Vệ Thanh Thiên giật mình, vội vàng ngoảnh lại, bước nhanh đến trước mặt Kiều Minh Đường. Kiều Minh Đường đã đứng dậy, lo lắng hỏi:

- Vệ thống chế, có tin tức gì của thánh thượng không?

- Khởi bẩm đại nhân, thánh giá đã chuyển đường Trường Sơn, không đi qua lối này nữa.

Vệ Thiên Thanh lập tức đáp.

Kiều Minh Đường giật mình, hơi cau mày, nhưng vẫn nhanh chóng hạ lệnh:

- Mau chuẩn bị ngựa, đi theo Trường Sơn.

- Đại nhân, đường Trường Sơn cách đây hơn trăm dặm đường...!

Không đợi Vệ Thiên Thanh nói hết, Kiều Minh Đường đã nói:

- Cho dù nghìn dặm vạn dặm, cũng không được chậm trễ, nhanh, phải lập tức lên đường!

Đường Trường Sơn nằm ở phía đông Tây Sơn, là vùng đất giáp giới Ngọc Lăng đạo, địa giới đạo Tây Sơn thuộc đất Phú Thứ.

Hoàng Đế tuần du phương Bắc, giữ vai trò là tổng đốc một đạo Kiều Minh Đường, đương nhiên đã biết thông tin từ lâu, tuy từ vài tháng trước đã biết thông tin Hoàng đế bệ hạ muốn qua đạo Tây Sơn thẳng đến Hà Tây, nhưng thánh giá trì trệ không ra khỏi kinh thành.

Mấy tháng nay, Kiều Minh Đường tự nhiên không lúc nào không quan sát hoạt động tuần du phương bắc của Hoàng đế.

Con đường từ kinh thành Lạc An thông đến Hà Tây, dài ngắn lớn nhỏ cộng lại tuy không ít nhưng đủ để thánh giá thông hành, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn có hai con đường.

Quân đội hoàng đế xuất kinh tuần tra, con đường đi qua nhất định phải là đường quan lộ rộng rãi thông suốt. Số lượng đường quan đạo hai đầu có thể thông hành không nhiều, một đường thông qua từ đạo Hà Bắc, còn đường khác thì phải đi qua đạo Tây Sơn.

Đạo Hà Bắc tự nhiên không cần phải suy nghĩ, đến nay khắp nơi đều là nghĩa quân Thanh Thiên.

Sở dĩ trong lòng Kiều Minh Đường rất rõ hoàng đế muốn tuần du phương bắc, tất nhiên phải đi qua đạo Tây Sơn. Hắn ở trong triều tự nhiên không thể thiếu được một số liên lạc. Để không đến nỗi xảy ra sai sót khi đón tiếp hoàng đế. Hắn luôn luôn theo dõi nghe ngóng tuyến đường đi và thời gian xuất phát cụ thể của hoàng đế.

Có điều hoàng đế rõ ràng khá thận trọng đối với chuyến tuần du phương bắc lần này. Trước khi xuất phát hoàn toàn không tiết lộ thời gian khởi hành cho bất kỳ người nào. Hơn nữa Kiều Minh Đường thậm chí một dạo nghe ngóng được thông tin hoàng đế rất coi trọng chuyến tuần du phương bắc lần này, nha môn các bộ vì trù bị cho chuyến tuần du của hoàng đế đã tiêu hao nhiều công sức suy nghĩ, tập huấn chiến đấu.

Thời gian đội ngũ hoàng đế rời khỏi kinh thành, Kiều Minh Đường đương nhiên đã biết thông tin từ rất sớm. Bên Tây Sơn đã nhanh chóng dồn công sức chuẩn bị.

Tây Sơn đạo hoàn toàn không có hành cung hoàng đế, cho nên Kiều Minh Đường triệu tập nhóm thân hào Tây Sơn đến, lựa chọn một trang viên hùng vĩ xa xỉ nhất trong số đó để làm nơi nghỉ chân của hoàng đế.

