Tuy Khang Đóa Hinh từng làm bà chủ gia đình hơn mười năm, nhưng tay nghề nấu nướng thật sự không được tốt lắm, vợ chồng Khang gia cũng xót con gái, không muốn cô phải xuống bếp, vì vậy thường bảo cô và Nguyễn Đông Luân về Khang gia ăn cơm.

Với Khang Đóa Hinh mà nói đương nhiên rất vui, vừa không phải nghĩ bữa tối ăn gì, lại có thể gặp ba mẹ, Đông Luân cũng không phản đối, vì vậy một tuần bọn họ có đến ba bốn hôm là ăn cơm ở Khang gia.

Hôm nay lại lần nữa cô lôi kéo ông chồng hai lần tân hôn về nhà mẹ đẻ ăn cơm, không khí bữa tối cũng không tệ lắm, hai người đàn ông nói chuyện phiếm rất nhiều, không quên đàm luận công việc --

A, đúng rồi, sau khi Nguyễn Đông Luân xuất ngũ, lại về công ty Khang gia đi làm, nhưng nếu thân phận khác nhau, giá trị con người cũng nước lên thì thuyền lên, lúc trước vừa làm vừa học, nhanh chóng thành trưởng bộ phận, ngay cả ông chủ cũng nói gì nghe nấy với anh.

Mà bên kia hai mẹ con, tất nhiên là líu ríu trò chuyện khác, từ việc nhà đến mĩ phẩm đến đàn ông, không có việc gì là không tán gẫu.

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Trên bàn ăn mọi người đều sửng sốt, cuối cùng Khang Đóa Hinh đứng lên, “Con đi mở cửa.”

Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn gương mặt buổi chiều vừa mới thấy qua, bật thốt lên nói: “Anh tới nhà em làm gì?”

“Quả nhiên em gạt anh.” Vương Trung Duy nhìn thấy cô ở nhà, mắt tình sáng lên.

“Em lừa anh cái gì?” Vẻ mặt Khang Đóa Hinh không hiểu gì cả, vẫn rất kinh ngạc, “Sao anh tìm được nhà em?”

“Anh biết vài người trước kia trong ban các em, cùng bọn họ lấy sổ lưu niệm tốt nghiệp ra xem.” Anh ta hưng phấn nhìn cô, “Rõ ràng còn ở nhà, vì sao nói em kết hôn lừa anh?”

“Cái gì?” Khang Đóa Hinh thật sự không rõ logic của anh ta, chẳng lẽ lập gia đình thì không thể về nhà mẹ đẻ ăn cơm? “Thật có lỗi, nhà em đang ở ăn cơm, nếu không có việc gì, không tiễn.” Nói xong, cô chuẩn bị đóng cửa.

Không nghĩ da mặt anh ta rất dày, hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, lại dùng thân thể chặn cửa, kiên quyết theo khe hở hẹp chen vào, một tay trực tiếp cầm cánh tay mảnh khảnh của cô, “Hắc, Đóa Hinh, anh chỉ muốn cùng em ôn chuyện cũ, không cần phải cự người ngoài ngàn dặm như vậy?”

“Anh......” Ôn chuyện là như thế này sao? Theo như cô nhìn thấy, hành động của anh ta có vẻ giống biến thái đi, Khang Đóa Hinh giãy dụa, “Buông tay ra nhanh lên!”

“Này, anh không có ác ý......” Anh ta cũng bị phản ứng kịch liệt của cô dọa, còn chưa ra phải làm thế nào, lại đột nhiên cảm thấy mặt đau nhức, cánh tay đang nắm cũng thừa dịp giãy thoát.

“Anh muốn làm gì?” Một giọng nói đàn ông lạnh như băng truyền đến.

Vương Trung Duy ôm mặt bị đánh ngẩng lên, thì nhìn thấy một gã dáng người cao tráng, sắc mặt âm trầm đang nhìn mình, mà Khang Đóa Hinh giống như nhìn thấy cứu tinh, trốn ở phía sau.

Trên mặt còn rất đau, hiển nhiên là do người này đánh. Vương Trung Duy lo lắng ba giây, nghĩ đến cuộc sống an nhàn sung sướng của mình, tuyệt đối không phải là đối thủ của người đàn ông trước mặt, liền chủ động lui xuống.

“Khụ, không có gì, tôi chỉ muốn cùng ôn chuyện cũ với đàn em lâu ngày không gặp thôi......”

“Anh ta không tin em kết hôn rồi, vẫn muốn hẹn em ra ngoài!” Khang Đóa Hinh tránh bên người chồng nói thầm.

