Lâm Đại Nhi lùi về phía sau một bước, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi... biết ta là ai?
- Vốn chỉ là nghi ngờ.
Bạch Cự Nhân khẽ ngẩng đầu nói:
- Mấy năm nay, chúng ta vẫn luôn đi tìm tiểu thư, tìm không ra tung tích, lần này trên đường vô tình gặp được tiểu thư, liền cảm thấy rất giống tướng quân. Người gặp qua tướng quân không nhiều, nhưng ta có thời gian ở bên cạnh tướng quân, nên lời nói cử chỉ của tướng quân rất rõ.
Lâm Đại Nhi cau mày nói:
- Lê dân bá tánh có ngàn vạn người, những người có ngoại hình cử chỉ giống nhau không phải ít.
- Nhưng nếu là người bình thường, thì không quá hứng thú với chuyện cũ của tướng quân.
Bạch Cự Nhân chậm rãi nói.
- Tiểu thư gặp chuyện không sợ hãi, có khí độ của tướng quân, hơn nữa trong lời nói, rất hứng thú với Tây đường, nhất là... vừa rồi khi ta nói đến thời điểm Lục Long Tụ Binh, phản ứng của tiểu thư rõ ràng là đã từng nghe qua những lời này.
Lâm Đại Nhi thở dài:
- Không ngờ khả năng thăm dò ý tứ của ngươi không tệ.
- Thực ra tiểu thư che giấu rất giỏi.
Bạch Cự Nhân nói khẽ:
- Nhưng có lẽ do đây là sự việc vô cùng quan trọng của tiểu thư, nên vô tình phát ra... Nếu như không vì nghi ngờ thân phận của tiểu thư, ta cũng không nhắc lại câu chuyện cũ này.
Lâm Đại Nhi khẽ vuốt cằm.
Thực ra trong lòng nàng rất rõ, nhìn Bạch Cự Nhân không giống kẻ bịa chuyện, mặc dù ngoại hình có vẻ thô kệch nhưng tuyệt đối không phải là con nhà võ tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản.
Phục hưng Tây Đường không phải chuyện bình thường mà là tuyệt đối cơ mật. Nếu không phải vì Bạch Cự Nhân hoài nghi mình là con gái Khánh Nguyên, tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà nói ra chuyện này.
- Ngươi đứng dậy đi.
Lâm Đại Nhi trầm ngâm nói:
- Tây Đường thực sự còn chuẩn bị phục hưng quốc gia?
Bạch Cự Nhân đứng dậy nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy, chỉ vì sự tồn tại của tay sai Thần y, nên chúng ta phải cực kỳ cẩn thận. Chắc hẳn tướng quân cũng chưa từng nói việc này với tiểu thư.
Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:
- Phụ thân chưa từng nói.
Lời vừa nói cũng là thừa nhận thân phận của mình.
- Mấy năm nay tiểu thư ở đâu?
Ánh mắt Bạch Cự Nhân lóe ra ánh hào quang.
- Chúng ta luôn lo lắng cho ngươi.
Lâm Đại Nhi cười nhạt, chậm rãi đi vào phòng, đến trước một hàng linh bài, dừng lại trước linh bài của Khánh Nguyên một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi:
- Kế hoạch khởi sự của các ngươi sắp xếp như thế nào?
Bạch Cự Nhân tiến lên vài bước, đến sau lưng Lâm Đại Nhi cung kính đáp:
- Thực ra tình hình ở Tây Bắc chắc tiểu thư cũng nắm được chút ít. Đúng là loạn thế, dân chúng lầm than, nội bộ Tần quốc đang lục đục... Bộ hạ cũ của Tây đường, đa số ẩn phục tại Bắc Sơn, không ít vẫn chịu nhục làm quan ở Bắc Sơn đạo, một số nhậm chức trong quân đội. Chỉ cần tiểu thư ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức tuân theo hiệu lệnh của tiểu thư khởi sự.
Lâm Đại Nhi cau mày nói:
- Tổng đốc của Bắc Sơn đạo là Tiếu Hoán Chương, trong tay hắn cũng nắm giữ trọng binh.
