Trong mắt Tiếu Hằng có vẻ sợ hãi, quay đầu nhìn Tiếu phu nhân, lại nhìn thấy vẻ bình tĩnh trên gương mặt xinh đẹp của Tiếu phu nhân.
Sở Hoan hơi kinh hãi, hắn biết rõ vị phu nhân này rất mưu trí, nhưng không ngờ rằng chẳng những mưu kế thâm sâu mà cũng rất tàn độc.
Đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà, người đàn bà này thực xứng với điều đó.
Sở Hoan biết rõ, vợ chính thức của Tiếu Hoán Chương sớm đã qua đời, vị Tiếu phu nhân này vốn là thiếp, sau khi đại phu nhân qua đời, được Tiếu Hoán Chương lập làm chính thất, trở thành Tổng đốc phu nhân.
Chuyện Tiếu Phu nhân không có con nối dõi thực ra cũng không khó lý giải. Tiếu Hoán Chương đã ngoài 50, gần 60 tuổi, Tiếu phu nhân mới ngoài 30, khi lập Tiếu phu nhân làm thiếp, y đã ngoài 40.
Sở Hoan thấy Tiếu Hoán Chương, vừa nhìn đã biết lúc trẻ y phóng túng quá độ, năm đó ngoài 40 cưới Tiếu phu nhân xinh đẹp như hoa như ngọc, công phu dù không giảm nhưng dù sao khi trẻ quá phóng túng, nên Tiếu phu nhân mãi không có con nối dõi cũng không phải là ngẫu nhiên.
Huynh đệ Tiếu Tĩnh Sanh đều là con của phu nhân chính thức, dù có quan hệ mẹ con với Tiếu Phu nhân nhưng không có quan hệ huyết thống.
Dù như vậy, nhưng dù gì cũng là danh phận mẹ con, lúc này Tiếu phu nhân lại muốn diệt trừ huynh đệ họ Tiếu như là loại bỏ người dưng, không hề để ý đến tình mẫu tử.
Sở Hoan dù kinh hãi nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cưới, nói:
- Phu nhân muốn giết huynh đệ Tiếu gia?
Tiếu Hằng không khỏi rùng mình, nhưng Tiếu phu nhân cúi đầu, nhìn y cười, hỏi:
- Hằng nhi, đây là cách duy nhất thím nghĩ ra, nếu có cách khác phải thỉnh giáo Sở Tổng đốc rồi.
Tiếu Hằng nhìn về phía Sở Hoan, vẫn chưa nói gì, Sở Hoan đã nói:
- Đây là chuyện nội bộ Bắc Sơn các ngươi, bổn Đốc không tiện can thiệp. Hơn nữa Tiếu công tử có Tiếu phu nhân bên cạnh bày mưu tính kế, ta tin chắc có thể gặp dữ hóa lành.
Tiếu Hằng khẽ nói:
- Giết... giết bọn chúng đi!
Ánh mắt gã rất phức tạp, một lát sau kiên quyết, cười nhạt nói:
- Thím nói không sai, nếu bọn chúng không chết, sớm muộn ta cũng chết trong tay bọn chúng, hạ thủ trước tốt hơn...!
Rồi gã cau mày nói:
- Nhưng muốn giết bọn chúng thực sự không dễ, vây cánh bọn chúng ở Bắc Sơn rất đông, quyền thế mạnh, ta... thực lực của ta tuyệt không phải là đối thủ của bọn chúng.
Tiếu phu nhân cũng nói:
- Chỉ dựa vào mình Hằng Nhi đương nhiên sẽ rất khó khăn, khắp Bắc Sơn đều là tai mắt của cha con chúng, không có sự giúp đỡ, Hằng Nhi tuyệt đối không có hy vọng thành công.
Ánh mắt nàng di chuyển, theo đó là dáng vẻ tươi cười:
- Nhưng hôm nay có Sở Tổng đốc đến trợ giúp, Hằng Nhi còn lo lắng đại sự không thành sao?
Tiếu Hằng giật mình, nhìn về phía Sở Hoan.