Nguyễn Đông Luân nhíu mày, ánh mắt trên người cô di chuyển, “Tôi là chồng Đóa Hinh, anh có ý kiến?”

Thấy nắm đấm đối phương mạnh hơn mình, còn nóng lòng muốn thử, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng vung xuống, có chút suy nghĩ nên biết đừng dễ dàng khiêu chiến.

“Không ý kiến!” Tốc độ Vương Trung Duy gió chiều nào che chiều đấy rất nhanh, “Ha ha, chẳng qua là bảy tám năm tôi không gặp đàn em, đột nhiên có chút nhớ, nên mới muốn tới thăm một chút, không có ác ý...... Em đang ăn tối, anh không quấy rầy...... Tạm biệt!”

Nói xong, anh lập tức chuồn luôn.

Sau đấy, mặt Nguyễn Đông Luân cả đêm đều sa sầm.

“Được rồi, kệ anh trợn mắt thế nào, vết này cũng không mất đi nhanh được.” Khang Đóa Hinh bất đắc dĩ rút cánh tay bị anh nắm về, chuẩn bị lên giường ngủ.

Lúc này bọn họ đã về nhà, cô tắm rửa xong thay áo ngủ, cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, vết hồng bị Vương Trung Duy nắm lại nhìn thấy rõ ràng.

Thật ra cũng chỉ là vết hồng mà thôi, cũng không đến mức là bị thương, có lẽ buổi sáng ngày mai ngủ dậy thì cũng tan hết rồi, cũng không cần bôi thuốc, nhưng sắc mặt Nguyễn Đông Luân khó chịu, đang nhìn vết kia, vẻ mặt lại giống như nhìn thấy kẻ thù.

“Chỉ cho hắn một cú đầm, thật đúng là nhẹ nhàng với hắn rồi.” Anh cảm thấy ngực nhồi vào cùng lúc nhiều cảm xúc, phẫn nộ, đau lòng...... Còn có lòng đố kị hừng hực.

Có thể Khang Đóa Hinh chưa bao giờ cho anh cơ hội trải qua cảm giác này, lúc trước thay cô giải quyết Tiết Vũ Địch, vì không tận mắt thấy Tiết Vũ Địch chạm vào cô, vì vậy cũng là hoảng sợ và lo lắng nhiều hơn ghen tị, nhưng hôm nay thấy người đàn ông kia lôi kéo Đóa Hinh, anh đã muốn băm tên kia ra.

“Nếu anh lại đấm thêm vài cái nữa, em còn lo có khi phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh anh ra nữa đấy.” Cô hắt xì một cái, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta lại không làm gì, ngủ đi.”

Nói xong, cô chui vào chăn bông ấm áp.

Nguyễn Đông Luân nghe lời nằm xuống, cũng thuận tay tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng nhạt.

Anh vặn đèn nhỏ lại, nhìn vợ bên cạnh, nhịn một lúc vẫn nói: “Anh không thích...... Nhìn hắn chạm vào em.”

Biết rõ rất không lý trí, nhưng không có cách nào kiềm chế được tâm trạng của mình, bây giờ anh mới hiểu được ghen tị có bao nhiêu đáng sợ.

Anh kéo tay cô, nhẹ nhàng đặt ở bên môi hôn, như muốn nói rõ chủ quyền.

Khang Đóa Hinh kinh ngạc nhìn người kia luôn cười dịu dàng với cô, hiếm khi khó chịu như vậy, mím môi cười, “Xem ra rốt cuộc anh có thể hiểu được tâm trạng khi trước của em.”

“Cái gì?”

“Trước kia mỗi lần em thấy anh và Vương Yên Hoa cùng một chỗ, em đều có cảm giác này.” Giọng nói có vài phần u oán.

“Hai người này làm sao có thể coi như nhau được?” Anh nâng mày, không đồng ý với so sánh của cô, "Anh đối với Thư ký Vương không có tình yêu nam nữ.”

“Em đối với đàn anh cũng không có tình yêu nam nữ, anh căng thẳng gì chứ?”

Anh sửng sốt, “Thư ký Vương là cấp dưới của anh, đương nhiên thường đi theo anh, nhưng học trưởng và em lại không có gì quan hệ.”

Hơn nữa quan trọng là, tên, kia, muốn, theo, đuổi, cô!

Dù biết Đóa Hinh không có ý gì với tên kia, thậm chí còn chán ghét, anh vẫn thấy vật sở hữu mà bị người khác để ý thì không vui vẻ gì.

