Lục Tiểu Lam một thân phục sức thái giám gật gật đầu, rất nhanh lấy ra quần áo để cho Lục Tiểu Thanh thay, Lục Tiểu Thanh cũng không nói gì, thuần thục thay quần áo, giả trang thành một tiểu thái giám. Lục Tiểu Lam một bên vừa dẫn theo Lục Tiểu Thanh vừa nhỏ giọng nói: "Người ở bên ngoài đều đã được giải quyết, Quân Hiên đang ở bên ngoài chờ chúng ta, chúng ta phải nhanh lên."
Lục Tiểu Thanh thấy Lục Tiểu Lam mang theo mình từ cửa sau nhảy ra, rơi vào chỗ tối đen, vì thế vừa chạy chậm theo phía sau Lục Tiểu Lam, vừa thấp giọng hỏi: "Bọn Vô Diễm ở chỗ nào?"
Lục Tiểu Lam vừa chú ý động tĩnh bốn phía vừa nói: "Ở phía sau cửa cung chờ đón ngươi, bên này ta cùng Quân Hiên mang ngươi đi sẽ đến đó hội họp, Thiên Vũ quấn lấy hoàng đế, Tân Thành cùng Tiết Khánh đi cứu bọn Hồng Ngọc."
Lục Tiểu Thanh gật đầu, nàng biết muốn xuất cung thì dễ dàng, nhưng là muốn ra khỏi kinh thành mà không bị Lý Thế Dân truy đuổi thì hơi đau đầu một chút, nghĩ rằng Vô Diễm nhất định đã bố trí tốt, lập tức im lặng đi theo Lục Tiểu Lam, Lục Tiểu Lam đã nhiều ngày nay dùng thời gian để học thuộc bản đồ hoàng cung mà Thiên Vũ vẽ ra, không phải cường điệu chứ lúc này mà bắt hắn nói ra khỏi miệng, hắn tuyệt đối không cảm thấy xa lạ, quen thuộc giống như một thái giám lâu năm ở trong cung vậy.
Rất nhanh xuyên qua phạm vi Thiên Linh cung, vòng qua một khu vườn không có người, Lục Tiểu Thanh liền thấy Quân Hiên một thân triều phục đang đứng chờ ở chỗ đó, Quân Hiên vừa thấy Lục Tiểu Thanh xuất hiện, không nói hai lời trực tiếp chào đón nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, sau xoay người dẫn đường đi trước hai người, vừa bước nhanh về phía trước vừa thấp giọng nói: "Chúng ta đi đến chỗ Thừa Đức Cung, nơi đó ta đã chuẩn bị tốt thủ vệ rồi, hai người không cần lên tiếng, cứ đi theo ta là được."
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua bốn phía, đúng là đang hướng chính điện mà đi, rất nhanh đã đi ra khỏi đường mòn ở hậu cung, đây cũng là tuyến đường do Tân Thành cung cấp, Lục Tiểu Thanh cúi đầu nhẹ giọng nói: "Từ cung đi ra phía sau cửa cung đi đường này là nhanh nhất, sao phải đi hướng chính điện?"
Quân Hiên không có quay đầu lại, chỉ hạ thấp giọng nói: "Toàn bộ hậu cung người trông giữ nàng không ít, đi hướng này đi ra không được, chúng ta vòng một vòng tròn mà đi, quang minh chính đại từ chính điện mà rời đi, hắn phòng ngừa nàng sẽ từ phía sau cung chuồn đi, chúng ta liền đi đường lớn."
Lục Tiểu Thanh lập tức hiểu được đây chính là chiêu giả mà thật, thật mà giả, lập tức cũng không cùng Quân Hiên nói chuyện nữa, thật cẩn thận đi theo phía sau Quân Hiên, né tránh ra khỏi phạm vi hậu cung, cung nữ thái giám lui tới cũng nhiều hơn, dù sao hôm nay cũng là ngày Thiên Vũ lên ngôi Thái Tử, trong cung mọi người trên cơ bản đều đang ở trong phạm vi chính điện, đối diện thỉnh thoảng đều phải gặp qua thái giám cùng cung nữ.
Bất quá một đường có Quân Hiên đi đầu, hôm nay trong cung lại thiết yến quần thần, cung nữ thái giám gặp Quân Hiên cũng không cảm thấy có cái gì là không thích hợp, lập tức lại bận rộn đi làm việc của mình.
Ba người một đường tiêu sái mà bước, Lục Tiểu Thanh đánh giá tính toán khoảng cách một chút, qua một cửa cung phía trước chính là cửa hậu cung, ba người không khỏi đồng loạt bước nhanh hơn. Đúng lúc ba người chính một trước hai sau tiêu sái bước, thì bên cạnh xa xa truyền đến tiếng mấy người nói chuyện, chỉ nghe nói: "Hắc, ta nói cho ngươi chuyện này nha, nghe nói mới vừa rồi Hoàng Thượng từ sau cửa cung bắt được một người, đầu năm nay cư nhiên còn có người dám lẻn vào hoàng cung, ta xem là hắn tự tìm đến cái chết rồi."
Tên còn lại nói: "Ngươi có biết không, ta cũng mới vừa nghe nói, người này lớn lên cư nhiên lại có nét giống với Kình Thân Vương thời gian trước đã chết trận."
Bên cạnh lại có một người khác thấp giọng nói: "Đừng nói lung tung, cụ thể lớn lên trông như thế nào ai mà biết được, nếu có người nghe thấy thì sẽ gặp rắc rối đó, hơn nữa Kình Thân vương là loại người nào, dám lấy diện mạo của hắn ra để nói đùa, các ngươi không phải là thấy mình sống quá lâu rồi đó chứ?"