Nhưng Sở Hoan vẫn mỉm cười nói:
- Sao phu nhân đoán chắc bản Đốc sẽ giúp Tiếu công tử? Dù sao đây cũng là chuyện của Bắc Sơn các ngươi, bản Đốc ta quang minh lỗi lạc, là Đại tướng nơi biên cương của Đế quốc, mà huynh đệ Tiếu gia lại là quan viên triều đình, bản Đốc sao lại giúp các ngươi giết mệnh quan triều đình?
Tiếu phu nhân thở dài:
- Sở Tổng đốc chẳng lẽ không biết, dù Tây Bắc vẫn thuộc biên cương Đế quốc nhưng chỉ ý của triều đình đâu còn tác dụng? Bất luận là Chu Lăng Nhạc hay Tiếu Hoán Chương, thánh chỉ làm tổn thất lợi ích của chúng tại Tây Bắc tuyệt đối không thể thực hiện được. Cái gọi là thánh chỉ chỉ là công cụ để lợi dụng khi bọn chúng cần mà thôi. Đến như quan viên Tây Bắc, Sở Tổng đốc là Tây Quan Tổng đốc Tây Quan Đạo, quyền thế khắp vùng biên cương Tây Bắc, thiếp hỏi một câu, dù là Tri huyện tại Bắc Sơn hay Thiên Sơn, bọn chúng có chút kính sợ nào với ngài không?
Sở Hoan lắc đầu thở dào:
- Chỉ e trong lòng bọn chúng đều mong ta chết sớm.
- Hiện nay ba Đạo Tây Bắc, mỗi người độc bá một phương. Theo như thiếp biết, các quan viên trên dưới tại Tây Quan Quan, Sở Tổng đốc cũng đều tín nhiệm dùng người của mình.
Tiếu phu nhân khẽ cười nói:
- Nếu bây giờ triều đình phái người thay thế các quan viên Tây Quan, Sở Tổng đốc có thể đồng ý?
Sở Hoan chỉ cười, không nói gì.
Người đàn bà này đã nói đến vậy, Sở Hoan cũng không cần thiết phải nói những lời đường hoàng nữa. Nếu nói hắn mới đến Tây Quan, triều đình phải nhiều quan viên đến, hắn không nghi ngờ, nhưng hiện tại Tây Quan đang trong tay hắn, lúc này nếu triều đình cử người đến thay thế các quan viên hắn ủy nhiệm, hắn đương nhiên không thể tuân theo.
Tiếu Phu nhân thấy Sở Hoan không nói lời nào mới cười tươi, quyến rũ:
- Các quan viên Bắc Sơn không thể coi là quan viên triều đình mà chỉ là quan viên của Tiếu Hoàn Chương. Cũng như Tây Quan, quan viên Tây Quan cũng không phải là quan viên triều đình mà là của Sở Tổng đốc, đã vậy, dù có giết chết huynh đệ Tiếu Tĩnh Sanh, cũng không thể coi là Sở Tổng đốc giết hại mệnh quan triều đình.
Sở Hoan vuốt cằm, thản nhiên nói:
- Nhưng sao ta phải giết bọn chúng? Ngươi cũng biết bọn chúng là con trai của Tiếu Hoán Chương, nếu cái chết của bọn chúng có liên quan đến bản Đốc, các ngươi đã nghĩ đến hậu quả?
- Vì Sở Tổng đốc chí tại Tây Bắc.
Tiếu phu nhân không chút do dự nói:
- Còn vì Sở Tổng đốc thấy Hằng Nhi có thể dùng được.
- Hả?
Sở Hoan cười nói:
- Sao phu nhân nói vậy?
- Sở Tổng đốc là thân phận gì, đêm nay đến đây, đích thân đến lại có thể chậm rãi nói chuyện. Nếu không phải cảm thấy Hằng Nhi có thể dùng được, cần gì tốn nước bọt.
Tiếu Phu nhân khẽ cười nói:
- Tâm bệnh lớn nhất hiện giờ của Sở Tổng đốc không ở Thiên Sơn mà tại Bắc Sơn.
Sở Hoan hứng thú hỏi:
- Phu nhân sao lại nói những lời này?
- Loạn tại Kim Châu và Hạ Châu, Sở Tổng đốc cùng Chu Lăng Nhạc đã triệt để đối đầu, phân biệt rõ ràng, thủy hỏa bất hòa. Do đó trong lòng Sở Tổng đốc đã sớm có chuẩn bị đánh một trận cùng Chu Lăng Nhạc.
