là, cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan đến Sở Hoan?
Hàn Thiên Dưỡng hỏi.
Chu Lăng Nhạc không trả lời ngay, hướng Cổ Đình Thọ hỏi:
- Nghe nói Sở Hoan đã rời Sóc Tuyền, chắc phải biết bây giờ đang ở đâu?
- Hồi Chu đốc, nửa tháng trước hắn đã rời khỏi Sóc Tuyền, thẳng hướng Bắc mà đi, nhưng hành trình có vẻ là kiểm tra tình huống điền lệnh thực hành các nơi.
Cổ Đình Thọ lập tức nói:
- Rốt cuộc mục đích của hắn là đâu, còn khó xác định. Có lẽ chỉ là đi dò xét các phủ huyện châu Tây Quan, dù sao quân điền lệnh mà hắn làm, vẫn luôn dương dương đắc ý. Đây là tác phẩm lớn nhất sau khi hắn đến Tây Quan. Cho đến nay thực hành quân điền lệnh, chung quy hắn muốn nhìn tác phẩm của mình rốt cuộc làm được như thế nào.
Chu Lăng Nhạc khẽ vuốt cằm nói:
- Nếu nói cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan đến Sở Hoan, có vẻ khả năng cũng không lớn. Dẫu sao tinh lực hiện tại của hắn vẫn ở Tây Quan, không quan tâm được đến Bắc Sơn.
- Chu đốc, thật phải nói ra chúng ta đối với Bắc Sơn ngược lại không thể ổn định tức khắc.
Hàn Thiên Dưỡng nói:
- Ngược lại là bên Tây Quan kia, không thể không nói, Sở Hoan thi hành quân điền lệnh rất có lợi đối với thế cục Tây Quan. Nạn dân vốn lưu lạc ở Thiên Sơn và Bắc Sơn chúng ta nhao nhao hồi hương, để cho nhân khẩu Tây Quan nhanh chóng gia tăng, hơn nữa dưới sự cổ vũ của quân điền lệnh, diện tích đất Tây Quan mở rộng trên phạm vi lớn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đợi đến khi mùa xuân sang năm diện tích đất canh của Tây Quan sẽ vượt qua năm nay gấp mấy chục lần. Nếu năm tới thời tiết vẫn giống như năm nay, tình hình người chết đói của Tây Quan sẽ không nghiêm trọng lắm. Nếu là vậy, cảnh nội Tây Quan ắt vững chắc, đối với chúng ta tuyệt đối không là tin tức gì tốt.
Hầu Kim Cương không nhịn được hỏi:
- Hàn đại nhân, năm tới nếu Tây Quan muốn tăng diện tích đất canh lên vài chục lần, giống lương thực từ đâu đến? Nghe nói năm nay Tây Quan người chết đói khắp nơi, lẽ nào những người dân cày kia còn có thể làm ra lương thực sao?
Hàn Thiên Dưỡng nói:
- Sở Hoan lợi hại chính là ở chiêu này. Mặc dù nói Tây Quan năm nay thu hoạch không tệ, nhưng những lương thực thu được này hầu như đều là sở hữu của tất cả thân sĩ châu phủ huyện của Tây quan. Bách tính của bọn chúng ngay cả lương thực cũng không có ăn, chứ chưa nói tới cày ruộng có thu hoạch.
Dừng một chút vuốt râu nói:
- Nhưng Sở Hoan hạ lệnh năm nay thu lại toàn bộ lương thực của tất cả thân sĩ gia tộc quyền thế, đều muốn quan phủ kiểm kê sổ sách ngay tại chỗ, nghe nói các châu Sở Hoan đã phân phó chuẩn bị tá lương xuất tô.
- Tá lương xuất tô?
- Không sai.
Hàn Thiên Dưỡng nói:
- Do quan phủ ra mặt vay lương thực từ trong tay những thân sĩ gia tộc quyền thế kia, sau đó lại dùng danh nghĩa quan phủ, dựa vào ưu khuyết của thổ địa và diện tích đất canh của bách tính, dựa theo quy định cho vay lương thực... đợi đến năm có thu hoạch, dân chúng chỉ cần hoàn lại một phần nhỏ tiền lãi.