Người thứ hai lên tiếng kể chuyện bất mãn nói: "Ai nói lung tung chứ, ta là nghe Lợi công công ở chỗ Hoàng Thượng nói vậy, nghe nói người cũng đã được áp giải đến chỗ Hoàng Thượng rồi, bọn Ngụy công công hiện tại đều đang ở Thừa Nguyên điện."
Thanh âm ba người nói chuyện đi xa, càng lúc càng nhỏ dần, Lục Tiểu Thanh đứng lăng ngốc một hai giây, sau đột nhiên quay người lại liền chạy về phía Thừa Nguyên điện, Lục Tiểu Lam cùng Quân Hiên vội vàng mỗi người túm lấy một cánh tay của nàng, Quân Hiên vội hỏi: "Nàng làm cái gì vậy? Những người đó nói chưa chắc đã là thật, chúng ta tới trước cửa hậu cung rồi nói sau."
Lục Tiểu Thanh vung tay lên nói: "Những điều bọn họ nói có thật hay không trong lòng chúng ta đều hiểu được, ta muốn đi Thừa Nguyên điện cứu huynh ấy."
Lục Tiểu Lam nhíu mày nói: "Ngươi đi sẽ có hậu quả gì trong lòng ngươi cũng đã biết rõ, ngươi còn muốn đi sao?" câu trả lời của Lục Tiểu Thanh chính là dùng sức hất tay hai người ra, liền hướng Thừa Nguyên điện chạy như điên.
Quân Hiên lo âu nói: "Tiểu Thanh như thế nào gặp phải chuyện của Vô Diễm lại sẽ không bình tĩnh được như vậy? Đây không phải là đang chui đầu vào lưới hay sao?" Vừa nói vừa chạy đuổi theo.
Lục Tiểu Lam một phen giữ chặt tay Quân Hiên lại lạnh lùng nói: "Tính tình của Tiểu Thanh như thế nào chúng ta đều rất rõ, sau khi nghe thấy những lời này, khẳng định là sẽ không bận tâm đến sự an nguy của nàng, nếu muốn ép buộc mang nàng đi, hậu quả sẽ ra sao trong lòng ngươi cũng đã biết, nếu đã có nghi ngờ thì chúng ta tách ra hành động, ngươi đi đến cửa hậu cung nhìn xem có phải thật sự đã xảy ra chuyện hay không? Nếu xảy ra chuyện chúng ta đi cũng sẽ bị bắt, ta đi theo nàng, tận lực giữ nàng lại chờ ngươi trở về." Dứt lời, thân hình chớp lên trực tiếp liền đuổi theo Lục Tiểu Thanh, Quân Hiên cũng biết hiện tại không phải là lúc lề mề, xác định an toàn là quan trọng nhất, lập tức tay nắm chặt thành quyền liền hướng cửa hậu cung mà chạy.
Lục Tiểu Thanh trong lòng lo lắng chạy thục mạng về phía Thừa Nguyên điện, bên đường gặp gỡ bọn thái giám nha hoàn, một đám đều biết tối nay trong cung tổ chức tiệc lớn nên rất bận rộn nhiều việc, thấy hai người bước nhanh cũng không cảm thấy kỳ quái, bọn họ đều tự đi làm việc của mình.
Lục Tiểu Thanh xa xa thấy Thừa Nguyên điện đèn đuốc sáng trưng liền muốn xông vào, Lục Tiểu Lam ở bên cạnh vội giữ chặt nàng lại nói: "Hoảng cái gì chứ? Vẫn còn chưa xác định ngươi đã khẩn trương như vậy, vạn nhất không phải như vậy thì ngươi chẳng phải đã cô phụ tâm huyết của chúng ta hay sao." vừa nói cũng không thèm để ý đến Lục Tiểu Thanh có phản đối hay không liền ôm lấy nàng thi triển khinh công nhằm tránh ngự lâm quân đang đi tuần tra, không có làm kinh động đến bất cứ kẻ nào, ẩn mình về phía sau Thừa Nguyên điện.
Lục Tiểu Thanh núp ở trong góc cửa sau, đem lỗ tai dán chặt lên trên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong Thừa Nguyên điện, chỉ nghe thấy giọng nói giận dữ của Lý Thế Dân truyền đến: "Dám lừa gạt Trẫm, giết không tha."
Ngoài ra còn có một giọng nói khác rất thấp, không biết là đang nói cái gì, Lục Tiểu Thanh duỗi dài lỗ tai ra cũng không có nghe rõ, chỉ nghe thấy trong đó cái gì Kình, cái gì vương. Đang nói thì bị Lý Thế Dân vỗ bốp xuống bàn thật mạnh một cái, quát to: "Trẫm đời này vô cùng tàn nhẫn với kẻ phản bội mình, hơn nữa lại là người làm ra chuyện này, người như thế Trẫm tuyệt đối không thể giữ lại, Kình Thân vương Vô Diễm là người mà ta yêu thích nhất, không nghĩ tới cũng có người lại làm ta thất vọng đến thế này, thật sự là chọc tức ta mà, thật sự là tàn nhẫn."
Lục Tiểu Thanh nghe thế trong lòng không khỏi cả kinh, nghiêng tai nghe thấy cửa điện được mở ra, có người bước vào bẩm báo: "Hồi Hoàng Thượng, đã xử quyết ngay tại chỗ rồi." Vừa nghe vài từ này, Lục Tiểu Thanh lập tức sợ ngây người, thân hình không khống chế được loạng choạng lùi về phía sau vài bước, Lục Tiểu Lam ở phía sau nhíu mày đỡ lấy nàng.
