Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 86: Vì ai sương gió tụ giữa khuya

Giữa trưa Lục Tiểu Thanh thật sự ngượng ngùng đi ra dùng bữa, phần đông khách mời buổi tối cũng được sắp xếp ở một chỗ, người nhà tân lang cùng tân nương cũng được an bài ở một chỗ, vì vậy Lục Tiểu Thanh mới không thấy ngại, mặc nữ trang đi lên.

Mộc đại thúc bưng ly rượu lên, vẻ mặt thành khẩn nói với Lục Tiểu Thanh: "Lục lão bản, hôm nay Hắc Tử nhà ta được một người cao quý như người làm chủ hôn, đó là phúc khí của Hắc Tử, cũng là phúc khí của Mộc gia chúng ta, tuy rằng chúng ta không hiểu mấy nghi thức trong buổi lễ này, cũng không hợp với phong tục ở nơi này của chúng ta, nhưng là ta nghe hiểu được một câu: mặc kệ là nghèo hèn hay là phú quý, đều không rời không bỏ, chỉ với một câu này thôi, ta đã biết Lục lão bản là thật tâm muốn tốt cho Hắc Tử nhà chúng ta, Lục lão bản, ta là một người thô kệch, không biết cách nói chuyện, xin người nhận lấy ly rượu này, nó chính là lòng biết ơn chân thành nhất của ta."

Lục Tiểu Thanh thấy Mộc đại thúc vẻ mặt tràn đầy thành ý nhìn mình, vội đứng lên tiếp nhận ly rượu, một hơi uống cạn chén, cười nói: "Ta ở đây cũng được mấy tháng rồi, Hắc Tử giống như là đệ đệ của ta vậy, ta tự nhiên là sẽ không đãi bạc hắn." kéo Mộc đại thúc ngồi xuống, Lục Tiểu Thanh nói với Hắc Tử: "Hắc Tử, tỷ tỷ không có gì để mừng cho đệ, chỉ có một câu muốn tặng cho đệ: bình thản là thật, bình an là phúc, đệ hãy nhớ cho thật kỹ, đây mới là chân lý của cuộc sống."

Ngồi ở một bàn khác, Lý Quỳnh khẽ cười nói: "Tiểu Thanh tỷ tỷ thật là keo kiệt, cư nhiên lại chẳng tặng cho đồ vật gì, mà chỉ tặng cho đúng một câu nói như vậy." Lý Quân Hiên quay đầu nhìn về phía Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng nói: "Quỳnh Nhi, muội không hiểu, những lời này của Tiểu Thanh có ý tứ quá sâu xa, muội không thể lý giải được đâu." Lý Quỳnh thấy Lý Quân Hiên vẻ mặt tán thưởng cùng ôn nhu, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trong bữa tiệc, mẫu thân của Lưu Hải Hoa thân thiết cầm lấy tay của Lục Tiểu Thanh nói: "Lục cô nương, cô nương thật sự là một người tốt, xinh đẹp như vậy, hiểu biết như vậy, không biết được người nào mới có phúc lấy được cô nương đây? Ta nghĩ cha mẹ cô nương nhất định sẽ vì cô nương mà lựa chọn một chàng rể tốt nhất mới xứng đôi với nữ nhi bảo bối của họ."

Lục Tiểu Thanh vốn ý cười trong suốt, vừa nghe đến hai chữ cha mẹ, nhất thời tươi cười trên mặt liền phai nhạt, Mộc đại thẩm cười nói: "Đúng vậy, chúng ta là người ở thâm sơn cùng cốc mà cũng muốn tìm cho nữ nhi một chốn tốt, nhà của Lục cô nương khẳng định sẽ ngàn chọn vạn tuyển con rể cho mà xem, phải biết rằng mẫu thân luôn là người hiểu nữ nhi của mình nhất, huống chi Lục cô nương lại xinh đẹp như vậy, chỉ sợ cô nương chính là viên minh châu trong lòng cha mẹ của cô nương mất, nâng trên tay sợ rơi mất, ngậm tại trong miệng sợ bị tan ra, cực kỳ yêu thương." Lục Tiểu Thanh vẫn mỉm cười như trước, chính là trong mắt toát ra sự ảm đạm.

Nhà Mộc đại thúc to như vậy, lúc này đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi rất náo nhiệt, Mộc đại thúc, Hắc Tử vui vẻ ra mặt, phần đông khách mới đến đều nâng chén nói chuyện sôi nổi, toàn bộ làng chài nhỏ đều vô cùng náo nhiệt.

Bờ biển, ở một chỗ cao cao trên đá ngầm, Lục Tiểu Thanh ngồi ôm đầu gối nhìn trăng sáng trên bầu trời, trong mắt tràn ngập mưa bụi, thần thái đau lòng cùng ai oán chưa từng có để lộ ra bên ngoài. Lặng lẽ thừa dịp mọi người bận bịu tiếp khách không chú ý đến, nàng đã đi đến nơi này, rời khỏi tiệc rượu náo nhiệt, rời bầu không khí ấm áp kia, rời xa đại sảnh tràn ngập tình thân kia, nơi đó thuộc về những người ở thời đại này, không thuộc về nàng.

