Tiếu Hoán Chương còn chưa nói gì thì lại nghe thấy tiếng ngựa hý, sau đó là một đoàn người ngựa từ xa đi đến. Đến gần, bốn con kỵ mã dừng lại. Mọi người nhìn thấy vài quan bộ hình. La Định Tây nheo mắt lên.

Y biết người của nha môn bộ hình đến điều tra hiện trường. Nhưng theo thời gian dự tính, những người này còn chưa đến hiện trường, nay đã quay về.

Ngay lúc đó thấy vài người Bộ hình vây quanh một tên. Tên đó nhìn có vẻ rất hung dữ. La Định Tây tiến lên hỏi:

- Sao nhanh vậy đã trở về rồi? Các ngươi đã đi đến hiện trường chưa?

- Hồi thống lĩnh, chúng ta mới đi được nửa đường thì gặp người này. Chủ Sự Lô dẫn người tiếp tục đi đến hiện trường, phái mấy người chúng ta quay lại.

Một tên quan sai bẩm.

- Tên đó là ai?

- Tên này là Hoàng Diệp, một tên hộ tống Nhị công tử về phủ tối qua.

Giọng người này rất vang, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy. Tiếu Hoán Chương trừng mắt, Tiếu Hoán Sanh cũng giận dữ xông lên, túm lấy cổ áo tên thị vệ Hoàng Diệp kia, lạnh lùng nói:

- Tĩnh Khiêm gặp nạn mà ngươi lại đào tẩu?

- Đại công tử, xin nghe tiểu nhân giải thích.

Hoàng Diệp hoảng sợ nói:

- Tiểu nhân không phải bỏ mặc Nhị công tử mà bỏ chạy, là có nguyên cớ.

- Đưa y đến đây.

Tiếu Hoán Chương trầm giọng nói.

Tiếu Tĩnh Sanh cười khểnh, buông cổ áo Hoàng Diệp ra. Lúc này, Hoàng Diệu mới chạy đến, quỳ trước mặt Tiếu Hoán Chương, giọng vẫn run sợ:

- Tiểu nhân bái kiến Tổng đốc đại nhân!

- Đêm qua là người đi cùng Tĩnh Khiêm hồi phủ?

- Bẩm đại nhân, tối hôm qua, Nhị công tử dẫn bảy người tiểu nhân trở về.

Hoàng Diệu cúi đầu:

- Đi được nửa đường gặp mai phục, Nhị công tử bị hại. Tiểu nhân muốn báo cáo chuyện này với đại nhân nên mới xông ra, chứ không hề ham sống sợ chết.

Tiếu Hoán Chương nói:

- Bảy người? Không phải tất cả có chín con ngựa sao? Chỉ có bảy người theo Tĩnh Khiêm?

- Tất cả có tám người, nhưng khi đến chỗ mai phục, đột nhiên không thấy một tên.

Hoàng Diệu giải thích:

- Bây giờ nghĩ lại, là tên đó cố ý đi chậm, biết phía trước có mai phục, nên mới trốn chạy giữa chừng.

- Tên đó là ai?

- Tiểu nhân cũng không biết.

Hoàng Diệu nói:

- Y đến từ phủ, chuyên báo tin tức cho Nhị công tử...!

Mọi người nhìn nhau, đều rất sợ hãi, thầm nghĩ Tiểu Hoán Chương quả thật rất khôn ngoan. Ông vừa đoán cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm có liên quan đến người trong phủ. Bây giờ, xem ra quả thật có người trong phủ truyền tin, do đó Tiếu Tĩnh Khiêm mới về ngay trong đêm.

- Báo tin gì?

Tiếu Tĩnh Sanh gằn giọng hỏi.

Hoàng Diệu lắc đầu nói:

- Tiểu nhân cũng không biết. Tên đó bí mật gặp nhị công tử. Sau khi gặp cũng không biết nói gì, Nhị công tử liền dẫn mấy người thuộc hạ về phủ trong đêm.

Tiếu Tĩnh Sanh lại hỏi:

- Ngươi nói là người trong phủ cử đi, vậy rốt cuộc là ai cử đi?

Hoàng Diệu do dự một hồi, cúi đầu không dám nói.

- Là ai phái đi?

Tiếu Hoán chương hỏi:

- Ngươi biết gì thì nói.

Hoàng Diệu lúc này mới nói:

- Theo như tiểu nhân biết, đó là... phủ Tổng đốc... quản gia của phủ Tổng đốc cử đi...!

- Lưu quản gia?

Thần sắc bọn người đều thay đổi. Tiếu Tĩnh Sanh nhíu mày quát:

- Ngươi nói là Lưu Kiền?

Hoàng Diệu nói:

- Tiểu nhân nghe nói vậy?

Tiếu Tĩnh Sanh nhíu mày, nhìn về phía Tiếu Hoán Chương, ngạc nhiên nói:

- Phụ thân, Lưu Kiền cử người đến báo tin cho Tĩnh Khiêm? Y phái người đi nói gì mà Tĩnh Khiêm lại về ngay trong đêm?