Ngây người một lát, Lục Tiểu Thanh đột nhiên duỗi tay ra, từ bên hông Lục Tiểu Lam rút ra bội đao mà thường ngày hắn vẫn mang theo, một cước đá văng cửa sau ra liền trực tiếp đi vào, Lục Tiểu Lam ở phía sau cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới Lục Tiểu Thanh sẽ có động tác nhanh như vậy, làm hắn không kịp phản ứng, chỉ bắt được một góc áo, vội vàng đi theo liền xông vào.
Lý Thế Dân đang ngồi ở trong điện, đột nhiên nghe thấy phía sau có người đá văng cửa mà vào, vụt một tiếng xoay người lại, cư nhiên lại thấy Lục Tiểu Thanh mặc trang phục của thái giám, không khỏi đình chỉ xúc động muốn gọi người hộ giá, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, trong hai mắt hào quang chợt lóe, nói: "Ngươi cư nhiên muốn chạy trốn."
Lục Tiểu Thanh bước nhanh xông tới, liền thấy trong điện này trừ bỏ Lý Thế Dân ra, ngồi ở trước mặt hắn cư nhiên lại là một người mà mình vô cùng quen thuộc, vừa thấy người này, Lục Tiểu Thanh lập tức cảm thấy trái tim đã hoàn toàn nguội lạnh, khi nhìn thấy người này, thì một tia hy vọng cuối cùng rằng đó không phải là Vô Diễm đã hoàn toàn biến mất, Lục Tiểu Thanh lập tức hiểu được tất cả, cái gì sản nghiệp? Cái gì đào vong? Tất cả đều là âm mưu, tất cả đều là gạt người.
Lục Tiểu Lam đi theo ở phía sau Lục Tiểu Thanh bước vào, không nói hai lời, cũng không quản Lý Thế Dân có động tác gì, trực tiếp ra tay, Lý Thế Dân tuy rằng cũng có đề phòng, nhưng hắn làm sao có thể là đối thủ của Lục Tiểu Lam được, chưa tới một hiệp đã trực tiếp bị Lục Tiểu Lam bắt được, sau khi bị cột chặt vào ghế xong, tất cả hành động cũng chỉ tiến hành trong một thời gian ngắn, sau khi Lục Tiểu Lam thu phục Lý Thế Dân xong, ngẩng đầu nhìn người trước mặt trong lúc nhất thời cũng chỉ biết ngồi im ở một chỗ.
Lục Tiểu Thanh hít sâu một hơi, chậm rãi nâng đao lên chỉ vào người nọ: "Tiết Khánh, không nghĩ tới lại là ngươi? Tốt, tốt."
Người nọ đúng là đại chưởng quỹ Tiết Khánh của Lục Tiểu Thanh, chỉ thấy hắn khẽ phe phẩy quạt giấy, mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh gật gật đầu nói: "Lão bản." không nhiều lời chỉ nói đúng hai chữ này, rồi sau đó vẫn ngồi ở một chỗ tiêu sái mỉm cười, giống như tuyệt không có đem chuyện trước mắt để ở trong lòng, cũng không có kích động kêu người xông vào hộ giá.
Lục Tiểu Thanh lạnh lùng nhìn hắn vài lần, đột nhiên xoay người nhìn Lý Thế Dân đang kinh ngạc, giọng căm hận nói: "Nói, ngươi đã làm gì Vô Diễm? Ngươi có phải đã giết huynh ấy rồi không? Hay là vẫn chưa giết?"
Lý Thế Dân cũng không có bị Lục Tiểu Lam bịt miệng, cũng không có nhìn Lục Tiểu Lam đang kề con dao nhỏ sát cổ họng hắn, ánh mắt có chút đăm chiêu hỏi: "Kình thân vương Lý Vô Diễm?"
Lục Tiểu Thanh lớn tiếng nói: "Huynh ấy rốt cuộc thế nào rồi? Nói mau, ngươi nói mau cho ta."
Lý Thế Dân nghe Lục Tiểu Thanh hỏi như thế, mắt ngọc chuyển động, khí chất uy nghiêm của vương giả đột nhiên trở nên lạnh lùng, âm thanh lạnh lùng nói: "Khen cho một Lục Tiểu Thanh, chuyện gạt ta thật đúng là không ít."
Lục Tiểu Thanh cũng không có thời gian để cùng hắn nói chuyện phiếm, tiến gần đến trước mặt Lý Thế Dân, một đao chỉ vào hắn lạnh giọng nói: "Ta chỉ hỏi ngươi huynh ấy còn sống hay là đã chết? Mau trả lời cho ta."
Lý Thế Dân híp mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi cho rằng người lừa gạt ta còn có thể được tiếp tục sống ở trên thế gian này hay sao?"
Lục Tiểu Thanh từ trong miệng Lý Thế Dân nghe được câu trả lời khẳng định đầy sức thuyết phục như thế, trong lúc nhất thời không chỉ có toàn thân run rẩy kịch liệt, mà trong lòng giống như đã bị đào rỗng, đau đến nỗi không còn cảm giác được đau đớn. Lục Tiểu Lam thấy Lục Tiểu Thanh trong nháy mắt mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, thần thái trong mắt hoàn toàn ảm đảm, không khỏi lo lắng gọi: "Tiểu Thanh."
Trầm mặc một lát, Lục Tiểu Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tròng mắt linh động lóe lên tia lạnh như băng làm người ta hít thở không thông, vẻ mặt giống như tu la từ địa ngục đến, nghiêm nghị nhìn Lý Thế Dân nói: "Một khi đã như vậy, ta đây sẽ cho ngươi chôn cùng huynh ấy." Dứt lời trường đao trong tay vung lên liền hướng ngực Lý Thế Dân đâm tới.
