Quân Lâm Uyển vừa giao song việc cho Hắc Ưng,liền lập tức chuẩn bị hồi phủ,nhưng vừa bước ra khỏi màn trướng lại chỉ thấy mỗi Quân Lâm Phong còn đang ngơ ngác mặt hết xanh rồi lại đỏ nhìn đi đâu đó. Quân Lâm Uyển cùng Hắc Ưng một mặt khó hiểu chuyển tầm mắt về phía Quân Lâm Phong đang nhìn...

-Công tử người uống của thiếp...

-Công tử còn ly này của thiếp...

-Công tử thiếp đút nho cho chàng....Công tử...công tử....

Cẩm Vân ngồi cách đó không hề xa, ngay giữa một đam kĩ nữ.Bị chuốc say đến mức không còn biết trời đất gì nữa,nàng cứ uống hết ly này rồi lại ly khác mặc sức cười nói, chẳng khác nào một vị công tử ăn chơi đào hoa.Quân Lâm phong lẫn Hắc Ưng nhìn nhâu mà dở khóc dở cười,thái tử phi của bọn họ đúng thật bá đạo,ngay trước mặt thái tử cũng dáng làm ra bộ dạng như vậy tài giỏi,quá tài giỏi.

Quân Lâm Uyển đối với Cẩm Vân giận đến cực độ,gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ nhìn tuy không rõ cảm xúc gì,nhưng tầng tầng sát khí lạnh như băng toả quanh người lại rõ mồn một.Hắn chưa bao giờ khiến cảm xúc mật kiểm soát nhiều đến như vậy, Thiên Cẩm Vân nàng hôm nay đã chạm tới giới hạn cực cùng của hắn.

Tay nắm chắt thành quyền,Quân Lâm Uyển hùng hổ bước tới kéo nàng đi,đám kĩ nữ bị sát khí của bạch y nam tử doạ tói mức không dám lại gần,lại cộng thêm mặt nạ quỷ đáng sợ kia càng không dám cản hắn động vào công tử xinh đẹp khó khăn lắm các nàng mới tới gần được.

-Đứng dạy,mau rời khỏi đây.-giọng nói mạnh mẽ tràn đầy tức giận,Quân Lâm Uyển ra lệnh với nàng.

Cẩm Vân khẽ nhếch mép cười một một cách gian sảo.Bàn tay Quân Lâm Uyển đang lắm chắt vai nàng bất ngời bị gạt phăng,mặt nạ trên mặt không để ý liền bị tháo.Và cái kẻ to gan dám làm truyện đó không ai khác là Cẩm Vân.Dám ức hiếp Thiên Cẩm Vân này,"mĩ nam rắn rết" huynh xem như hôm nay gặp quả báo ha..ha..

Dung mạo Quân Lâm Uyển cứ thế bị phơi bày,mắt phượng mê hồn, mày kiếm uy phong,ngũ quân tinh sảo,tựa như được tạo nên bởi những tinh tuý hoàn mĩ nhất trên đời.khuynh thế chi dung,mị hoặc chúng sinh,đời này sao lại có một người yêu nghiệt đến vậy.

-Đại nhân người thật anh tuấn phi phàm,xin hãy để thiếp hầu hạ ngài.......

-Đại nhân...đại nhân......

.......

Đám nữ nhân hồi nào chỉ biết run sợ trước hắn giờ lại bị cái y dung kia cuốn hút đến không màng sống chết lao vào,Quân Lâm Uyển chẳng mấy chốc đã thế chỗ nàng ban nãy, bị vây kín không lối thoát.Hắn bất ngời đến đứng hình trợn mắt nhìn Cẩm Vân đang ở ngoài vòng vây trêu trọc hắn,nàng là đang đem hắn ra bỡn cợt.

Cẩm Vân cười gian sảo dựa người vào cột,thú vị nhìn "mĩ nam rắn rết "bị nàng chơi sỏ,nàng đưa tay vẫy vẫy với Quân Lâm Uyển,trước khi chạy còn không quên nói một câu đầy chế giễu:

-SÁT GÁI...

Quân Lâm Uyển mặt tối sầm lại. "Sát gái"! nàng giám chễ giễu đương kim Thái tử Bắc Tề...

Quân Lâm Phong và Hắc Ưng từ này đến giờ bị nén cười đến nỗi không thể chịu được nữa,liền gục xuống đất ôm cái bụng tưởng chừng như sắp bể của mình cười một cánh điên dại.Cả cuộc đời chưa bao giờ thấy thái tử cao quý của bọn họ lại bị đùa bỡn đến thảm hại như vậy,hơn cả thế là người đó không ai khác lại là thái tử phi.

"nương nương nói chí phải dung mạo điện hạ quả thực rất sát gái kkkkkkk.............."