Tiếu Hoán Chương suy nghĩ một hồi, rồi nói:

- Trời sắp tối rồi, đêm rất lạnh, nhỡ Tĩnh Khiêm bị đông lại. Tĩnh Sanh, con về phủ trước, bố trí linh đường. La Định Tây, ngươi lập tức quay lại phủ Tổng đốc, bắt Lưu Kiền... Tiếu Hằng, theo bản đốc đón Tĩnh Khiêm về!

Phủ Tổng đốc Bắc Sơn trong thời gian ngắn nhất đã sắp xếp linh đường. Thi thể Tiếu Tĩnh Khiêm cuối cùng cũng được tắm rửa, lau khô, đặt trên linh sàng, khiêng vào linh đường.

Trong phủ vô cùng ảm đạm, các thê thiếp của Tiếu Tĩnh Khiêm đã có mặt tại linh đường, khóc lóc sướt mướt.

Tin Tiếu Tĩnh Khiêm bị sát hại nhanh chóng truyền khắp phủ. Dù là nửa đêm, nhưng các quan viên từ các nha môn vãn nhanh chóng đến phủ Tổng đốc.

Chỉ là cổng phủ treo khăn tang, đóng cửa cảm tạ khách, tạm thời không mời vào phủ, chỉ nói mọi người đợi trời sáng lại đến.

Tiếu Hoán Chương ngồi trong linh đường. Trời đêm đã rất lạnh, ông mặc áo cẩm bào, ngồi tựa vào ghế. Lúc này, trông ông như già đi 10 tuổi, tiều tụy vô cùng.

Mấy vị thê thiếp của Tiếu Tĩnh Khiêm vẫn đang gào khóc, một số nha hoàn cũng đành đứng bên rơi lệ.

Tiếu phu nhân đứng bên Tiếu Hoán Chương. Nàng đã thay áo trắng, thắt đai lưng màu trắng, gương mặt tràn đầy sự đau buồn. Tay nàng cầm khăn màu trắng, chốc chốc lại lau nước mắt.

- Tất cả không khóc nữa!

Tiếu Hoán Chương quát lên một tiếng:

- Ra ngoài hết, tất cả ra ngoài...!

Đám thê thiếp tạm thời ngừng khóc, không dám tiếp tục ở lại linh đường, lần lượt ra ngoài. Tiếu Hoán Chương lẳng lặng nhìn thi thể trên linh sàng, vô cùng đau lòng.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người bước vào. Là La Định Tâ đi đến trước Tiếu Hoán Chương, chắp tay nói:

- Đại nhân...!

- Hỏi sao rồi?

Tiếu Tĩnh Khiêm không đợi La Định Tây nói, liền hỏi:

- Y có nhận không?

- Không.

La Định Tây lắc đầu:

- Một canh giờ rồi, nên dùng hình phạt gì cũng đều dùng rồi, y khăng khăng nói không cử người đi đến Ngọc Điền, càng không cử người đưa tin.

Tiếu Hoán Chương cười khẩy:

- Không ngờ, miệng vị quản gia này của bản đốc lại kín như vậy.

La Định Tây khẽ nói:

- Đại nhân, tuy là nói vậy, nhưng... nhìn tình trạng của y, có vẻ thực sự không biết chuyện này.

Tiếu Hoán Chương nhìn La Định Tây. La Định Tây do dự một chút, rồi khẽ nói:

- Đại nhân, ti chức đoán, nếu người đưa tin thực sự không phải do Lưu Kiền cử đi, trong này e rằng có khuất tất.

- Ý gì?

- Có khả năng người khác lấy danh nghĩa Lưu Kiền đi đến Ngọc Điền?

La Định Tây suy nghĩ:

- Lưu Kiền có khai, Nhị công tử thực sự có dặn ông ta, nếu trong phủ có chuyện lớn, lập tức cử người đến báo tin...!

Tiếu Hoán Chương khẽ nhếch mắt lên:

- Ngươi nói có người biết bí mật của Tĩnh Khiêm và Lưu Kiền, nên lợi dụng?

- Có khả năng đó.

- Lão gia, thiếp lại thấy khả năng này rất nhỏ.

Tiếu Phu nhân đứng bên cạnh nói:

- Lão gia, nếu Tĩnh Khiêm và Lưu Kiền tư mật, bọn họ phải có vật làm tin. Nếu như theo lời La Thống lĩnh, một khi có người biết chuyện đó, tùy ý phái một người là được. Thiếp thấy Tĩnh Khiêm không hồ đồ như vậy.

Tiếu Hoán Chương vuốt cằm, nói:

- Đúng vậy, nếu bọn chúng thật sự lén lút liên lạc, đương nhiên phải có vật ước định.

Tiếu Phu nhân khẽ nói:

- Tín vật của bọn họ tất nhiên cũng cần che giấu, hơn nữa vô cùng quan trọng. Nếu Lưu Kiền có tín vật trong tay, nhất định sẽ giữ kỹ, không thể để kẻ khác dễ dàng biết được. Như vậy, nếu người khác không có tín vật, quyết không thể có được sự tín nhiệm của Tĩnh Khiêm, càng không thể thuyết phục Tĩnh Khiêm đi về trong đêm.