Lý Thế Dân một là bị Lục Tiểu Lam dùng quần áo làm dây thừng cột vào trên ghế, hai là bị Lục Tiểu Lam dùng đao chắn cổ họng, chỉ biết trơ mắt nhìn một đao của Lục Tiểu Thanh đang đâm tới, nhưng lại không chỗ nào để tránh được, mắt thấy một đao của Lục Tiểu Thanh sắp đâm vào ngực hắn, Lục Tiểu Lam đột nhiên vung đao cản lại đao của Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh bị chấn động phải lui về phía sau vài bước, nhất thời căm tức nhìn Lục Tiểu Lam hỏi: "Ngươi làm gì?"
Lục Tiểu Lam khiếp sợ nhìn Lục Tiểu Thanh hỏi: "Ngươi muốn giết hắn?"
Lục Tiểu Thanh hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy."
Lục Tiểu Lam không khỏi vô ý thức lắc đầu nói: "Đùa gì vậy? Ngươi biết rõ giết hắn sẽ không có lịch sử về sau tồn tại, ngươi làm như vậy không phải là đang tìm đường chết cho mình hay sao?"
Lục Tiểu Thanh nhìn Lục Tiểu Lam, thấy vẻ mặt của hắn là khiếp sợ cùng không tán thành, nửa ngày không khỏi đột nhiên nở nụ cười, cười ôn nhu, cười cuồng vọng nói: "Cái đó thì có gì đặc biệt sao? Không phải chỉ là chết thôi sao? Người sống trên đời này sớm hay muộn gì thì cũng phải chết, có thể tự mình lựa chọn chết kiểu này không phải là một chuyện tốt hay sao."
Tiếng cười chưa dứt, Lục Tiểu Thanh nhìn chăm chú vào Lý Thế Dân, lạnh giọng nói: "Có biết hay không ta không phải là thiên mệnh giả gì đó mà ngươi đã nói, ngươi có muốn biết ta rốt cuộc là ai hay không? Ta hôm nay sẽ nói cho ngươi biết, ta, Lục Tiểu Thanh, là người từ thời đại một ngàn năm sau đến, ta không tính ra được chuyện quá khứ lẫn tương lai gì cả, mà chính là ta căn bản là biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, Lý Thế Dân ngươi không phải một lòng một dạ vì ngôi vị hoàng đế của ngươi hay sao, vì Đại Đường hay sao, ta đây nói cho ngươi biết, Đại Đường tương lai mà ngươi chịu nhiều đắng cay khổ cực lập lên, sẽ do một nữ tử làm Hoàng đế, toàn bộ Lý thị của ngươi cơ hồ sẽ chết ở trong tay nàng, giang sơn của Lý Thế Dân ngươi, nhất định sẽ rơi vào trong tay một nữ nhân, đây là tương lai mà Lý Thế Dân ngươi muốn biết, đây là cái giá phải trả cho việc giết huynh tranh ngôi của ngươi."
Từng câu từng chữ lạnh như băng từ trong miệng Lục Tiểu Thanh nói ra, Lý Thế Dân hoàn toàn sợ ngây người, nếu nói Lục Tiểu Thanh là người từ một ngàn năm sau mà đến sẽ làm cho người ta vô cùng kinh ngạc, nhưng là càng làm cho hắn khiếp sợ hơn chính là, vương triều của hắn sẽ rơi vào trong tay một nữ nhân, toàn bộ Lý thị của hắn sẽ bị hủy ở trong tay nàng ta, nhất thời cảm thấy vô cùng kinh sợ, lại bảo Lục Tiểu Lam thả hắn ra, cuồng nộ nói: "Ngươi nói bậy, thiên hạ của ta quyết không có khả năng cho một nữ nhân."
Lục Tiểu Thanh cười ha ha nói: "Đó là lịch sử, đó là vận mệnh của Đại Đường. Bất quá ta hiện tại ta đang suy nghĩ, ta muốn mạng của Lý Thế Dân ngươi, về sau lịch sử sẽ ra sao ta không cần biết, ta hôm nay chỉ cần mạng của ngươi, ta muốn ngươi phải chôn cùng Vô Diễm."
Lục Tiểu Lam nhảy dựng lên bắt được bả vai của nàng, vội nói: "Không nên, ngươi đã nói lịch sử nếu không phát triển như trước, như vậy đời sau sẽ không hề tồn tại, ngươi cũng sẽ không tồn tại, không được, ngươi không thể làm như vậy, không thể làm như vậy."
Lục Tiểu Thanh khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười: "Trước kia ta vẫn cảm thấy Vô Diễm yêu ta nhiều hơn so với ta yêu huynh ấy, huynh ấy có thể vì ta bỏ cả tính mạng của mình, ta đã từng suy nghĩ rất nhiều nếu có một ngày ta yêu huynh ấy giống như huynh ấy yêu ta, khi huynh ấy gặp phải nguy hiểm, ta có thể không chút do dự sống chết cùng huynh ấy hay không, Tiểu Lam, ta vẫn không biết đáp án, hôm nay ta đã biết, thì ra ta không phải là không yêu huynh ấy, ta không phải là người hời hợt như vậy, mà là tương tư này đã xâm nhập sâu tận xương tủy, xâm nhập vào trong lòng, khắc sâu ở trên xương cốt, nếu đã không có huynh ấy, ta không biết ta còn sống để làm gì nữa, một khi đã như vậy, thì hãy để cho lịch sử đời sau kết thúc ở ngày hôm nay đi, ta mặc kệ tất cả."