-------------------------------------------------------------------

Trên náo nhiệt dưới cũng chẳng kém phần,Như Hoa vừa kết thúc màn múa liền lạnh nhát rời đi,mắc cho tiếng hô hào vỗ tay của đám nam nhân dành cho nàng đã vang như sấm.Với một nữ tử thanh lâu được nam nhân cả kinh thành ái mộ đến vậy đối với họ chỉ là khát khao trong mơ mộng,ấy vậy mà Như hoa chỉ cần xuất hiện là đã có được sự ái mộ vô bờ bến.Nhưng cô đó lại là một nỗi sỉ nhục,một vết nhơ mà cả đời này cô chẳng thể nào xoá dược.Dẫu sao cô cũng từng là một công chúa cao cao tại thượng là lá ngọc cành vàng,vậy mà Quân Lâm Uyển lại đem nàng giam cầm trong cái nơi dơ bẩn này.

Tan cửa nát nhà,thanh danh bị huỷ,thân thể ô uế,Mộ Dung Hạ cô thề dẫu có tan xương nát thịt,chết trong biển lửa chỉ cần trả được thù cũng không còn gì hối hận,dẫu sao cô cũng chẳng còn gì nữa rồi.

-Như Hoa nàng vôi đi đâu vậy?-Âm thanh đày sủng nịnh bất chợt cất lên 

Tay Như Hoa bỗng chốc bất ngờ bị một bàn tay lạ nắm chặt giữ lại.là một lão già béo phì lộn,người khoác áo gấm đỏ thượng hạng,trên người đeo trang sức vàng ngọc nhiều vô số kể,trông vô cùng nhức mắt chứ chẳng đẹp đẽ gì.Khuôn mặt hắn bóng lộn toàn là ngẫn mỡ,đôi mắt nhỏ híp lại nhìn thân thể Như Hoa một cách đầy dâm đãng,khiến người khác nhìn mà thấy ghê tởm.

Nhưng dù có ghê tởm chướng mắt ra sao,cũng chẳng ai dám động đến Cúc Quân Vương hắn -Anh trai ruột của chính cung hoàng hậu,phụ thân của Hứa trác phi phủ thái tử.Kẻ lộng hành ngang bướng nhất kinh thành dù hắn có giết người giữa ban ngày cũng chẳng Quan nào dámnhận sử.

-Buông ta ra... ngươi muốn làm gì?-Như hoa khó chịu cố vùng vẫy nhưng chỉ đổi lại vô ích,hắn đối với nàng lại càng hắn thú không buông.

-Đêm đầu tiên của nàng,tú bà đã đồng ý để Như hoa nàng hầu hạ bổn vương,giờ nàng còn muốn chạy đi đâu ha ha ha....

Cúc Quận vương cười lớn một cách gian sảo nói với nàng,vẻ mặt tràn đầy vẻ hào hứng mong chờ.

"CHÁT..."âm thanh vang lên,khiến cả Vạn hoa lâu chìm trong im lặng,Như hoa tức giận tát thẳng vào khuôn mặt đày mỡ của Cúc Quân vương rồi hét lớn:

-Đúng là đồ rơ bẩn,tránh xa ta ra.

-Rơ bẩn! ngươi dám nói bản vương giơ bẩn sao.Được vậy để hôm nay bản vương cho con tiện tì nhà ngươi biết thê nào mới là rơ bẩn.

Cúc Quân vương đối với sự khinh bỉ của cô liền nổi cơn thú tính,gao gắt ôm chặt lấy Như Hoa tàn bạo xé đi y phục vốn đã mỏng mạnh trên người nàng mà hôn lên khắp cơ thể.Quân áo kĩ nữ vốn đã ít lớp hơn nữa là vũ y hở hang,cả thân thể cô gần như bại lộ trước tất cả mọi người.

Cô phản kháng giãy dụa,hắn lại càng mạnh mẽ tàn nhẫn hơn,nước mắt rơi chứa đầy nỗi nhụ nhã,Như hoa nhìn xung quanh cố gắng tìm một sự cứu giúp đâu đó nơi đây,nhưng tất cả bọn họ đều dửng dưng đứng đó,cười nói vui vẻ trên nỗi đau của cô.

Ông ta là ai chứ?là cúc quận vương ai cũng không dám đắc tội,ai cũng phải sợ hãi,cứu một kĩ nữ thanh lâu cô sao?chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy mà thôi. Như Hoa gần như buông bỏ chấp nhận rơi vào cái địa ngục tối tăm kia,nhưng bóng lục y nam tử bất ngờ xuất hiện.

"RẦM......." thân thể nặng cả trăm tấn của Cúc Quân Vương bất người bị đã xuống chấn động cả mặt đất.Như hoa tưởng chừng sắp ngã theo liền được một bàn tay dịu dàng đỡ lấy,mắt tràn ngấn lệ nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt mình,trong khoảnh khắc tưởng chừng như không một tia hi vọng,chàng bất người xuất hiện tựa ánh sáng cứu vớt cuộc đời bất hạnh của Mộ Dung Hạ này.

Cẩm Vân đỡ Như hoa đứng thẳng,cởi áo ngoài,tay vụng về khoác lên thân thể đang run lên không ngớt của Như hoa.