Nhìn vầng trăng lưỡi liềm cong cong trên bầu trời, sáng tỏ như vậy, nhưng cũng trong trẻo lạnh lùng như vậy, lạnh đến tận đáy lòng.

"Trăng vẫn từng soi dáng cố nhân. Xưa nay người tựa nước trôi xuôi (1), cha, mẹ, hai người có khỏe không? Nữ nhi rất nhớ hai người." Một giọt lệ chậm rãi theo gương mặt chảy xuống, nhỏ giọt xuống trần gian.

Bên cạnh có một người nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ thở dài một tiếng, duỗi cánh tay ra ôm lấy Lục Tiểu Thanh đang khóc vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Trong lòng có gì không thoải mái cứ phát tiết ra đi, đừng giữ kín ở trong lòng sẽ thành tâm bệnh mất."

Lục Tiểu Thanh không có quay đầu lại cũng không có giãy giụa, vẫn như trước ngẩng đầu nhìn những vì tinh tú đang lóe sáng trên bầu trời, nước mắt vòng quanh: "Cha, mẹ, Tiểu Thanh rất nhớ hai người, rất nhớ hai người, Tiểu Thanh muốn quay về, muốn quay về, vì sao lại đem một mình con đến nơi này? Vì sao? Vì sao?"

"Cha, mẹ, Tiểu Thanh có một mình rất cô đơn, không có nhà, không có gốc rễ, nơi này không có người giống con, không phải là thế giới mà con được sinh ra, không có tất cả những thứ mà con quen thuộc, hai người có biết Tiểu Thanh mệt mỏi đến thế nào không? Mỗi ngày con đều nhớ đến hai người, nhưng con lại không dám nhớ tới hai người, con sợ, con sợ con sẽ không thể thừa nhận được việc hai người vì việc con mất tích mà lo lắng đến bạc cả đầu, con sợ con sẽ không chịu được khi nghĩ đến hai người thương tâm. Con chỉ có thể ra vẻ kiên cường mà sống, không dám suy nghĩ đến bất kỳ điều gì.

Hôm nay nhìn một nhà người ta đoàn viên vui mừng, nhìn thấy cảnh mẹ hiền con hiếu, làm cho con rất muốn được ở bên cạnh hai người, ngày trước nữ nhi bất hiếu, không biết quý trọng phần thân tình đó, không biết tình cảm máu mủ tình thâm, hiện tại...... Hiện tại, con muốn chăm sóc mà cha mẹ không có ở bên, Tiểu Thanh rất muốn được ở bên cạnh hai người, bưng trà rót nước cho hai người, cùng hai người nhàn hạ tản bộ, mỗi ngày đều phụng bồi hai người, nhưng là, nhưng là......

Nữ nhi làm không được, nữ nhi không có cách nào....không có cách nào để trở về, cha, mẹ, Tiểu Thanh rất nhớ hai người, rất nhớ, rất nhớ, con cứ cho rằng con đã thích ứng được với cuộc sống ở nơi đây, con cứ cho rằng con đã quen với cuộc sống không có hai người ở bên cạnh, nhưng là hôm nay con mới biết được, không nghĩ tới hai người không có nghĩa là đã quên, chỉ là sự tưởng niệm kia đã ngấm sâu vào trong tận xương tủy, không cần con nghĩ tới, nó đã ở tại trong lòng của con."

Lý Quân Hiên ở phía sau gắt gao ôm chặt lấy Lục Tiểu Thanh, lần đầu tiên thấy nàng rơi lệ, lần đầu tiên thấy nàng đau lòng như thế, vừa rồi thấy sắc mặt của nàng không được tốt, chàng mới lặng lẽ đi theo sau nàng tới đây, không nghĩ tới lại phát hiện được một mặt yếu ớt như vậy của nàng, khi nghe giọng khóc nỉ non kia, không khỏi càng ôm nàng chặt hơn, nhẹ giọng nói: "Khóc đi, về sau nàng không cần phải tỏ ra kiên cường nữa, vì ta sẽ ở phía sau làm bờ vai cho nàng tựa vào."

Lục Tiểu Thanh khóc ngã vào trong lòng Lý Quân Hiên, lẩm bẩm nói: "Ta không biết tại sao mình lại đến được nơi này, ta cũng sợ một ngày nào đó ta sẽ bất ngờ rời đi mà không biết lý do, ta không dám trao tâm cho mọi người ở đây, vì ta sợ một ngày nào đó ta rời đi, bọn họ sẽ trở thành nỗi đau nhất trong lòng ta, cha, mẹ, hai người có nghe thấy nữ nhi nói không? Hai người nói xem nữ nhi phải làm thế nào bây giờ? Phải làm thế nào bây giờ?"

Để mặc cho Lục Tiểu Thanh nắm chặt lấy cánh tay mình, cảm nhận cảm xúc không thể khống chế được của người trong lòng, nghe nàng la lên thất thanh, Lý Quân Hiên chỉ cảm thấy trong lòng rất chua xót, thì ra chàng vẫn luôn nghĩ Lục Tiểu Thanh là người vô tâm, trong lòng lại cất giấu tình cảm sâu như thế, vẫn cứ nghĩ rằng Lục Tiểu Thanh là người tùy tiện, lúc nào mặt mày cũng rạng rỡ, lại không ngờ được rằng trong lòng nàng có nỗi khổ như thế, nàng che giấu thật tốt, người ngoài không thể biết được, giấu đến cơ hồ ngay cả bản thân nàng cũng cho rằng đã là dĩ vãng, nếu không có buổi hôn lễ ngày hôm nay, nàng còn có thể giấu càng sâu hơn.