Nhưng Khang Đóa Hinh lại nói: “Anh chẳng khách quan gì cả, tốt xấu gì thì em và Vương Trung Duy cũng có quan hệ học trưởng học muội, ăn một bữa cơm, không quá đáng đâu?”

Nguyễn Đông Luân bị hỏi nghẹn lời, nhưng vẫn khó chịu, “Hắn có ý với em......”

Cô hừ nhẹ, “Chẳng lẽ anh cho rằng Vương Yên Hoa không có ý gì với anh?”

“Này......” Nếu ở kiếp trước, có lẽ anh có thể đúng lý hợp tình nói với cô, “Anh tin Thư ký Vương không có ý đồ gì với anh”, nhưng trải qua một đời lần nữa, anh phát hiện mình không thể khẳng định được.

Anh đặt hết suy nghĩ vào sự nghiệp, không rảnh chú ý những chuyện quanh mình, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện Thư ký Vương hành động gì đặc biệt, nhưng mà bây giờ nhớ lại, tuy không rõ, nhưng quả thật có chút dấu vết không bình thường.

Đây là lý do vì sao, năm đó Đóa Hinh vẫn muốn anh sa thải Thư ký Vương sao?

Nếu là trước đây, anh sẽ cảm thấy chỉ cần bản thân mình làm, vì sao còn muốn tránh nghi ngờ, nhưng bây giờ anh đã hiểu chút ít tâm trạng của cô.

Như vậy rất chua xót đau đơn, hóa ra cô từng chịu đựng lâu như vậy, khó trách cuối cùng không chịu nổi muốn ly hôn với anh.

Bỗng nhiên anh cảm thấy rất áy náy.

“Đông Luân.” Giọng cô nghe qua có chút mệt mỏi, “Chuyện quá khứ em không muốn nhớ lại, dù sao bây giờ em cũng biết, lúc trước anh chỉ đơn thuần coi cô ấy là cấp dười đắc lực mà thôi, nhưng anh đã hiểu được tâm trạng của em, em hy vọng về sau em sẽ không có cơ hội cảm nhận được đau khổ này nữ.”

“Anh xin lỗi, lúc trước anh thật sự không biết......” Nguyễn Đông Luân hết sức đau lòng khẽ hôn cô, “Nhưng em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không làm em khổ sở thêm lần nào nữa. Sở dĩ chúng ta trở về, không phải vì sửa lại sai lầm kiếp trước, một lần nữa đi đến hạnh phúc sao?”

“Đúng vậy, vì thế chúng ta cố gắng rất nhiều năm.” Khang Đóa Hinh thì thào nói.

Quay về tuổi mười bảy, cô vun đắp quan hệ với ba mẹ, làm ba an nguy vượt qua nguy cơ của sự việc, anh cũng cứu được mẹ mình khỏi căn bệnh ung thư.

Sau đó bọn họ lại kết hôn lần nữa, càng hiểu được quý trọng giữ gìn cuộc hôn nhân này, mọi thứ xem ra, đều tốt đẹp và tràn ngập hy vọng --

“Kế tiếp chúng ta chỉ cần sinh lại đứa con, có thể trọn vẹn hết tiếc nuối của kiếp trước rồi.” Anh chợt có cảm xúc.

Nghe vậy, Khang Đóa Hinh lại đột nhiên giật mình, đáy lòng nảy lên lo lắng

“Làm sao vậy?” Anh cảm giác được vợ mình đang cứng người lại.

Cô do dự một lát, “Không, em chỉ đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước khi bác sĩ đã nói nội màng tử cung của em rất mỏng, không dễ thụ thai......”

Cô không nói tiếp được, nội màng tử cung mỏng chẳng những thụ thai không dễ, còn rất dễ sinh non, lúc trước vì cô bị thế này, mà xảy mất đứa con của họ, thậm chí vì thế mà tử cung bị hư, không thể mang thai lại được.

Kiếp trước, ngoài việc đoạn tuyệt với ba mẹ ra, đây là nỗi đau xót khác trong lòng cô.

Cô nói như vậy, Nguyễn Đông Luân cũng im lặng.

Kiếp trước khi cô gặp chuyện không may, anh cũng tìm hiểu sự việc, tự nhiên hiểu được những lời cô nói ra này.

Cân nhắc một lúc lâu, anh mới mở miệng, “Thật ra chữa trị một chút, là có thể cải thiện, nhưng nếu em cảm thấy áp lực quá lớn, chúng ta không phải nhất định có con.”

