Am Tĩnh Từ ở vào góc Tây Bắc phủ thành, mà Tô phủ nằm ở Nam Phường phía Nam phủ thành, quả thật có một đoạn khoảng cách với am Tĩnh Từ. Trở lại Nam Phường, đi qua phố chợ không tính quá náo nhiệt, xe ngựa chạy trên tuyết đọng, Lâm Lang lại chợt nghe được trên phố xá truyền đến tiếng cười vui, kéo rèm lên, liền nhìn thấy trên chợ có một lão giả đang làm xiếc khỉ, con khỉ kia cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt, khiến mọi người vây xem cười ha ha không ngừng.
Sở Hoan cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, thần sắc nhìn qua hơi mỏi mệt, nhưng tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Lâm Lang vén rèm cửa lên, Sở Hoan cũng không có chú ý.
- Sở Hoan, ngươi làm sao vậy?
Lâm Lang rất kỳ quái:
- Có phải quá mệt mỏi hay không?
Sở Hoan nghe được giọng Lâm Lang, ngẩng đầu cười cười, nói:
- Không có việc gì.
Hắn đi trên đường suy nghĩ quan hệ giữa viên đá màu đỏ cùng pháp nhãn Thiên Vương, lại phỏng đoán sự cổ quái của am Tĩnh Từ.
Lâm Lang đưa tay chỉ vào con khỉ nói:
- Ngươi xem, con khỉ kia quả thật là thú vị!
Sở Hoan nhìn thoáng qua, thấy tuy rằng con khỉ kia ngoan ngoãn, nhưng lại bị dây thừng buộc, chỉ là quân cờ trong tay người làm xiếc, công cụ dùng để kiếm tiền mà thôi.
Lúc này sắc trời hơi lờ mờ, trời vào đông luôn tối nhanh hơn một chút, người đi trên đường không nhiều lắm, đám người kia cười vang nghe thấy rõ ràng khác thường. Nghe thấy những người kia cười vang, trong lòng Sở Hoan dĩ nhiên sinh ra vắng lặng, không kìm nổi lòng mà thở dài:
- Con người làm đao thớt, ta là thịt cá... Vốn cùng sinh một gốc, đốt nhau sao mà gấp?
Lâm Lang nghe Sở Hoan đột nhiên nói ra một câu như vậy, hết sức kỳ quái, hỏi:
- Vì sao có lời này?
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức cười nói:
- Đại đông gia, nàng nói chúng ta đến từ đâu?
- Tự nhiên là cha mẹ sinh dưỡng.
Lâm Lang cảm thấy hơi kỳ quái.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Đó là tự nhiên. Ta là muốn hỏi, con người đến từ đâu?
Lâm Lang cười hỏi:
- Ngươi là muốn thi cử nhân sao? Thế nào lại nghĩ tới những vấn đề này?
Sở Hoan thấy nét mặt tươi cười như hoa của Lâm Lang, cực kỳ xinh đẹp, cười ha ha nói:
- Đại đông gia, nàng nhìn bộ dáng con khỉ kia, cuối cùng ta cảm thấy cũng giống con người chúng ta, ngài nói trước kia có phải chúng ta cũng cùng chung một tổ tiên với khỉ hay không?
Thúy Bình ngồi trong xe ngựa cùng Lâm Lang, nghe được Sở Hoan nói như vậy, lập tức cười nói:
- Sở công tử, ngài quả thật là nói giỡn, chúng ta là người, sao lại giống con khỉ?
Lâm Lang cũng bụm cái miệng nhỏ nhắn cười nói:
- Sở Hoan, lời này ngươi nói với chúng ta thì thôi, nhưng đừng có nói với người ngoài, nếu không người khác nhất định sẽ mắng chết ngươi.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Sao lại nói vậy, Đại đông gia cảm thấy ta nói sai sao.
Lâm Lang hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:
- Ta không biết.
Nàng lập tức che miệng nói:
- Nếu ngươi là con khỉ biến thành, chắc chắn là một con khỉ to lớn biến thành.
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Nếu Đại đông gia là khỉ biến thành, nhất định là một con khỉ cái cực kỳ xinh đẹp biến thành.
Lời vừa nói ra, hắn đột nhiên cảm thấy nói như vậy hơi không thích hợp.
Mặt Lâm Lang cũng đỏ lên, trừng mắt liếc Sở Hoan, nói:
- Ngươi ngày càng không có quy củ, nói lung tung.
Sở Hoan gãi đầu, lúc này xe ngựa đi tới đoạn đường phía trước, lại nhìn thấy bên đường có một lầu các lớn khí phái, trước cửa còn có tiểu nhị kêu gọi. Sở Hoan thấy lầu các này có ba tầng, mái cong lưu các, rất là khí phái, tấm biển phía trên cửa kia lại viết ba chữ “Đại Lâm Viên”.
Lâm Lang thấy hắn nghi hoặc, liền cười nói:
- Đó là rạp hát, nơi xem diễn.