Mặc cho nước mắt của Lục Tiểu Thanh làm ướt đẫm ống tay áo mình, Lý Quân Hiên nhẹ nhàng vỗ về lưng Lục Tiểu Thanh, giúp nàng thuận thuận khí, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Thanh, ta hôm nay mới biết được nỗi khổ trong lòng nàng, Tiểu Thanh, ta không khuyên nàng kiên cường, ta cũng không khuyên nàng hãy quên đi, ta chỉ muốn cho nàng biết, cho dù trên thế giới này nàng không có một người thân nào, nhưng nàng còn có ta, ta tuy rằng không thể thay thế được vị trí của cha mẹ nàng trong lòng nàng, nhưng là, ta sẽ giống như bọn họ che chở nàng, bảo vệ nàng, sẽ chăm sóc nàng tốt như bọn họ vậy, bởi vì trong lòng ta nàng chính là bảo vật trân quý nhất."

Lục Tiểu Thanh chậm rãi ngước hai mắt đẫm lệ lên nhìn, nhìn Lý Quân Hiên thần thái vô cùng nghiêm túc, nhìn thấy sự chấp nhất cùng kiên định trong đôi mắt của chàng, trong lòng càng cảm thấy chua xót, lệ rơi càng nhiều.

Lý Quân Hiên ôm chặt lấy Lục Tiểu Thanh đang khóc đến run người, nhẹ nhàng giữ lấy hai má nàng, thấp giọng lại kiên quyết nói: "Khóc đi, một lần khóc hết đi, về sau ta sẽ không cho nàng có cơ hội để khóc nữa, ta sẽ đem hạnh phúc vây chặt lấy nàng, làm cho trái tim nàng tràn ngập niềm vui, làm cho linh hồn nàng trọn vẹn hạnh phúc, ta...... sẽ không để cho nàng lại thương tâm một lần nữa."

Đêm đã khuya, gió biển thổi mạnh, vầng trăng trốn vào màn trời, những vì sao biến ảo khôn lường, trên biển gió càng lúc càng lớn, phảng phất gió thổi bốn phía vang lên tiếng sàn sạt rung động, bầu trời đêm càng lúc càng tối, gió biển mang theo mùi tanh quất vào mặt, ngay sau đó từ trên trời một tia chớp xẹt qua, ánh sáng khắp màn trời, một tiếng sấm rền vang từ phía trên đỉnh đầu truyền tới, xem tình hình này có vẻ như trời sắp đổ mưa.

Một người đang khóc thút thít không hề cử động, một người khác cũng ngồi im như cũ, thật lâu sau, từng hạt mưa tí tách rơi xuống, được gió biển thổi quất vào trên người bọn họ.

Giống như được đánh thức, Lý Quân Hiên ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn Lục Tiểu Thanh đang thút thít, nhẹ giọng nói: "Trở về thôi, nếu để bị mắc mưa sẽ không tốt cho thân thể, tuy rằng bờ biển này vào mùa thu không lạnh lắm, nhưng tốt nhất vẫn là không nên để bị cảm, trở về thôi, Tiểu Thanh."

Ngẩng đầu lên để mặc những giọt mưa quất vào mặt, nước mắt trên mặt hòa lẫn cùng giọt mưa, đã không phân ra được là nước mưa hay nước mắt nữa, chậm rãi đứng dậy, Lý Quân Hiên ôm lấy Lục Tiểu Thanh biểu tình chết lặng, trong lòng không biết là đã bình tĩnh lại hay là vẫn còn chìm trong thương tâm, rời khỏi chỗ đã ngầm.

Trên đá ngầm bị mưa tẩm ẩm ướt, chân bước có chút trơn trượt, Lý Quân Hiên ôm lấy Lục Tiểu Thanh bước đi cẩn thận, phía sau một tia chớp xẹt ngang màn trời đánh thẳng xuống, bổ xuống bờ cát trước mặt hai người, Lý Quân Hiên gia tăng cước bộ, ôm chặt lấy Lục Tiểu Thanh muốn rời nhanh khỏi chỗ này.

Lục Tiểu Thanh ánh mắt đờ đẫn nhìn ánh chớp lóe sáng trước mắt, đột nhiên trong mắt sáng ngời, mình là bị nó mang đến đây, mình có thể dựa vào nó để quay trở về hay không, lại một tia chớp nữa đánh xuống tảng đá, trong đầu Lục Tiểu Thanh lóe lên một ý nghĩ, chỉ thấy phía chân trời một tia chớp đang chạy như bay chuẩn bị đánh xuống, vị trí đánh xuống giống như là ở chỗ mình ngồi vừa rồi, lập tức không chút nghĩ ngợi, gạt tay Lý Quân Hiên ra, xoay người chạy như điên về hướng đó.

