Quẹo Vào

Chương 23: Không gặp không về

"Bỏ điện thoại xuống." Thẩm Ngôn Khanh nghiêm túc nói với An Bạch bốn chữ này.

An Bạch ngoan ngoãn hạ cánh tay đang giơ lên xuống, "Đùa một chút được không? Giỡn mà..."

Thật ra cô tò mò tại sao Thẩm Ngôn Khanh lại xem tư liệu của Kiều Ý, nhưng chuyện mà Thẩm Ngôn Khanh không muốn nói thì thần cũng không hỏi ra đáp án.

"Người đẹp tức giận rồi? Đừng mà, thường cậu một bữa được mình ăn cơm cùng được không?"

Có lẽ tính cách của Kiều Ý có phần giống An Bạch, cho nên lần đầu Thẩm Ngôn Khanh tiếp xúc với Kiều Ý liền có cảm giác quen thuộc, cô ấy cảm thấy cô là một phiên bản khác của An Bạch.

Hai người đều thích cười, nhưng khi tiếp xúc mới nhận ra cả hai khác nhau.

An Bạch là tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều thuận lợi như thuyền trôi theo dòng nước, cậu ấy cười là cười cho mình xem, là nụ cười vô cùng đơn thuần. Mà Kiều Ý là cười cho người khác xem, để người khác thấy cô rất tốt...

Kiều Ý là người luôn che giấu mọi thứ, nếu không phải tối ngày hôm đó, Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy cô ấy luôn bị cô lừa gạt.

"Thẩm, Ngôn, Khanh! Hồn cậu đi đâu rồi!" An Bạch gọi, không chỉ thất thần mà còn tận mấy giây/.

Thẩm Ngôn Khanh lấy tư liệu trong tay An Bạch, "Cậu chọn chỗ đi."

***

Kiều Ý uống xong ngụm sữa bò cuối cùng, cô dùng khăn giấy lau miệng nói: "Dì Băng, con đi đây."

"Tới công ty à? Sao không thấy trợ lý kia tới đón?" Dì Băng phát hiện gần đây ngày nào Kiều Ý cũng ra ngoài, nhưng lại không thấy trợ lý tới đây đón.

"À... Con tới cô nhi viện."

Bị đóng băng rồi nên Kiều Ý cũng không nhất thiết phải tới công ty, chỉ là vẫn còn "hợp đồng bán thân" kia ở lại mà thôi. Nghệ sĩ bị đóng băng tương đương với thất nghiệp, Kiều Ý không có dũng khí nói với dì Băng là cô đã thất nghiệp.

"Hiện tại mỗi ngày con đều đi cô nhi viện?"

"Dạ, dù sao cũng không nhận phim điện ảnh nào, công ty cho nghỉ phép một tháng, nhàn rỗi quá nên..."

Phim điện ảnh? Đấy cũng là chuyện hai tháng trước rồi.

Nhưng thời gian của Kiều Ý cũng quá nhiều, dù dì Băng biết cũng không nói, "Chờ hợp đồng của con với Thuỵ Đạt kết thúc thì tới làm diễn viên cho đoàn kịch nói của dì đi, cũng là diễn viên, so với cái vòng đó thì sạch sẽ hơn nhiều.

Dì Băng khá có thành kiến với giới giả trí, nhưng dì cũng là một diễn viên, dì biết ai làm nghề này cũng muốn theo đuổi sự nghiệp hào nhoáng. Khi Kiều Ý lần đầu đăng ký học chuyên ngành diễn xuất, bà hi vọng cô sẽ trở thành tương lai cô sẽ trở thành "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất".

"Ừm, diễn viên kịch cũng khá tốt."

Kiều Ý cũng không nói cho có lệ, mà hiện tại cô cũng cảm thấy như vậy, dù sao lý tưởng vẫn là lý tưởng, lý tưởng và hiện thực vẫn có chênh lệch đúng không? Tuổi trẻ có tâm cao khí ngạo đến mấy rồi cũng sẽ bị mài dần theo thời gian, và rồi ai cũng sẽ phải loay hoay tìm lối thoát cho mình đúng không? Kiều Ý đã ôm suy nghĩ này từ năm 24 tuổi, cô cảm thấy ý chí chiến đấu ngày xưa đã bị chó ăn, bị con chó "hiện thực" ăn mất.

Ngày nào Kiều Ý cũng tới cô nhi viện, vui vẻ nhất chính là mấy đứa nhỏ, sau đó là các cô giáo ở cô nhi viện, viện trưởng bắt đầu suy nghĩ xem có nên phát tiền lương cho cô hay không. Thật ra Kiều Ý cũng không cảm thấy cô làm việc này mang lại lợi ích một chiều, cô cảm thấy hẳn là hai chiều mới đúng, vì tụi trẻ cần cô mà cô cũng cần nụ cười của chúng để "thanh lọc" bản thân, vì vậy cô mới có thể dùng thái độ tốt nhất để đối mặt với thế giới chết tiệt này.

