Sau khi Tề Vương cùng Từ Tòng Dương thương nghị, quả thực không có người thích hợp hơn. So ra, người của Đồn Vệ Quân tốt xấu lẫn lộn, hiển nhiên không thể chọn được. Nếu thực sự muốn chọn ra thống lĩnh thị vệ, chọn lựa từ cận vệ hoàng cung là hợp lý.
Hoàng đế tuy nói Tề Vương có thể tùy chọn một võ tướng đảm nhiệm chức thống lĩnh thị vệ của vương phủ nhưng Tề Vương biết thực tế không phải vậy, ít nhất là không có cách nào chọn được Hiên Viên Thiệu.
Nhờ sự giúp đỡ của Từ Tòng Dương, Tề Vương cuối cùng quyết định dùng Mã Trọng Hành, người vừa mới chuyển từ Cấm vệ quân tới Võ kinh vệ đảm nhiệm chức tổng kỳ. Mã Trọng Hành xuất thân từ Cận vệ quân, do vậy rất có bản lĩnh, hơn nữa trong vụ Thông Thiên Điện lập được nhiều chiến công. Từ sự kiện đó, chức tổng kỳ của Võ kinh vệ còn trống, Mã Trọng Hành được điều tới đảm nhiệm chức tổng kỳ.
So với tổng kỳ của Võ Kinh Vệ, thống lĩnh thị vệ của vương phủ cũng không kém phần béo bở. Có điều về mặt tiền đồ chính trị khách quan mà nói, đảm nhiệm chức thống lĩnh thị vệ của vương phủ tiền đồ còn rộng lớn hơn nhiều, đương nhiên cũng phải chịu nhiều hiểm nguy hơn.
Mã Trọng Hành xuất thân là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh, được điều làm thống lĩnh thị vệ của vương phủ. Y không nói hai lời, tại Võ Kinh Vệ bàn giao lại công việc, tới Tề vương phủ báo cáo, cho tới nay, thị vệ của Tề Vương Phủ do Mã Trọng Hành thống lĩnh.
Về phần Trưởng sử Vương phủ, Từ Tòng Dương tiến cử Lô Hạo Sinh của Quốc Tử Giám. Người này thông kim bác cổ, ăn nói khéo léo, là một văn sĩ vô cùng cao minh.
Tề vương xuống xe ngựa, sớm đã có người mở cổng. Tề vương tiến vào trong phủ, đi qua sảnh. Mặc dù đêm hôm khua khoắt nhưng nơi đây vẫn đèn đuốc sáng trưng. Năm sáu người mặc quan phục đang lo lắng chờ đợi, nghe được bên ngoài truyền báo Tề Vương hồi phủ, vài người vội vàng sửa sang lại y phục, Thị Lang Hộ Bộ Lãng Vô Hư đi trước ra sảnh nghênh đón.
Tề Vương có vẻ khá mệt mỏi, không kịp chờ chúng quan viên hành lễ, tiến vào cạnh sảnh, vừa ngồi xuống đã cao giọng nói:
- Mang nước lên!
Người hầu dâng trà lên. Tề Vương uống một ngụm hơn nửa chén, đặt chén trà xuống, nhìn thấy chúng quan lại đều chằm chằm nhìn mình, cười khổ lắc đầu nói:
- Bên kia đã định thời gian rồi, ba ngày sau, chém đầu thị chúng.
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, Lãng Vô Hư đã nói:
- Điện hạ, cho dù muốn hành hình, cũng không thể nhanh như vậy.
- Chứng cứ vô cùng xác thực, chứng cứ của hình bộ đều nằm dưới con mắt bổn vương, ngay cả nhân chứng họ cũng đã tìm được.
Tề vương nhíu mày:
- Nhân chứng vật chứng đều đủ, bổn vương cho dù muốn nói rõ thay họ, cũng không thể nói được. Thái tử đã nói, phụ hoàng đem trọng trách giám quốc giao cho hắn, trách nhiệm trọng đại, hình bộ đã dâng báo cáo, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực, hắn cũng không thể mượn việc công làm việc tư.
