Tống Gia Ninh đau quá, cái ót bị người bóp tới bóp lui, bóp mà cô đau...

Nàng vô thức đẩy ra cái tay xấu xa kia ra, song bàn tay nhỏ bé mới vươn ra được một nửa, đột nhiên bị người nắm lấy. Lòng bàn tay xa lạ thô ráp, Tống Gia Ninh hoàn toàn bừng tỉnh, theo bản năng nhìn ra phía sau, thấy một lồng ngực rộng lớn che kín, mặc trung y màu trắng. Nàng sững sờ ngửa đầu, bất ngờ tiến chạm phải một đôi con ngươi màu đen sắc bén hờ hững, nam nhân khẽ cúi đầu, lông mi dài mắt sáng như sao, chính là nam nhân nghi ngờ là Vệ Quốc Công ngồi cùng thuyền hôm nay.

Tống Gia Ninh mê mang chớp mắt, ông ta tại sao lại ở chỗ này?

"Ngươi bị người xấu đánh, cái ót bị sưng rồi, ta giúp ngươi tiêu sưng." Quách Bá Ngôn ngồi trên mặt đất, một tay vịn bả vai Tống Gia Ninh, một tay tiếp tục nhẹ nhàng giúp nàng xoa bọc nhỏ sau cái ót.

Tống Gia Ninh lúc này mới ý thức được tư thế của hai người, nàng lại có thể vắt ngang ngồi ở trên đùi nam nhân, trên đùi của người nghi ngờ là phụ thân của Quách Kiêu!

Cái rắm. Mông và bắp đùi giống như bị phỏngg, Tống Gia Ninh không chút nghĩ ngợi muốn đứng lên.

Quách Bá Ngôn hiện tại tâm trạng rất tốt, lấy xuống mũ che mặt lộ ra dung mạo thật của Lâm thị, so với tưởng tượng của ông còn muốn đẹp hơn, không phải tư sắc bình thường, mà là loại dung mạo khuynh quốc khuynh thành của tiên nhân, mà mỹ nhân như vậy, rất nhanh sẽ trở thành nữ nhân của ông. yêu ai yêu cả đường đi, Quách Bá Ngôn nhìn con gái yêu của Lâm thị cũng càng xem càng thích, Ngụy Tiến dẫn Lâm thị qua một bên khuyên bảo, ông nhàn rỗi không có chuyện gì, thấy Tống Gia Ninh tội nghiệp nằm trên mặt đất, liền chủ động ôm lấy nữ oa giúp nàng tiêu sưng.

"Đừng động." Đè lại nữ oa đang sợ ông, Quách Bá Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Gia Ninh, bảo nàng tự mình cảm nhận cục u sau cái.

Tống Gia Ninh đau đến hít vào một hơi, rốt cuộc nhớ lại mình hình như là bị người ta đánh cho một gậy, trong lòng hốt hoảng, Tống Gia Ninh lập tức nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng mẫu thân, trước thấy Thu Nguyệt té xỉu trên đất, ánh mắt vòng nửa vòng, kinh sợ thấy mẫu thân đang khoác một bộ trường bào của nam nhân đứng ở bên ngoài hơn mười bước, đưa lưng về phía bên này, bên cạnh mẫu thân, là một người đàn ông khác lúc đến ngồi cùng thuyền.

Tống Gia Ninh đầy bụng nghi ngờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Quách Bá Ngôn vừa giúp nàng xoa đầu vừa thấp giọng giải thích: "Có người xấu khi dễ mẫu thân con, ta đuổi hắn ta chạy rồi, hiện tại mẫu thân con phải báo đáp ta, ta bảo tùy tùng thương lượng chuyện tạ lễ với nàng ấy." Trong mắt Quách Bá Ngôn, Tống Gia Ninh chỉ là một đứa bé tám, chín tuổi, hồ đồ lờ mờ, cho nên Quách Bá Ngôn dùng là ngữ khí dỗ hài tử.

Nhưng đằng sau bề ngoài trẻ con của Tống Gia Ninh lại cất giấu một trái tim của người lớn, nàng xa xa nhìn qua mẫu thân, đầu chân mày chậm rãi nhíu lại. Sau một hồi lâu, Tống Gia Ninh trước không vội vàng kiêng kỵ nam nhân trung niên sau lưng, nếu như đối phương coi nàng như hài tử lừa gạt, Tống Gia Ninh liền nháy mắt mấy cái, ngây thơ như cún hỏi thăm: "Ngày hôm qua Phu Tử giảng bài, dạy bảo chúng ta thi ân không cần báo đáp, người đã cứu chúng ta, vì sao còn muốn tạ lễ?"

