Nhoáng một cái đã bảy, tám ngày trôi qua, mưa bụi đầy trời cuối cùng cũng kết thúc, không khí hôm nay quả thật càng ngày càng nóng, cả ngày chỉ ngồi trong phòng mà mồ hôi vẫn chảy ròng ròng, Lục Tiểu Thanh vốn cũng không sợ nóng, nhưng thời tiết này quá mức khắc nghiệt, hơn nữa lại không có mưa, không khí khô nóng khiến cho nàng phát hỏ[email protected]@
Sáng sớm nay trên trời vạn dặm không một gợn mây, không một cơn gió nhẹ, Thiên Vũ trở lại vương phủ gặp Lục Tiểu Thanh đang nóng nực ngủ không yên, chàng vẻ mặt vô tình đi ra chỗ cây cối âm u phía sau biệt viện làm ra vẻ như nhân tiện nói: “Ta muốn ra khỏi thành, nàng muốn đi cùng ta hay không?”
@[email protected]
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn sắc trời nhíu mày hỏi: “Trời nóng như vậy muốn đi đâu?”
Thiên Vũ nói: “Đi xem xét dân chúng ngoài thành, vừa qua có nạn châu chấu, ta thế nhưng vẫn chưa đi xem qua tình hình như thế nào, hôm nay nhân lúc còn sớm đi xem thử.”
@[email protected]
Lục Tiểu Thanh nghĩ dù sao ở trong phủ cũng nóng như vậy, rõ ràng đi ra ngoài dạo một ngày cũng tốt, vì thế mang theo bốn nha đầu cùng Thiên Vũ xuất môn.
Trời quá nóng, người đi trên đường đều cố tình kéo mũ nón che đầu, tránh cho mặt trời chiếu đến thái dương. Hơn nữa mấy ngày trước đây mới xảy ra nạn châu chấu, tất cả đều lộn xộn, xe bánh xe ngựa, bánh xe nghiền đá vứt ngổn ngang ngoài cửa thành, Vô Diễm không biết từ khi nào thì đã đứng chờ ở ngoài thành, hai chiếc xe ngựa một trước một sau hướng vùng ngoại thành mà đi.
@[email protected]
Thái dương đổ nắng xuống đỉnh đầu, thế nhưng có vài người trong lòng so với mùa đông băng hàn còn lạnh hơn, trước mắt là vô số hoa màu – nguồn kiếm sống của nông dân gãy đổ ngổn ngang, loạn thành một đống, sau khi châu chấu đi ngang tàn sát, đời sống người nông dân vốn đã không đủ no nay quả thực chẳng còn thừa lại gì, đợi tới khi có sự can thiệp xử lý từng chỗ hỏng nhỏ, thổ nhưỡng đã bạc màu, nơi trước kia cơ hội kiếm sống bừng bừng, nay khắp nơi tràn ngập một mảnh tĩnh mịch.
@[email protected]
Lục Tiểu Thanh vốn ngồi ở trên xe ngựa không muốn xuống xe phơi nắng, lại bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh, khó mà tin được liền dụi dụi mắt, nhảy xuống xe đi đến, ngồi xổm xuống nhặt lên một cục đất, siết mạnh tay cũng không thể bóp nát nó, không khỏi trong lòng rung động nói: “Trời, như thế nào lại biến thành cái dạng này? Ta chưa từng gặp qua nơi bị biến thành như vậy, xuống cấp như vậy, tất cả hoa màu khẳng định toàn bộ chết sạch.”
@[email protected]
Thiên Vũ trên mặt không một biểu tình, ngẩng đầu thấy xa xa có vài bóng người đang đi tới, không nói lời nào liền cất bước đi qua, Lục Tiểu Thanh đứng dậy đi theo phía sau Thiên Vũ.