Lý Quân Hiên đang muốn xoay người ôm lấy Lục Tiểu Thanh, lúc này đang khom khom thắt lưng, bị Lục Tiểu Thanh hất mạnh ra, vội vươn tay muốn kéo nàng lại, chệch bước loạng choạng mất trọng tâm, dưới chân lại trơn trượt một cái, ngã xuống mặt đất, không kịp đứng lên quay mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thanh, vừa thấy không khỏi tâm thần tê liệt, sợ hãi điên cuồng gào: "Tiểu Thanh, nàng làm gì vậy?" vội vàng chống đất nhảy dựng lên, chạy đuổi theo Lục Tiểu Thanh.

Chỉ thấy Lục Tiểu Thanh đang chạy ra đón tia chớp sắp đánh xuống kia, trên mặt vừa kích động vừa vui mừng, hoàn toàn không để ý đến Lý Quân Hiên đang ở phía sau điên cuồng hô, chạy vọt đến nghênh đón tia chớp đang đánh thẳng xuống, hồn nhiên quên mất nếu mình không quay trở về được, thì cái mạng này của mình còn giữ được hay không.

Phía sau Lý Quân Hiên chậm vài bước, trái tim sợ hãi gần như muốn nhảy cả ra ngoài, không chút nghĩ ngợi nhảy lên muốn che chắn cho Lục Tiểu Thanh đang nghênh đón tia chớp từ trên không trung đánh xuống, bất đắc dĩ thân mình vẫn còn đang ở giữa không trung, chưa chạm tới được Lục Tiểu Thanh, thì đã thấy tia chớp thẳng tắp bổ vào trên đỉnh đầu Lục Tiểu Thanh, quang hoa lóng lánh, trong nháy mắt toàn bộ điện quang sáng chói vây quanh lấy Lục Tiểu Thanh, Lý Quân Hiên chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, thẳng tắp ngã xuống đất.

Tia chớp chợt lóe lướt qua, Lý Quân Hiên chẳng quan tâm kiểm tra thân thể của mình, cố chấp chống toàn thân ê ẩm tê dại, chạy lại chỗ Lục Tiểu Thanh ngã xuống ở phía trước vài bước.

"Tiểu Thanh, nàng đừng làm ta sợ, nàng vạn lần không nên làm ta sợ, Tiểu Thanh, Tiểu Thanh......" ôm lấy Lục Tiểu Thanh, Lý Quân Hiên bỗng nhiên cảm thấy có một luồng điện truyền tới, làm cho cánh tay tê rần, cắn chặt răng nâng đầu Lục Tiểu Thanh lên, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh mặt đen xì, mái tóc dựng đứng lên, giống như một bà mo, quần áo cháy đen bám vào thân thể, hai mắt nhắm nghiền.

Lý Quân Hiên đã không còn cảm giác tim mình đang đập mạnh, run run khẽ đưa tay lên dò xét ở dưới mũi Lục Tiểu Thanh "Còn....còn thở, Tiểu Thanh, nàng cố gắng chịu đựng, ta mang nàng trở về, cố gắng chịu đựng." Lý Quân Hiên lòng dạ rối bời, không để ý đến toàn thân mình cũng đang tê dại, bế Lục Tiểu Thanh lên, chân nam đá chân chiêu chạy khỏi chỗ đá ngầm.

Mưa càng lúc càng lớn, xa xa truyền đến tiếng hô hoán, là bọn Hồng Ngọc đang đi tìm hai người bọn họ, Lý Quân Hiên vừa chạy vừa điên cuồng hét lên: "Tìm đại phu, nhanh đi tìm đại phu đến đây."

Mưa càng lúc càng lớn, hờ hững tạt vào mái hiên ngoài cửa sổ phòng của Lục Tiểu Thanh, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, mọi người trong phòng ai nấy đều vẻ mặt lo lắng cùng kích động, nhìn bọn Hồng Ngọc nước mắt đầm đìa, đại phu thì lắc đầu không nói gì, Lý Quân Hiên đứng ở trong sân tâm càng lúc càng chìm xuống, chìm không thấy đáy, chìm làm cho chính mình cũng không biết có còn hay không. Đứng ở dưới mưa, Lý Quân Hiên giống như không cảm giác thấy từng hạt mưa đang quất lên người mình, ánh mắt lom lom nhìn vào mọi người đang bận rộn ở trong phòng, mưa theo tóc chảy xuống, toàn thân ướt đẫm nước mưa. Long Tử Vũ vội vàng đảm đương nhiệm vụ đi tìm tất cả đại phu nổi danh tới, lúc này cũng đã quay trở lại, thở hổn hà hổn hển, nhìn thoáng qua Võ Tu Cùng Lãnh Dương sắc mặt ngưng trọng, trong lòng ba người đều có cùng chung một suy nghĩ, chủ nhân nếu đã chết, không nói đến việc làm ăn này của bọn hắn sẽ hoàn toàn bị chặt đứt, mà bọn hắn tiết lộ nhiều cơ mật như vậy phải thu thập như thế nào mới thỏa đáng đây? Long Tử Vũ gật đầu với Lãnh Dương, Lãnh Dương trầm mặc không nói gì lập tức rời đi, Võ Tu cũng vội vàng bỏ đi, hai người chắc là đang đi chuẩn bị thu thập cục diện xấu vạn nhất sẽ xảy ra.