Kiếp trước mặc dù biết được cô không thể mang thai lần nữa, anh cũng không nghĩ sẽ vứt bỏ cô, bây giờ cũng thế. Thậm chí nếu mang thai sẽ nguy hiểm tới tính mạng của cô, anh thà rằng bây giờ buộc garô, không để xảy ra hậu quả.

Năm đó bọn họ cái gì cũng không biết, đã có thai ngoài ý muốn, lại ngoài ý muốn mất đi đứa nhỏ khỏe mạnh của cô, ít nhất bây giờ còn kịp thay đổi.

“Vâng, ngày mai em đi hỏi một chút.” Khang Đóa Hinh không nghĩ nhiều, rồi gật đầu đồng ý.

Cô càng khát vọng có được đứa con của mình hơn Nguyễn Đông Luân, nếu có cơ hội, cô sẽ không từ bỏ.

“Đừng miễn cưỡng mình, nếu thật sự không được, chúng mình không có cũng được, mẹ anh rất thông suốt, cho dù chúng ta không sinh, bà cũng không trách mắng đâu.” Anh không nhịn được dặn dò, sợ cô vì thế mà có áp lực.

“Em biết.”

Biết là một chuyện, có làm hay không lại là chuyện khác. Trong lòng Khang Đóa Hinh đã âm thầm quyết định, chỉ cần có thể suôn sẻ mang thai sinh đứa con, muốn cô thế nào cũng được.

Nhưng mà việc cũng không dễ dàng như tưởng tượng.

Trước tiên Khang Đóa Hinh tra trên mạng, phát hiện mòng tử cung màng quá mỏng, có thể uống thuốc hoặc ăn đồ điều hòa thể chất, còn thả lỏng tư tưởng, chỉ nghĩ mình chăm chỉ uống thuốc thật bổ, có lẽ cơ thể sẽ tốt hơn, dễ dàng sinh con.

Không nghĩ khi đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ siêu âm bụng cô, lại phát hiện ngoài màng tử cung quá mỏng, chỉ sợ còn có vấn đề khác.

“Cô xem, bên trong buồng trứng của cô có rất nhiều nang trứng rất nhỏ không to lên được (bệnh này là đa nang buồng trứng ạ).” Bác sĩ riêng chỉ cho cô xem, “Đây cũng không phải là những nang trứng chín. Nói như vậy nang trứng chín mới có thể thành trứng, theo ống dẫn trứng đi xuống tử cung, gặp t*ng trùng thì sẽ thụ tinh thành trứng, sau đó ở tử cung lớn dần, nhưng nhìn kết quả siêu âm, khả năng rụng trứng có chút vấn đề, nếu không rụng trứng như bình thường, sẽ rất khó thụ tinh, mang thai. Đương nhiên theo tình hình, chúng ta cần làm thêm một ít xét nghiệm......”

Bác sĩ nói hết sức kĩ càng rõ ràng, nhưng một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại, “Cho nên ý của bác sĩ là, tôi không thể sinh?”

Hiểu được ý của bác sĩ, giống như có người hất vào đầu cô một gáo nước lạnh, làm cả người cô phát run.

Vì sao? Cô có thể trở về, vì sao không thể cứu được đứa con?

Khang Đóa Hinh không khỏi cười khổ. Có phải cô rất tham lam không, đời này rõ ràng đã nhận được không ít, cô lại còn muốn nhiều hơn.

“Cũng không phải là không được, bây giờ y học rất phát triển, có rất nhiều phương pháp chữa trị...... Ít nhất theo tình hình của cô, không đến mức hoàn toàn không có cơ hội, nếu cô rất muốn mang thai, chúng ta chờ làm xong xét nghiệm, đợi kết quả, rồi lại nói chuyện nên làm thế nào.”

Lời nói của bác sĩ, làm cho Khang Đóa Hinh phấn chấn hơn lần nữa.

Cũng là, kiếp trước cô không chữa trị gì, cũng không thành công nhưng đã có thai? Chỉ cần lần này cô cố gắng thêm một chút, có lẽ sẽ có thể nhìn thấy con của cô và Đông Luân.

“Chỉ cần có thể mang thai, chữa trị gì tôi đều muốn thử.” Cô cắn răng nói.

Ông bác sĩ thở dài, vài chục năm làm bác sĩ phụ sản, câu này ông nghe nhiều rồi, người giống cô cũng gặp qua không ít.