Lục Tiểu Lam rung động buông lỏng tay, miệng hé ra hợp lại không biết nên nói cái gì mới phải, hắn không phải là không biết Lục Tiểu Thanh quý trọng cái mạng nhỏ của nàng như thế nào, vẫn nghĩ rằng Lục Tiểu Thanh kiên cường cùng tiêu sái, cho dù không có bất kỳ kẻ nào bên cạnh nàng cũng có thể sống sót, cho dù là thứ nàng yêu thích nhất nhưng kết quả là trong lòng nàng cũng không để ý, hiện tại xem ra Lục Tiểu Thanh nhìn như trọng tình nhưng thực tế lại bạc tình, thì ra ở sâu trong lòng lại cất giấu tình cảm nồng đậm nhất, tình cảm này bị dồn ép tới tuyệt cảnh bùng nổ, cư nhiên lại sâu nặng đến mức muốn hủy đi toàn bộ lịch sử, sâu nặng đến hồn bay phách tán không còn tồn tại, sâu nặng đến mức không chết không ngừng.
Tiết Khánh từ đầu đến giờ vẫn không nói gì chỉ một mực mỉm cười, nghe đến đó rung động nhìn Lục Tiểu Thanh, miệng lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế."
Lục Tiểu Thanh thừa dịp Lục Tiểu Lam buông lỏng tay, thân hình lóe lên tay cầm bảo đao liền hướng Lý Thế Dân đâm tới, tay Lục Tiểu Lam vẫn duy trì tư thế nắm bả vai nàng ở giữa không trung, nhưng lại chần chừ không có kéo nàng lại, Lục Tiểu Thanh ngày thường tính tình rất dễ nói chuyện, chuyện gì cũng không áp đặt chủ kiến, nhưng là một khi nàng đã thật sự nghiêm túc, như vậy cho dù có mười con ngựa cũng không kéo nàng lại được.
Lục Tiểu Thanh cầm đao hung hăng đâm xuống, mắt thấy Lý Thế Dân đang trừng lớn mắt sẽ chết ở dưới đao của mình, thì đột nhiên vang lên một tiếng keng, có một vật đánh úp hất văng bả đao trong tay Lục Tiểu Thanh đi, Lục Tiểu Thanh bị chấn động cổ tay run lên, cũng không quay đầu nhìn về phương hướng ám khí đánh tới, trực tiếp muốn đi nhặt cây đao kia lên, muốn nhanh hơn người sắp tới một bước giết chết Lý Thế Dân.
"Thanh Nhi." Giọng nói trầm thấp hùng hậu đột nhiên vang lên ở bên trong Thừa Nguyên điện, Lục Tiểu Thanh đang cúi người nhặt đao lập tức cứng ngay ở tại chỗ, nghe phía sau vang lên tiếng bước chân, thân mình của Lục Tiểu Thanh không ngừng run run, chậm rãi đứng thẳng người lên, còn chưa có xoay người lại, đột nhiên bị ôm vào một vòng ôm ấm áp, cái ôm kia quen thuộc như vậy, vòm ngực ấm áp như vậy, vòng tay có lực như vậy.
"Thanh Nhi, đứa ngốc này, Thanh Nhi." Tiếng cúi đầu thì thầm vang lên quanh quẩn ở bên tai nàng, thâm tình như vậy, chuyên chú như vậy, thương tiếc như vậy, Lục Tiểu Thanh vụt xoay người lại, nhìn Vô Diễm vẻ mặt rung động cùng thâm tình ở trước mặt, Lục Tiểu Thanh đột nhiên vươn tay nhéo má Vô Diễm một cái, lại rất nhanh vươn tay nhéo má mình một cái, tiếp theo oa một tiếng liền thương tâm khóc nức nở.
"Thanh Nhi, đừng khóc, đừng khóc, ta sẽ đau lòng." Vô Diễm gắt gao ôm chặt lấy Lục Tiểu Thanh, vẻ mặt hạnh phúc hôn lên tóc của nàng, càng hôn càng sâu.
"Được rồi, các ngươi trước không cần ở trong này biểu diễn có được không, chuyện hôm nay còn chưa hoàn thành đâu, đều đợi ở chỗ này làm cái gì?"
Lục Tiểu Thanh vừa khóc vừa ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tiết Khánh lạnh lùng nói mát xong, nàng không khỏi lôi kéo Vô Diễm nói: "Người này có vấn đề."
Tiết Khánh cười nói: "Lão bản của ta không muốn đi sao? Nếu ngươi thích đứng ở trong cung này, vậy thì chúng ta sẽ đi trước, chuyện còn lại ngươi tự mình giải quyết đi."
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn Vô Diễm, Vô Diễm mỉm cười với nàng, rồi quay sang nói với Tiết Khánh: "Nơi này giao cho ngươi." Dứt lời lôi kéo Lục Tiểu Thanh cùng Lục Tiểu Lam rời đi, lúc này Lý Thế Dân đột nhiên nói: "Lý Vô Diễm, ngươi thật to gan."
Vô Diễm dừng lại cước bộ, xoay người nói với Lý Thế Dân: "Hoàng Thượng, Vô Diễm là thật lòng yêu Thanh Nhi, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm thương tổn nàng, Hoàng Thượng, ngài coi như Vô Diễm cùng Thanh Nhi đã chết rồi đi, nàng không phải là người mà ngài muốn tìm, nàng cũng không thích ở tại trong hoàng cung này." Dứt lời lôi kéo Lục Tiểu Thanh bước đi.
"Lục Tiểu Thanh, Đại Đường của ta thật sự sẽ nằm trong tay một nữ tử sao?"