Long Tử Vũ miễn cưỡng tiến vào tiểu viện, thấy Lý Quân Hiên một mình đứng ở trong sân, nhìn vào trong phòng Lục Tiểu Thanh, khuôn mặt thâm trầm không nhìn ra được là chàng đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt tăm tối, ngơ ngác đứng dưới mưa, nếu không phải vẫn còn nhìn thấy chóp mũi phập phồng, thì sẽ tưởng như một xác chết vô hồn mất.

Long Tử Vũ không khỏi bước lên phía trước, đem chiếc ô xanh che trên đỉnh đầu hai người, thấy Lý Quân Hiên không cảm kích cũng chẳng phản đối, giống như là không nhìn thấy mình ở bên cạnh vậy, vẫn như trước đứng nguyên tại chỗ nhìn vào trong phòng, không khỏi nhẹ nhàng khẽ thở dài một hơi, nhìn những bóng người bận bịu đi đi lại lại ở bên trong phòng.

Lan Tâm vẻ mặt lo lắng một bên lau hai má cho Lục Tiểu Thanh, một bên vội la lên: "Chuyện gì đã xảy ra? Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tề quận vương không phải là vẫn luôn ở bên cạnh tỷ tỷ hay sao? Vì sao lại để cho tỷ tỷ bị sét đánh trúng thế này?" 

Bên cạnh Lý Quỳnh vừa đưa khăn mặt, vừa mấp máy môi muốn nói, lại không biết là nên nói cái gì bây giờ, trong lòng vừa lo lắng vừa khó hiểu, mắt thấy Lục Tiểu Thanh hôn mê bất tỉnh, trái tim cũng khẩn trương treo cao không kém mọi người ở đây.

Hồng Ngọc coi như là bình tĩnh nhất bọn, lên tiếng hỏi đại phu: "Đại phu, thế nào rồi? Tỷ tỷ rốt cuộc thế nào rồi?"

Vị đại phu nổi danh trong thành nửa đêm bị người ta trực tiếp lôi từ trong chăn ấm kéo đến đây, chỉ thấy hắn vẻ mặt khó hiểu, nhíu mày nói: "Quả thật rất khó nói, vị cô nương này tuy rằng bị sét đánh trúng, nhưng là thân thể giống như không bị thương tổn gì, chính là vì sao đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, aiz, lão phu cũng không biết nguyên nhân, có lẽ...... Có lẽ......."

Ngô Lệ Hoa đứng ở một bên thấy hắn ấp úng nửa ngày cũng không nói hết câu, không khỏi cả giận nói: "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, tất cả đều là một lũ vô dụng, một đám mà cũng không nhìn ra được bệnh trạng, nói chuyện thì ấp a ấp úng, các ngươi còn làm đại phu làm gì nữa, đi ra ngoài, đi ra ngoài."

Đại phu bị đuổi về phía sau, Lục Tụ nước mắt lưng tròng nói: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ? Khi nào thì tỷ tỷ mới tỉnh lại đây, cứ nằm bất động như thế này, tỷ tỷ, người muốn nằm bao lâu đây? Bọn muội biết ăn nói thế nào với Kình Quận vương cùng Tấn vương gia bây giờ?"

Hồng Ngọc hít sâu một hơi, thấy Lý Quỳnh khẽ lay gọi rất nhiều lần mà Lục Tiểu Thanh vẫn không có phản ứng, hơn mười đại phu cũng không tìm ra được nguyên nhân, mạnh mẽ kìm nén không để rơi nước mắt, nói: "Đừng hoảng hốt, chúng ta không thể hoảng, chúng ta nếu hoảng, thì càng làm cho những người khác cảm thấy rối bời. Hiện tại thân thể của tỷ tỷ không bị thương, chúng ta không nên quá mức sốt ruột như thế, có lẽ ngày mai tỷ tỷ sẽ tỉnh lại."

Ngô Lệ Hoa nắm chặt lấy tay Hồng Ngọc gật gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta phải bình tĩnh lại, ta nghĩ có lẽ là do bị sét đánh trúng nên thân thể tạm thời sẽ tê dại một lát, có lẽ tỷ tỷ nghe được những lời chúng ta nói, chính là không có cách nào để trả lời chúng ta mà thôi, nếu tỷ tỷ thấy chúng ta bối rối như thế này, trong lòng tỷ tỷ hẳn là rất lo lắng, chẳng phải đã làm rối loạn tỷ tỷ điều tức hay sao."

Mấy nữ tử ở trong phòng đều là những người thông minh lanh lợi, vừa nghe thấy hai người nói như vậy, trong lòng biết rõ là nói vậy để an ủi chính mình, bất quá cũng lấy lại bình tĩnh, nếu đại phu không tìm ra được nguyên nhân, thì mình có kích động cũng chẳng có ích gì, bình tĩnh lại có thể nghĩ ra được biện pháp khác.

Trong phòng không còn thấy bóng dáng của một vị đại phu nào, năm nữ tử yên lặng đứng ở một bên, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Lục Tiểu Thanh đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường, Lục Tiểu Thanh bị sét đánh trúng, tóc dựng thẳng đứng giờ đã được chải xuống gọn gàng, trên mặt cháy đen cũng đã được lau sạch sẽ, một thân quần áo cơ bản đã bị cháy thành tro, cũng đã được đổi một bộ quần áo mới khác, hiện tại nhìn nàng như đang ngủ vậy, lẳng lặng nằm ngủ ở trên giường, mày hơi cau lại.