Ông nhịn không được nhắc nhở, “Có quyết tâm là tốt, nhưng cũng không dễ dàng, thậm chí có thể nói là vất vả. Màng tử cung của cô quá mỏng, trước hết chúng ta cần cải làm cho chỗ đó tốt hơn, nếu không cho dù cô mang thai, cũng rất dễ sinh non. Xử lý vấn đề này xong, tiếp theo có khả năng còn phải tiêm thuốc kích thích rụng trứng, tính ngày quan hệ với chồng. Hơn nữa tôi muốn thành thật nói với cô, tỉ lệ thụ tinh thành công cũng không cao, cho dù thụ tinh nhân tạo cũng vậy.”

“Tỉ lệ lại thấp, cũng hơn là không có cơ hội nào......” Cô rũ mắt nói, rất hiểu cảm giá tuyệt vọng này.

Trời xanh nếu cho cô cơ hội thứ hay, cô nhất định phải nắm chắc.

Ông bác sĩ gật gật đầu, lại thở dài, “Vậy được rồi, cô đi trước làm xét nghiệm đi......”

Vì thế Khang Đóa Hinh bắt đầu chuẩn bị, cô không nghĩ sẽ hoàn toàn dùng thuộc để chữa trị, vì vậy quyết định giai đoạn đầu nên vận động và ăn uống tẩm bổ.

Người lười như cô, từ nhỏ đến lớn, chạy xa nhất có lẽ là ở trung học chạy tám trăm mét, thậm chí còn chạy đến hơn 5 phút, luôn luôn ở top cuối, nay cô lại ngoan ngoãn mỗi ngày sớm muộn gì cũng đi chạy bộ ở sân thể dục đại học Z.

Ngay từ đầu sớm muộn gì cũng chạy hết một km, hôm sau cơ bắp đau nhức đến mức không đứng dậy được, sau đó lại có thể lấy vận tốc chạy chậm rãi chống được đến hai km, có thể nói tiến bộ thật lớn.

Mặt khác cô cũng cố gắng ăn các loại đồ ăn mà trung y đề nghị, như là các loại đậu, sữa đậu nành, thậm chí còn học được cách hầm canh gà với củ từ.

Thấy cô tích cực như vậy, Nguyễn Đông Luân có chút lo lắng, sợ tâm lý cô quá nặng nề, về mặt khác cũng cảm thấy áy náy, dù sao nếu không phải do mình nhắc tới chuyện có con này, cô cũng không vất vả như vậy.

Nhưng sau lại nhìn đến “Đợt trị liệu” của cô, phát hiện ngoài vận động còn tẩm bổ, cũng không phải là chuyện gì xấu, một hai tháng sau, người cô thoạt nhìn hồng nhuận khỏe mạnh hơn rất nhiều, cũng không ngăn cản nữa.

Đổi sang quan điểm khác, nếu cô không thường xuyên điều dưỡng thân thể, ngày nào đó lại mang thai ngoài ý muốn, nói không chừng lại tái diễn bi kịch của kiếp trước.

Nhưng mà, tiếp theo Đóa Hinh bắt đầu uống thuốc rụng trứng, châm cứu để kích thích, thường thường xuyên chạy tới phòng khám phụ sản siêu âm, sắc mặt anh thay đổi.

Uống thuốc thì thôi, mỗi ngày lại châm cứu, mỗi ngày châm đến hơn mười lần, nhưng cơ hội có thể mang thai lại thấp đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

“Không sinh không sinh nữa, ngày mai anh phải đi buộc garô, không con nữa!” Cô đi châm cứu tới ngày thứ sáu, Nguyễn Đông Luân cuối cùng không nhịn được, lúc đầu da thịt cô trơn trượt nhẵn bóng, bây giờ lại có mấy cái lỗ châm, anh cảm thấy trái tim phảng phất bị người khác hung hăng nắm chặt, đau đến ngay cả hô hấp đều khó khăn, “Nhưng chỉ là một đứa trẻ, cùng lắm thì chúng ta nhận nuôi.”

Không có con thì sẽ sao chứ ? Trên đời này không ai quan trọng hơn cô.

“Đừng như vậy, châm cứu không đau đâu......” Khang Đóa Hinh không ngờ anh phản ứng mạnh như vậy, nỗ lực trấn an.

“Anh mặc kệ, tóm lại em đừng châm nữa.” Chuyện này không phải đơn giản chỉ là đau hay không, còn phải tốn rất nhiều thời gian đi lui đi tới bệnh viện để kiểm tra, cùng với áp lực tâm lý khổng lồ .

Anh không muốn cô chịu khổ, một chút cũng không được.

“Đông Luân......”

“Không cần nói nữa, anh sẽ không thay đổi ý định đâu.” Bây giờ anh hối hận vì lúc trước đã nhắc tới chuyện con cái.

