Trong nội viện hoàn toàn yên tĩnh, Tiếu Hằng nhẹ nhàng đẩy cửa, phát hiện cửa phòng không đóng, chỉ để khép. Bước vào trong, y nhìn xuyên qua khe cửa thấy trong sảnh không hề có bóng người. Tiếu phu nhân đã không còn trong sảnh, rượu và đồ ăn trên bàn sớm đã nguội lạnh.

Tiếu Hằng hơi cau mày, đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh cổ quái như có như không. Âm thanh đó rất nhẹ, nhất thời không thể nào nghe rõ được, âm thanh ấy truyền đến từ trong phòng.

Nhẹ nhàng mở cửa, Tiếu Hằng vô thanh vô tức lách mình vào trong. Do dự một chút, cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào, nhìn xong quanh, sương phòng bên trái dường như khép lại. Bên trong có ánh đèn dầu, nhích tới gần, lúc này mới có thể nghe rõ âm thanh như có như không kia được truyền ra từ sương phòng.

Y nép vào bên cửa, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rên rỉ. Tiếu Hằng lập tức tim đập nhộn nhịp, mặt đỏ tới mang tai.

Y khẽ đẩy cửa, không hề phát ra tiếng động, tim đập mạnh. Bước vào trong phòng, trước mặt xuất hiện một tấm bình phong, trên bình phong thêu bức họa uyên ương nghịch nước. Đây là tấm bình phong Tiếu Hằng đích thân phái người sắp xếp, ngụ ý chẳng cần nói cũng biết.

Đợi khi ánh mắt của y quét đến tấm bình phong, cả người lập tức sững sờ.

Tấm bình phong chế tác rất tốt, chính giữa như một tấm màn tơ, cảnh tượng phía sau tấm bình phong như ẩn như hiện, phía sau tấm bình phong bán xuyên thấu. Dưới ánh đèn dầu, hiện lên cơ thể mỹ diệu của một nữ tử trưởng thành.

Người kia đang ngồi dựa vào giường, Tiếu Hằng lờ mờ trông thấy, Tiếu phu nhân bấy giờ đang ngồi dựa trên giường, một tay nhét sâu vào trong nội y, nhẹ nhàng vỗ về ngực mình. Tiếng rên rỉ phát ra khe khẽ ấy là của Tiếu phu nhân, tiếng rên rỉ bị ép lại, dĩ nhiên là sợ người khác nghe thấy.

Tiếu Hằng cảm thấy máu nóng phun trào, hận không thể lập tức nhào tới, nhưng y vẫn cố gắng khống chế tâm tình của mình, khống chế hơi thở của mình, chỉ sợ bị Tiếu phu nhân nghe thấy.

Một lát sau đã thấy Tiếu phu nhân nhẹ nhàng cởi xiêm y của mình, động tác cởi xiêm y hết sức dịu dàng, nhưng lại vô cùng kích động người khác. Không lâu sau, Tiếu phu nhân đã nằm trên giường trút bỏ hết xiêm y, đứng sau tấm bình phong Tiếu Hằng lờ mờ trông thấy những đường cong trên cơ thể đẩy đà của Tiếu phu nhân, hai mắt xung huyết, mắt dán lên bình phong, không hề động đậy.

Bình thường trông Tiếu phu nhân vô cùng đoan trang, lúc này nhìn bộ dạng của nàng hoàn toàn khác thường ngày, loại cảm giác này khiến người khuấy động, tràn ngập mơ màng.

Đúng lúc này, Tiếu Hằng nhìn thấy Tiếu phù nhân thò tay sang bên cạnh lấy một thứ đồ vật, lúc thì đặt lên mũi hít hà, lúc thì di chuyển vật đó trên bộ ngực căng tròn, đè xuống xoa bóp bộ ngực. Tiếng rên rỉ bị đè nén cùng với động tác của nàng cứ quanh quẩn bên tai Tiếu Hằng.

Âm thanh trêu chọc cùng với thân ảnh trưởng thành phong tình vạn chủng của trên tấm bình phong phiến trong bụng Tiếu Hằng toát ra một cỗ khí nóng. Y khó khăn nuốt nhổ nước miếng, không thể kìm được, thở hổn hển, hai mắt đỏ lên, chuyển bước, vòng qua bình phong.