Cô nhi viện thỉnh thoảng tổ chức một số hoạt động nhỏ vào cuối tuần, chẳng hạn như lần này mọi người sẽ dạy mấy đứa nhỏ làm bánh quy.

"Làm bánh quy thủ công? Được rồi, tôi nhất định sẽ tới." Đối với chuyện ăn uống, Kiều Ý chưa từng từ chối.

Buổi tối, Kiều Ý nằm trên giường mở album trên điện thoại, tìm được một tấm ảnh tự sướng, cô dừng lại, xem xét kỹ càng, nó được chụp khi lần đầu cô gặp Thẩm Ngôn Khanh.

"Hai người này đang làm gì vậy..." Kiều Ý nhỏ giọng mắng.

Trong bức ảnh đó, Kiều Ý đang nhìn vào camera, Tiểu Nhược chảy nước mắt ngơ ngác nhìn Thẩm Ngôn Khanh, mà Thẩm Ngôn Khanh lại hơi nghiêng đầu ngó sang Kiều Ý.

Ánh mắt kia sao lại giống như nhìn mấy đứa khùng thế nhỉ?

Đúng rồi!

Nhìn ảnh này Kiều Ý mới nhớ ra, "Thẩm, Ngôn, Khanh!"

Tìm được rồi!

có ghi chép cuộc gọi, chưa đầy một phút, chính là lúc Tiểu Nhược ngã bệnh. Đây là lần đầu tiên Kiều Ý gọi đến số máy này, nghe tiếng bíp bíp có chút lo lắng, chuông reo một lúc, không dài cũng không ngắn.

"Xin chào?"

Kiều Nhất suy nghĩ một chút: "...Chị, là em đây."

Sau đó Thẩm Ngôn Khanh không lên tiếng, Kiều Ý tưởng rằng cô ấy không nghe thấy vội vàng bổ sung: "Là em... Kiều Ý."

"Tôi biết, có chuyện gì vậy?"

Biết mà lạnh lùng vậy sao.

Nhưng cô ấy lại nói tiếp, "Chủ nhật này tôi tới cô nhi viện, cô có đi không?"

"Đi... đi chứ."

"Cô có chuyện gì à?"

"Không có gì, không có chuyện gì." Kiều Ý vừa lắc đầu vừa nói, "À, đúng rồi..."

"Hả?"

"Không gặp không về."

Kiều Ý cố ý không nhắc đến việc làm bánh quy, lỡ như cô nhắc đến mà cô ấy không đi thì sao? Kiều Ý thật sự muốn nhìn bộ dáng "bà chủ gia đình" của Thẩm Ngôn Khanh, vì cô thật sự không tưởng tượng được hình ảnh ấy.

Thẩm Ngôn Khanh nếu biết phải làm bánh quy, cô ấy chắc chắn sẽ không đi, trong mắt cô, loại hành vi này chắc chắn thuộc cấp độ "chơi nhà".

Có bơ, trứng, bột mì, đường... Có ba, năm đứa trẻ ngồi quanh chiếc bàn tròn nhỏ, đang chơi đùa với khuôn cắt bánh quy trên tay.

"Cái này để làm gì?"

Kiều Ý ngậm một cây kẹo mút lừa được từ một bé, cô nghiễm nhiên nói: "Làm bánh quy nhỏ đó!"

Thẩm Ngôn Khanh muốn nói là, sao trước đây cô không nói đi làm bánh quy?

Kiều Ý có thể nhận ra rằng Thẩm Ngôn Khanh hơi kho xử nên liền nắm tay cô ấy, ngậm kẹo vào miệng, cúi đầu cẩn thận xắn tay áo cho cô ấy để lộ ra cổ tay trắng trẻo xinh đẹp.

"Chị ơi, hôm nay chị đừng làm Thẩm tổng được không? Nếu chị không biết làm thì em có thể dạy chị!"

Hiện tại Thẩm Ngôn Khanh đã hiểu kha khá quan hệ của Kiều Ý với Thụy Đạt, trong tình huống này, Kiều Ý vẫn có thể ăn đồ ngọt và làm bánh quy như không có chuyện gì xảy ra sao?

"... Mẹ tôi nói, nếu thấy đắng thì ăn kẹo sẽ ngọt..." Thẩm Ngôn Khanh nhớ lại lời Kiều Ý nói trước đó, đây là một cách để trốn tránh.

"Phải làm bánh quy nhỏ!"

"Bánh quy nhỏ!"

"..."

Một nhóm trẻ con đang cầm trên tay nhiều loại khuôn cắt bánh quy khác nhau chờ "bắt đầu làm việc".