Sở Hoan đang bước theo Lâm Lang trên đường, đột nhiên nghe được âm thành bên ngoài, sắc mặt cũng giống như Lâm Lang, trở nên ngưng trọng.
Sở Hoan tự biết rõ, hiện Hòa Thịnh Tuyền của Lâm Lang rơi vào khốn cục, tới phủ Thái Nguyên cầu cứu Lục gia, căn nguyên cũng bởi vì Lưu lão thái gia hội trưởng thương hội phủ Vân Sơn cản trở.
Lưu lão thái gia trâu già muốn gặm cỏ non, không thể thực hiện được, lúc này mới phát động trả thù đối với Lâm Lang, âm thầm bắt buộc thương nhân lương thực lớn nhỏ phủ Vân Sơn không được phép cung ứng lương thực đối với Hòa Thịnh Tuyền, mặc dù chuyện này không bày ra ngoài, nhưng mọi người biết rõ trong lòng, chỉ là không thể tưởng được hôm nay lão già kia đột nhiên tới thăm.
Xưng hô "lão thái gia" không phải ai cũng đảm nhận được, dù cho Vân sơn còn có trưởng lão họ Lưu khác, nhưng ngoại trừ lão già kia, chỉ sợ cũng không có ai dám xưng "Lưu lão thái gia".
Lâm Lang hạ thấp giọng:
- Lục Thế Huân muốn làm gì vậy?
Hiển nhiên rõ ràng tám phần Lưu lão thái gia cũng là Lục Thế Huân mời tới, La Chỉ huy sứ mời đến thì thôi, Lục Thế Huân này lại mời Lưu lão thái gia tới làm cái gì.
Lúc này Tô bá ở bên người Lâm Lang, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, tạm thời nhịn một chút, La đại nhân ở chỗ này!
Lão nhân gia biết rõ đạo lý dân không đấu với quan, Tô gia chẳng qua chỉ là một thương gia giàu có ở phủ Vân Sơn, nhưng dù sao cũng là dân, hôm nay La Chỉ huy sứ tới đây, cũng không thể để cho tình cảnh quá mức khó khăn.
Lâm Lang hơi gật đầu, nàng quản lý Hòa Thịnh Tuyền, tự nhiên cũng không phải nữ tử bình thường, xoay người lại, chỉ thấy chỗ cửa phủ, một gã sai vặt áo xanh vịn một lão già đang tiến tới phủ.
Sở Hoan dò xét Lưu lão thái gia vài lần, chỉ thấy lão già này một thân áo gấm, tay phải chốc một chiếc quái trượng, tuy râu tóc bạc trắng, nhưng làn gia lại không khô nhăn giống như người già, nhìn lên tinh thần khỏe mạnh, càng già càng dẻo dai, đôi mắt cũng không có sắc đục ngầu, trái lại bảo dưỡng vô cùng tốt.
Lâm Lang cắn răng một cái, cuối cùng tiến lên, nhẹ nhàng thi lễ, miễn cưỡng cười nói:
- Lâm Lang bái kiến Lưu thế bá!
Lưu lão thái gia nở nụ cười hòa ái, giơ tay lên nói:
- Lâm Lang à, đều là người trong nhà, cũng đừng giữ lễ tiết như thế. Lâu rồi lão phu chưa từng tới đây thăm ngươi, hôm nay được cơ hội này, cũng vừa vặn tới xem một cái.
Bộ dáng lão thân thiết hòa ái, nếu không phải Sở Hoan sớm biết lão già này cực kỳ hèn hạ vô sỉ, quả thật bị gương mặt hiền lãnh của lão làm mê hoặc.
Năm nay Lưu lão thái gia gần bảy mươi tuổi, người đã sớm nửa chân bước vào quan tài, nhưng bảo dưỡng thỏa đáng, nhìn lên vẫn chưa tới 60, lão từng làm quan trong kinh, cả đời trải qua nhièu chuyện, rất biết che giấu, càng có thể diễn trò, thần sắc trong con mắt kia nhìn qua cũng cực kỳ ôn hòa, dù là tròng mắt kia đảo qua bộ ngực đầy đặn của Lâm Lang, nhưng cũng một bộ đạo mạo thân thiết hòa ái.