Tiếu phu nhân dường như không hề biết gì, đôi mắt nhắm lại, một tay xoa bóp ngực, còn tay kia đã đặt ở trước phủ động giữa chân mình, hơi thở gấp gáp, khiến Tiếu Hằng thất hồn lạc phách, trong đầu trống rỗng, từng bước một đi đến bên giường.

Khi thấy thứ Tiếu phu nhân đặt trên ngực, trong đầu “ong” một tiếng, giật mình. Thứ Tiếu phu nhân đang cầm trên tay, là chiếc mũ, chiếc mũ vải của đàn ông. Liếc mắt một cái, Tiếu Hằng đã nhận ra, chiếc mũ đó là đồ của mình, chẳng biết Tiếu phu nhân có được mũ của mình từ lúc nào.

Thấy Tiếu phu nhân đang dựa vào tường, đôi chân trắng như tuyết quấn lấy nhau, một tay cầm chiếc mũ quan, tay kia đang di chuyển trên đôi gò bồng đảo cao vút, chiếc mũ trượt qua trượt lại, khiến cho đôi gò bòng đảo trắng ngần bị biến dạng dưới sức xoa nắn. Mặc dù đang tuổi trung niên, nhưng đôi gò bồng đảo của nàng vẫn căng chắc, không hề chảy xệ. Nhìn thấy cảnh này, Tiếu Hằng càng thất hồn lạc phách, trong đầu trống rỗng.

Đúng lúc này, Tiếu phu nhân đang nhắm mắt dường như cảm giác được, đột nhiên mở to mắt, sau đó thét lên kinh hãi. Nàng như con thỏ trắng bị kinh sợ, bối rối không thôi, thò tay lấy xiêm y của mình, muốn che lại cơ thể. Xiêm y dù không nhỏ, nhưng do nàng vội vàng, không thể nào che hết những đường cong đẫy đà, chỗ che vẫn che, chỗ lộ vẫn lộ, cảnh xuân quang. Cơ thể trắng tuyết như ẩn như hiện bên dưới càng câu hồn đoạt phách.

Đôi chân trắng muốt lộ ra ngoài, sáng loáng, hấp dẫn ánh mắt Tiếu Hằng.

- Hằng nhi, sao... sao ngươi vào đây?

Giọng Tiếu phu nhân run rẩy, vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt đỏ hồng, quyến rũ động lòng người.

Cổ họng Tiếu Hằng động đậy, bước đến, giọng nói run run:

- Thím... cháu đến xin tội với thím, lúc nãy... đã mạo phạm... mong thím thứ tội...!

- Ngươi... Ngươi đi ra ngoài trước đi...!

Tiếu phu nhân rất ngượng, muốn che cơ thể, nhưng càng che nhiều càng lộ nhiều.

Tiếu Hằng đã quyết tâm, một chân quỳ bên cạnh giường, cơ thể tiến tới:

- Cháu vẫn còn chưa xin lỗi, sao có thể đi được... Thím, cái mũ kia, hình như... hình như là của cháu!

- Không phải, ngươi... ngươi nhìn nhầm rồi!

Tiếu phu nhân chụp chiếc mũ nhét xuống dưới người, hành động đó khiến bầu ngực trắng ngần lộ ra hơn nửa, run rẩy nói:

- Ngươi đi mau đi, nếu ngươi không đi... ta... thím kêu người đến đấy...!

Nàng dùng từ “thím” nhưng không biết đây là từ cấm kỵ, càng khiến dục hỏa trong lòng Tiếu Hằng dâng cao. Một tay y đã để lên người Tiếu phu nhân, Tiếu phu nhân khẽ kêu lên, nhảy khỏi giường, xoay người đi. Bờ lưng tuyệt trần của nàng hoàn toàn lộ ra, lưng trơn bóng, vòng eo không có chút thịt thừa, giống như chiếc bình hồ lô. Cặp mông trắng tuyết giống như trăng rằm càng chói mắt. Lúc chạy, thớ thịt săn chắc trên cặp mông nhúc nhích, vô cùng kích động.