Bạch Cự Nhân lập tức nói:
- Tiểu thư yên tâm, bước đầu tiên khởi sự chính là đi lần Tiếu Hoán Chương, bên cạnh hắn đã có người của ta, chỉ cần chúng ta chuẩn bị xong xuôi, đầu của Tiếu Hoán Chương người muốn lấy xuống lúc nào cũng được. Chỉ cần Tiếu Hoán Chương chết, Bắc Sơn tất sẽ loạn, người của chúng ta trong quân đội sẽ phát động binh biến, ngoài ra còn mấy đội khác, sẽ hội lại trong thời gian ngắn nhất, khống chế Xương phủ thành. Khi đó chỉ cần tiểu thư hiệu triệu, dân chúng Bắc Sơn tất tuân theo.
Lâm Đại Nhi hỏi:
- Ta có bản lĩnh đó sao?
- Tiểu thư là huyết mạch vương thất Tây Đường còn lại duy nhất. Mà Tín Châu và Cam Châu ở Bắc Sơn đạo trước đây là quốc thổ của Tây Đường chúng ta.
Bạch Cự Nhân lòng đầy tự tin:
- Tây Đường năm đó đối xử tử tế với dân chúng, so với Tần Quốc, khác biệt một trời một vực. Tần quốc tàn khốc vô đạo, càng khiến dân chúng nhớ Tây Đường quốc. Chờ chúng ta khống chế được Du Xương phủ thành, tiểu thư cầm đầu, dùng cờ hiệu Tây Đường, tất nhiên người người đều theo...!
Lâm Đại Nhi không nói gì, nhìn chằm chằm linh bài, suy nghĩ.
Bạch Cự Nhân trầm ngâm, tiếp tục nói:
- Có điều muốn khởi sự phục quốc, không thể thiếu tiền bạc trang bị. Mặc dù chúng ta đã tận lực chuẩn bị nhưng thiếu thốn vô cùng nhiều. Trừ phi mở ra kim khố, lấy được bạc tồn, nếu không...!
Bạch Cự Nhân khẽ thở dài:
- Nếu không nhiều việc sẽ không thể làm được.
Lâm Đại Nhi quay lại hỏi:
- Còn năm viên đá khác đều ở trên người ngươi?
Bạch Cự Nhân lắc đầu nói:
- Muốn mở ra kim khố phải dựa vào sáu viên đá, thiếu một cũng không được. Trong tay ta chỉ có một viên, bốn viên khác phân tán trong tay bốn người, có điều chỉ cần tiểu thư hạ lệnh, chúng ta sẽ gom được sáu viên đá và mở ra kim khố.
- Sáu viên đá?
Lâm Đại Nhi cười nhạt nói:
- Ngươi cho rằng viên đá cuối cùng trên người ta?
Bạch Cự Nhân khẽ giật mình:
- Tiểu thư, chẳng lẽ tướng quân không từng giao đá cho tiểu thư?
Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:
- Ta không có.
Trên mặt Bạch Cự Nhân lộ ra vẻ ngạc nhiên, trầm mặc một lát rồi nói:
- Không có viên đá, không thể mở ra kim khố! Mấy năm qua chúng ta vất vả chuẩn bị như đổ sông đổ biển, không thể phục quốc, huyết cừu Tây Đường vương cùng tướng quân cũng không thể báo rồi...!
- Viên đá ngươi nói ta cũng nhìn thấy một lần trên người phụ thân, nhưng phụ thân cũng chưa từng giao cho ta, đến câu nói kia, cũng là ta ngẫu nhiên nghe thấy phụ thân nói một lần, cảm thấy cổ quái nên ghi nhớ.
Lâm Đại Nhi bình tĩnh nói.
- Thì ra là thế.
Bạch Cự Nhân khẽ gật đầu nói:
- Chẳng lẽ tiểu thư không có chút manh mối gì về viên đá đó sao? Tiểu thư là hậu nhân duy nhất của tướng quân, tướng quân xưa nay hành sự rất cẩn thận, trong tình thế đó ắt phải có an bài với viên đá kia.
Lâm Đại Nhi khẽ thở dài:
- Có lẽ là có an bài, chỉ là sau khi phụ thân vào cung, ta không nhìn thấy nữa nên không biết an bài như thế nào.
Dừng một chút nói:
- Phụ thân không cho ta tham dự những chuyện kia. Ông cùng các ngươi bí mật liên lạc, hôm nay ta mới biết, nên cũng không nói cho ta biết về kim khố và những viên đá kia.
Bạch Cự Nhân cười khổ:
- Như vậy là vô vọng phục quốc rồi.
