Hôm nay rõ ràng văn phòng Snape đã trở thành tâm điểm sét đánh, Lucius bị các vị trưởng bối vô trách nhiệm ném bom, Snape lại bị ngạc nhiên bởi tin tức Lucius mang tới.

Snape biết thời không hiện tại mình đang ở không còn là nơi mình đã sinh sống 37 năm trước, bởi dù giờ Tử Xà vẫn xuất hiện, vẫn có Trường Sinh Linh Giá của Voldemort nhưng Sirius Black không còn bị oan mà còn tới cả Hogwarts gây náo loạn, đám Bella bị giam vào Azkaban lại càng không vượt ngục vào lúc này. Tất cả đều rối bời, đương nhiên rối nhất chính là Salazar và hai đứa trẻ của anh không nên xuất hiện tại đây. Chẳng lẽ đó chính là hiệu ứng cánh bướm mà các Muggle đề cập? Vì Salazar và bọn trẻ xuất hiện mà vận mệnh đã chệch khỏi quỹ đạo?

Merlin chết tiệt!

Snape khôi phục ký ức lập tức đoán ra mình quay lại ngàn năm sau bằng cách nào, chắc chắn cái tên Merlin mặt thỏ non kia gây ra, giờ không biết hắn đang ở núp ở đâu xem trò hay rồi.

Snape hơi lo lắng, Salazar và bọn trẻ không nên tồn tại ở thời không này, không biết có thể bị ảnh hưởng gì không đây. Một khi đã có được con người ta sẽ trở nên tham lam, hy vọng mình có thể có được mãi mãi. Snape không biết một ngày mình phát hiện đó chỉ là một giấc mơ, thức giấc là mất tất cả thì anh có phát điên không nữa.

Cửa phòng ngủ được đẩy ra, đối tượng anh lo lắng buồn ngủ đi ra ngoài.

“Sev, em đang làm gì đấy?” Salazar tỉnh lại cũng không vui vì người yêu không ở lại trên cùng một chiếc giường, chỉ để mặc mình ở đấy mà biến đâu mất tăm. Tiện tay lấy áo ngủ Snape đặt bên giường mặc vào, y bỏ ra ngoài văn phòng tìm kiếm.

Lucius mở to mắt nhìn tên quần áo lệch lạc đi ra từ phòng ngủ bạn thân, giờ lại đang là trưởng bối của mình, dấu viết xanh xanh tím tím còn in trên ngực cùng bộ mặt nhộn nhạo tình xuân kia là biết thừa đêm qua gã ta đã có một buổi tối đẹp thế nào.

Gã ta là ai?

“Se… Cụ cụ cụ… kỵ, chẳng lẽ cậu lén lord đi ngoại tình?” Sáng sớm còn chưa ăn cơm, lại bị ập đủ các loại sấm sét, Lucius vô ý nói ra suy nghĩ chân thực.

Vừa thốt xong, Lucius lập tức cảm thấy căn hầm đã không ấm áp trở nên âm thêm vài độ, cho anh ta một cảm giác mình đang ở cực Bắc cực Nam lạnh giá, và rồi một áp lực khó thở trực tiếp đâm thẳng vào anh.

“Mi lặp lại lời mình vừa nói lần nữa, và giải thích cái ý của từ ‘ngoại tình’ đi.” Tuy quần áo không chỉnh tề nhưng Salazar toả ra toàn bộ áp lực. Nói cách khác, nó giống hệt như trạng thái của loài động vật khi thấy lãnh địa mình bị xâm phạm vậy.

Tuy đi vào thời đại này Salazar chỉ chăm chăm vào Snape nhưng dù sao y ở trong cái nhà Gryffindor hoà hợp văn hoá Muggle và truyền thống phù thuỷ, không chú ý nhưng vẫn biết được một vài từ ngữ Muggle. Và bởi vậy hiện tại anh thực sự biết “ngoại tình” không phải là một từ tốt đẹp gì cho cam.

Lucius phát hiện mình như lảo đảo đứng không vững, anh gian nan nhìn qua Snape, phát hiện đối phương tuy lạnh lùng nhưng đôi mắt có chút đồng tình.

Snape vốn cực kỳ tức giận vì Lucius ghép đôi lung tung, chỉ là thấy Salazar phản ứng thế anh lại đồng tình với Lucius. Salazar rất thích ghen, hẹp hòi không ở cấp bậc bình thường, anh chỉ có thể cầu nguyện cho Lucius mà thôi. Để Lucius chịu khổ rồi cầu xin nữa, ít nhất để anh ta biết đó không phải lời nói tuỳ tiện, Slytherin hẹp hòi không phải chỉ có mình Salazar đâu.

Cuối cùng vẫn là Bert cứu thằng cháu chắt nhà mình.

“Giáo sư Slytherin, đã lâu không gặp. Sở thích bắt nạt kẻ yếu của thầy vẫn không thay đổi nhỉ, con phải đồng tình thay cho vampire, người sói thời đại này rồi, kẻ thích ức hiếp họ đã quay về.” Bert nói rất chậm, giống hệt giọng điệu ngân nga mỉa mai của Lucius.

Lucius thấy áp lực đã biến mất, anh thở phào một cái. Sinh mạng không gặp nguy hiểm, đầu óc khôn khéo lại hoạt động trở lại. Tổ tiên kêu gã ta là giáo sư Slytherin?

Giáo sư Slytherin? Trên thế giới này đã sớm không còn phù thuỷ mang họ Slytherin, mà còn quen tổ tiên nhà họ, tổ tiên anh ta lại là học sinh lứa đầu tiên của Hogwarts, lúc đó… lúc đó quả thật có một vị giáo sư Slytherin!