- Phi!
Một gã quan viên nhịn không được mắng:
- Điện hạ, đây đều do Thái tử giở trò sau lưng, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy. Hoàng thượng vừa mới rời kinh đi tuần phương Bắc, nha môn Hình bộ bắt đầu nhìn đến người của chúng ta. Hơn nữa thời gian chưa được bao lâu, đã tìm được nhiều chứng cứ như vậy, đó là đã sớm chuẩn bị. Cầu Tuấn Cao của Hình bộ chính là tay sai của Thái tử, y giống như con chó, Thái tử sai cắn ai liền cắn người đó.
Tề Vương cau mày nói:
- Bổn vương muốn biết, mấy người bị bắt kia có thực sự ăn hối lộ làm trái pháp luật không? Những chứng cứ kia bổn vương đều đã thấy rồi.
Chúng quan viên liếc nhìn nhau, đã có người nói:
- Điện hạ, ngài cũng biết Cầu Tuấn Cao là một con chó điên. Hắn ở Hình bộ nhiều năm, am hiểu nhất chính là thêu dệt tội danh, nghiêm hình bức cung. Vốn là người trong sạch, chỉ cần bị hắn bắt được vào Hình bộ, khi đi ra cũng không còn chỗ nào trong sạch.
- Điện hạ, đây là đảng của Thái tử báo tư thù, diệt trừ phe đối lập.
Lãng Vô Hư thận trọng nói:
- Điện hạ ngài nghĩ xem, Thái tử nói muốn chỉnh đốn quan lại, muốn bắt đầu tra xét quan lại ở kinh thành trước. Nhưng cho đến nay, những người Hình bộ điều tra bắt được đều là người của chúng ta, không có một tên nào ở phe cánh Thái tử. Hắn là muốn nhằm vào chúng ta, nhằm vào điện hạ.
- Điện hạ, nếu tiếp tục như vậy phe của Thái tử sẽ càng ngày càng hung hăng càn quấy.
Một viên quan đỏ mắt nói:
- Hôm nay bắt vài người, ngày mai điều tra vài người, lửa đốt đến đầu chúng ta rồi, đây chính là có chủ đích muốn đối phó với điện hạ.
Một viên quan khác rối rít nói:
- Điện hạ, chúng ta không thể ngồi im chờ chết, phải phản kích.
- Phản kích?
Tề vương cau mày nói:
- Phản kích như thế nào?
Lãng Vô Hư vội hỏi:
- Điện hạ, chuyện tới ngày hôm nay, chỉ có thể dâng tấu lên Thánh thượng. Trong tấu hãy đem hết những hành động của Thái tử nói cho Thánh thượng. Ngài là người cơ trí, nhất định biết rõ Thái tử muốn làm gì.
- Nội dung tấu chương viết thế nào?
Tề vương nhìn Lãng Vô Hư nói:
- Chẳng lẽ nói với phụ hoàng, thái tử lấy việc công làm việc tư, diệt trừ phe đối lập, kết đảng chuyên quyền, có ý đồ mưu phản?
Mọi người nhìn nhau, Lãng Vô Hư hạ giọng nói:
- Tất nhiên không thể nói như vậy, nhưng mà ý là... ý là muốn cho thánh thượng biết được.
Tề Vương cười lạnh nói:
- Thế tấu chương này có chứng cứ gì? Thái tử hạ lệnh chỉnh đốn quan lại, điều này cũng không sai. Hình bộ điều tra quan lại ở kinh thành, theo đạo lý mà nói cũng không sai. Hắn muốn bắt những người kia, đều là trước tiên tìm được chứng cứ, hơn nữa chứng cứ rất đầy đủ, điều này cũng không sai. Thậm chí trong lúc hình bộ xử lý, Thái tử không hề nhúng tay.
- Thế nhưng tất cả đều do Thái tử đứng ở sau lưng điều khiển.
Một viên quan lập tức nói.
Tề Vương vươn tay:
- Chứng cứ đâu? Mang chứng cứ ra đây cho ta!
