Lục Tiểu Thanh lập tức kinh hãi, một phen ôm chặt lấy thân mình đang nghiêng lệch xuống dưới của Xuất Trần, lo lắng hỏi: "Xuất Trần, ngươi làm sao vậy? Ngươi làm sao vậy?" Xuất Trần đã chìm vào trong hôn mê.

Gia Luật Giá Huyên ở một bên không chút nghĩ ngợi, trực tiếp ôm lấy Xuất Trần, sắc mặt xanh mét điên cuồng hét lên "Chiêu ngự y." Vừa nói vừa bước nhanh chạy về hướng tẩm cung.

Ở phía sau, các quan đại thần trong lúc nhất thời đều bị dọa cho sợ ngây người, sau khi lấy lại tinh thần cũng vội vàng chạy theo phía sau Gia Luật Giá Huyên, chẳng còn quan tâm tới biểu diễn mừng cửa ải cuối năm, hay pháo hoa cầu phúc gì đó nữa, mọi người ai nấy đều sắc mặt không tốt, trên mặt trừ bỏ lo lắng lại là lo lắng.

Lục Tiểu Thanh đứng ở ngoài cửa tẩm cung của Gia Luật Giá Huyên, nhìn ngự y đi qua đi lại như con thoi, Thái Hậu, Gia Luật Giá Huyên, Gia Luật Cuồng Sở cũng đều đứng ở ngoài cửa, ai nấy đều vẻ mặt xanh mét, lo lắng nói không ra lời, trong lúc nhất thời phần đông người chạy tới chạy lui, lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, tĩnh lặng làm cho người ta hoảng hốt, ban đêm tĩnh lặng chỉ nghe thấy từ bên trong tẩm cung truyền đến tiếng ho khan kịch liệt của Xuất Trần vang lên đứt quãng.

Lục Tiểu Thanh chờ ở ngoài cửa, lo lắng duỗi thẳng cổ nhìn bên trong, không khí hiện trường cực kỳ trầm trọng, làm cho người lớn mật không thèm để ý đến mọi chuyện như Lục Tiểu Thanh, cũng không dám ăn nói lung tung, không biết tình hình hiện tại rốt cuộc nghiêm trọng ra sao, theo lý thuyết mà nói với võ công chỉ cần một chiêu đã phá vỡ quả cầu lửa, thì bản thân làm sao có thể bị thương nghiêm trọng như vậy, lời giải thích duy nhất chính là thân thể của Xuất Trần trước kia đã bị tổn thương quá nặng, hơn nữa đến bây giờ còn chưa khỏe, bằng không sẽ không như vậy.

Vô ý thức quay đầu tìm Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường, Lục Tiểu Lam nhíu mày đứng ở phía sau mình, mà Khuynh Tường cũng không thấy bóng dáng đâu, không khỏi thì thào nhỏ giọng hỏi: "Khuynh Tường đâu? Vì sao không ở nơi này?"

Lục Tiểu Lam nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh đang vô cùng lo lắng, thấp giọng nói: "Vừa mới tiến vào bên trong."

Lục Tiểu Thanh lập tức cảm thấy nghi hoặc, mấy người Gia Luật Giá Huyên cùng Thái Hậu cũng không có đi vào bên trong, vì sao hắn có thể đi vào? Suy nghĩ một lát lại lo lắng cho Xuất Trần, vì sao đang êm đẹp lại hộc máu? Hiện tại bên trong không biết thế nào rồi? Chờ đợi làm cho người ta sợ hãi.

Dưới không khí tràn ngập áp lực, đột nhiên có vào lão nhân râu bạc từ bên trong tẩm cung đi ra, Gia Luật Giá Huyên lập tức trầm giọng hỏi: "Xuất Trần thế nào rồi?" Thái Hậu cũng cùng lúc lên tiếng hỏi: "Thế nào rồi? Xuất Trần thế nào rồi? Nó có chuyện gì hay không?" Chỉ nghe giọng nói của Thái Hậu run run, hiển nhiên là trong lòng đang vô cùng lo lắng.

Người đi đầu vội cung kính khom người bẩm báo: "Dật Bắc Vương uống thuốc xong, đã tỉnh rồi." Tiếp theo nhíu mày há miệng thở dốc, bộ dạng như muốn nói cái gì đó, nhưng rốt cuộc nửa ngày cũng không nói được câu kế tiếp.