Tiếu phu nhân giơ tay lên, vuốt chỗ tóc cạnh má ra sau tai, phong thái yểu điệu:
- Tình hình trước mắt, điều Sở Tổng đốc lo lắng nhất chính là thái độ của Bắc Sơn, ngài chỉ lo Bắc Sơn và Thiên Sơn liên thủ, hai mặt giáp công, nếu thật sự như vậy dù Sở Tổng đốc có văn thao võ lược cũng khó có thể ngăn được.
Sở Hoan khẽ cười nói:
- Phu nhân nói Bắc Sơn sẽ liên thủ cùng Thiên Sơn?
- Vậy Sở Tổng đốc thấy thế nào?
Tiếu phu nhân mỉm cười hỏi lại.
Sở Hoan thở dài:
- Lòng người khó đoán, ta đoán không ra, phu nhân là người bên cạnh Tiếu đô đốc, đối với tâm tư Tiếu đô đốc chắc chắn rõ hơn bản đô đốc ta rất nhiều.
Tiếu phu nhân nói:
- Tiếu Hoán Chương là kẻ tham lam!
Một câu không rõ ràng, khiến Sở Hoan có chút nghi hoặc, hỏi:
- Ý của phu nhân là?
- Những thứ Chu Lăng Nhạc có thể cho, Sở Tổng đốc không thể cho.
Tiếu phu nhân thở dài:
- Thuế ruộng của Chu Lăng Nhạc sung túc, binh hùng tướng mạnh, mà Sở Tổng đốc vẫn đang suy nghĩ cho dân chúng...!
Nàng không nói hết nhưng Sở Hoan cũng đã hiểu rõ.
Với Tiếu Hoán Chương, dự tính tốt nhất của y đương nhiên là đứng ngoài nhìn hổ đấu. Nhưng đó chỉ là ý muốn đơn phương của y, dù là Chu Lăng Nhạc hay Sở Hoan đều không thể để y ngồi không hưởng lợi.
Cho nên, nếu Tây Bắc quả thật có chiến loạn, Bắc Sơn nhất định sẽ bị kéo vào cuộc.
Là đồng minh cùng Thiên Sơn hoặc Tây Quan, bất luận là Chu Lăng Nhạc hay Sở Hoan đều không thể nắm được tâm ý của Tiếu Hoán Chương. Tiếu phu nhân chỉ ra Tiếu Sở Hoan là kẻ tham lam, ý đã rất rõ ràng, nếu muốn mua chuộc, vốn của Chu Lăng Nhạc vượt xa Sở Hoan. Hay nói cách khác, khả năng Bắc Sơn liên minh với Thiên Sơn vượt xa liên minh cùng Tây Quan.
- Dù Tiếu Hoán Chương do dự không định, dù không muốn làm đầy tớ cho Chu Lăng Nhạc, nhưng một khi huynh đệ Tiếu Tĩnh Sanh nắm được binh quyền tại Tây Quan, vậy việc liên minh giữa Thiên Sơn và Bắc Sơn là không thể ngăn cản.
Mắt Tiếu phu nhân di chuyển, khẽ nói:
- Khi nãy Hằng Nhi cũng đã nói, quan hệ cá nhân giữa Tiếu Tĩnh Sanh và Chu Lăng Nhạc rất tốt, mỗi năm Tiếu Tĩnh Sanh đều có thể có được rất nhiều lợi ích từ chỗ Chu Lăng Nhạc.
Sở Hoan thởp dài:
- Như vậy bản Đốc không thể để cho huynh đệ Tiếu Tĩnh Sanh nắm quyền.
- Tiếu Hoán Chương tuổi tác đã cao, hơn nữa sức khỏe cũng ngày một yếu.
Tiếu phu nhân nói về chồng mình như nói chuyện của người ngoài:
- Tinh thần ông ta rất kém, nếu Tây Bắc thực sự có chiến loạn, một năm nửa năm thì không vấn đề, nhưng nếu kéo dài, ông ta không thể chống đỡ nổi, chỉ có thể ủy quyền cho con trai mình, Sở Tổng đốc, ngài đương nhiên không muốn thấy chuyện này chứ.