Viên quan kia cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
- Chỉ có những viên quan có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, hình bộ định tội tử hình, lúc này mới trình lên Thái tử, do Thái tử phê duyệt.
Tề Vương chậm rãi nói:
- Đây là quyền giám quốc, cũng là trách nhiệm giám quốc, dù nhìn từ góc độ nào cũng không tìm thấy chứng cứ Thái tử mượn việc công làm việc tư. Các người bảo bổn vương trình lên phụ hoàng, nhưng lại không có bất cứ chứng cứ gì, đến lúc phụ hoàng hỏi, bổn vương phải trả lời như thế nào?
Chúng quan viên ngơ ngác nhìn nhau.
Quả thực sau khi Hoàng đế rời kinh đi tuần phương Bắc, Thái tử giám quốc, tay nắm quyền cao. Phe Thái tử nắm quyền, tất nhiên Thái tử sẽ không lưu tình với Tề vương.
Lục bộ thượng thư, tứ bộ thượng thư cũng theo giá đi tuần, để lại hình bộ thượng thư Cầu Tuấn Cao và Binh bộ thượng thư Tống Lăng.
Vốn là Binh bộ thượng thư Dư Bất Khuất sau khi qua đời tại Tây Bắc, Bộ binh tả thị lang Tống Lăng tạm thời thay thế chức vụ binh bộ thượng thư. So với Dư Bất Khuất một ngời thân kinh bách chiến, Tống Lăng chỉ là một kẻ lý luận suông, hơn nữa qua tuổi lục tuần, mắt mờ tai điếc, không có cách nào khống chế được binh bộ. Ngồi được lên vị trí này là do am hiểu ngoại giao chốn quan trường, cũng bởi y có hiểu biết sâu sắc về binh lực.
Vốn lão thượng thư này cũng phải tùy giá bắc tuần, thế nhưng trước lúc rời kinh, lão thượng thư sinh bệnh, thậm chí phải mời ngự y trong cung tới khám, quả thật cũng do bệnh tật nghiêm trọng nên phải ở lại kinh thành. Cho tới bây giờ vẫn đóng cửa dưỡng bệnh.
Đến như hình bộ thượng thư Cầu Tuấn Cao, mọi người vẫn nói hắn là con chó mà Hoàng thượng thích nhất. Tuy hắn là người tính tình tàn bạo nhưng có một điểm khiến Hoàng thượng yêu thích đó là không theo phe phái nào cả. Đối với triều đình Tần quốc, đây cũng là một chuyện kỳ lạ.
Có thể do Cầu Tuấn Cao tiếng xấu bên ngoài, ai cũng biết hắn là ác quan biến thái cho nên có rất ít quan viên giao du với hắn.
Cũng chính vì Cầu Tuấn Cao là người độc lập nên vị trí hình bộ thượng thư rất vững chắc.
Chỉ là lần này sau khi Hoàng đế đi tuần, hình bộ thượng thư trắng trợn điều tra phe Tề Vương, điều này khiến nhiều người bừng tỉnh, hóa ra hắn là người của Thái tử.
Ngoài việc diệt trừ phe phái Tề Vương, Cầu Tuấn Cao có thể nói là người tận tâm tận lực. Hắn coi hình bộ là nhà, mấy ngày không hồi phủ là chuyện bình thường. Nhà giam bên trong hình bộ, tiếng la hét thảm thiết vang lên ngày đêm không dứt.
Ai cũng biết lần này trận gió tanh mưa máu nhằm vào Tề Vương là do Thái tử đứng sau. Nếu không cũng không đến nỗi phe Thái tử bình yên vô sự, còn phe Tề Vương liên tiếp ngã ngựa.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác Thái tử vô cùng kín kẽ. Vừa mới bắt đầu, hắn chỉ nói một câu chỉnh đốn quan lại, ngoài ra không hề nhiều lời. Vậy mà Hình bộ đã lĩnh ngộ đầy đủ ý tứ, chẳng ai có thể tra ra Thái tử đứng sau việc điều tra quan lại. Dù sao việc điều tra tham quan cũng là phận sự của hình bộ.