Lục Tiểu Thanh vừa nghe nói Xuất Trần đã tỉnh, nhanh như chớp vội chạy vào trong tẩm cung, nhìn thấy bên cạnh chiếc giường lớn chỉ còn lại vài thị nữ đang đứng hầu hạ, Khuynh Tường vẻ mặt bình tĩnh đứng ở một bên, mà ở trên giường lớn, Xuất Trần nghiêm mặt, sắc mặt tái nhợt đang nghiêng người dựa vào trên giường rồng, sắc mặt còn khó coi hơn vài phần so với lúc tiến cung, trong suốt trắng bệch không có lấy một chút huyết sắc, nhìn thấy nàng tiến vào, mỉm cười nói: "Ta không sao."

Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần biết mình đang lo lắng, không đợi mình mở miệng đã lên tiếng trấn an, không khỏi hai bước chạy tiến lên, cầm lấy tay Xuất Trần, chỉ cảm thấy tay Xuất Trần lạnh tựa như băng ở bắc cực vậy, căn bản không có một chút độ ấm của người, không khỏi hai tay áp chặt xoa xoa tay Xuất Trần: "Ngươi thật sự không có việc gì chứ?"

Xuất Trần để mặc cho Lục Tiểu Thanh xoa xoa tay cho mình, tay kia cũng vội đưa qua, nhìn Lục Tiểu Thanh vì mình sưởi ấm, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói: "Ta thật sự không có việc gì, ngươi không cần lo lắng."

Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần thần sắc tuy rằng tiều tụy, nhưng nụ cười lại vẫn nhu hòa ấm áp như trước, trên y phục vẫn còn dấu vết của máu đã khô, thấy Xuất Trần sắc mặt tái nhợt lại còn muốn mỉm cười, không khỏi nói: "Không muốn cười thì đừng cười, nhìn mà chán ghét."

Xuất Trần vỗ nhẹ tay Lục Tiểu Thanh, nhẹ giọng nói: "Vốn không muốn cười, bất quá thấy ngươi đã đến, trong lòng liền nghĩ nở nụ cười, chẳng lẽ Vương phi của ta không thích ta cười sao? Cư nhiên còn nói chán ghét."

Lục Tiểu Thanh gắt gao nắm chặt lấy tay Xuất Trần, muốn dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể mình làm ấm đôi bàn tay kia, lắc đầu nói: "Xuất Trần, đừng cười, ngươi càng cười ta càng lo lắng, ngươi không cần trêu đùa để làm cho ta vui vẻ, cũng không cần dùng nụ cười để nói ngươi không có việc gì, ta chỉ muốn ngươi nói thật là được."

Xuất Trần nhẹ nhàng lật tay lại cầm lấy tay Lục Tiểu Thanh, cũng không có cười nữa, chỉ nhẹ nhàng nói "Ừm, rất nhanh sẽ khá hơn thôi." Ngước mắt lên thấy Gia Luật Giá Huyên, Thái Hậu, Gia Luật Cuồng Sở đều đang đi vào trong phòng, Thái Hậu lau nước mắt, vài bước tiến lên nói: "Xuất Trần, con không có việc gì là tốt rồi."

Xuất Trần nhìn thoáng qua Thái Hậu khẽ cười nói: "Con không sao, mẫu hậu không cần lo lắng." Vừa nói vừa chậm rãi chống vào tay Lục Tiểu Thanh muốn ngồi dậy, phía sau Gia Luật Giá Huyên vội lên tiếng: "Xuất Trần, mau nằm xuống, đừng lộn xộn."

Xuất Trần mỉm cười nói với Gia Luật Giá Huyên: "Đệ không sao, vương huynh cũng không phải là không biết."

Gia Luật Giá Huyên nhíu mày, trong lúc nhất thời cư nhiên cũng không nói cái gì nữa, chính là thần sắc kia lại vô cùng lo lắng, một bên Gia Luật Cuồng Sở vẫn là vẻ mặt vạn năm không có biểu tình gì, nhìn Xuất Trần nói: "Xuất Trần, về sau có thể không cần động thủ thì đừng động thủ, có nhiều người ở bên cạnh như vậy, nhất định sẽ không để cho đệ bị thương đâu."

