Lâm Lang sắc mặt khó coi, quát bảo ngưng lại, Lục Thế Huân cũng không thể khiến quá khó nhìn, hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống, Sở Hoan đã chắp tay với Lâm Lang nói:
- Đại đông gia, không vừa ý nửa câu cũng nhiều, không phải cùng một loại người, ngồi trên bàn cũng không có ý tứ gì.
Hắn cũng không nói nhiều, xoay người liền rời khỏi chính đường.
Lâm Lang đứng dậy, vội vàng đuổi theo.
Sở Hoan ra cửa, Lâm Lang nhanh chóng theo kịp, Sở Hoan cũng đã dừng lại xoay người qua chỗ khác, Lâm Lang hơi áy náy, nói:
- Sở Hoan, ta... !
Sở Hoan đã lắc đầu cười nói:
- Đại đông gia hiểu lầm.
Lâm Lang ngẩn ra, không rõ ý tứ Sở Hoan.
Sở Hoan vẻ mặt nghiêm nghị, thấp giọng nói:
- Đại đông gia, người này trước mặt Đại đông gia, không thể ước thúc bản thân, rất kiêu ngạo ngông cuồng, hơn nữa ta thấy trong mắt hắn còn hơi cổ quái, cho nên... !
Hắn không nói chuyện ra, nhưng Lâm Lang biết ý tứ trong lời nói của hắn, đó hiển nhiên là ám chỉ Lục Thế Huân không có thiện ý.
Kỳ thực dù có lúc Lục Thế Huân làm ra vẻ nhã nhặn, nhưng khí chất con ông cháu cha từ trong xương của gã căn bản không thể che giấu, chỉ cần hơi khôn khéo một chút, ai cũng có thể nhìn ra Lục Thế Huân có rắp tâm đối với Lâm Lang.
Lâm Lang không kìm nổi khuôn mặt xinh đẹp nóng lên, hơi gật đầu nói:
- Ta biết.
- Ta nổi lên mâu thuẫn với hắn ngay trước mặt nàng, cũng không phải bởi vì hắn khinh mạn đối với ta.
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Nhưng phải chó hắn một cảnh cáo, để hắn hiểu được, nơi này là phủ đệ của Đại đông gia, hắn ở đây tốt nhất không nên tùy ý làm bậy!
Lâm Lang thông minh sắc sảo, tự nhiên rõ ràng thâm ý của Sở Hoan, lộ ra một chút cảm kích nói:
- Sở Hoan, làm khó ngươi suy nghĩ cẩn thận đến như vậy!
Sở Hoan cười ôn hòa, dường như nghĩ tới cái gì, do dự một chút, lấy một đồ vật từ trong lòng ra, đúng là chiếc hộp đồng đông gia hiệu vải Trần Ký là Trần Đống tặng hắn.
Sở Hoan cũng không nhìn kỹ, mở ra một lần, bên trong dường như là một vòng trân châu nhỏ, hắn chỉ cảm thấy đây có thể là một món đồ chơi quý báu.
Lâm Lang hơi kỳ quái, hỏi:
- Đây là cái gì?
Sở Hoan đưa hộp đồng qua, hơi mất tự nhiên nói:
- Đây... đây là một đồ vật nhỏ, Đại đông gia vô cùng chiếu cố Sở Hoan, đồ vật này... là Sở Hoan tặng cho nàng!
Lần đầu tiên hắn tặng đồ cho vị giai nhân này, hơn nữa nữ nhân này chính là kẻ có tiền giàu có của gia đình thịnh thượng, cũng không biết Lâm Lang có nhìn trúng hay không, chẳng qua cảm kích Lâm Lang dàn xếp gia đình mình, cho nên tặng lễ vật này cũng là tỏ lòng biết ơn mà thôi.
Lâm Lang sửng sốt, nàng thật không ngờ Sở Hoan lại tặng đồ cho mình, sau khi ngẩn ra, trên mặt lộ ra một chút vui mừng, cũng không gò bó, nhận lấy, cười quyến rũ nói:
- Vậy thì đa tạ ngươi!
Lúc này Lục Thế Huân đang đứng trước cửa, xa xa nhìn thấy Sở Hoan đưa một chiếc hộp cho Lâm Lang, Lâm Lang vui vẻ nhận lấy, liền nghĩ tới đêm qua mình tặng dạ minh châu cho Lâm Lang, Lâm Lang dĩ nhiên cự tuyệt, trong nhất thời tức giận gom lại một chỗ, hừ lạnh một tiếng, quay đầu vào trong sảnh, vỗ cái bàn thật mạnh, cười lạnh nói:
- Tô Lâm Lang thật sự là khinh người quá đáng... !
Trong mắt gã lộ ra vẻ âm u lạnh lẽo, nhìn về phía Tiêu Thần hỏi:
- Ngươi thấy căn cơ tiểu tử kia thế nào?
Tiêu Thần đang uống rượu, nghe Lục Thế Huân hỏi, gã mới ngẩng đầu, do dự một chút, mới thấp giọng nói:
- Hắn đã giết người!