Ngoài phòng mưa vẫn to chưa tạnh, mấy cây chuối tiêu ở trong vườn bị gió đánh vang lên tiếng sàn sạt, trong sân im ắng, Lý Quân Hiên vẫn đứng ở nơi đó, yên lặng hồi hộp nhìn trong phòng, không biết từ khi nào hai tay đã nắm chặt lại thành quyền, các đốt ngón tay nắm đến trắng bệch, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, một dòng máu từ ngón tay theo nước mưa chảy xuống mặt sân.

Long Tử Vũ đứng ở bên cạnh muốn mở miệng nói chuyện, bất quá nhìn thấy vẻ mặt hồn bay phách lạc của Lý Quân Hiên, tay nắm chặt lấy cán ô, không có quấy rầy Lý Quân Hiên, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh, che ô giúp chàng.

Vì ai sương gió tụ giữa khuya? Trong phòng, Lý Quỳnh bất giác ngẩng đầu lên, thấy Lý Quân Hiên mắt đỏ ngầu đứng ở trong mưa nhìn vào gian phòng, vẻ mặt cực kỳ tiều tụy, trong lòng cả kinh khẽ than: "Vì sao lại như vậy? Chưa đến một đêm, vì cái gì mà ca ca lại tiều tụy đến mức này?"

Tinh tế đứng ở phía trước cửa sổ nhìn Lý Quân Hiên, thấy ánh mắt của chàng xuyên thấu qua người mình, xuyên thấu gian phòng này, xuyên thấu tất cả, ánh mắt của chàng chỉ nhìn vào Lục Tiểu Thanh đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường, ở trong mắt của chàng chỉ có Lục Tiểu Thanh. Lý Quỳnh đột nhiên hiểu được, ca ca tiều tụy không phải bởi vì ca ca không bảo vệ tốt được cho Tiểu Thanh tỷ tỷ, mà là, ca ca thích Tiểu Thanh tỷ tỷ, thích đến mức không biết sâu đậm bao nhiêu? Không biết yêu bao nhiêu? Không biết mất đi nàng sẽ thành ra bộ dạng gì?

Nhìn Lý Quân Hiên giống như đột nhiên già thêm mấy tuổi, Lý Quỳnh quay đầu nhìn Lục Tiểu Thanh vẫn đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh như trước, trong lòng vừa kích động vừa chua xót, ca ca rốt cục đã tìm được nữ tử mà mình thích, nhưng là, Tiểu Thanh tỷ tỷ lại hôn mê bất tỉnh, nếu...... Nếu Tiểu Thanh tỷ tỷ vĩnh viễn không tỉnh lại, ca ca có phải hay không cũng không còn là ca ca của trước kia nữa, có phải hay không từ nay về sau ca ca sẽ trở thành người chết tâm?

Tình, trong lúc vô tình đâm sâu vào; Ý, ở giữa lúc hiểu nhau mà sâu lắng; Yêu, ở một khắc này thức tỉnh.

Ngoài phòng mưa gió, trong phòng mưa gió, bao nhiêu vẻ u sầu, bao nhiêu tình ý, tất cả đều quanh quẩn trên người đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường kia, một nữ tử kiên cường nhưng cũng yếu đuối, tinh quái nhưng cũng nhu hòa.

Một đêm mưa gió, một đêm im lặng không ai lên tiếng nói chuyện, ánh mặt trời chậm rãi lộ ra ở phía chân trời, trời đã sáng.

Trong phòng Ngô Lệ Hoa chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, trời đã sáng, một buổi tối đã qua đi, tâm trạng lại càng thêm lo lắng. Quay đầu nhìn thoáng qua Hồng Ngọc mắt hằn tơ máu giống mình, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng lại không biết là nên nói gì bây giờ? Lục Tụ ngồi ở chân giường, dựa vào khung giường nhìn Lục Tiểu Thanh, bên cạnh Lan Tâm đứng thẳng đưa lưng về phía mấy người, tuy rằng không nhìn thấy được vẻ mặt của nàng, nhưng từ hai vai đang run run kia có thể nhìn thấy được nàng đang vô cùng lo lắng. Chỉ có Lý Quỳnh là không chống đỡ được, nắm lấy bàn tay Lục Tiểu Thanh, ghé vào mép giường ngủ.

Trong phòng yên tĩnh không có một chút sức sống, yên tĩnh đến mức khủng hoảng, yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy khó chịu, Hồng Ngọc nhìn thoáng qua mọi người sắc mặt ai cũng đều cực kỳ lo lắng, chống người đứng dậy, đang muốn nói chuyện, đột nhiên Lý Quỳnh đang ngủ cả kinh giật nảy mình, cấp tốc ngẩng đầu lên, hô lên đầy kinh ngạc: "Tỷ tỷ....tỷ tỷ vừa cử động, ta cảm giác được tỷ tỷ vừa cử động." Vừa nói vừa cầm lấy tay của Lục Tiểu Thanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nằm ở trên giường.