- Xem diễn?
- Đúng vậy!
Lâm Lang thấy Sở Hoan tựa như rất lạ lẫm, nhẹ giọng hỏi:
- Sở Hoan, ngươi... chưa từng xem diễn sao?
Sở Hoan suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Thật ra ngoại trừ thanh lâu nhạc phương, rạp hát này cũng là một cảnh của Đế quốc Đại Tần, bắt đầu từ tiền triều, đã có một hồi diễn nghệ gọi là ‘ảnh diễn’ bắt đầu leo lên lịch sử sân khấu.
‘Ảnh diễn’ bình thường đều chia năm cảnh, năm cảnh nối liền thành một câu chuyện nguyên vẹn, mà năm cảnh phải biểu diễn hoàn thành trong thời hạn hai canh giờ.
Có một số văn nhân một khi có thể biên soạn ra ‘ảnh diễn’, giá trị con người có thể nước lên thì thuyền lên, tất cả rạp hát đều muốn cướp lấy chuyện xưa của hắn, thù lao cũng cực kỳ khả quan.
Vì thế, văn đàn Đế quốc Đại Tần có văn nhân chuyên môn nghiên cứu ‘ảnh diễn’, thậm chí không ít ăn nhân dùng cái này để mưu sinh.
Đương nhiên, ngoại trừ văn nhân, còn có một loại người khác càng được lợi, đó chính là cột trụ của ảnh diễn, con hát ở Đế quốc Đại Tần thuộc về tầng lớp dưới, nhưng có thể nổi danh trong ảnh diễn, lại có được được mọi người tôn trọng, con hát nổi danh trong ảnh diễn, được xưng là ‘phong y’, mỗi rạp hát, nếu muốn tiếp tục chèo chống, ít nhất cũng cần một gã ‘phong y’ tọa trấn.
Sở Hoan đối với mấy món này dĩ nhiên là dốt đặc cán mai.
Lâm Lang do dự một chút, nhẹ giọng nói:
- Sở Hoan, ngươi.. ngươi muốn đi xem ảnh diễn không?
- Sao lại hỏi vậy?
Sở Hoan ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Lang.
Lâm Lang đỏ mặt lên, nhưng vẫn nói:
- Ngươi giúp ta rất nhiều, nếu ngươi muốn… đêm nay… đêm nay ta đưa ngươi tới xem.
Sở Hoan lắc đầu.
Lâm Lang lập tức tỏ ra thất vọng, đã nghe Sở Hoan cười nói:
- Đại đông gia nếu thật là muốn tới, ta mời ngươi đi xem. Ta không thích để nữ nhân mời.
Lâm Lang lập tức hiện ra vẻ hưng phấn, gật đầu nói:
- Vậy cũng tốt, chúng ta về phủ thay y phục, đi xem một chuyến.
Rồi nàng giục ngựa tăng tốc, về tới Tô phủ, Sở Hoan ở bên ngoài chờ Lâm Lang đi thay y phục, cũng không lâu sau, Lâm Lang đã quay lại, lúc này trời đã hoàn toàn tối mịt.
Lâm Lang thoạt nhìn còn đôi chút ngượng ngùng. Nàng cả ngày lo đủ thứ việc, hôm nay thấy Sở Hoan muốn xem diễn, nên dẫn hắn đi một chuyến, kỳ thật cũng là cơ hội để nàng xả hơi một chút.
Chỉ là nghĩ ban đêm đi cùng hắn, lòng không tránh khỏi hồi hộp.
Lâm Lang mặc y phục đen, choàng áo khoác đen, đeo mũ rộng vành, dùng khăn lụa che mặt, càng thấy rõ hơn tư thái thiếu phụ thuần thục.
Rạp hát cách Tô phủ cũng không quá xa. Lâm Lang không ngồi xe, và cũng vòng lối sau của tòa nhà đi ra ngoài.
Sở Hoan hiểu nàng lo lắng có người ngoài trông thấy cho nên mới cẩn thận nhưu vậy. Chẳng biết vì sao mà cảm giác lén lút đó lại khiến hắn bị kích thích.
Lâm Lang tỏ ra quen thuộc đường xá, hơn nữa, trời đã tối, trên đường cũng không có bao người qua lại.
Hai người cùng đi trên đường, Lâm Lang hồ như rất bối rối, hai cánh tay đặt trước ngực, cô nam quả nữ đi trên đường phố mờ tối, Lâm Lang càng thấy rất bất ổn, bước chân từ từ chậm lại.
Sơ Hoan nhận ra thái độ của nàng, nhẹ giọng hỏi:
- Đại đông gia, nàng sợ sao?
- Không có.
Lâm Lang vội đáp:
- Con đường này ta đã đi nhiều năm, trước khi lúc nhàn rỗi cũng thường đi tơi Đại Lâm viên xem diễn. Có gì… có gì phải sợ chứ?