Sau khi Tây Sơn đạo sắp xếp ổn thỏa, Kiều Minh Đường chờ đợi ngày hoàng đế đến nơi. Tuy đội ngũ hoàng đế đã xuất kinh, nhưng điều khiến người ta kỳ quặc là triều đình từ đầu đến đuôi đều không hề truyền bất kỳ chỉ thị nào cho Kiều Minh Đường về thời gian hoàng đế đến nơi và sắp xếp chỗ ăn ở. Theo lý mà nói thì bộ lễ phải thương nghị với quan viên địa phương, nhưng bộ lễ không hề sai một người nào đến giao thiệp thương nghị.

- Kiều Minh Đương tuy kỳ quặc, nhưng không dám thất lễ, triều đình không có chỉ thị rõ, hắn đường đường là một tổng đốc địa phương không thể chuẩn bị không chu đáo đầy đủ được.

Triều đình không thông báo hành trình của hoàng đế, Kiều Minh Đường phải tự mình thăm dò, trước quân đội tuần du phương Bắc chuẩn bị vào địa phận Tây Sơn thì Kiều Minh Đường đã biết nơi ở cụ thể của quân đội tuần du phương Bắc.

Hắn dựa theo tốc độ bình quân trong hành trình đội ngũ tuần du phương Bắc để tính toán. Biết trong vòng hai ba ngày hoàng đế sẽ tiến vào đạo Tây Sơn, nên hắn sớm chuẩn bị dẫn theo một đoàn quan viên lớn nhỏ ra nghênh đón trước.

Họ đã đợi liên tiếp ba ngày ở đây, theo hành trình thông thường thì đội ngũ bắc tuần sẽ đi qua huyện Thanh Liễu, nhưng hiện nay nhận được thông tin đội ngũ bắc tuần đã vòng đến bên huyện Trường Sơn, cách huyện Thanh Liễu bên này gần trăm dặm đường. Trong lòng Kiều Minh Đường thấy ngạc nhiên, hắn không dám chậm trễ một khắc, nhanh chóng dẫn dầu đoàn quan viên lớn nhỏ vòng sang bên huyện Trường Sơn.

Đám quan viên có già có trẻ, hội trẻ một chút thì bỏ cuộc, hội già thì thực sự cố sức.

Cho đến nửa đêm, Kiều Minh Đường đợi một đám quan lại Tây Sơn mới đuổi đến huyện Trường Sơn. Sớm có người thăm dò được tin hoàng đế hạ trại ở bên bờ sông Liễu Phụ huyện Trường Sơn. Kiều Minh Đường đợi người lập tức kịp đến sông Liễu Phụ.

Sông Liễu Phụ là một sông lớn chảy ngang suốt huyện Trường Sơn.

Mặt sông không hề rộng, nhưng nước sông xanh biếc và trong veo.

Khi Kiều Minh Đường đợi người mệt mỏi chưa thể kịp đến sông Liễu Phụ, từ xa xa đã trông thấy lấp lánh ánh sao bên bờ sông Liễu Phụ, trải dài 10 dặm đều là ánh lửa. Đường phía trước đã bị phong tỏa. Các võ sĩ quân cận vệ hoàng gia đang mặc áo giáp canh phòng bảo vệ nghiêm mật.

Tuy hắn là một Tổng đốc, nhưng Kiều Minh Đường không dám có chút tơ hào thất lễ đối với bọn võ sĩ quân cận vệ canh phòng bảo vệ. Hắn chắp tay báo lên tên hiệu, võ sĩ quân cận vệ vào doanh bẩm báo, không bao lâu thì thấy một vị quan viên bước nhanh lại. Trong tay trước mặt võ sĩ cầm một chiếc đèn lồng tinh xảo. Dưới ánh sáng đèn lồng soi chiếu, Kiều Minh Đường đã trông thấy dáng bộ của người kia, vội vàng tiến lên chắp tay nói:

- Tổng đốc đạo Tây Sơn là Kiều Minh Đường tham kiến Tiết bộ đường!