Lập tức đón Lưu lão thái gia tiến vào chính dường, La Chỉ huy sứ nhìn thấy Lưu lão thái gia tiến đến, cũng đứng dậy chắp tay cười nói:
- Lão thái gia, trời lạnh như vậy, lão nhân gia ngài không ngại cực khổ, đến đây dự tiệc, quả thật là nể tình.
Gã Đường đường Chỉ huy sứ Vệ Sở quân, đối với Lưu lão thái gia thực sự mang theo vài phần tôn kính, Sở Hoan nhìn trong mắt, liền biết rõ lão già này xác thực có tiền có thế, là nhân vật khó lương ở phủ Vân Sơn.
Lưu lão thái gia vuốt râu cười ha ha nói:
- Khi Tô lão đông gia còn sống giao hảo với lão phu, hôm nay ông ta mất, lão phu không quên tình cũ, hôm nay cũng nhân cơ hội này tới thăm Lâm Lang chất nữ.
Lão nói hời hợt tự nhiên vô cùng, tựa như Hòa Thịnh Tuyền gặp khốn cảnh hiện giờ không hề liên quan tới lão vậy.
Lục Thế Huân đã bước nhanh tới, thi lễ thật sâu, nói:
- Tiểu chất sắp tới phủ Vân Sơn, gia phủ đã nhắn nhủ, nhất định phải thay lão nhân gia ngài bái phỏng Lưu bá phụ, tối nay là mượn hao hiến Phật, mời Lưu bá phụ đến đây uống mấy chén rượu nhạt, thật sự làm phiền Lưu bá phụ rồi.
Gã mở miệng liền "Lưu bá phụ", ra vẻ cực kỳ thân mật.
Chủ nhân thực sự ở đây là Lâm Lang lúc này tựa hồ trở thành diễn viên phụ, mà Lục Thế Huân này trái lại thật sự trở thành chủ nhân Tô gia.
Mọi người lập tức ngồi xuống, La Thế Lương muốn nhường ghế chủ tọa cho Lưu lão thái gia, lại bị Lưu lão thái gia cự tuyệt, hai người đưa đẩy một phen, cuối cùng La Thế Lương ngồi xuống chỗ chủ tọa, mà Lưu lão thái gia ngồi xuống vị trí thứ hai, mấy thương hộ lớn còn lại đều ngồi xuống theo thứ tự, trong đường đèn đuốc sáng trưng, trong nhất thời cũng có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
La Thế Lương mang tới mười tên võ sĩ khôi giáp, phân ra đứng hai bên đường, nguyên một đám lạnh băng như tượng đá, mà Thiên hộ Hoàng Chí Tiếu lại đứng bên cạnh La Thế Lương, tay đè chuôi bội đao bên hông, một bộ cẩn thận đề phòng như gặp đại địch.
Đám nha hoàn Tô phủ như bươm bướm dạo chơi, bưng đồ ăn nóng, đặt lên bàn, lại rót rượu cho những khách mời.
Lâm Lang thân là chủ nhân, tự nhiên phải đọc vài lời diễn văn, chỉ là nàng vừa định đứng dậy, Lục Thế Huân đã bưng chén đứng dậy cười nói:
- Hôm nay được các vị nể mặt, đến đây dự tiệc, tiểu chất thật sự là vinh hạnh ba đời. Trước tiên tiểu chất kính các vị một ly!
Gã uống một hơi cạn sạch, mọi người đều bưng chén uống rượu.
Đợi mọi người đặt chén rượu xuống, Lục Thế Huân vừa chắp tay, cất cao giọng nói:
- Lần này tiểu chất đến phủ Vân Sơn, thứ nhất vì bái kiến các vị, thứ hai cũng vì đưa lương thực tới cho Tô thế muội.
