay cả Lô Hạo Sinh và Mã Trọng Hành, Vương gia muốn đưa họ đi, thì đưa bọn họ vào kế hoạch, tuy nhiên trước mắt không nên nói tin tức này cho họ biết.

Tề Vương thấy bộ dạng tính toán kỹ càng của Cừu Như Huyết, lại càng cảm thấy tin tưởng, gật đầu nói:

- Ngươi yên tâm, bổn vương sẽ làm theo ngươi nói.

...

...

Đã là tháng chạp, nhiệt độ trong kinh thành thấp đến doạ người. Bởi vì hộ bộ căng thẳng nên năm nay số lượng quân trang mùa đông phát xuống cho Võ kinh vệ có hạn. Võ kinh vệ khắp kinh thành có bảy ngàn người, nhưng trang phục mùa đông chỉ có hơn 3000 bộ. Đây cũng là hộ bộ cố hết sức rồi. Như vậy có thể nói, hơn phân nửa binh sĩ Võ kinh vệ không có trang phục mùa đông.

Phân phát trang phục mùa đông tất nhiên là do bên trên tiến hành điều phối. Sau khi Tây Môn Thự biết tin tức này, biết rõ lành ít dữ nhiều.

Võ kinh vệ của Tây Môn Thự này, vốn là nhóm người có chỗ dựa yếu nhất trong quân đội. Như hiện nay thiếu trang phục mùa đông, Tây Môn Thự dĩ nhiên bị xem nhẹ. Tây Môn Thự cũng không dám nghĩ đến việc mỗi người có một bộ, chỉ được 3 – 5 bộ cũng đã A Di Đà Phật lắm rồi. Đợi đến lúc trang phục mùa đông phát xong, Tây Môn Thự ngay cả một bộ cũng không có.

Đám binh sĩ bên trong Thự tất nhiên không dám ý kiến với Tổng Kỳ nha môn, nhưng cảm thấy tức giận trong lòng, cũng nên có chỗ phát tiết. Đứng đầu thự Vương Phủ tất nhiên thành kẻ thế tội.

Nếu đổi lại là Thự môn khác, bọn họ cũng không dám khiêu chiến người quản lý thự, nhưng Vương Phủ làm người đôn hậu, không có sát khí, dù là đứng đầu một trại, nhưng binh sĩ cũng không kính nể hắn, cho nên không ít kẻ nói Vương Phủ là kẻ nhu nhược, dễ bắt nạt, ngay cả một bộ trang phục mùa đông cũng không lấy được. Người phụ trách tiền nhiệm Triệu Dương dù nhân phẩm không tốt, nhưng muốn có gì là lấy bằng được, dù cũng không nhiều, nhưng ít nhất cũng có thể tranh thủ được một ít. Vương Phủ còn kém hơn gã ta rất nhiều.

Vương Phủ cũng biết trong lòng mọi người dậy sóng. Để dàn xếp ổn thỏa, đành mời mọi người ăn một bữa, coi như nhận lỗi. Chỉ là bữa cơm ấy cứ lùi qua lùi lại. Ngay từ đầu mọi người còn thường xuyên nhắc nhở, về sau biết rõ Vương Phủ xấu hổ vì ví rỗng tuếch, cũng không ai buồn nhắc lại nữa.

Đang lúc hoàng hôn, những binh sĩ trong trại từng nhóm người, có người đi quảng trường Tây Môn tuần tra, có kẻ ở lại trong trại nghỉ ngơi.

Vương Phủ vừa hay muốn dẫn mấy người trong Tề Vương phủ thay phiên công việc.

Thời gian thay phiên cũng dài, một vài binh sĩ không muốn đi ra ngoài quá sớm. Bên trong trại còn có lửa sười ấm vô cùng ấm áp. Đi ra ngoài sớm, trời đông giá rét, chẳng mấy người chịu nổi cái công việc khổ sở ấy.

Cuối cùng, Vương Phủ dắt theo sáu thủ hạ ra ngoài, dặn dò những người khác trước khi đi, phải kịp thời đi tới phủ Tề Vương.

Rời khỏi Thự môn, Vương Phủ không dẫn người đi tới Tề vương phủ, mà là chuyển qua hai con đường, mang theo đám người tới một con phố náo nhiệt, sáu Võ kinh vệ đi theo ngược lại vui sướng hớn hở, hôm nay bọn họ sớm đi theo Vương Phủ ra ngoài, không chỉ giữ thể diện cho Vương Phủ, mà Vương Phủ còn âm thầm ám chỉ với mấy người, muốn tuân thủ hứa hẹn trước đó, mời mấy người trước khi thay phiên trực đi ăn chực một bữa.

Đây đương nhiên là chuyện tốt. Vốn tưởng là chuyện xa vời, hôm nay tâm trạng Vương Phủ thay đổi, mọi người vui vẻ đi ăn một bữa, cùng không báo cho nhiều người. Dẫu sao người ăn càng ít thì càng sảng khoái hơn.