Quách Bá Ngôn nghẹn lời, nhìn mắt hạnh ngập nước của nữ oa, ông tùy cơ ứng biến: "không phải ta muốn, là nương ngươi nhất định cho."

Tống Gia Ninh ngó ngó mẫu thân nơi xa, không tin lắm, nếu như người này thực cứu các nàng, mẫu thân nhất định sẽ tạ ơn, nhưng mẫu thân vì sao phải giao nàng cho một người đàn ông xa lạ, đi xa như vậy để thương lượng chứ? Chỉ là một vài lời khách sáo, căn bản cần phải tránh nàng. Việc này tạm thời mặc kệ đi, Tống Gia Ninh tiếp tục ngây thơ hỏi: "Người là ai vậy? Thu Nguyệt nói người giống quan gia."

Quách Bá Ngôn nở nụ cười, sờ sờ đỉnh đầu nữ oa nói: "Ta là Hoàng Thượng phái đến bên này Tuần phủ, cũng là kinh thành Vệ Quốc Công, ngươi biết Tuần phủ, Quốc Công là ý gì không?"

Trái tim nhỏ của Tống Gia Ninh nhảy đột đột đột, nàng dự định đời này cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, cũng không cần có bất kỳ dây dưa nào tới Lương Thiệu hoặc Quách Kiêu, tốt nhất cả đời cũng đừng gặp lại, nhưng lại sao lần đầu tiên ra khỏi nhà, liền gặp gỡ Quốc Công cha Quách Kiêu vậy hả?

Ở một bên khác, Ngụy Tiến cũng đang dùng lời hay ý đẹp khuyên bảo Lâm thị: "Phu nhân, Vệ Quốc Công phủ người nghe nói qua chưa? Cao Tổ Hoàng Đế mang binh giành chính quyền, lão Quốc Công gia chúng ta chính là mãnh tướng đắc lực nhất bên cạnh Cao Tổ, là khai quốc công thần của Đại Chu chúng ta, Cao Tổ Hoàng Đế vừa đăng cơ, việc thứ nhất chính là phong Lão Quốc Công chúng ta. Sau khi đương Kim hoàng thượng kế vị, tiếp tục trọng dụng Quốc Công gia nhà ta, còn phong muội muội Quốc Công gia là Thục phi, nếu như theo như quan hệ cá nhân nói, Hoàng Thượng phải gọi Quốc Công gia một tiếng Đại Cữu."

"... Quốc Công phu nhân phúc mỏng, sớm đã mất rồi, Quốc Công gia chúng ta vẫn không tái hôn, trong phủ cũng không có di nương, chỉ cần phu nhân nguyện ý, người liền là hậu viện duy nhất của Quốc Công gia chúng ta, đến lúc đó còn không phải ngàn vạn sủng ái trên một mình ngài? Hơn nữa, đây không phải là chỉ đối tốt với phu nhân, đối với lệnh thiên kim cũng tốt a, có Quốc Công gia làm chỗ dựa, tương lai người muốn chọn cho nàng dạng cô gia gì mà không được? không thể so với lưu lại huyện thành nhỏ này được?"

"Được rồi, chúng ta trước không nói vinh hoa phú quý, lại nói sống yên phận, phu nhân tư sắc xuất chúng, lệnh thiên kim sau khi lớn lên nhất định cũng là dáng vẻ khuynh thành, thường nói, Hoài Bích Kỳ Tội (Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội), phu nhân có thể bảo đảm ngày sau không xuất hiện loại chuyện ngoài ý muốn như hôm nay? Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, đây cũng là vì không có người làm chỗ dựa..."

Lâm thị nhíu mày, nàng nghe thấy, nhưng không trả lời.

Ngụy Tiến nên nói đều đã nói, thấy bên kia Tống Gia Ninh vừa tỉnh, hắn thở dài, cuối cùng nói với Lâm thị: "Vừa rồi ta nói đều là lời tâm huyết, phu nhân suy nghĩ thật kỹ, nhưng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, Quốc Công gia chúng ta nóng nảy không tốt lắm, người hiện tại đáp ứng, ông ấy khẳng định thương tiếc phu nhân, nhưng người chần chừ làm tức giận Quốc Công gia sau lại sợ hãi đổi ý, Quốc Công gia chưa hẳn cảm kích a."

Lâm thị mím môi.

"Nương..." Tống Gia Ninh rốt cuộc giành được tự do, sốt ruột mà chạy qua bên này.