Hình bộ tra rõ quan viên phe Tề Vương, gần như đều có thể đưa ra chứng cứ rõ ràng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, muốn cãi lại cũng không được. Ai cũng biết lần này hình bộ ra tay quả nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ, những quan viên bị bắt đều đã có chứng cứ về tội tham ô kèm nhân chứng có liên quan, Thái tử chỉ việc phê chuẩn mà thôi. Hơn nữa là giám quốc, việc xử lý phạm nhân cũng là việc nằm trong phận sự.
Người trong phe Tề Vương đa số đều là bộ hạ cũ của Hán Vương. Sau khi chuyển sang làm môn hạ của Tề Vương, cũng đã từng có thanh thế to lớn, ở trình độ nào đó mà nói, thậm chí còn vượt qua phe Thái tử.
Hơn nữa đa số các quan viên đều nhận ra việc hoàng thượng phế thái tử chỉ là việc sớm hay muộn, lập Tề Vương lên cũng đã nắm chắc, vậy nên tiền đồ của phe Tề Vương xem ra rất sáng lạng.
Thế nhưng hoàng đế bất ngờ đi tuần, sau khi phát sinh chuyện thái tử giám quốc, phe Tề Vương mới phát hiện hết thảy đều đã đi quá xa dự liệu.
Kinh khủng hơn là, sau khi Hoàng đế bắc tuần, Thái tử chỉ lợi dụng hình bộ như một thứ công cụ, phương thức thô bạo nhất này đã khiến cho Tề vương khó thở.
Phe Tề vương gần như không có sức chiến đấu.
Quan viên theo phe Tề vương rốt cuộc hiểu rõ, bọn họ dựa vào Tề vương, cái cây này thực sự không phải một cây đại thụ vững chãi có thể che trời. Đã từng rất huy hoàng là bởi có Hoàng đế che bóng, làm cho họ lầm tưởng đó là Tề Vương, thế nhưng lúc này họ đã tỉnh ngộ, không có Hoàng đế, Tề vương chỉ là một cái cây yếu đuối.
Tề Vương lúc này cũng đã hiểu rõ, dựa vào những viên quan này, đúng là một lũ giá áo túi cơm. Ngày thường vênh váo tự đắc, nhìn lên người nào người nấy cao thâm mạt trắc, dường như mỗi kẻ đều vô cùng cao thâm, trong người dấu trăm vạn binh. Thế nhưng khi gặp khó khăn, hắn mới phát hiện, những người thực sự muốn giúp hắn chẳng có một ai, muốn kêu gọi mọi người thực sự đưa ra kế sách, vậy mà cũng không có ai.
Người duy nhất có thể tin tưởng là Từ Tòng Dương, đến nay lại ở Trung Thư tỉnh. Suốt ngày công việc ngập đầu, không thể rời khỏi.
Khi bị Thái tử đánh cho một đòn, Tề Vương phát hiện mình đã yếu thế, cũng tỉnh táo nhận thức được, mình với Thái tử không cùng một đẳng cấp.
Đám người Lãng Vô Hư thấp giọng nói nhỏ, nhìn sắc mặt vô cùng lo lắng, mà sắc mặt Tề Vương cũng vô cùng nghiêm trọng, nhìn quét qua từng người một cái, rốt cuộc nói:
- Các ngươi bình thường không phải vẫn xưng là người khôn khéo sao? Sao bây giờ lại không có chủ ý gì?
Tề vương cười lạnh nói tiếp:
- Một đám giá áo túi cơm, không nghĩ biện pháp, người của hình bộ nên tới nhà các ngươi rồi.
Mọi người càng bối rối, Lãng Vô Hư trầm ngâm một hồi, rốt cuộc tiến gần tới, nói:
- Điện hạ, không phải là không có cách, chỉ là...chỉ là cách này có chút khó khăn.
- Cách gì?
Lãng Hư Vô nói khẽ:
- Thái tử dùng hình bộ làm đao để diệt trừ chúng ta. Chúng ta hủy cây đao kia, cũng chưa hẳn không thể chuyển bại thành thắng.