Lúc tới nơi, nhìn rõ là hai nông dân quần áo rách rưới, một già một trẻ, lão nhân ngồi xổm đang dùng đồ vét nước từ thùng gỗ, tưới lên một cây hoa màu, người trẻ tuổi đứng bên cạnh cây hoa màu đã cong vẹo. Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn lão nhân con mắt vô hồn, khuôn mặt vàng vọt, nhìn không ra dáng vẻ.
@[email protected]
Lão nhân kia mỗi lần run run bắt tay vào làm như sợ làm đau cây hoa màu, từng chút từng chút mong nó đứng thẳng dậy, mỗi một lần tưới đều là một vốc nước tưới hai bên phải trái, thế nhưng nước kia hết thảy đều bị mặt đất khô nứt nuốt chửng, ngay cả một chút ẩm ướt trên bề mặt cũng không lưu lại, lão nhân kia lắc đầu thở dài, lại tiếp tục tưới.
Thiên Vũ đứng ở sau lưng hắn nửa ngày, lão nhân kia đều rất chuyên chú làm việc, không phát hiện phía sau có người đứng, vẫn là người trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn thấy đoàn người Thiên Vũ, liền đứng dậy tiếp đón.
@[email protected]
Thiên Vũ ngồi xổm xuống tận tình hỏi lão nhân: “Lão nhân gia, trong nhà còn có nước không?”
Lão nhân vẻ mặt chua xót lắc đầu nói: “Đã không còn, ngay cả chút nước uống cũng đều khô cạn, mỗi ngày đều chỉ có thể múc chút nước như vậy tưới lên, nước càng ngày càng ít, càng ngày càng khô hạn, không biết còn có thể duy trì được mấy ngày a.”
@[email protected]
Lục Tiểu Thanh ngồi xổm bên cạnh lão nhân khó hiểu hỏi: “Lão bá, nhà người nước uống cũng không có, tưới nước cho hoa mà làm gì? Người tưới nhiều nước như vậy cũng đâu có tác dụng gì?”
Lão nhân thở dài thật sâu, bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi cũng không có biện pháp a~, nếu năm nay ngay cả điểm ấy cũng không có mà thu hoạch, chúng tôi đây ngày sau sống như thế nào a? Hiện tại còn chút nước, người trong nhà thì thế nào hay thế đó, cốt yếu là bảo trì sinh mệnh của cây hoa màu này, bảo trụ mệnh chúng nó cũng chính là bảo trụ chính mệnh chúng tôi. Aiz, không biết hôm nay khi nào thì trời mưa? Nếu không mưa chúng tôi còn có thể sống như thế nào đây?” Dứt lời mắt liền đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
@[email protected]
Thiên Vũ hít sâu một hơi ôn hòa nói: “Lão nhân gia, người đừng lo lắng, hôm nay trời nhất định sẽ mưa, không lâu sau sẽ mưa.”
Vô Diễm nhìn thoáng qua bóng dáng Thiên Vũ trầm mặc không nói gì, lão nhân gật gật đầu nói: “Hoàng Thượng nói qua mấy ngày nữa trời sẽ mưa, chúng ta tin tưởng lời nói của Hoàng Thượng, hôm nay trời sẽ mau mưa.”
@[email protected]
Thiên Vũ vỗ vỗ bả vai lão hán im lặng không nói, Lục Tiểu Thanh đứng dậy nhìn cây hoa màu trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn xem xa xa thổi đến vài đám mây, không tiếng động thở dài, loại thời tiết này làm sao có thể mưa.
Mấy người trầm mặc nửa ngày xoay người rời đi, chính là mới đi vài bước nam tử tuổi trẻ phía sau liền kinh hô: “Cha, cha, người làm sao vậy? Người làm sao vậy?”
@[email protected]
Mấy người nhìn lại, chỉ thấy lão hán kia ngã bổ nhào không nhúc nhích, Thiên Vũ vội bước tới, Vô Diễm nhìn lão hán trầm giọng nói: “Bị cảm nắng.”