Một đám người ở trong phòng kinh hi vội vàng bước đến bên cạnh giường, Lục Tụ run run cầm lấy tay của Lục Tiểu Thanh khẽ lắc lắc: "Tỷ tỷ, tỷ tỉnh lại đi, tỷ tỉnh lại đi." Lan Tâm quỳ gối bên cạnh giường, vỗ nhẹ hai má Lục Tiểu Thanh: "Tỷ tỷ, tỉnh lại, tỉnh lại, đừng ngủ nữa."

Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa không nói lời nào, mắt nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường, thần sắc trên mặt vừa kích động vừa khẩn trương, một tiếng rên khẽ vang lên, đôi mắt đang nhắm chặt kia đột nhiên mở choàng ra, một người ngồi bật dậy, Lục Tụ không né kịp liền bị Lục Tiểu Thanh hung hăng đụng vào đầu một cái rõ đau, không thèm để ý đến cái trán đang đau, vẻ mặt vui mừng, cuống quít kinh hô: "Tỉnh, tỉnh, tỷ tỷ tỉnh rồi."

Lý Quân Hiên vẫn đứng lăng ngốc ở bên ngoài cửa sổ, nghe thấy thanh âm kinh hỉ từ trong phòng vọng tới, đột nhiên hai mắt sáng bừng, cả người trong nháy mắt tràn ngập sức sống, không còn trầm lặng, không còn vô thần như đêm qua nữa, thân hình vẫn đứng bất động bỗng nhiên rung rung, kiệt sức muốn bước nhưng chân run rẩy, bất động, trong tai nghe thấy lời nói kích động của mọi người, chân lại không nhấc lên nổi.

Lục Tiểu Thanh vững vàng ngồi ở giữa giường, nhìn mấy nữ tử vì mình tỉnh lại mà vui mừng quá ứa cả nước mắt, trong đầu mơ hồ một lát, mới chậm rãi nhớ lại tất cả mọi chuyện hôm qua, aiz, mình bị ấm đầu nên mới dũng cảm quên mình tiến lên đón tia sét như vậy, khi tia sét đó đánh trúng mình, chỉ thấy toàn thân tê rần sau đó liền ngất đi, hiện tại cư nhiên vẫn còn ở nơi này, nói như vậy, mình...... mình không trở về được rồi, thật sự là không trở về được rồi.

Mấy người nửa mừng nửa lo nhìn Lục Tiểu Thanh tỉnh lại, đã thấy nàng trợn mắt há hốc mồm ngồi ở trên giường, ánh mắt nhìn xa xa, vẫn không nhúc nhích, thật giống như là không có nhìn thấy người ở trước mặt mình vậy, Hồng Ngọc không khỏi nóng nảy, vội khẽ lay người Lục Tiểu Thanh: "Tỷ tỷ, tỷ đừng dọa muội, tỷ nói một câu đi, tỷ tỷ, tỷ nói gì đi chứ." Mọi người ở bên cạnh lo lắng nhìn Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh trong lòng đau xót, mình rốt cuộc vẫn không trở về được, chính tia chớp đã mang mình đến đây, nhưng tia chớp lại không thể mang mình quay trở lại, cả đời mình nhất định không thể quay trở lại với cha mẹ được nữa rồi, rốt cuộc không có duyên với thế giới mình được sinh ra, kiếp này khó có thể được gặp lại người nhà.

Nước mắt chậm rãi theo hai má chảy xuống, một giọt lại một giọt rơi xuống tấm chăn tơ lụa, mấy người Ngô Lệ Hoa đều sửng sốt, lại đồng thời yên tâm, có thể khóc chứng minh người chính là người trước đây. Lan Tâm mắt hồng hồng lau lệ giúp Lục Tiểu Thanh, nói: "Tỷ tỷ, đừng khóc, có chuyện gì thương tâm hãy nói cho bọn muội nghe, bọn muội sẽ giúp tỷ tỷ nghĩ biện pháp, tỷ tỷ không nên cất giấu ở trong lòng, tỷ còn có bọn muội, còn có bọn muội mà."

Lục Tiểu Thanh mắt ngọc chuyển động nhìn Lan Tâm cùng chúng tỷ muội ai nấy đều mắt hồng hồng, hé miệng ra, đột nhiên phả ra một làn khí đen, yết ớt nói: "Ta không trở về được."

Thấy Lục Tiểu Thanh miệng phun khí đen, ở giữa còn mang theo mùi sét đánh, mọi người bị dọa nhảy dựng lên, sau lại thấy nàng còn có thể lên tiếng nói chuyện được, không khỏi tâm tình được thả lỏng vài phần, nhất thời ba chân bốn cẳng chiếu cố Lục Tiểu Thanh vừa mới tỉnh lại.

Ngoài cửa sổ, Long Tử Vũ thấy mưa đã tạnh, gấp ô lại nhìn Lý Quân Hiên nói: "Tề quận vương, đi nghỉ ngơi một lát đi, Lục lão bản đã tỉnh lại chắc cũng không có vấn đề gì đâu."