Lâm Đại Nhi nói:
- Không thể gom đủ sáu viên đá, vậy chỉ có thể tìm truyền nhân Công Thâu...!
Nàng chậm rãi nói:
- Thực ra phụ thân có nói cho ta biết chỗ ở nhà Công Thâu, ta có thể vào đó tìm, dù người thiết kế cơ quan đã chết, nhưng tộc của hắn tất phải có đại sư cao minh, tìm y nhờ mở cơ quan cũng không phải không thể.
Bạch Cự Nhân “A” một tiếng hỏi:
- Tiểu thư biết chỗ của Công Thâu tộc?
Lâm Đại Nhi gật đầu, trong mắt Bạch Cự Nhân hiện ra dị sắc, cười nói:
- Đã vậy, đợi ta chuẩn bị một chút rồi cùng tiểu thư đi tìm họ.
Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:
- Ngươi không cần đi, linh vị ở đây cần người trông coi, ta tìm được người sẽ dẫn tới đây.
- Nhưng...Thế đạo hỗn loạn, tiểu thư đi một mình ta không yên tâm.
- Không cần lo lắng. Ta biết làm thế nào.
Lâm Đại Nhi khẽ cười nói.
- Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi ngay.
Bạch Cự Nhân nói:
- Thân thể tiểu thư rất yếu, ta nghĩ không cần gấp, đợi khôi phục đi cũng chưa muộn.
- Nhiệm vụ phục quốc không thể chậm trễ.
Lâm Đại Nhi chắp tay nói:
- Xin bái biệt.
Xoay người đi được mười bước thì nghe được thanh âm vang lên:
- Tiểu thư đi thong thả.
Lâm Đại Nhi dừng bước, cũng không ngoảnh đầu lại, hỏi:
- Còn chuyện gì?
- Tiểu thư thực sự muốn đi bây giờ?
Lâm Đại Nhi cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi không để ta đi?
Bạch Cự Nhân nói:
- Đương nhiên không phải, chỉ là...!
Nói đến đây, thanh âm im bặt, Lâm Đại Nhi đã nhìn thấy, trong bóng tối bụi lau sậy phía trước hiện ra mười mấy bóng người...
Mười mấy đạo nhân ảnh đột ngột xuất hiện như quỷ hồn từ từ tiến đến.
Bạch Cự Nhân nhanh chóng bước về phía trước chắn trước Lâm Đại Nhi, hai tay nắm lại, như cột điện bằng sắt trước mặt Lâm Đại Nhi, đôi mắt lãnh khốc quét qua mười mấy đạo nhân ảnh.
Lâm Đại Nhi thần sắc bình tĩnh nói khẽ:
- Nhiều năm như vậy, phiền ngươi ở đây bảo vệ linh vị của tiên phụ, thật đa tạ ngươi.
Bạch Cự Nhân không quay lại nói:
- Đây là phận sự, tiểu thư khách khí rồi.
- Nhìn căn nhà này cũng nhiều năm rồi, ngươi ở đây cũng lâu lắm rồi phải không?
Lâm Đại Nhi khẽ thở dài.
Bạch Cự Nhân không hiểu vì sao Lâm Đại Nhi hỏi như vậy, chỉ đành đáp:
- Ở đây vắng vẻ, là chỗ tốt nhất để che giấu linh vị, ở đây gần mười năm rồi.
- Ra là thế.
Lâm Đại Nhi chuyển ánh mắt qua những bóng người vừa tới hỏi:
- Những kẻ này là ai?
Bạch Cự Nhân trầm giọng quát:
- Các ngươi là ai?
Mười mấy nhân ảnh liền dừng bước, tất cả đều mặc quần áo đen. Chỉ có người đứng giữa phía sau mặc nhiều hơn một cái áo choàng.
Gió đêm thổi, không khí cuối thu mang theo hơi lạnh.
Người mặc áo choàng mặt dài, cằm nhọn, đôi mắt tam giác giống như mắt độc xà, chăm chú nhìn Bạch Cự Nhân, im lặng một lúc rồi nói:
- Vận khí của các ngươi không may, tìm nhiều năm như vậy, rốt cục đã có kết quả. Các ngươi bó tay chịu trói hay muốn chúng ta động thủ?
Bạch Cự Nhân cười lạnh hỏi:
- Rốt cuộc các ngươi là ai?
- Trên trời dưới đất, Thần y hoành hành!
Mắt tam giác nói:
- Chúng ta là Thần y vệ!