Lục Tiểu Thanh không có quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: "Hoàng Thượng, ngài cũng biết không thể trái lại với mệnh trời, có một số việc đã được định trước rồi, ngài cũng không cần phải có ý đồ giết chết người kia làm gì, phải biết rằng nàng ta đăng vị khi nàng đã cao tuổi, nếu ngài hiện tại giết nàng ta, đến lúc đó trời cho nàng ta tái sinh sẽ ở thời kỳ tuổi trẻ, chỉ sợ đến lúc đó toàn bộ Lý Thị của ngài một người cũng sẽ không được giữ lại mất."
"Chẳng lẽ Đại Đường ta thật sự sẽ phải đổi chủ sao?"
Nghe giọng nói của Lý Thế Dân tràn ngập thất bại cùng bi thương thống khổ, Lục Tiểu Thanh không khỏi lắc đầu nói: "Vài chục năm sau, nàng tự nhiên sẽ trả lại giang sơn cho Lý thị, nàng sẽ vì Đại Đường của ngài vẽ lên một ánh văn chương kiệt xuất, để lại một giang sơn càng thêm phồn vinh cho con cháu của ngài, con cháu của ngài cũng không tệ, hắn cũng sẽ giống như ngài khai sáng ra một Đại Đường thịnh thế." Nói xong lời này ba người đã đi ra khỏi Thừa Nguyên điện.
Nhìn thấy từ chỗ khuất Quân Hiên đang chờ bọn họ, Lục Tiểu Thanh thấy thần sắc của Quân Hiên khác thường, mang chút bi thương mang chút cảm động, không khỏi không biết nói cái gì cho phải, cả đời này nàng nhất định cô phụ chàng rồi.
Quân Hiên tiến lên đón, cố nở một nụ cười thấp giọng nói: "Nhanh một chút, nếu lại chậm nữa sẽ không ra khỏi kinh thành được đâu." Vô Diễm gật gật đầu kéo tay Lục Tiểu Thanh liền đi theo phía sau Quân Hiên.
Xuyên qua Đại Minh cung, liền thấy Thiên Vũ đang vội vàng đi tới, vừa thấy mấy người vội hỏi: "Sao lại thế này? Vì sao bây giờ mới đến chỗ này? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Ta vừa rồi nghe nói chỗ phụ hoàng có xảy ra chút vấn đề, cho nên vội chạy lại đây."
Quân Hiên lắc đầu thấp giọng nói: "Không có gì, đi mau."
Thiên Vũ gật gật đầu lập tức xoay người đi trước, hiện tại phía sau triều thần trong hoàng cung trên cơ bản đều đã trở về phủ của mình, có Thiên Vũ tự mình đến đưa Quân Hiên ra cung, một đường liền không có ai tra xét.
Mấy người rất nhanh đi tới cửa sau hậu cung, xuyên qua hoa viên này là cửa hậu cung, vừa đến nơi đó tự nhiên sẽ có người tiếp ứng, một hàng năm người không khỏi đều gia tăng cước bộ, chính lúc đó ở phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, từ xa nhìn lại hình như là một nữ tử, mấy người cũng không có dừng bước, đi thẳng lên phía trước, khi Thiên Vũ cùng người nọ mặt đối mặt, đột nhiên ồ lên một tiếng, không khỏi dừng lại cước bộ.
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn, cư nhiên lại là Võ Tắc Thiên, thấy Võ Tắc Thiên đang đứng bên cạnh khóm mẫu đơn, đứng ở dưới ánh trăng tròn tỏa ánh sáng nhu hòa, lúc này ánh mắt của nàng ta đang dừng tại ở trên mặt Thiên Vũ, vẻ kinh ngạc cùng quyến rũ trên mặt nói không nên lời, ánh mắt ngượng ngùng nhìn Thiên Vũ không dời.
Mấy người còn lại cũng thấy nữ tử này lớn lên có vài phần tương tự Lục Tiểu Thanh, nhưng là dưới chân vẫn không ngừng cước bộ, Quân Hiên kéo Thiên Vũ một cái, Thiên Vũ cả kinh, sau liền bước tiếp rời đi, Lục Tiểu Thanh lại đột nhiên duỗi tay ra giữ chặt lấy tay Thiên Vũ, sau đó đi đến trước mặt Võ Tắc Thiên, đem tay của Võ Tắc Thiên đặt vào lòng bàn tay của Thiên Vũ, hai người cả kinh, sau nhất tề đều đưa mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh không có nhìn Thiên Vũ, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Võ Tắc Thiên nói: "Mặc kệ ngươi về sau có năng lực lớn như thế nào, quyền lợi lớn như thế nào, nếu làm cho ta biết ngươi đối với Thiên Vũ không tốt, thì cho dù ngươi có ngồi ở trên ghế rồng, ta cũng có bản lãnh lấy mạng của ngươi."
Võ Tắc Thiên kinh ngạc nói không ra lời, mấy người hôm nay biết tình huống lịch sử phát triển về sau, đều tò mò nhìn Võ Tắc Thiên vài lần, Võ Tắc Thiên thấy trong mắt Lục Tiểu Thanh toát lên vẻ uy nghiêm cùng kiên quyết, tuy rằng không biết nàng là có ý gì, cũng gật gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Lục Tiểu Thanh gật đầu, mỉm cười nói: "Rất vui khi được biết ngươi, Võ Tắc Thiên." Nhìn trong mắt nàng chợt lóe sáng, Lục Tiểu Thanh rất nhanh lôi kéo Thiên Vũ cùng mấy người bước đi.
Ra khỏi cửa hậu cung, nhìn thế giới bên ngoài, Thiên Vũ kéo Lục Tiểu Thanh qua, thật sâu nhìn nàng một cái rồi nói: "Tiểu Thanh, ta chỉ có thể đưa nàng tới đây thôi, nàng về sau phải nhớ bảo trọng."