Người trẻ tuổi gấp rút lay tỉnh lão hán, thế nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh, Lục Tiểu Thanh đứng ở phía sau thấy tình cảnh vậy, thở dài một tiếng đi lên chỗ Vô Diễm, từ trong thùng rót ra một chút nước vỗ lên mặt lão hán, day day huyệt nhân trung (1), không bao lâu lão hán hít sâu một hơi chậm rãi mở mắt ra. Vô Diễm kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Thanh, nghĩ nghĩ lại không nói gì.
@[email protected]
Sau khi tiếp nhận lời cảm tạ của người trẻ tuổi, từ biệt cha con lão hán, mấy người yên lặng trở về, đột nhiên Thiên Vũ thở dài một hơi nói: “Vì sao hôm nay vẫn chưa có mưa? Hôm nay nếu không mưa, dân chúng biết sống như thế nào đây?”
Vô Diễm trầm giọng nói: “Khâm thiên giám (2) cũng có nói, trong thời gian ngắn không thể có mưa.” Lục Tiểu Thanh lúc này quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái, giãy giụa không muốn quay về, một lòng muốn nhào vào hoa mầu của lão hán, trong lòng không khỏi đau xót, tại đây là thời đại dựa vào ông trời mới có cơm ăn, nếu gặp đại hạn cùng nạn châu chấu, những người này trừ bỏ ăn xin, còn có thể sống như thế nào đây? Nếu gặp gỡ bậc quân vương sáng suốt có lẽ có thể còn mạng sống, nếu ngộ nhỡ không được, cũng chỉ có thể tự trách mình vận mệnh đã như vậy, trời, trời, đúng là lão trời già chết tiệt.
@[email protected]
“Tỷ tỷ, người làm sao vậy?” Lục Tiểu Thanh đang thất thần tập trung suy nghĩ, nghe vậy giật mình, dừng bước ngẩng đầu thấy bốn người bọn Lục Tụ vẻ mặt lo lắng nhìn mình, Tiêu Xảo lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ, có phải hay không thân thể không thoải mái, hôm nay trời nắng quá?”
Lục Tiểu Thanh lắc đầu nói: “Ta không sao, chỉ suy nghĩ vài thứ mà thôi.”
Thiên Vũ cùng Vô Diễm dừng bước, quay đầu nhìn thấy Lục Tiểu Thanh hai má đỏ ửng do bị phơi nắng, Thiên Vũ ôn nhu nói: “Tiểu Thanh, không thoải mái cứ nói, mặt trời thời tiết này rất độc ác, nàng nên ở trong xe thì hơn.”
@[email protected]
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Thiên Vũ cùng Vô Diễm, bắt gặp hai người thân thiết nhìn mình, nhân tiện nói: “Ta không thể quen được chiều chuộng như vậy, Thiên Vũ trở về đi, không cần đến nơi khác nhìn đâu,
Thiên Vũ suy nghĩ một chút hỏi: “Lời này nói ra là có ý gì?” Vô Diễm cũng nghi hoặc nhìn nàng, hai người đều biết Lục Tiểu Thanh nếu bản thân không muốn đi, nàng cũng không ngăn cản người khác đi, nói như vậy tất là có ý tứ khác.
@[email protected]
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn mấy đám mây to được gió thổi trôi bồng bềnh trên bầu trời, phía xa chân trời dường như tụ lại mấy đám mây trắng, nàng cúi đầu trầm mặc một chút nói: “Trở về đi, có lẽ ta có thể làm cho trời mưa.”
________
@[email protected]
(1) huyệt nhân trung:ngay giữa phía dưới sống mũi và thuộc phần bên trên môi trên)
(2) khâm thiên giám: – Cơ quan trông nom về thiên văn và việc làm lịch của các triều đình phong kiến. – tòa thiên văn coi việc làm lịch, xem ngày tốt xấu, thời tiết thay đổi. cơ quan khoa học thời xưa ở do nhà vua đặt ra, có nhiệm vụ: tính lịch hằng năm, xem giờ để báo trống canh, miêu tả sắc trời.)
_________________