Salazar Slytherin! Chủ nhiệm đầu tiên của nhà Slytherin! Vị phù thuỷ mà mọi Slytherin sùg bái!

Sao có thể? Lucius lập tức phủ nhận. Làm sao Salazar Slytherin lại có thể xuất hiện ở thời đại này lại còn có mối quan hệ thân thiết với Severus nữa chứ? (Hãy tha thứ cho Lucius vì anh ta thật sự không thể nào thay đổi cách gọi đầy tôn kính cho người bạn thân của mình đương lúc tâm tư suy nghĩ như này)

Chờ một chút, Salazar Slytherin là Xà Khẩu, thiên phú xà ngữ của Voldemort được di truyền từ ngài ấy. Có lẽ tới tận giờ anh ta đều đã hiểu lầm, tuy con của Severus nói được xà ngữ nhưng không phải là con của Voldemort, mà là… mà là con của vị giáo sư Slytherin trước mặt. Quá khứ anh ta luôn cho rằng Voldemort là người thừa kế Slytherin duy nhất cuối cùng, cho nên võ đoán cho rằng người cha còn lại của cặp song sinh là Voldemort. Lúc ấy anh ta không thể nghĩ nổi chuyện Salazar Slytherin sẽ có mặt ở đây.

Ôi Merlin ơi! Không thể nào! Đầu Lucius như bị một đàn bạch kỳ mã chạy qua.

“Giống như anh đã nghĩ đấy, Lucius thân mến.” Lần này Donathew Weasley đồng tình nhìn Lucius.

Lucius thoát khỏi thế giới nội tâm, trở nên sững sờ, chẳng lẽ vừa nãy mình bị Chiết tâm Trí thuật? Nếu không sao mọi người lại biết anh ta đang nghi gì?

“Vẻ mặt anh đều nói cho chúng tôi biết được anh đang nghĩ gì đấy.” Bert tức giận lên tiếng, sao cậu lại có một thằng cháu chắt ngu đần không biết gì thế này, hại cậu bị mất mặt trước ba. Cậu quyết định về nhà sẽ phải đặc huấn cho Lucius không đáng tin cậy mới được.

“Vị này đúng là vị mà anh đang nghĩ.” Carey bình tĩnh giới thiệu thân phận Salazar: “Salazar Slytherin, một người cha khác của Gres và Hugo.”

Lucius lùi về sau một bước, anh rất muốn mình ngất đi, nhưng vì màn huấn luyện của nhà Malfoy không tệ, cộng thêm vừa nãy bị sét đánh nhiều lần, giờ có muốn ngã cũng không ngã nổi.

Snape trợn trừng, Lucius à, động tác của anh quá giả, chẳng lẽ nhà Malfoy không biết cả ngất à?

“Ngài Slytherin…” Cuối cùng trong cái vẻ anh dám ngất thử xem của tổ tiên mới thưa dạ mở miệng, tuy nhiên ngoài việc gọi Salazar thì không biết nên nói gì, chẳng lẽ phải nói tôi đã chăm sóc vợ và con ngài rất tốt?

Đúng rồi, còn cả vấn đề bối phận nữa: Severus là cụ cụ cụ… kỵ của anh, vậy nhóm Gres cũng là trưởng bối của anh, Dra có hôn ước với Gres, chờ chúng kết hôn Dra chính là cụ cụ… kỵ của anh. Khoan đã, anh hơi rối, anh nên vui vì con trai mình có chỗ dựa tương lai hay phải khóc lóc bù lu bù loa vì Dra trở thành trưởng bối của mình?

Lucius đầy hỗn loạn, anh ta đã quên mình là cha của Draco, vậy nên bối phận giữa Dra và Gres cũng khác rất nhiều. Tóm lại giờ có là Arthur Weasley mời anh tới công viên Disneyland nhìn đu quay khổng lồ anh cũng vui vẻ đi ngay.

Nhìn Lucius vẫn hốt hoảng, Salazar hơi gật đầu.

Ngoài câu nói đáng ghét kia thì y vẫn rất thích Malfoy nhỏ này. Dù sao trong trí nhớ của Snape y đã thấy Lucius trợ giúp Snape nhiều kể cả ở thời đi học hay khi bọn trẻ được sinh ra. Nó vẫn luôn là bạn của Snape. Malfoy nhỏ bé tốt hơn nhiều thằng nhãi Bert Malfoy luôn tranh giành người yêu với mình. Thật sự là đáng yêu.

“Anh có thể gọi ta là cụ cụ cụ… kỵ, dù sao tính ra ta cũng coi như là cha của tổ tiên anh.” Salazar liếc Bert đang đỏ bừng mặt trong ảnh.

Carey sáng suốt kéo Bert tức giận muốn xông pha lại, dù sao còn nhiều thời gian, trong ảnh họ có thể không ăn không ngủ, cũng có ưu thế trong việc giành lấy cha. Trừ khi bức ảnh họ bị đốt, nếu không họ tuyệt đối sẽ giành cha cho bằng được.

Mặt Snape hơi đỏ, anh hơi xấu hổ vì Salazar trực tiếp công bố mối quan hệ của cả hai, nhất là trước mặt bọn trẻ và người bạn thân.

Đang lúc Snape định nói gì đó, Rowena vọt vào ảnh. Cô mang đến một tin tức xấu giật gân: “Salazar, các cậu còn ở đây làm gì? Tử Xà của cậu đang gây chuyện tại đại sảnh kìa, cậu mặc kệ đó hả? Nếu cậu không quản lý tốt tôi cũng không ngại tìm người giúp cậu quản lý thú cưng đâu.”

Rowena tức đến khó thở quát Salazar, quý cô này đang có xu thế nổi bão.