Khang Đóa Hinh rúc vào trong lòng anh, “Đông Luân, anh có biết, em vẫn nuối tiếc đứa con ở kiếp trước.”

“Anh biết.” Anh im lặng một chút, mới nói.

Chính vì biết, cho nên mới không muốn cô lại bị tổn thương.

“Em hiểu anh muốn bảo vệ em, nhưng nếu không chữa, chuyện sẽ luôn trong lòng em, nhiễm trùng thối rữa, vì thế cả đời em không thể quên được đau thương.”

Anh nhắm mắt, “Nhưng muốn anh trơ mắt ra nhìn em khổ sở như thế, anh không làm được.” Nếu một lần có thể thành thì không nói, nhưung tỉ lệ thấp đến mức không được, anh làm sao chịu được? “Nhưng dù sao vần đề là rụng trứng đúng không, kiếp trước chúng ta có thể tự nhiên mang thai được, thì đương nhiên kiếp này cũng có thể.”

“Việc này không biết kéo dài bao lâu đâu......” Cô nói thầm.

Nguyễn Đông Luân thở dài, “Nguyễn phu nhân, năm nay em mới hai mươi ba tuổi, có cần phải vội vàng không? Chờ đến lúc em bốn mươi ba tuổi, lại phiền não đến vấn đề này được không?”

Khang Đóa Hinh bĩu môi, tuy rằng biết anh nói đúng, nhưng có lẽ khi ở tuổi hai mươi lăm kiếp trước, đã nghe mất đi khả năng sinh đẻ làm cô rất tuyệt vọng, cô không nghĩ là sẽ bị động chờ đợi.

“Muốn ngừng...... Ít nhất cũng chờ đến khi làm xong đợt này đi?” Cuối cùng cô miễn cưỡng nói: “Bằng không tiền châm bỏ ra cũng uổng lắm? Cùng lắm lần này không được, về sau em không làm nữa.”

Thế này chẳng phải anh lại phải nhìn cô châm thêm vài lỗ nữa? Sắc mặt Nguyễn Đông Luân lại trầm xuống.

“Đông Luân, đồng ý lần này thôi!” Một đôi mắt sáng nhìn anh, mềm giọng cầu xin.

Nguyễn Đông Luân bất đắc dĩ, chiêu này luôn luôn rất hiệu quả. Giãy dụa sau một lúc lâu, cuối cùng anh chỉ có thể thỏa hiệp như trước, “Nốt lần này, lần sau không được lấy lý do này nữa.”

Cho dù không có con, với anh mà nói, vợ yêu vẫn quan trọng hơn.

“Vâng.” Mắt cô sáng lên.

“Nghe nói con và Đóa Hinh định sinh con?”

Nguyễn Đông Luân ngẩng đầu nhìn sắc mặt không thể nào tốt hơn của bố vợ kiêm thủ trưởng, rất ngạc nhiên lúc đi làm ông lại nhắc tới chuyện trong nhà.

Giờ phút này bọn họ đang ngồi trong một phòng ăn ở nhà hàng, chờ đối tác đến ký hợp đồng.

Anh nghĩ nghĩ, mới nói: “Con hy vọng có hai đứa, nhưng không muốn gò ép, nghĩ thuận theo tự nhiên là được, nhưng Đóa Hinh rất kiên trì.”

Anh không phủ nhận mình cũng muốn có con, nhưng điều kiện trước tiên là Đóa Hinh phải khỏe mạnh, anh không muốn thúc ép gì rồi lại nguy hiểm đến cô.

Hóa ra là vì con gái nhà mình...... Lúc này vẻ mặt Khang Hành Đình mới dịu xuống.

Ngẫm lại, tuy rằng trong lòng còn nhiều vướng mắc, nhưng không thể phủ nhận Nguyễn Đông Luân quả thật là người chồng tốt, cho tới bây giờ cũng chỉ có con gái ông bắt nạt nó, nào có thấy nó thúc ép Đóa Hinh?

“Con khuyên nó đừng liều như vậy đi......” Chính là lời nói ra, Khang Hành Đình cũng nói rõ ràng, thấy Nguyễn Đông Luân cưng chiều vợ đến mức này, khẳng định rất thương vợ vất vả, có thể khuyên được thì nên làm.

Nhưng Nguyễn Đông Luân cũng không giải thích gì về mình, chỉ nói: “Con sẽ cố hết sức.”

Lúc trước một lần châm cứu, cũng chưa thể làm cho cô mang thai, vì thế ở ngoài mặt cô chưa nói gì, tự mình làm rất khổ sở.