Lý Quân Hiên gắt gao nắm chặt hai tay đến phát run, lắc đầu, giọng nói khàn khàn lại bình tĩnh: "Ngươi đi đi, ta muốn nhìn nàng, ta muốn được tận mắt nhìn nàng." Nhưng là chân lại không nhấc lên nổi, trái tim bị treo ngược cuối cùng cũng được hạ xuống, vừa xúc động vừa vui sướng, Lý Quân Hiên muốn xông lên phía trước, nhưng bàn chân vẫn bất động không thể cử động nổi.

Long Tử Vũ nhìn thoáng qua Lý Quân Hiên, sâu kín thở dài nói: "Không ngờ Quận vương lại chung tình với Lục lão bản như thế, cư nhiên lo lắng cho nàng đến bộ dạng này, nghĩ cũng đúng, chỉ có nữ tử như Lục lão bản mới xứng đôi với Quận vương ngài mà thôi." Dứt lời, xoay người chậm rãi rời đi.

Cánh cửa vẫn đóng chặt kia được mở rộng ra, Lục Tiểu Thanh chậm rãi đi ra, nhìn Lý Quân Hiên mặt không chút thay đổi đang nhìn mình, nhìn Lý Quân Hiên một thân ướt đẫm lại vẫn như cũ cố ý chờ ở ngoài cửa sổ, Lục Tiểu Thanh khẽ mỉm cười, bước từng bước một đứng nghiêm trang ở trước mặt Lý Quân Hiên, ngẩng đầu nhìn chàng, hiếm khi mới thấy nàng ôn nhu như vậy, mở miệng nói: "Đừng để bị cảm, trở về nghỉ ngơi đi."

Lý Quân Hiên cúi đầu nhìn Lục Tiểu Thanh trước mắt hoàn hảo không tổn hao gì, nhẹ nhàng gật gật đầu nói: "Được, nàng cũng đừng để bị mệt, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi." Lục Tiểu Thanh đáp ứng một tiếng, nhưng không bước đi, Lý Quân Hiên cũng không có rời đi, hai người cứ như vậy nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, Lục Tiểu Thanh hơi hơi xoay người muốn trở về phòng, Lý Quân Hiên đột nhiên duỗi hai tay ôm chặt lấy Lục Tiểu Thanh, nhấc đầu tỳ lên bả vai Lục Tiểu Thanh, nghẹn ngào nói: "Không được rời đi, không cho phép nàng rời đi, về sau nàng không được làm như vậy nữa, nàng có biết hay không, nàng làm ta sợ muốn chết, ta nghĩ đến một khắc kia ta sẽ mất đi nàng, rốt cuộc không còn được ôm nàng nữa, rốt cuộc không còn được nhìn thấy nàng, rốt cuộc không thể cùng nàng ở một chỗ được nữa, nàng có biết ta sợ hãi đến thế nào không, ta sợ hãi đến mức không dám bước vào trong phòng, sợ hãi thấy nàng vẫn chưa tỉnh lại, sợ hãi phải nghe thấy những lời không hay từ miệng đại phu, ta sợ hãi ta sẽ xúc động mà giết bọn họ mất, bởi vì... bởi vì bọn họ không cứu được nàng."

Lục Tiểu Thanh để mặc Lý Quân Hiên gắt gao ôm lấy mình, sau một lúc lâu mới chậm dãi đưa tay ra ôm lấy thắt lưng Lý Quân Hiên, thần thái cảm động, nhẹ giọng nói: "Sẽ không, về sau không bao giờ như thế nữa"

"Nàng cam đoan, nàng cam đoan sẽ không có lần nữa chứ, ta chịu không nổi, thật sự là ta chịu không nổi. Ta hôm nay mới biết được nàng đối với ta quan trọng như thế nào, ta hôm nay mới biết được nếu mất đi nàng, trái tim của ta sẽ đau đớn thế nào, Tiểu Thanh, về sau không nên làm chuyện như thế này nữa, hứa với ta, về sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như thế này nữa."

Rõ ràng cảm giác được một mũi tên ấm áp bắn trúng, nhưng Lục Tiểu Thanh trong lòng vẫn đau xót, ngẩng đầu nhìn trời kiên định nói: "Ta cam đoan, ta cam đoan, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ làm chuyện dại dột như vậy nữa, đáp án ta muốn biết cuối cùng ta cũng đã biết được, tâm ta đã chết rồi, từ nay về sau, nơi này chính là nhà của ta, là thế giới của ta, là nơi mà Lục Tiểu Thanh vĩnh viễn không rời đi được"

Lý Quân Hiên gắt gao ôm chặt lấy Tiểu Thanh, như là muốn đem nàng dung nhập vào trong thân thể vậy, Lục Tiểu Thanh không có nhíu mày cũng không có kêu đau, nhẹ nhàng ôm lại Lý Quân Hiên, hai người cứ như vậy cùng ôm nhau đứng ở trong sân, ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua tàu lá chuối chiếu lên người bọn họ, tựa như vì hai người trải lên một tầng kim quang, nhu hòa, hài hòa mà đẹp đẽ.

Hồng Ngọc đứng ở cửa, trong mắt rưng rưng, nhìn hai người đang ôm nhau đứng ở trong sân, lệ trong mắt rốt cuộc chảy xuống, là cao hứng, là lo lắng, là thất vọng, là cảm động

***********

[1]: nguyên văn Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.

Trong bài thơ Bả tửu vấn nguyệt - Nâng ly rượu hỏi trăng của Lý Bạch