Chu Lăng Nhạc không đợi mọi người nói đã cười nói:
- Thật phải nói rằng, vị Sở tổng đốc này của chúng ta vẫn có một chút thủ đoạn.
Cổ Đình Thọ cười lạnh nói:
- Bản lĩnh mua chuộc lòng người, Sở Hoan vẫn có một chút đấy. Hiện tại dân chúng ở Tây Quan, không ít người đều nói Sở Hoan là người lập nên nước Đại Tần, là Tổng đốc có bản lĩnh, được lòng dân nhất Tây Quan.
Hầu Kim Cương cau mày nói:
- Sở Hoan vay lương thực từ trong tay thân sĩ gia tộc quyền thế, những gia tộc quyền thế thật sự bằng lòng cho vay lương thực?
- Đương nhiên không bằng lòng.
Hàn Thiên Dưỡng lắc đầu nói:
- Bây giờ Tây Quan thiếu chính là lương thực, lương thực trong tay giá tiền có thể lên vài lần, nhưng cho vay đi chẳng những không có lương thực trong tay, hơn nữa năm sau thu được tiền lãi cũng vô cùng ít. Những thân sĩ gia tộc quyền thế kia căn bản không để tâm tới.
- Đã như vậy sao bọn họ không làm khó lên?
Hầu Kim Cương nắm đấm nói:
- Tất cả thân sĩ gia tộc quyền thế ở phủ huyện Tây Quan số lượng ít, nếu thật sự muốn làm loạn lên, có thể đủ ăn một bình của Sở Hoan.
Trên thực tế sau khi Sở Hoan mới tới Tây Quan, đối tượng cho rơi đài thứ nhất chính là Đông Phương Tín, mà Đông Phương Tín chính là trọng tướng của Chu Lăng Nhạc phái ở Tây Quan, phái Thiên Sơn đáng tin cậy.
Sở Hoan diệt trừ Đông Phương Tín càng là trắng trợn tẩy trừ quan viên Chu đảng ở Tây Quan. Ở Thiên Sơn, Sở Hoan tuyệt đối là một địch nhân không đội trời chung.
- Dựa vào tin tức chúng ta có được, lãnh tụ Tây Quan bảy họ của thân sĩ Tây Quan lại có quan hệ mật thiết với Sở Hoan. Mấy nhà này không những không phản đối kế sách Sở Hoan mượn lương thực, ngược lại tình nguyện đem chính lương thực của mình tới. Không chỉ có vậy, nghe nói bọn họ còn chuẩn bị ra mặt khuyên các gia tộc quyền thế khác cũng chủ động mang lương thực ra, trợ giúp quan phủ thi hành kế sách cho vay lương thực.
Chu Lăng Nhạc thản nhiên nói:
- Chuyện này cũng không kỳ lạ, các ngươi có lẽ không biết, lúc Sở Hoan ở Phủ Vân Sơn, kết giao mật thiết với một nữ nhân, nữ nhân này vốn chính là trực hệ Tô gia trong 7 họ Tây Quan. Hiện nay, nghe nói nữ nhân này và Sở Hoan đã từng có hôn ước, như vậy Sở Hoan cũng đã thành rể hiền của Tô gia... Tô gia trợ giúp con rể tổng đốc của chính mình, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Thì ra là thế.
Không ít quan viên lúc này mới chợt hiểu ra.
- Bốn châu Tây Quan, bảy họ Tây Quan mặc dù thân sĩ gia tộc quyền thế có uy vọng rất cao ở đây, nhưng lần này chuyện mượn lương thực cho thuê lại, xúc phạm tới lợi ích của rất nhiều thân sĩ. Ti chức không cho rằng tất cả mọi người sẽ tuân theo ý nguyện của bảy họ Tây Quan.
Cổ Đình Thọ nói khẽ:
- Chu đốc, cơ hội lần này thật tốt nếu bỏ qua thì thật là đáng tiếc.
- Ý của Cổ đại nhân là?
- Không bằng phái người qua kích động một phen.