Thấy cô rầu rĩ không vui, trong lòng anh cũng không chịu nổi. Nhưng cô không nhận ra, anh có thể làm sao bây giờ?

“Thôi được, không nói chuyện này nữa, lấy hợp đồng lại đây, để ba xem một lát.” Khang Hành Đình day day huyệt thái dương.

Đã thỏa thuận xong, chỉ cần ký tên, cũng không có gì cần xác nhận lại, Nguyễn Đông Luân biết Khang Hành Đình muốn nói sang chuyện khác, yên lặng đưa hợp đồng qua.

Lúc này, cánh cửa phòng bị gõ hai tiếng rồi mở ra.

Gặp người đứng đầu công ty hợp tác với bọn họ là ông chủ Vương Diệu Minh, Khang Hành Đình và Nguyễn Đông Luân cùng đứng dậy chào hỏi ông ta.

“Thật có lỗi thật có lỗi, đã tới muộn.” Vương Diệu Minh cười ha ha, cùng bọn họ bắt tay.

“A, chúng tôi mới đến.” Khang Hành Đình khách khí trả lời.

“Đúng rồi, đây là con gái tôi.” Đột nhiên Vương Diệu Minh quay đầu về phía người vẫn đang đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay, “Con bé vừa tốt nghiệp năm ngoái, bây giờ đang ở trong công ty tôi thực tập, hôm nay nhân tiện mang con bé tới gặp để học hỏi.”

“Chào giám đốc Khang, chào Nguyễn tiên sinh.” Một cô gái tuổi còn trẻ chậm rãi đi đến.

Nguyễn Đông Luân ngẩng đầu lên, lại nghe thấy giọng nói của cô gái, đột nhiên cứng lại.

Vương Yên Hoa? Làm sao cô ta có thể ở trong này? Trong đầu Nguyễn Đông Luân một mảnh hỗn loạn.

Anh không biết Thư ký Vương có cha là người có tiền, nhìn xuất thân và năng lực của cô ta, lúc trước cần gì phải chịu thiệt làm chân thư ký trong công ty nhỏ của anh?

Chẳng lẽ anh cho rằng Vương Yên Hoa không có ý gì với anh?

Tiếng nói Đóa Hinh không đồng ý ở trong đầu vang lên, làm anh hơi chấn động.

Có chuyện này sao? Năm đó Thư ký Vương là vì anh mới vào công ty? Anh là người đã có gia đình rồi.

“Làm sao vậy, Đông Luân?” Khang Hành Đình thấy thần sắc anh bất thường, hỏi.

“Không có gì.” Anhlập tức lấy lại tinh thần, mỉm cười với Vương Diệu Minh và con gái, “Giám đốc Vương, Vương tiểu thư, mời ngồi.”

Chờ bốn người vào chỗ ngồi, Khang Hành Đình nhìn Vương Yên Hoa, cười nói: “Vương tiểu thư thật không đơn giảm, vừa mới tốt nghiệp đã vào công ty của ba thực tập, giống con gái tôi, cũng vừa tốt nghiệp năm trước, nhưng lại bất ngờ la hét đi ra ngoài làm việc, bây giờ chỉ ở nhà chỉnh sửa bản thảo thôi.”

Tuy nói như vậy, nhưng trong giọng ông tràn ngập cưng chiều với con gái.

Vương Diệu Minh nghe người ta khen con gái, tự nhiên vui vẻ, cũng không quên nói: “Là giám đốc Khang thương con, mới làm cho con làm việc mình thích.”

“Ai, theo tôi có vấn đề gì đâu, tôi chỉ có trách nhiệm nuôi nó đến lúc lấy chồng thôi, cưới xong chồng yêu của nó chăm sóc nó như thế nào, tôi làm ba cũng không xen vào được.” Giọng Khang Hành Đình chua xót.

“Tôi không ngờ lệnh thiên kim kết hôn sớm vậy.” Vương Diệu Minh cũng rất kinh ngạc.

“Nhưng con bé có gấp rút gì đâu!”

Khang Hành Đình chua xót trừng mắt nhìn cái tên cướp đi con gái bảo bối của ông, Nguyễn Đông Luân cười cười.

Hôn lễ của anh và Đóa Hinh, tuy được tổ chức trang trọng, nhưng cũng chỉ mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thiết, Vương Diệu Minh và Khang Hành Đình cùng lắm chỉ là quan hệ hợp tác bình thường, dĩ nhiên sẽ không biết.

Hợp đồng đã được thỏa thuận, chỉ còn động tác kí tên, vì vậy bốn người nói chuyện về việc nhà, không khí ổn định hài hòa.