Cuối cùng, Tiếu Hằng nói:
- Đúng vậy, sức khỏe Tiếu Hoán Chương đã bị tửu sắc lấy đi hết. Y dù gian xảo, nhưng nếu đánh lén, y chưa chắc đã có thể khống chế được đại cục. Chuyện tài chính đều do Tiếu Tĩnh Sanh giải quyết, mà chuyện binh mã lại do Tiếu Tĩnh Khiêm, y chỉ là phế nhân nằm ăn uống chờ chết.
Hai mắt Tiếu Hằng trở lên lạnh nhạt, thể hiện rõ oán hận nhẫn nhịn bấy lâu với Tiếu Hoán Chương đêm nay lại dần dần biểu lộ ra.
- Cho nên các ngươi cảm thấy ta cần phải giúp đỡ các ngươi?
Sở Hoan nhìn Tiếu phu nhân hỏi.
Tiếu phu nhân chỉ cười, nói:
- Nếu không có Huynh đệ Tiếu Tĩnh Sanh, người thừa kế duy nhất của Tiếu Hoán Chương đương nhiên chỉ có thể là Hằng nhi, nếu Hằng nhi nắm binh quyền Bắc Sơn trong tay, binh mã Bắc Sơn khi đó đều có thể nghe theo hiệu lệnh của Sở Tổng đốc.
Tiếu Hằng dẫu sao cũng là người thông minh, đã biết điều mấu chốt trong đó, liền nói:
- Sở Tổng đốc, nếu thật sự như vậy, Tiếu Hằng nhất định nghe theo sự phân công của Sở đô đốc, xông pha trận mạc, không chối từ.
Y xúc động trong lòng.
Theo lời nói của Tiếu phu nhân, đã rất rõ ràng, đêm nay nếu thật sự có thể hợp tác cùng Sở Hoan, hắn sẽ không đem chuyện thím cháu y thông dâm đồn ra ngoài, nếu không như vậy, có được sự trợ giúp của Sở Hoan, bản thân cũng có khả năng nắm được quyền lực tại Bắc Sơn, dù sau này có phải nghe theo Sở Hoan, nhưng so với việc chuyện thông dâm bị đồn ra, thậm chí còn bị huynh đệ Tiếu Tĩnh Sanh giết hại, nghe theo lời Sở Hoan đương nhiên tốt hơn.
Y một lòng muốn chiếm hữu Tiếu phu nhân, nếu có được binh quyền tại Bắc Sơn, Tiếu Phu nhân đương nhiên sẽ mình y độc chiếm. Nghĩ đến chuyện có thể nắm quyền tại Bắc Sơn, cùng thím tay ấp môi kề, tim y lập tức loạn nhịp.
Sở Hoan suy nghĩ một hồi, thở dài:
- Mà thôi, tối nay ta không thấy gì, cũng không nghe được gì...!
Rồi gã đi ngang qua Tiếu phu nhân, bước ra cửa sau.
Tiếu Hằng biến sắc, Tiếu phu nhân thấy Sở Hoan bước ngang qua mình, lại không có chút bất ngờ, khẽ nhếch môi, không đợi Sở Hoan đi đến cửa, đã khẽ cười nói:
- Sở Tổng đốc đi bên này sao?
Sở hoan cũng không quay đầu lại, chắp tay sau lưng nói:
- Bất luận thế nào, Tiếu Tổng đốc cũng không lật mặt với bản Đốc, hơn nữa chuyện tại Bắc Sơn, bản Đốc thực sự không tiện can thiệp!
- Sở Tổng đốc phải chăng không tin chúng tôi?
Tiếu phu nhan chậm rãi quay người, nhìn theo lưng Sở Hoan.
Sở Hoan nói:
- Bản Đốc nên tin các ngươi thế nào đây? Không giấu hai vị, các ngươi dù sao cũng là người bên cạnh Tiếu Tổng đốc, bản Đốc không thể không cẩn thận.
Tiếu phu nhân không do dự, khẽ nói:
- Nếu lập tức huyết thệ, Sở Tổng đốc đương nhiên sẽ không nghi ngờ nữa.