Người bước nhanh ra, chính là Thượng thư bộ Lễ Tiết Hoài An.

Tiết Hòa An đã tươi cười nói:

- Kiều tổng đốc, các người tới thật nhanh chóng!

Kiều Minh Đường cung kính nói:

- Hạ quan vốn ở huyện Thanh Liễu bên kia chờ đón thánh giá, chỉ là nghe tin thánh giá đã đến Trường Sơn nên vội vàng dẫn theo các quan lại Tây Sơn cùng đến hầu thánh giá trước!

Tiết Hoài An cười nói:

- Thánh thượng lần này tuần du phương Bắc hoàn toàn không muốn kinh động địa phương, cho nên trước đó cũng không hạ chỉ thông báo các quan viên địa phương.

- Thánh thượng tuần du phương Bắc, dọc đường vất vả, các hạ quan chúng tôi đương nhiên sẵn sàng hầu hạ tận tâm.

Kiều Minh Đường nói nhỏ:

- Tiết bộ đường, không biết hiện nay hạ quan có thể được vào yết kiến trước thánh thượng không?

Tiết Hoài An lắc đầu nói:

- Thánh thượng vẫn đang ngồi nói chuyện, còn một giờ nữa mới xuất quan, chỉ có thể đợi thánh thượng xuất quan mới có thể bẩm báo.

Mặc dù đêm khuya nhưng Kiều Minh Đường vẫn đi một mạch đến, cũng phong trần mệt mỏi. Nghe nói hoàng đế vẫn đang nói chuyện, lúc ấy hắn mới nâng ống tay áo lên lau mồ hôi trán, nói:

- Hạ quan đã sắp xếp ổn thỏa nơi nghỉ của thánh thượng. Ở đây... thánh thượng làm sao có thể hạ trại nghỉ ở ngoại ô thế này?

- Thánh thượng vốn xuất thân thiết huyết.

Tiết Hoài An nhẹ giọng nói:

- Từ khi xuất kinh đến nay thánh thượng đều hạ trại nghỉ ở ngoại ô, vốn là vì không muốn kinh đông động địa phương.

Quan sát phía sau lưng, Tiết Hoài An chỉ thấy khoảng ba bốn chục quan viên lớn nhỏ, liền hạ giọng nói nhỏ:

- Kiều tổng đốc, tất cả các vị quan viên đều đến, e rằng thánh thượng không tiếp kiến. Việc công làm trọng, trừ các quan viên chủ sự ở nha môn lục tư và Tri châu các châu ở Tây Sơn ra, các vị quan viên khác, thì để họ về trước cho, không phải ở lại đợi chờ làm chậm trễ việc công vụ.

Kiều Minh Đường nhẹ giọng nói:

- Mọi người đều là vì muốn được chiêm ngưỡng dung nhan thánh thượng, chờ đợi thánh thượng dạy bảo.

- Thánh thượng không để ý những điều đó.

Tiết Hoài An nói nhỏ.

- Thánh thượng không muốn kinh động quan viên địa phương nên để tránh quan viên chậm trễ công vụ. Nếu thánh thượng nhìn thấy Tổng đốc Kiều Minh Đường dẫn theo bao nhiêu quan viên đến đợi trước, chỉ e là...

Không nói hết câu, nhưng Kiều Minh Đường hoàn toàn biết được ý tứ của Tiết Hoài An. Trong mắt lộ vẻ cảm kích, nói:

- Đa ta bộ đường đại nhân!

Kiều Minh Đường quay người lại phía sau, hướng về các quan viên lớn nhỏ dặn dò, nhắc nhở vài câu. Các quan viên ngơ ngác nhìn nhau, rất nhanh chóng, không ít quan viên đều hướng về Tiết Hoài An bên này chắp tay, rồi lập tức lần lượt lùi lại phía sau, cuối cùng chỉ còn không quá mười người.