Cổ Đình Thọ nói:
- Thật ra dưới tình huống này, thân sĩ Tây Quan chính là một đám củi khô, chỉ cần một đám lửa nhỏ, đống củi khô này có khả năng sẽ bốc cháy... Nếu quả thật bốc cháy, Tây Quan tất phải loạn một trận. Nếu như vậy sách lược cho thuê lại lương thực của Tây Quan không cách nào thực hiện được. Như vậy Tây Quan ắt vẫn sẽ loạn, 3-5 năm đều không có khả năng phát triển. Cho dù Sở Hoan cưỡng ép, trong lòng thân sĩ Tây Quan tất sẽ có oán niệm với hắn, nếu như chỉ dựa vào sự chống đỡ của 7 họ Tây Quan lại mất đi sự chống đỡ của toàn bộ thân sĩ Tây Quan...!
Hắn cười lạnh, không nói tiếp.
Chu Lăng Nhạc khí định thần nhàn, cũng không nói nhiều chỉ là hướng một gã quan nói:
- Phí chủ sự, bên kia Bắc Sơn ngươi dẫn người quay lại tế điện một phen.
Lễ bộ ti chủ sự đạo Thiên Sơn Phí Thanh đứng lên nói:
- Ti chức tuân mệnh.
Chợt hỏi:
- Chu đốc, khi nào ti chức phải lên đường.
Chu Lăng Nhạc suy nghĩ một chút mới nói:
- Tang sự của Tiếu Tĩnh Khiêm ít nhất phải nửa tháng... Hắn ba ngày trước xảy ra chuyện, ba ngày sau ngươi lại xuất phát. Từ Minh Sa đến Du Xương đường cũng không tính là xa, ba đến năm ngày các ngươi cũng có thể đuổi tới trước khi hắn xuất linh, không có vấn đề gì.
Hàn Thiên Dưỡng cười nói:
- Chu Đốc căn thời gian hết sức chuẩn xác. Nếu như đi quá sớm, Tiếu Hoán Chương sẽ cảm thấy chúng ta nhận được tin quá nhanh, chỉ sợ có hiểu lầm đối với chúng ta, ngược lại lại tỏ ra không tôn trọng...!
Chu Lăng Nhạc mỉm cười hướng Cổ Đình Thọ nói:
- Cổ đại nhân, Bắc Sơn bên kia từng giờ từng phút chú ý động tĩnh của bọn chúng. Tiếu Tĩnh Khiêm bị giết, Tiếu Hoán Chương tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ xem rốt cuộc kế tiếp bọn hắn định làm gì. Mặt khác cũng không buông lỏng cảnh giác với Sở Hoan bên kia, thậm chí kích động thân sĩ Tây Quan. Nếu có cơ hội này, có thể lợi dụng.
Khi nhiều quan viên Thiên Sơn đang bàn luận về Sở Hoan, Sở Hoan đã đến Nhạn Môn quan.
Sau khi Sở Hoan xuất phát từ Sóc Tuyền, không trực tiếp đi tới hướng Nhạn Môn quan. Mặc dù mục đích cuối cùng lần này của hắn chính là 36 ổ lâu đài trong Nhạn Môn quan, nhưng là đi đường cũng là thị sát dân tình, đặc biệt là tiến hành thực địa kiểm tra tình hình áp dụng quân điền lệnh của các châu phủ huyện trên đường.
Sở Hoan đương nhiên sẽ không tin toàn bộ quan viên Bắc Sơn đều là vô cùng thanh liêm, càng không tin có thể hoàn toàn thực hiện quân điền lệnh.
Trên thực tế quá trình thực hiện quân điền lệnh còn tồn tại một lỗ thủng rất dễ bị tham ô lợi dụng, đó chính là số lượng nhân khẩu và mẫu số thổ địa.
Mặc dù chủ trì quân điền lệnh chính là Ngụy Vô Kỵ, Việt Châu Tri Châu Công Tôn Sở, hai người này đều là thế hệ thanh niên thanh liêm nhưng tinh lực của hai người có hạn lại không thể quan tâm đến toàn bộ mấy ngàn vạn mẫu ruộng của Tây Quan. Mấy trăm vạn dân chúng quan viên từ trên xuống dưới đều chấp hành hiệp đồng, số lượng tính bằng ngàn.