Lục Thế Huân sắc mặt cả kinh, thấp giọng nói:
- Ngươi nói... Hắn phạm tội giết người?
- Ta đây có phạm tội giết người hay không?
Tiêu Thần thản nhiên hỏi.
Lục Thế Huân nheo mắt, hỏi:
- Ý ngươi là, tiểu tử thối kia không đơn giản?
- Hắn có sát khí.
Tuy rằng Tiêu Thần là tùy tùng của Lục Thế Huân, nhưng nhìn qua cấp bậc không thấp hơn Lục Thế Huân, thấp giọng nói:
- Loại sát khí này, chỉ có kẻ từng giết người mới có!
Gã cũng không giải thích nhiều lắm.
Nhưng Lục Thế Huân tin tưởng lời gã nói, có một số người vốn cùng một loại người, thứ người ngoài nhìn không ra, giữa bọn họ lại có thể liếc mắt liền nhìn thấu.
Lục Thế Huân ghé sát vào, thấp giọng hỏi:
- Vậy hai ngươi so sánh, là hắn có thể giết ngươi, hay là ngươi có thể giết hắn?
Trong mắt Tiêu Thần lộ ra vẻ kỳ quái, liếc Lục Thế Huân một cái, mới thấp giọng nói:
- Ngươi muốn ta giết hắn sao?
Đúng lúc này, Lâm Lang đã trở lại trong đường, Lục Thế Huân không tiện nói tiếp, Lâm Lang đã nói:
- Lục thế huynh, có lẽ nhiều năm huynh chưa tới phủ Vân Sơn, dùng cơm xong, không ngại ra đường nhìn xem một chút!
Lục Thế Huân cười nói:
- Chẳng lẽ thế muội rảnh rỗi đi với ta?
Lâm Lang vẻ mặt bình tĩnh, lắc đầu nói:
- Lâm Lang có việc trong người, cũng không thể bồi. Ta sẽ an bài người hộ tống Lục thế huynh đi dạo phố!
Lục Thế Huân thất vọng nói:
- Vậy thì không cần.
Gã lập tức lại nói:
- Đêm qua ta đã nói qua với muội, muốn mời vài vị quan viên phủ Vân Sơn tụ tập một lát, hôm nay ta liền tự mình đi đưa thiếp mời.
Mày liễu của Lâm Lang nhíu lại, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Vậy làm phiền Lục thế huynh!
- Vốn vi huynh muốn tìm một tửu lầu lớn.
Lục Thế Huân nói:
- Chẳng qua suy nghĩ cẩn thận một chút, đó chung quy là chỗ người nhiều lẫn lộn... Thế muội, vi huynh tính toán an bài yến hội trong quý phủ, chẳng biết có được không?
Lâm Lang thản nhiên cười nói:
- Chỉ sợ quan viên sẽ không hạ mình tới đây!
Lục Thế Huân khoát tay, đắc ý nói:
- Thế muội yên tâm. Lục gia ta là danh môn đại tộc Thái Nguyên, không ít người trong quan trường, tộc thúc cũng đảm nhiệm chức vị quan trọng ở Hộ bộ, ta tự mình ra mặt mời, bọn họ cũng nên cho vài phần tình mọn.
Lời này của gã tự nhiên là khoe gia môn hiển hách của mình trước mặt Lâm Lang.
Lâm Lang cũng không nói nhiều, duy trì khoảng cách nhất định với Lục Thế Huân. Lục Thế Huân nhìn thấy hộp đồng trong tay nàng còn chưa thu lại, trong mắt xẹt qua hàn ý, lại tràn đầy hận ý đối với Sở Hoan.
Đợi sau khi Lục Thế Huân ăn sáng mang theo Tiêu Thần rời khỏi, lúc này Lâm Lang mới trở lại phòng mình, thật cẩn thận đặt hộp đồng lên đài trang điểm.
Hộp đồng này nhìn qua vô cùng bình thường, Lâm Lang cũng không cảm thấy bên trong là lễ vật quý báu gì, nhưn đây là lễ vật đầu tiên Sở Hoan tặng nàng, trong lòng Lâm Lang vẫn có vài phần kích động.
Nàng ngồi trước đài trang điểm, mở hộp đồng vô cùng cẩn thận, chỉ thấy bên trong là một chiếc vòng nhỏ dùng dây tơ xuyên qua từng viên trân châu nhỏ, hơi kỳ quái, thứ này nhìn qua giá trị xa xỉ, dường như cũng không rẻ, xem ra Sở Hoan tặng lễ vật cho mình, cũng tiêu tốn rất lớn.
Lâm Lang cũng không quá coi trọng lễ vật, nhưng nói thế nào, cho dù một nữ nhân nào, nếu người khác tặng lễ quý trọng một chút, cũng đại biểu bỏ ra tâm tư, tự nhiên cũng sẽ vui mừng vài phần.
Trên mặt Lâm Lang cũng không kìm nổi hiện ra nụ cười xinh đẹp.
Nàng giơ tay lên lấy lễ vật trong hộp ra, nhìn qua tuy rằng không lớn, nhưng lấy ra thì ngày càng nhiều, chỉ thấy rất nhiều trân châu xuyên qua sợi tơ thượng đẳng, trân châu tuy nhỏ, nhưng số lượng lại nhiều.