Dường như ý thức được ánh mắt phía sau, Tiếu phu nhân vội xoay người, đưa tay quơ lấy xiêm y, che những chỗ quan trọng. Nàng xoay người lại, thấy Tiếu Hằng cũng nhảy từ trên giường xuống, hai mắt đỏ rực, đang bước về phía mình. Tiếu phu nhân quay đầu lại nhìn, sau lưng là vách tường, không thể lui được nữa, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra cầu xin vẻ, cầu khẩn nói:

- Hằng nhi, thím van xin ngươi, ngươi ra ngoài trước, chờ thím mặc xong xiêm y, chúng ta nói chuyện tiếp, có được không? Ngoan, nghe lời thím, thím không trách ngươi mạo phạm, chỉ cần ngươi dừng cương trước bờ vực, giờ ra ngoài đi, thím sẽ quên hết mọi chuyện!

- Không thể nào.

Tiếu Hằng lắc đầu nói:

- Thím có mũ của ta, chắc chắn trong lòng có ta... Ta ngày nhớ đêm mong, chính là muốn có giờ khắc này... Thím, mấy năm qua, không tối nào thím không đi vào giấc ngủ của ta, không đêm nào ta không cầm chiếc khăn gấm của thím chìm vào giấc ngủ, trên đó có mùi của thím...!

Hai mắt y vằn vện tia máu, yết hầu cổn động, khí tức nam tử tỏa về phía Tiếu phu nhân. Tiếu phu nhân cắn cặp môi đỏ mọng, nhìn có vẻ vô cùng kinh sợ, giống như con thỏ bé nhỏ bị mãnh hổ rình mò, bộ dạng này càng khiến Tiếu Hằng nhiệt huyết sôi trào, bộc phát thú tính.

Y mạnh mẽ xông lên phía trước, hai tay xé mạnh.

- Xoẹt!

Chỉ là trong chốc lát, dưới sự chống cự yếu đuối của Tiếu phu nhân, xiêm y trong tay nàng bị Tiếu Hằng đoạt được ném sang một bên. Đường cong phập phồng trắng như tuyết hoàn toàn trần truồng, cơ thể đẫy đà xinh đẹp, mỗi một tấc da thịt đều tràn đầy sức mê hoặc nguy hiểm, giống như thâm uyên vạn trượng, dụ dỗ nam nhân đi đến vách núi.

Tiếu Hằng bất chấp tất cả, ôm lấy cơ thể mềm mại ngày đêm ao ước. Y úi đầu chặn lấy bờ môi đỏ mọng của Tiếu phu nhân. Tiếu phu nhân nức nở nghẹn ngào, như thút thít, như nỉ con, cơ thể còn giãy dụa, bóng hai người quấn lấy nhau, tiếng thở dốc. Tiếu phu nhân dường như đã hết sức kháng cự, thốt ra những câu cấm kỵ càng kích động lòng tà ác của nam nhân:

- Hằng nhi, đừng... Đừng như vậy, ta là thím ngươi, chúng ta không thể... A..., cầu xin ngươi,... ngươi đừng như vậy, thím vẫn chưa chuẩn bị... chuyện này. Đây là thánh địa Phật môn, chúng ta không thể khinh nhờn thần Phật, cho dù... cho dù có cho ngươi, cũng không phải ở đây... á. Cầu xin ngươi!

Sau một lát, Tiếu phu nhân tựa hồ vô lực, ngừng giãy dụa. Tiếu Hằng ôm lấy cơ thể đầy đặn trắng như tuyết, thấy Tiếu phu nhân không động đậy, không lên tiếng, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào, nếu nói buông ra thì càng không thể, cơ thể mềm mại nằm trong lòng, mùi vị của phụ nữ trưởng thành xộc vào mũi, bộ ngực đầy đặn trắng tuyết đè lên ngực Tiếu Hằng. Tiếu Hằng chỉ cảm thấy chỗ đó cương cứng, không thể khống chế đè lên bụng dưới của Tiếu phu nhân, nàng vặn vẹo vòng eo mấy lần, muốn thoát ra, nhưng không thoát được, ngược lại khiến cho chỗ kia của Tiếu Hằng càng lún sâu vào, cách lớp vải áo lún vào chỗ lõm.