Lâm thị vội vàng xoay người lại, thấy nữ nhi bình an, Lâm thị chạy nhanh mấy bước, chặt chẽ ôm nữ nhi vào trong ngực, hai mẹ con trấn an lẫn nhau.

Ngụy Tiến lặng đi vòng qua đến bên cạnh chủ tử, nhỏ giọng bẩm báo kết quả thuyết phục.

Quách Bá Ngôn vẻ mặt không thay đổi, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm vào thân ảnh mảnh khảnh của Lâm thị, ông nhất định phải có được, hai tay chắp sau lưng: "Ngươi về thành trước, mua một bộ bối tử kiểu dáng tương tự."

Ngụy Tiến lĩnh mệnh mà đi, hai canh giờ sau, mang về ba bộ bối tử màu xanh đậu, Thu Nguyệt lấy ra một cá cực kỳ giống Lâm thị đang mặc, đỡ Lâm thị đi chỗ sâu trong rừng hoa đào thay y phục. Thay xong rồi, Quách Bá Ngôn cũng không dây dưa Lâm thị nữa, quay về thuyền, ông thậm chí canh giữ lễ mà đợi ở bên ngoài mui thuyền, chỉ trước khi Lâm thị xuống thuyền, trầm tĩnh nói ở bên người bà: "Ngày sau lại nói."

Lông mày Lâm thị nhíu chặt, vẻ mặt không vui.

Tống Gia Ninh bị mẫu thân nắm cũng nghe thấy, cố nén mới không có ngẩng đầu lên, thẳng lên xe la nhà mình, nàng mới dựa vào vào trong ngực mẫu thân, lo lắng hỏi: "Nương, bọn họ nói cái gì với nương vậy? Có phải ép buộc mình báo đáp hay không ?" Đều là nam nhân Quách gia, Quách Kiêu đã từng chỉ liếc nhìn nàng một cái liền chỉ đích danh muốn nàng, hiện tại Vệ Quốc Công có phải cũng có tâm tư chơi đùa với mẫu thân hay không ?

Lâm thị lòng tràn đầy đắng chát, nhưng nàng không muốn nữ nhi lo lắng, nhẹ giọng miễn cưỡng cho qua.

Tống Gia Ninh hỏi không ra, chán chường cúi đầu xuống. Nàng lo lắng mẫu thân, thế nhưng lo lắng thì như thế nào, nếu như Vệ Quốc Công thật sựkhi dễ mẫu thân, các nàng cô nhi quả mẫu không quyền không thế, cho dù là dốc sức liều mạng, hoặc là cam chịu số phận, cũng không có đường khác.

Tống Gia Ninh lo lắng trùng trùng.

Lâm thị ôm ngây thơ nữ nhi vào trong ngực, chỉ có như vậy, nàng mới có lý do khích lệ bản thân mình tiếp tục sống sót, nếu không phải nghĩ đến nữ nhi, từ lúc Quách Bá Ngôn trong tối ngoài sáng uy hiếp nàng ngoan ngoãn làm thiếp thất cho hắn ta, nàng liền tự vẫn tự tìm cái chết cho buồn chết Quách Bá Ngôn, Lâm thị lại nghĩ tới Hồ Tráng, Hồ Tráng ở tại huyện lân cận, hắn ta sao lại trùng hợp như vậy mà cũng tới Đào Hoa Đảo?

Đệ muội Hồ Thị...

Sống yên phận.

Sắc mặt Lâm thị càng ngày càng trắng, Hồ Thị lòng mang ý xấu đối với các hai mẹ con nàng, hôm nay Hồ Tráng lặng yên không một tiếng động, mộtlúc sau, Hồ Thị nhất định sẽ hoài nghi đến trên đầu nàng. Vô duyên vô cớ Hồ Thị còn muốn liên hợp đệ đệ hại nàng, một khi xem nàng là hung thủ sát hại Hồ Tráng, Hồ Thị há có thể đơn giản bỏ qua?

Tống gia, nàng không thể lưu lại được nữa rồi.

~

Tống trạch, Hồ Thị ở nhà mẹ đẻ ăn xong buổi trưa cơm liền trở về, liên tục lưu ý động tĩnh ở cửa, nghe nói mẹ con Lâm thị đã trở về, nàng ta như không có việc gì đi ra nghênh đón, cách thật xa liền bắt đầu dò xét Lâm thị, nhưng ngoài ý muốn phát hiện Lâm thị vẻ mặt như thường, giống như thật sự làm không phát sinh cái gì. Hồ Thị trong lòng nghi ngờ, ân cần hỏi han nói: "Chị dâu đã trở về, ở trên đảo hoa đào nở đẹp không?"