Gã dừng lại một chút, chậm rãi nói:
- Các vị cũng biết, Lục gia ta cùng Tô gia Vân Sơn chính là thế giao, hai nhà Tô Lục chính là một thể, chuyện của Tô gia chính là chuyện của Lục gia ta, lần này Tô gia gặp khó khăn, Lục gia ta tự nhiên muốn ra tay giúp đỡ. Các vị đều là nhân vật có mặt mũi ở phủ Vân Sơn, hôm nay cho Lục gia ta thể diện, tới đây dự tiệc, Lục Thế Huân ta cực kỳ cảm kích, nhưng cũng muốn nói một câu thay Tô thế muội, trên đất Vân Sơn sau này, còn xin các vị chiếu cố Hòa Thịnh Tuyền nhiều hơn!
Lâm Lang chỉ cảm thấy lời này cực kỳ chói tai, không để người khác nói chuyện, nàng đã dịu dàng đứng dậy, thần sắc bình tĩnh, hơi cười nói:
- Lục thế huynh có thiện ý, Lâm Lang cảm kích, nhưng Lục thế huynh lại nói sai rồi.
Ánh mắt mọi người lập tức đều nhìn tới Lâm Lang.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Lang trấn định tự nhiên, khí chất ưu nhã, chậm rãi nói:
- Gần đây Hòa Thịnh Tuyền của Tô gia ta quả thực gặp được một chút khó khăn, cũng quả thật được Lục thế bá Thái Nguyên giúp đỡ, chẳng qua lại không dám trèo cao Lục gia. Lục gia chính là danh môn vọng tộc Thái Nguyên, Tô gia ta chẳng qua là từng có quan hệ năm đó, dựa vào gia phụ vất vả cả đời kiếm được một gia nghiệp nhỏ, cửa nhỏ nhà nghèo, không dám nhập làm một với Lục gia.
Nàng liếc Lục Thế Huân một cái, không kiêu ngạo siểm nịnh nọi:
- Tô gia gặp khó khăn, nếu có người chân thành giúp đỡ, trên dưới Tô gia ta tự nhiên cảm kích trong lòng, nhưng nếu không có lòng giúp đỡ, Tô gia ta cũng sẽ không phải chó vẫy đuôi mừng chủ!
Lục Thế Huân lập tức xấu hổ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:
- Tô thế muội nói rất đúng.
Gã lại nói với Lưu lão thái gia:
- Lưu bá phụ, tiểu chất thầm nghe nói Lưu bá phụ cùng Tô thế muội có chút hiểu lầm… !
Lời gã còn chưa dứt, Lưu lão thái gia đã vuốt râu nói:
- Lời này của Lục thế chất sai rồi.
Lão dừng một chút, lộ ra nụ cười nói:
- Lão phu biết rõ, một số kẻ có rắp tâm khác châm ngòi ly gián sau lưng, muốn phá hỏng quan hệ giữa lão phu cùng Tô gia, lời đồn đãi phố phương, không coi là thật. Theo như lời bọn họ, đơn giản là nói lão phu âm thầm sai khiến quấy nhiễu thương nhân bán lương thực cung cấp lương thực tới tửu phường Tô gia… Ha ha, nói cũng có hình có dạng, chỉ tiếc đều là một bên nói bậy nói bạ, hoàn tòa vu tội lão phu!
La Thế Lương cao lớn ngồi dựa trên ghế chủ tọa, một bộ thô mãng dũng phu, thô giọng nói:
- Lão thái gia yên tâm, lời đồn đãi mê hoặc lòng người, vô cùng đáng giận, hôm nay có thể vu oan danh dự lão thái gia, ngày mai có thể vu oan triều đình, sau này có thể tụ tập mưu phản… Bổn tướng tuyệt đối sẽ không ngồi im không để ý tới!
Lúc này Sở Hoan lại không có vị trí ngồi, hắn là sư phó hộ viện của Tô gia trên danh nghĩa, tự nhiên không tiện sắp xếp vị trí, liền đứng sau lưng Lâm Lang, nhìn thấy đám người kia một ổ rắn chuột, liền biết rõ yến tiệc hôm nay không tốt.