Đôi má Tiếu phu nhân đỏ hồng, vai run run, bộ ngực đầy đặn phập phồng, cuối cùng cắn răng ra lệnh:

- Ngươi... Ngươi buông ra!

Khẩu khí của nàng lạnh như băng, tựa hồ đang ra lệnh, giọng nói run run, thể hiện sự tức giận vô lực của nàng.

- Thím, thím đã cảm nhận được rồi...!

Giọng Tiếu Hằng mang theo vẻ cầu khẩn:

- Đã thế này rồi, thím còn nhẫm tâm để ta buông ra sao?

Tiếu phu nhân than nhẹ một tiếng, rung giọng nói:

- Ta cũng có lỗi, không nên... Không nên cùng ngươi ra ngoài, vốn định cầu Bồ Tát phù hộ bình an, lại... bị đồ khốn nạn ngươi khi dễ...!

Trong lời nói của nàng, mang theo khí tức ủy mị, hồn xiêu phách lạc.

Hai tay của Tiếu Hằng đang ôm vòng eo Tiếu phu nhân giờ đã trượt xuống cặp mông đầy đặn, ra sức xoa nắn, hổn hển nói:

- Thím, lúc ta nhìn thấy cái mũ, ta đã hiểu hết, ta biết người cũng có ý với ta, người cũng muốn ta, có đúng không? Không ai biết đâu...!

- Ai muốn ngươi?

Cơ thể Tiếu phu nhân dán chặt lấy Tiếu Hằng, rung giọng nói:

- Đều là ngươi dụ dỗ ta, cái tên khốn nạn này, đã sớm biết... đã sớm biết ngươi có mưu đồ làm loạn với ta, ngươi... ngươi nghĩ ta không biết sao?

- Cho nên thím mới mượn cớ đi thật xa bái Phật là muốn thành toàn cho ta, đúng không?

Tiếu Hằng vui mừng nói.

Tiếu phu nhân sẳng giọng:

- Nói bậy, không... không phải như vậy, thím... thím chỉ muốn đến đây bái Phật. Đứa nhỏ ngốc này, nhẹ một chút, ngươi làm ta đau... cái tên xấu xa này... ngay cả thím cũng không buông tha... Đây là nơi của Bồ Tát, để Bồ Tát thấy được, sẽ trừng phạt chúng ta đấy...!

Tiếu Hằng bế Tiếu phu nhân, đi về giường, nhìn chằm chằm vào bờ ngực quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, thở dốc nói:

- Không đâu... Bồ Tát biết tấm lòng của ta đối với thím, sẽ không giáng tội đâu!

Y nhẹ nhàng đặt cơ thể đầy đặn trắng như tuyết của Tiếu phu nhân lên giường. Tiếu phu nhân cắn cặp môi đỏ mọng, mị nhãn như tơ, nốt ruồi đỏ thẫm điểm giữa lông mày càng khiến nàng phong tình động lòng người, hai tay vây quanh bộ ngực ánh mắt mê ly, rung giọng nói:

- Bồ Tát không biết, nếu... nếu thúc phụ của ngươi biết... chúng ta!

- Ông ấy sẽ không biết!

Tiếu Hằng luống cuống tay chân cởi xiêm y của mình, hấp tấp nói:

- Cho dù có biết, ta cũng không sợ, chỉ cần... chỉ cần có thể có được thím là được... dù có chết ta cũng tình nguyện...

Vừa nói, vừa ép người xuống, đè lên cơ thể mơn mởn của Tiếu phu nhân.

- Tên ngốc này, ngươi, ngươi nhẹ một chút... á... chúng ta... chúng ta phải xuống địa ngục mất...!

Tiếu phu nhân hai tay ôm lấy đầu Tiếu Hằng, đặt mặt y giữa bộ ngực cao vút của mình, lưng ngọc cong lên, thanh âm run rẩy:

- Ngươi hại chết ta rồi, cái tên hỗn đản này... ngươi hại chết thím ngươi rồi, chúng ta phải xuống địa ngục đấy...!

Tiếng rên rỉ khe khẽ, Tiếu Hằng không thể chờ đợi đi thẳng vào trong cơ thể đầy chất dịch của nàng.