Nàng tuy nói như vậy, nhưng giọng thì rõ ràng là rất căng thẳng.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Đại đông gia, nàng nếu thật sự lo lắng, chúng ta không cần đi. Nàng yên tâm, ta sẽ không khi dễ nàng!
- Ai… ai nói ta sợ ngươi khi dễ?
Lâm Lang trên mặt như phát sốt, chân dẫm nhanh hơn. Sở Hoan tủm tỉm cười, đi sát bên cạnh, cùng vượt qua hai con đường, tới rạp hát.
Tiểu nhị trước cửa thấy có khách, cúi đầu khom lưng nói:
- Hai vị muốn xem diễn? “Tình Hoa Điệp” thật sự là một màn tuyệt hảo, đảm bảo hai vị nghe sướng tai.
Rồi gọi một gã sai vặt tới dẫn hai người vào. Gã sai vặt cẩn thận hỏi:
- Hai người muốn ngồi ở đại đường?
Lâm Lang từ trong tay áo lấy ra thỏi bạc, định đưa cho gã sai vặt. Sở Hoan đã vượt lên trước móc bạc ra. Lâm Lang liếc nhìn Sở Hoan rồi hướng sang gã sai vặt nói:
- Không ở đại đường, nhị đường còn chỗ không?
Sở Hoan cho bạc không ít, gã sai vặt kia mở cờ trong bụng, cung kính nói:
- Có có có. Tiểu nhân chọn cho hai vị chỗ ngồi tốt nhất, tuyệt không có người quấy rầy.
Sở Hoan không rõ đại đường nhị đường là gì, chỉ thấy gã sai vặt dẫn hai người tới một chỗ vắng vẻ trên lầu hai. Sở Hoan giờ mới hiểu đại đường là lầu một, nhị đường là lầu hai.
Đang là mùa đông, người đi xem diễn cũng không nhiều, đại đường thưa thớt vài chục người. Từ lầu một đến lầu ba ở giữa có một sân vườn, có thể nhìn thấy nóc nhà rạp hát.
Lầu hai và lầu ba được quây lại bằng lan can, bên cạnh lan can, có đặt các bàn nhỏ, bên trên có trà, so với lầu một hỗn tạp thì sang trọng hơn nhiều.
Ở giữa lầu một có một sân khấu cực lớn, dĩ nhiên chính là nơi hát hí khúc, từ bên trên lan can lầu hai lầu ba, có thể nhìn thấy rõ mồn một quang cảnh sân khấu.
Lầu hai hiển nhiên là nơi tốt nhất. Sở Hoan cùng Lâm Lang ngồi ở một góc vắng, trên này cũng có tầm mười bàn có người ngồi, nhưng gã sai vặt đã nhận bạc, nên sắp xếp thỏa đáng. Hai bên chỗ ngồi của Sở Hoan và Lâm Lang không có ai khác, cực kỳ yên tĩnh.
Cùng Lâm Lang sóng vai ngồi xuống, Sở Hoan nhìn xung quanh, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như đang xem phim ở thời sau. Lâm Lang đã nhẹ giọng nói:
- Rạp hát ta đã ghé rất nhiều lần, Phong y cũng qua lại nhiều người, nhưng vở “Tình Hoa Điệp” này ta đúng là chưa từng xem. Chắc là có Phong y mới.
Sở Hoan ngồi cạnh Lâm Lang, hai cái ghế chỉ cách một khoảng rất ngắn. Hắn có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể nàng toát ra dịu nhẹ, thấm vào ruột gan.
- Đại đông gia, Phong y là nam hay nữ?
Lâm Lang cười dịu dàng:
- Cái này cũng không nói chính xác được. Nam nữ đều có, tuy nhiên nam phong y nhiều hơn chút ít, hoặc có thể là Nam phong y hóa trang thành nữ tử, nhưng xinh đẹp hơn nhiều.
(Phong y, theo em đoán là kép hát)
Sở Hoan lắc đầu cười:
- Ta không tin. Thiên hạ này, chỉ sợ không có Phong y nào hóa trang mà xinh đẹp hơn Đại đông gia cả.
Lâm Lang trừng mắt nhìn hắn:
- Không được nói bậy!
Lập tức lại mỉm cười, tuy nói nơi này có chút mờ tối, nhưng nụ cười xinh đẹp của Lâm Lang, Sở Hoan vẫn nhìn thấy rõ.
Đúng lúc này, từ phía dưới truyền đến tiếng trầm trồ, Sở Hoan vội vàng nhìn lại, thấy từ phía sau đài đi ra một đám người.
Sở Hoan nhẹ giọng nói:
- Đại đông gia, những chuyện khác tạm thời đừng suy nghĩ, đã đến nơi này, vậy thì thoải mái xem diễn đi.
Lâm Lang gật đầu, nhìn khắp nơi, rốt cuộc phát hiện bốn phía không có người khác, tại nơi này, chỉ có mình và Sở Hoan, mặt bỗng nhiên lại đỏ lên, tim đập mạnh, bất giác từ từ khép hai chân lại…