- Có lý, vẫn là phu nhân thận trọng,

Tiếu Hoán Chương tán thành.

Tiếu phu nhân lại nói:

- Lưu Kiền không khai, chưa chắc y đã không biết. Có thể, sau lưng y còn có nhân vật quan trọng, nên y không dám nói ra...!

La Định Tây nói:

- Nếu thực như vậy, chỉ có thể tiếp tục thẩm vấn, nhất định phải bắt y mở miệng.

- Ngươi đưa Hoàng Diệp vào đây.

Tiếu Hoán Chương suy nghĩ một lát, rồi nói:

- Ta có chuyện hỏi y.

Khi La Định Tây đưa Hoàng Diệp đến, Tiếu phu nhân đã mang đến một áo khoác khác cho Tiếu Hoán Chương. Nhìn Hoàng Diệp quỳ bái trên đất, Tiếu Hoán Chương hỏi:

- Hoàng Diệp, bản đốc hỏi ngươi, ngươi là rời đi trước khi Tĩnh Khiêm bị hại hay nhìn thấy Tĩnh Khiêm bị hại rồi mới đi?

- Hồi Tổng đốc đại nhân, ngựa của Nhị công tử bị dây chặn ngã, công tử ngã dưới chân ngựa. Chúng tôi lao tới hộ vệ liền bị ám tiễn bắn tới, ngay lập tức có vài người chết.

Hoàng Diệp cúi đầu:

- Chúng tôi không có cách nào tiến lại gần Nhị công tử. Nhị công tử gọi vài tiếng, bên đó lại có tiễn phóng ra, cuối cùng chỉ còn lại mình tiểu nhân. Nhị công tử thấy vậy liền kêu tiểu nhân rời đi...!

- Là Tĩnh Khiêm để ngươi đi?

- Vâng.

Hoàng Diệp nhắm mắt nói:

- Tiểu nhân không dám nói dối. Là Nhị công tử thấy tình thế không ổn, kêu tiểu nhân mau chóng rời đi. Tiểu nhân không chịu, Nhị công tử liền mắng tiểu nhân. Tiểu nhân biết ý của Nhị công tử, người muốn tiểu nhân bẩm báo sự việc cho đại nhân...!

- Lúc đó Tĩnh Khiêm nói gì?

Hoàng Diệp cúi, không dám ngẩng đầu, do dự một chút, rồi nói:

- Tiểu nhân không dám nói...!

- Sao không dám nói?

Tiếu Hoán Chương cau mày nói:

- Rốt cuộc Tĩnh Khiêm lúc đó nói gì?

Hoàng Diệp toát mồ hôi, mãi mới nói:

- Lúc đó Nhị công tử đã biết ai đặt mai phục...!

- Tĩnh Khiêm biết?

Tiếu Hoán Chương nhổm dậy, hai tay vịn vào ghế, vội nói:

- Nói mau, Tĩnh Khiêm rốt cuộc đã nói gì? Nó hoài nghi ai đặt bẫy?

Tiếu phu nhân nhíu mày, hai cánh tay đặt trước ngực, xoắn chiếc khăn trắng.

Hoàng Diệp khẽ ngẩng đầu, nhìn La Định Tây, rồi nhìn Tiếu Phu nhân, vẫn do dự. La Định Tây không đợi nổi, giục:

- Đại nhân bảo ngươi nói thì mau nói đi. Nhị công tử nghi ngờ ai đặt bẫy?

- Nhị công tử... Nhị công tử lúc ấy hét... hét...!

Hoàng Diệp giơ tay lên, lau mồ hôi trên trán:

- Lúc đó, Nhị công tử kêu tên Đại công tử...!

Tiếu Hoán Chương và La Định Tây lúc đó đều giật mình. Miệng Tiếu phu nhân khẽ run, lập tức mắng:

- Không được nói năng lung tung. Nhị công tử sao có thể hoài nghi Đại công tử?

Hoàng Diệu nói:

- Chuyện này quan trọng, tiểu nhân có chết cũng không dám nói lung tung. Lúc đó, Nhị công tử gọi to tên Đại công tử, còn kêu cùng Đại công tử đường đường chính chính đánh một trận!

- Im miệng!

La Định Tây lạnh lùng quát.

Hoàng Diệp vội cúi đầu sát đất, không dám nói thêm, toàn thân run lên. Tiếu Hoán Chương buồn phiền dựa vào ghế, giơ tay lên, bất lực khua tay. La Định Tây hiểu ý, đưa Hoàng Diệu ra ngoài linh đường, khẽ dặn:

- Những điều ngươi nói vừa rồi, không được tiết lộ ra ngoài nửa chữ. Tốt nhất là ngươi quên hết đi. Nếu có lời nào tiết lộ ra, không chỉ đầu ngươi, mà tất cả già trẻ nhà ngươi đều không sống được.

Hoàng Diệp vội gật đầu nói:

- Tiểu nhân hiểu rõ, tiểu nhân cái gì cũng không nhớ.