Sau khi song phương xuất ra hợp đồng, trao đổi xác nhận sau khi kí tên, vừa vui vẻ ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.

Nhưng mà dần dần không biết tại sao, đề tài đã từ từ chuyển sang Nguyễn Đông Luân và Vương Yên Hoa.

Có lẽ do trong lòng còn băn khoăn, Nguyễn Đông Luân cảm thấy ánh mắt Vương Yên Hoa luôn đảo quanh trên người mình, anh không thích cảm giác này, lại ngại Vương Diệu Minh, không tiện thể hiện rõ ràng.

“Không nghĩ tuổi Đông Luân còn trẻ, nhưng mắt nhìn được rất xa.” Nghe xong Nguyễn Đông Luân nói về lĩnh vực phân tích thị trường, Vương Diệu Minh liên tục gật đầu, không quên khen ngợi.

“Nhưng cá nhân tôi không quen thiển kiến, còn chưa có kinh nghiệm, giám đốc Vương quá khen.” Anh thản nhiên nói.

“Ha ha, người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng đừng tự coi nhẹ mình quá. Khụ, không phải tôi khoe khoang, Yên Hoa nhà chúng tôi cũng rất xuất sắc! Vào công ty không bao lâu, đã lập được một vài thành tích, nói không chừng chưa cần đến vài năm, có thể tiếp nhận công ty tôi......”

Nguyễn Đông Luân nhíu mày, chậm quá đã hiểu được ý đồ của cha con nhà Vương, nhưung anh không xác định được rốt cuộc là ý của Vương Diệu Minh hay Vương Yên Hoa. Lúc trước vì nói chuyện hợp tác với Vương Diệu Minh, anh cũng đi qua công ty họ vài lần, cũng không nhớ rõ tđã ừng gặp Vương Yên Hoa.

Anh biết bản thân mình ở trước Vương Diệu Hoa nói ra càng hiểu rõ ám chỉ, trước tiên chặt đứt ý nghĩ của bọn họ đã, để tránh chuyện càng không thể cứu vãn.

“Giám đốc Vương quả thật có phúc.” Trong khi Vương Diệu Minh đang ba hoa, ngắt lời nói: “Giống như vợ tôi không có hứng thú với việc kinh doanh, tôi cũng chỉ có thể tốn nhiều tâm tư thay cô ấy.”

“Vợ?!” Quả nhiên cha con nhà Vương thay đổi sắc mặt, “Anh...... Kết hôn ?!”

“Tôi và vợ tôi đã qua lại nhiều năm, năm trước khi cô ấy tốt nghiệp mới kết hôn.” Nguyễn Đông Luân mỉm cười, cúi đầu uống trà, làm bộ như không thấy vẻ mặt khó coi của bọn họ.

Đầu tiên Khang Hành Đình nghi hoặc anh làm sao đột nhiên nhắc tới Đóa Hinh, nhưng nhìn vẻ mặt của hai cha con, mới hiểu được tính toán của bọn họ.

Lại có người trước mặt ông, muốn bắt cóc trợ thủ đắc lực kiêm con rể của ông?

Khang Hành Đình thấy khó chịu, trong lúc nhất thời ngay cả hợp đồng cũng muốn đổi ý cầm lại rồi xé toạc, trực tiếp rời đi.

Nhưng phản ứng của Đông Luân coi như làm người ta vừa lòng, nghĩ mình không nên nhúng tay vào, cuối cùng ông miễn cưỡng nén tức giận xuống, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hai cha con nhà kia.

Vương Yên Hoa vẫn cứ bỏ qua, tươi cười, “Không biết cô gái nào có phúc như vậy, có thể gả cho anh Nguyễn......”

“Tôi cảm thấy có thể lấy được Đóa Hinh là phúc của tôi, đương nhiên, cũng muốn cảm tạ sự dẫn dắt của nhạc phụ nữa.” Nói xong, anh mỉm cười với Khang Hành Đình.

Cha con nhà Vương hoàn toàn ngây người, qua vài giây Vương Diệu Minh mới phản ứng lại: “Chẳng lẽ anh chính là con rể của giám đốc Khang?”

“Đúng vậy.” Nguyễn Đông Luân vui vẻ gật gật đầu, “Vợ tôi không hề hứng thú với công ty Khang gia, cho nên tôi càng phải cố gắng.”

Nhìn hai cha con trợn mắt há hốc mồm, trong lòng anh vô cùng dễ chịu.

Tốt lắm, cuối cùng lại giải quyết xong một phiền phức của kiếp trước rồi, nhưng lại là do Đóa Hinh phát hiện trước.