Sở Hoan biết rõ, cho dù địa phương trên có quan viên giấu giếm báo số lượng nhân khẩu thổ địa lên, Sóc Tuyền bên kia cũng chưa chắc có thể nắm rõ.
Một khi trên địa phương có quan viên giấu giếm báo mấy mẫu thổ địa, là có thể mượn cơ hội xâm chiếm thổ địa. Báo cáo láo số lượng nhân khẩu, có thể có được nhiều phần lương thực từ trong sách lược vay lương thực cho thuê lại.
Loại lỗ thủng này cũng đúng là khó mà tránh khỏi.
Đến gần các huyện của phủ Sóc Tuyền, loại tình hình này không dễ dàng phát sinh, nhưng khoảng cách phủ thành càng xa khả năng phát sinh loại tình huống này lại càng lớn. Sở Hoan rất rõ điểm này cho nên lần trước trên đường đi Nhạn Môn quan, trên thực tế chính là đột nhiên tiến hành tập kích, không tới một huyện lập tức chọn đọc hồ sơ. Hơn nữa vì để đảm bảo hiệu suất lần này, hắn đặc biệt dẫn thêm vài tên quan viên hộ bộ tư. Những viên quan này vốn là chuyên gia quản lý thổ địa nhân khẩu, hơn nữa hắn đối với tất cả địa phương thổ địa và nhân khẩu Tây Quan hiểu khá rõ. Một khi trên hồ sơ xảy ra vấn đề rất dễ dàng thì sẽ lộ ra chỗ sơ hở.
Không chỉ có vậy, Sở Hoan sẽ kiểm tra thì điểm từ huyện địa bàn quản lý thôn trang, tự mình đi đến trong thôn, dựa theo hồ sơ kiểm tra đối chiếu sự thật người trong thôn, thậm chí tự mình hỏi thăm số lượng thổ địa phân phát đến tay thôn dân có khớp với số lượng ghi chép không. Một khi xảy ra vấn đề quan viên bộ tư sẽ lập tức mang huyện lệnh địa phương lên thôn trưởng, tất cả đều giam giữ bên trong, định muốn biết rõ ràng vấn đề trong đó.
Sở Hoan rất rõ, ngay cả như vậy cũng chưa chắc hoàn toàn có thể ngăn chặn chính gốc tình hình tham ô. Nơi có người sẽ có quyền lợi, có quyền lợi trong tay sẽ phát sinh những tham nhũng. Sở Hoan không cho phép người ta có chút chỗ tốt nào, đã muốn có ngựa chạy cũng nên cho người chịu ít cỏ, nhưng trên quân điền lệnh, Sở Hoan quản chế tuyệt đối nghiêm khắc. Cái này trước mắt là phương pháp tốt nhất khôi phục nguyên khí Tây Quan, một khi phương diện này xảy ra vấn đề, hậu quả khó mà lường trước.
Từ khi bắt đầu, Sở Hoan đã có một vị trí nhất định đối với quan viên của Tây Quan. Đầu tiên hắn cần sự làm việc thật sự của quan viên, cho dù có khiếm khuyết về đạo đức nhưng về chuyện bàn giao có thể chăm chú thực hiện, có thể giải quyết vấn đề, đây là quan viên mà Sở Hoan cần. Đến cái gọi như là thanh liêm lại không có bất kỳ tài cán gì, không có cách nào nâng cao chất lượng sinh hoạt cho dân chúng, để dân chúng đi theo hắn ắt nuốt cỏ, Sở Hoan không chào đón.
Có thể thanh liêm, lại có thể xử lý công việc, năng lực mạnh, đương nhiên là quan viên Sở Hoan thích. Ví dụ như Công Tôn Sở, nhưng quan viên như vậy không nhiều. Khách quan mà nói hiện tại Tây Quan không cần dùng tên quan viên quan trọng mà là cần quan viên có thể đủ quán triệt thi hành ý đồ của chính mình.