Lục Tiểu Thanh nở một nụ cười mê người, khẽ nói: "Thiên Vũ, chờ đến lúc huynh làm hoàng đế ta sẽ đến thăm huynh, tương lai huynh chính là ngọn núi lớn để cho ta dựa vào."
Thiên Vũ mỉm cười nói: "Ta sẽ chờ nàng đến." Dứt lời ôm lấy thắt lưng nàng, nhẹ hôn lên trán nàng một cái, ôn nhu mà đa tình.
Lục Tiểu Thanh trước kia không rõ tình cảm của Thiên Vũ, Thiên Vũ cũng không có biểu hiện ra bên ngoài, nhưng là lúc nhìn thấy Võ Tắc Thiên, Lục Tiểu Thanh liền hiểu được vì sao về sau Võ Tắc Thiên lại được Thiên Vũ sủng ái như vậy, nhất định có liên quan đến vẻ bề ngoài của nàng ta giống mình, không khỏi kéo thấp đầu Thiên Vũ xuống, khẽ hôn lên má Thiên Vũ một cái, dịu dàng nói: "Huynh nhớ bảo trọng."
Thiên Vũ sờ mặt khẽ cười nói: "Được rồi, đi nhanh đi, phía trước còn có người chờ mọi người, phụ hoàng không phải là người dễ đối phó như vậy đâu, Vô Diễm, Tiểu Thanh liền giao cho huynh."
Vô Diễm không nói lời nào chỉ vỗ thật mạnh lên bả vai Thiên Vũ, xoay người kéo Lục Tiểu Thanh bước đi, Thiên Vũ đứng ở cửa hậu cung nhìn mấy người đi xa, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó hiểu, có thương cảm, có ôn nhu, có hoài niệm, còn có an tâm.
Lúc cưỡi ngựa đi ở trên đường cái, trên đường người đi lại càng lúc càng đông, Vô Diễm mang theo Lục Tiểu Thanh ngồi ở trên lưng ngựa, lúc trải qua một chỗ rẽ, Vô Diễm vung tay trái lên, đột nhiên trên toàn bộ bầu trời của kinh thành rực rỡ pháo hoa, hôm nay là một ngày đặc biệt có thể được phép bắn pháo hoa, pháo hoa nở rộ làm mọi người ở trên đường cái nhất thời sôi trào, dòng người đều loạn cả lên, bốn người rất nhanh ở trong đám người đi qua, hướng cửa thành mà đi.
Lúc này trong hoàng cung, đột nhiên cửa cung được mở rộng, cấm quân vọt ra phần phật, bất quá ở trong dòng người chật chội trên đường cái, căn bản không thể triển khai được tốc độ cùng năng lực của bọn họ, đành phải vừa điều tra vừa đuổi theo.
Sau đó từ bốn phương tám hướng trong kinh thành, đột nhiên túa ra rất nhiều người, có thương nhân, có ăn xin, có quý công tử, một đám mắt say lờ đờ mông lung đi về phía đám cấm quân, vừa nói vừa cười, ở trên ngã tư đường đánh chửi, cười đùa, say khướt, không uống rượu sẽ bị bọn họ kéo lại, từ cãi nhau ầm ĩ bắt đầu đến động tay động chân, ngăn cản ở khắp mọi ngóc ngách trên đường cái, mặc cho nhóm cấm quân đánh chửi đuổi người như thế nào cũng không rời đi, ngược lại quấn càng thêm chặt.
Bốn người rất nhanh đi tới cửa thành, thấy hai xe ngựa đã đứng ở nơi đó, bốn người đánh xe vội tiến lên, Lục Tiểu Thanh nhảy xuống ngựa thấy đang ngồi trong xe ngựa là năm người bọn Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa, thấy năm người thần sắc cũng không kích động cũng không uể oải, lập tức có chút yên lòng, năm người đều biết rõ tình hình lúc này, tất cả cũng đều trấn định ngồi ở bên trong xe ngựa.
Trên một chiếc xe ngựa khác, Tân Thành nhảy xuống nói: "Mọi người mau lên xe đi, mau ra khỏi thành." Vừa nói vừa rất nhanh chạy tới trước cửa thành, cao giọng nói: "Hoàng Thượng có chỉ, nhanh mở cửa thành."
Quan trông coi cổng thành sớm đã chú ý đến hai chiếc xe ngựa này, lúc này nghe thấy có gười gầm rú như thế, vội hỏi: "Người nào lớn tiếng ồn ào? Dám loạn truyền thánh chỉ, là muốn bị chặt đầu đúng không."
Tân Thành hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên một tấm kim bài nói: "Lệnh bài của Hoàng Thượng ở chỗ này, còn không mau mở cổng thành cho ta, nếu trở ngại chúng ta làm việc, đem cả nhà ngươi xử trảm cũng không hết tội."
Tấm kim bài trong tay Tân Thành ở dưới ánh sáng của những chùm pháo hoa tỏa sáng, người nọ bước nhanh tiến lên nhìn thật cẩn thận, sau vội lớn tiếng nói: "Mở cửa thành."
Lúc này phía sau vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, Lục Tiểu Thanh xoay người nhìn lại thì thấy cư nhiên lại là bọn Thạch Đầu cùng Vân Thiên, Lục Tiểu Thanh đang muốn tiến lên nghênh đón, Thạch Đầu cũng đã dừng ngựa lại, ra dấu nàng đừng tiến lên, chờ sau khi ngăn ngựa dừng ở giữa đường, liền nhảy xuống đi lên phía trước.