Lâm thị cười nhẹ: "Rất đẹp, An An còn năn nỉ ta hôm khác lại mang con bé đi."

Hồ Thị cúi đầu nhìn Tống Gia Ninh.

Tống Gia Ninh phối hợp mẫu thân, nhếch miệng cười cười.

Hồ Thị tâm tư lập tức bay xa, âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ đệ đệ không có bắt được cơ hội?

Nóng lòng hỏi thăm tình huống, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hồ Thị một nhà bốn người lại về nhà mẹ đẻ thăm người thân, Tống nhị gia không muốn đi, Hồ Thị lo lắng trượng phu thừa dịp nàng ta không ở nhà đi đại phòng thông đồng, cứng rắn lôi kéo người cùng đi. Hồ Thị nóng vội, liên tục thúc giục xa phu, cây roi trong tay xa phu sưu sưu vung lên, con la lao đi như bay, không ngờ đụng phải một chiếc xe ngựa trước mặt, xe la bình yên vô sự, xe ngựa kia lại bị đụng ngã lăn, ngã vào cống rãnhven đường!

Hồ Thị một nhà bốn người nghiêm mặt xuống xe.

"Gia gia, gia gia người không thể chết được a!"

Trong xe ngựa bị ngã, bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc bi thống của thiếu niên, vừa nghe nói chết người chết, Hồ Thị sợ tới mức hai chân phát run, Tống nhị gia đưa tay đi đỡ vợ, kết quả anh cũng chân mềm mại, hai vợ chồng cùng nhau ngã xuống mặt đất.

một canh giờ sau, có người vội vàng chạy đến Tống gia, báo tin cho Lâm thị: "không xong rồi không xong rồi, nhà tiểu thúc người đụng chết một vị lão thái gia, bị người ta túm đến nha môn rồi, hiện tại Tri Huyện đại nhân đang thẩm án!"

Lâm thị kinh hãi, tuy nói đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với nhị phòng, nhưng với người bên ngoài, hai phòng vẫn là một nhà, nàng lập tức lệnh người gác cổng đi huyện nha hỏi thăm tình huống. Cũng không lâu lắm, người gác cổng đã trở về, thở hồng hộc nói: "Phán quyết rồi phán quyế rồi, nhị gia, nhị phu nhân một người bị đánh 100 gậy, đại thiếu gia đại cô nương mỗi người lĩnh 20 gậy, giam giữ ba năm..."

Lâm thị sau nửa ngày không thể thốt nên lời, Tống Gia Ninh ngơ ngác đứng ở bên cạnh mẫu thân, hoàn toàn choáng váng, tại sao có thể như vậy, kiếp trước một nhà nhị thúc chẳng qua là càng ngày càng nghèo, cũng không có trêu chọc quan tòa a.

Tuy rằng khiếp sợ, nhưng ở sâu trong nội tâm, Tống Gia Ninh vẫn có chút giải hận. Lúc trước phụ thân mẫu thân đều mất, cậu mợ không thích nàng, nàng liền xem một nhà nhị thúc là người thân để dựa vào, tin cậy đến mức giao hết đồ cưới của mẫu thân cho nhị thẩm quản lý, đến cuối cùng hai vợ chồng họn lại có thể vô thanh vô tức dùng nàng đi nịnh nọt Lương Thiệu...

hiện tại một nhà nhị thúc gặp chuyện không may, xem như là đạo trời luân hồi sao?

Ngay khi Tống Gia Ninh cảm thấy ông trời vẫn còn có mắt, một trạch viện ở huyện thành, Ngụy Tiến đang nhìn Quách Bá Ngôn phục mệnh: "Quốc Công gia yên tâm, lão gia tử kia là chết thọ mà, con của ông ta khi công được một số bạc, tuyệt không dám nói lung tung đâu, nếu thực truyền đi, quan phủ chắc chắn trị hắn ta tội lừa bịp tống tiền."

Quách Bá Ngôn gật đầu, đây đều là việc nhỏ, cho dù là hai kẻ điêu dân kia, hắn cũng không để vào mắt, chỉ là tặng Lâm thị một phần lễ mọn mà thôi.

Kế tiếp...

Quách Bá Ngôn liếc mắt ra ngoài cửa sổ, trông mong bóng đêm sớm đến, để hắn còn đi thu "Tạ lễ" của Lâm thị.