- Kiều tổng đốc, vào uống chén trà trước đã, đợi thánh thượng xuất quan thì tôi bẩm báo lần nữa cho.

Tiết Hoài An mỉm cười nói.

Kiều Minh Đường cung kính hành lễ:

- Đa tạ bộ đường đại nhân!

Chỉ là muốn vào được trong quân doanh không đơn giản chút nào.

Bao gồm Kiều Minh Đường ở bên trong, tất cả quan viên vào doanh đều bị các võ sĩ quân cận vệ lục soát từ trên xuống dưới một lần. Vệ Thiên Thanh vốn đeo đao bên mình. Lúc này cũng bị thu đao lại.

Các quan viên đương nhiên cũng biết, đến nay chính là lúc vô cùng quan trọng. Hoàng đế bệ hạ tuần du phương Bắc, quân cận vệ phụ trách bảo hộ sự an toàn của hoàng đế, đương nhiên phải làm cẩn thận nghiêm chỉnh.

Vào trong doanh địa, Kiều Minh Đường mới biết quy mô chuyến tuần du phương Bắc lần này của hoàng đế khác biệt lớn so với hắn tưởng tượng. Doanh địa tuần tra là đội kỵ binh cưỡi ngựa, la liệt lều vải màn chướng tựa như quần tinh ủng nguyệt, bảo hộ long liễn của hoàng đế ở trung tâm.

Nói đến long liễn, Kiều Minh Đường cảm thấy cái này không phù hợp, hoặc nói, long liễn tuần du phương bắc của hoàng đế căn bản không được coi là long liễn mà là một tòa biệt viện.

Tuy khoảng cách chỉ còn có một đoạn đường, nhưng long liễn biệt viện đó sặc sỡ lóa mắt, rạng rỡ tráng lệ.

- Đó là do bộ công lựa chọn 200 thợ giỏi tay nghề, hao tốn hơn hai tháng chế tác thành.

Tiết Hoài An chắp hai tay sau lưng, xa xa nhìn long liễn xán lạn lóa mắt:

- Bên trong ngoài sảnh đường, còn có sáu phòng lớn nhỏ. Ngoài ra còn có phòng tu đạo chuyên môn, trên cùng đều là ngói kính. Diềm khảm dạ minh châu, nên giữa ban đêm mà sáng giống như ban ngày. Kiều Minh Đường tổng đốc cũng nhìn một cái. Đây thực là chiếc long liễn to hiếm thấy, thực là vô tiền khoáng hậu.

Kiều Minh Đường hết sức kinh ngạc.

Diện tích long liễn rất lớn, long hiên bốn phía, lan can bằng hán bạch ngọc bao quanh. Hành lang cũng rất rộng lớn. Trong đêm tối, dạ minh châu tán phát ra anh sáng bàng bạc. Ở mặt trước chính diện thậm chí còn có một tòa non bộ dựng đứng lên.

Các quan viên sau lưng Kiều Minh Đường cũng trợn mắt há mồm.

- Bộ đường đại nhân, cái này...cái long liễn to lớn như thế này, không biết phải bao nhiêu người mới nhấc lên được?

- 88 người.

Tiết Hoài An lập tức nói:

- Trước trước sau sau trái trái phải phải, bao gồm phần đế long liễn, ít nhất phải 88 lực sĩ cường tráng mới có thể nhấc nổi, thiếu một người cũng không được.

Dừng một chút nói:

- Mã bộ đường bộ Hộ để tuyển được kiện phu đã tổn hao bao nhiêu công sức. Cuối cùng tuyển được 200 đại hán có sức lực cường tráng, phân thành hai ca, ngoài ra còn có lực lượng dự bị bổ sung. Bởi vậy mới có thể khiêng long liễn này đến đây được.