Cửa thành chậm rãi mở ra, Lục Tiểu Thanh cùng Vô Diễm rất nhanh phi ra cửa thành, Lục Tiểu Lam vội vàng đánh xe ngựa mang theo bọn Hồng Ngọc cũng đi theo ra khỏi thành, Tân Thành cùng Quân Hiên đi theo phía sau, nhìn Lục Tiểu Thanh ra khỏi cửa thành, đứng ở ngoài cửa thành Trường An, Quân Hiên không khỏi nở một nụ cười khó tả, Tân Thành không khỏi nói: "Cứ như vậy buông tay sao?"
Quân Hiên cười cười nói: "Hạnh phúc của nàng là hắn."
Vô Diễm kéo đầu ngựa lại, xoay người nhìn Quân Hiên đứng ở dưới cửa thành, Lục Tiểu Thanh nhảy xuống ngựa chạy đến gắt gao ôm chặt lấy Quân Hiên, Quân Hiên ôm lại Lục Tiểu Thanh nói: "Bảo trọng."
Lục Tiểu Thanh cắn chặt răng nói: "Quân Hiên, thật xin lỗi."
Quân Hiên mỉm cười nói: "Đừng nói lời xin lỗi, nàng không có lỗi gì với ta cả, nhớ kỹ, khi nàng vui vẻ không cần nghĩ đến ta, nếu lúc nàng bi thương nhất định phải nhớ đến ta, ta sẽ đến bên nàng."
Lục Tiểu Thanh không khỏi đỏ hốc mắt nói: "Quân Hiên, nhớ kỹ, huynh hạnh phúc thì ta mới hạnh phúc, huynh nếu không vui thì ta cũng sẽ không vui."
Quân Hiên cười khẽ hôn hai má Lục Tiểu Thanh, dịu dàng nói: "Ta biết, ta biết, ta sẽ hạnh phúc, chờ khi ta tìm được hạnh phúc ta sẽ đến tìm nàng, về sau chúng ta cùng nhau làm bạn đi khắp trời nam đất bắc."
Lục Tiểu Thanh liên tục gật đầu nói: "Được, nói là phải giữ lấy lời, huynh nếu không đến tìm ta, ta sẽ tới tìm huynh."
Quân Hiên gật đầu cười nói: "Nhớ kỹ rồi, đi nhanh đi, ta còn muốn trở về giải quyết tốt hậu quả."
Lục Tiểu Thanh gắt gao ôm chặt lấy Quân Hiên, sau rời ra xoay người sang chỗ khác, Tân Thành mỉm cười tiến lên ôm lấy nàng, ở bên tai Lục Tiểu Thanh nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, đem hắn giao cho muội, muội nhất định sẽ làm cho hắn hạnh phúc."
Lục Tiểu Thanh nhìn vẻ mặt chân thành, ý cười mê người của Tân Thành, không khỏi cười nói: "Đi bắt lấy trái tim của hắn đi, hạnh phúc là phải do tự tay mình nắm lấy."
Lục Tiểu Thanh còn muốn nói nữa, Vô Diễm ở phía sau một phen ôm nàng lên lưng ngựa: "Còn nhiều thời gian, về sau còn nhiều thời gian mà."
Quân Hiên cũng gật gật đầu nói: "Đi mau, trong thành giao cho chúng ta xử lý."
Vô Diễm nhìn Quân Hiên nói: "Quân Hiên, huynh đệ tốt."
Quân Hiên nhìn Vô Diễm cười nhẹ nói: "Chiếu cố nàng cho tốt."
Vô Diễm gật gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Hòa trong lời nói, tiếng vó ngựa từ xa dần dần vang lên, Tân Thành vội nói: "Đi mau đi." Sau cao giọng hô: "Đóng cửa thành." Lục Tiểu Thanh quay đầu lại thấy cửa thành phía sau đang chậm rãi đóng lại, Tân Thành đẩy Quân Hiên ra để cho người ta mang chàng đi, còn mình thì đứng ở chính giữa cửa thành chặn đường, cửa thành ở giữa bóng dáng của Tân Thành chậm rãi đóng lại.
Vô Diễm cùng mấy người rất nhanh hướng phía trước lên đường, Lục Tiểu Thanh biết Tân Thành là sợ Quân Hiên tham dự vào vụ này sẽ bị Hoàng Thượng trách tội, cho nên đẩy Quân Hiên ra, bởi vậy một câu kia của Tân Thành chỉ sợ không phải là lời nói đùa, có lẽ lúc đó trong lòng nàng ta chính là nghĩ như vậy, phía trước đột nhiên có một trận tiếng vó ngựa vang lên, Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy phía trước, người dẫn đầu có mái tóc đen nhánh đang ngồi ở trên lưng ngựa, mang theo nụ cười như thiên sứ nhìn mình, Vô Diễm mang theo Lục Tiểu Thanh tiến lên nghênh đón, Lục Tiểu Thanh vui vẻ nói: "Xuất Trần."
Xuất Trần mỉm cười vung một tay lên, phần đông dân chạy nạn đi theo phía sau hắn, toàn bộ chạy đến cửa thành, đem ba tầng trong ba tầng ngoài của cửa thành vây quanh chật như nêm cối, Lục Tiểu Thanh thấy phần đông ùn ùn kéo đến là dân tị nạn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vô Diễm một cái.
Vô Diễm quay sang Xuất Trần mỉm cười nói: "Làm tốt lắm."
Xuất Trần cũng không để ý đến Vô Diễm, cười với Lục Tiểu Thanh, vung tay lên nói: "Tiểu Thanh, chúng ta đi."
Lục Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Xuất Trần một cái, lại liếc mắt nhìn Vô Diễm một cái, đột nhiên cười nói: "Được, chúng ta đi thôi."
Lập tức bốn người bốn ngựa cộng thêm một chiếc xe ngựa, rất nhanh hướng về phía Xuất Trần vừa đến mà đi.
-=== ====== =====