Lưu lão thái gia cười ha ha, lắc đầu nói:
- La đại nhân thanh chính liêm minh, bảo vệ một phương yên ổn, có quan tốt như La đại nhân, dân chúng Vân Sơn ta mứi có thể an định tường hòa. Lão phu cũng không kiêng kỵ có người hồ ngôn loạn ngữ sau lưng, miệng ở trên người bọn họ, bọn họ muốn hồ ngôn loạn ngữ, lão phu cũng cản không được.
Lão nhìn về phía Lâm Lang, thần sắc chân thành tha thiết nói:
- Hôm nay lão phu tới đây, chính là muốn giải thích một phen với Lâm Lang chất nữ!
Lâm Lang thản nhiên nói:
- Lâm Lang không dám!
- Lâm Lang chất nữ, lão phu biết những lời đồn đãi nhảm nhí kia, vẫn khiến ngươi có chút hiểu lầm đối với lão phu, thật sự nghĩ rằng lão phu cản trở từ giữa.
Lưu lão thái gia thở dài, cười khổ nói:
- Lão phu giữ mình trong sạch, không có yêu thích khác, chỉ yêu thích thanh danh của mình, coi trọng tình ý. Đối với những người đàn bà tầm thường phố phường kia, lão phu không chấp nhặt với bọn họ, nhưng lão phu cùng Tô lão đông gia năm đó giao hảo, cùng Tô gia các ngươi ó một phen tình ý, nếu Lâm Lang chất nữ có chỗ hiểu lầm đối với lão phu, trong lòng lão phu thật sự bất an!
Lâm Lang lắc đầu nói:
- Lưu thế bá quá lo lắng. Có một số việc, người đang làm, trời đang nhìn, nếu Lưu thế bá làm chuyện tình không thẹn với lương tâm, thì cũng không cần quan tâm lời đồn đãi phố phường! Tô gia ta tuy không phải danh môn vọng tộng, nhưng cũng không phải vâng lời người ta, có người giúp đỡ, Tô gia ta cảm kích, nếu có người ngáng chân sau lưng, Lâm Lang thực sự chưa từng sợ hãi!
Nàng nói lời này nói năng có khí phách, cốt khí mười phần, Sở Hoan sau lưng nàng nghe được, trong mắt xẹt qua vui vẻ, ngày thường thấy thái độ ôn nhu của Lâm Lang, chỉ là cô gái này thật sự nghiêm túc lên, cũng là nghiêm nghị không thể xâm phạm, không thua đấng mày râu.
Lưu lão thái gia thở dài:
- Lời này của Lâm Lang chất nữ, đã mang theo oán khí rồi.
Lục Thế Huân vội vàng nói:
- Lưu bá phụ chớ hiểu lầm, Tô thế muội chính là cá tính này, cũng không nhằm vào Lưu bá phụ. Nếu Tô thế muội có chỗ không được, tiểu chất bồi tội thay nàng!
Lâm Lang thấy bộ dáng Lục Thế Huân, trong lòng chán ghét một hồi, lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ Lục thế huynh cảm thấy lời Lâm Lang không thỏa đáng? Nếu không thỏa đáng, chi bằng nói ra, hôm nay La đại nhân ở đây, sẽ làm chủ cho!
Lục Thế Huân nói câu kia, thứ nhất muốn biểu hiện quan hệ thân mật giữa mình và Lâm Lang, một phương diện khác cũng muốn làm ra bộ ra sức cho Tô gia nịnh nọt Lâm Lang, lại không nghĩ gã làm như vậy, thực chất càng khiến trong lòng Lâm Lang cao ngạo sinh ra chán ghét sâu sắc.
Thấy Lâm Lang không vui, Lục Thế Huân vội vàng cười nói:
- Thế muội sao lại cũng trách vi huynh? Vi huynh cũng không có ý tứ trách cứ thế muội. Vừa rồi vi huynh đã nói qua, chuyện của thế muội, là chuyện của vi huynh, hết thay vi huynh sẽ làm chủ thay muội.
Mặt Lâm Lang không có biểu tình, thản nhiên nói:
- Việc của Lâm Lang, cho tới giờ đều là tùy hứng mà làm, cũng chưa từng có người làm chủ cho Lâm Lang!