Đợi lấy ra tất cả, Lâm Lang lại cảm thấy vô cùng kỳ quái, thứ này nàng quả thật chưa từng thấy qua, hai tay nhẹ nhàng kéo ra, trong nhất thời quả thật không rõ ràng.
Nàng xem xét trong gương đồng, kéo ngang lễ vật trước ngực, trong gương đồng kia, hình ảnh lễ vật này rõ ràng hiện lên đó, Lâm Lang chỉ nhìn một chút, kêu một tiếng ai nha, trên mặt đỏ bừng, tựa như bị lửa thiêu.
Ngay từ đầu nàng nhìn không ra, nhưng sau gương đồng phản chiếu, hơn nữa kéo kéo hai lần, rốt cục thấy rõ lễ vật này là cái gì, làm sao là trân châu bình thường gì, hoàn toàn là một chiếc áo ngực toàn bộ dùng trân châu xuyên qua tạo thành.
Loại áo ngực này, cũng không phải áo ngực bình thường, mà là đồ chơi khuê phòng, vật phẩm bên người để gia tăng tình thú.
Đêm dài yên tĩnh, cởi sạch quần áo trên người, đặt áo ngực này lên ngực, dưới ngọn đèn chiếu rọi, trân châu lòe sáng lên, làm nổi bật bộ ngực tuyết trắng, điều này ra tăng rất lớn thú vui khuê phòng.
Lúc này Lâm Lang thậm chí có thể phát hiện, hai địa phương mẫn cảm của chiếc áo ngực này, trân châu lớn hơn chỗ khác một chút, toàn bộ áo ngực dùng sợi tơ xuyên qua trân châu, đan xen tựa như trân châu mắc trên lưới đánh cá.
Vừa nghĩ tới bộ dáng mặc áo ngực trên người, Lâm Lang liền cảm thấy mặt đỏ tai hồng, trái tim đập thình thịch không ngừng, trong đầu nhất thời hỗn loạn.
Nhìn trong gương đồng, mình dĩ nhiên kéo ngang áo ngực trân châu trước bộ ngực đầy đặn, Lâm Lang lại vô cùng xấu hổ, vội vàng đặt áo ngực trân châu lên bàn, vỗ nhẹ ngực, hô hấp dồn dập lên, bộ ngực sữa đầy đặn kia phập phồng lên xuống, ba đào mãnh liệt.
- Sở Hoan, ngươi... ngươi cái đồ xấu xa... !
Lâm Lang cắn răng, trong nhất thời vừa ngượng ngừng lại vừa tức giận, nàng thật sự không rõ vì sao Sở Hoan muốn làm như vậy.
Tăng lễ vật, tặng cái gì không được, cho dù chỉ là một đôi giầy, mình cũng sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng tê kia sao có thể tặng lễ vật xấu hổ như vậy.
Hắn muốn làm cái gì?
Lâm Lang yên lặng ngồi trước đài trang điểm một hồi, nhìn gương mặt đỏ rực giống như hoa đào nở rộ của mình trong gương, trên gương mặt kia, rõ ràng ngượng ngùng nhiều hơn là phẫn nộ.
Hô hấp của nàng vẫn rất dồn dập, giơ tay nhẹ nhàng vỗ ngực, nàng cũng không phát hiện, trong lòng bàn tay mình, không biết khi nào đã tràn đầy mồ hôi.
Bản thân Lâm Lang cũng không biết ngồi bao lâu, đợi cho tim đập ổn định xuống một chút, nàng mới nhìn áo ngực trân châu bị mình ném qua một bên kia, cắn răng một cái, trên mặt lại nóng lên, tay hơi run rẩy, kéo áo ngực trân châu lại, bỏ vào trong hộp đồng, hơi do dự, đóng hộp đồng lại, mở ngăn kéo đài trang điểm, cẩn thận đặt hộp đồng kia vào.
Lúc này Sở Hoan căn bản không biết mình làm một chuyện khiến người ta cực kỳ xấu hổ, hắn đang trong sân hộ viện, mang theo những người này bắt đầu luyện tập trung bình tấn.
Những người này nhìn qua vô cùng cường tráng, nhưng không có bất cứ căn cơ võ công gì, tuy rằng Sở Hoan cũng không thật sự muốn luyện bọn họ thành cao thủ, nhưng bản lĩnh cơ bản vẫn phải luyện vững chắc.
Đang lúc hoàng hôn, Tô bá đi vào sân, gọi Sở Hoan, thấp giọng nói:
- Sở tiểu huynh, buổi tối an bài vài người tuần tra ban đêm, trước khi Lục Thiếu đông gia rời khỏi phủ Vân Sơn, trong phủ phải tăng mạnh đề phòng!
Sở Hoan hiểu được ý tứ của Tô bá, biết Tô bá lo lắng Lục Thế Huân sẽ làm xằng làm bậy ở Tô phủ, gật đầu nói:
- Tô bá yên tâm, nếu Đại đông gia nuôi hộ viện, mọi người cũng sẽ không ăn cơm không!