Xuất Trần nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh đang nâng hắn ngồi dậy, nhẹ giọng nói: "Đệ tự biết có chừng mực." Lục Tiểu Thanh nghe Gia Luật Cuồng Sở nói vậy không khỏi nhíu mày không nói gì, ý của người này là gì? Lúc ấy chính mình ở trước người Xuất Trần, quả cầu lửa kia lại hướng về phía mình mà bay tới, nếu Xuất Trần không ra tay, mình khẳng định sẽ lĩnh đủ, mà Xuất Trần có lẽ cũng sẽ không bị thương, ý của tên khốn khiếp này là không cần phải quan tâm đến mình, đáng chết. Tức giận trừng Gia Luật Cuồng Sở liếc mắt một cái, nhưng không có nói chuyện, hiện tại Xuất Trần mới tỉnh lại, vẫn là không cần thiết phải gây náo loạn như vậy.

Xuất Trần nhìn thoáng mọi người vẻ mặt thân thiết ở trong tẩm cung, hơi hơi gật đầu nói với Gia Luật Giá Huyên: "Vương huynh, Xuất Trần hơi mệt, muốn hồi phủ để nghỉ ngơi." Vừa nói vừa lôi kéo Lục Tiểu Thanh: "Đi thôi, chúng ta hồi phủ."

Lục Tiểu Thanh khẽ gật đầu đi theo Xuất Trần cáo từ rồi đi ra bên ngoài, thấy đám người Gia Luật Giá Huyên nhíu mày nhìn Xuất Trần, tuy rằng người mù cũng có thể nhìn ra được là bọn họ lo lắng, nhưng cũng không ngăn trở Xuất Trần, Lục Tiểu Thanh thật sự là buồn bực, người này mới vừa hộc máu hôn mê, như thế nào mới một khắc đã có thể khôi phục thành bộ dáng này? Cư nhiên có thể đi lại được.

Một đường cẩn thận nâng Xuất Trần, sau khi trở lại trong phủ hầu hạ Xuất Trần ngủ xong, Lục Tiểu Thanh trực tiếp túm Khuynh Tường kéo đến phòng mình, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Khuynh Tường nói: "Ngươi nói, Xuất Trần rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Khuynh Tường nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, bình thản nói: "Vương là do luyện công vô ý bị thương kinh mạch, cho nên một khi vận công sẽ xuất hiện loại tình huống này."

Lục Tiểu Thanh ngồi ở đối diện Khuynh Tường, lạnh lùng nhìn Khuynh Tường nửa ngày nói: "Phải không?"

Khuynh Tường bị ánh mắt lạnh nhạt của Lục Tiểu Thanh nhìn làm cho hắn có chút chột dạ, đành phải nghiêng đầu đi, Lục Tiểu Thanh không đợi Khuynh Tường trả lời, chậm rãi tự rót một chén trà cho mình: "Thật là như vậy sao? Khuynh Tường, nếu không phải là có gì giấu diếm ta, sao lại phải ấp a ấp úng như vậy?"

Khuynh Tường trong mắt chợt lóe tia sắc bén, trong nháy mắt sát khí bức người bao phủ lấy Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cũng không hoảng sợ, vẫn chậm rãi uống trà như trước, thản nhiên nhìn Khuynh Tường. Sát khí vừa hiện ra đã thu lại, Khuynh Tường lại khôi phục thành bộ dáng nói cười không kiêng kị như trước, cũng tự rót cho mình một chén trà, uống một ngụm xong mới nói: "Ngươi thật là thông minh, trách không được vương đối xử với ngươi khác xa so với những người khác."

Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói: "Cám ơn đã khích lệ, hiện tại có thể nói được chưa?"

Khuynh Tường nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh chậm rãi nói: "Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi từ chỗ nào nhìn ra vương bị thương không phải theo như lời ta đã nói?"

"Rất đơn giản, nếu theo lời ngươi nói, Xuất Trần bệnh là vì luyện công không cẩn thận bị thương kinh mạch, như vậy vì sao ta ở trong này lâu như vậy vẫn chưa từng có thấy Xuất Trần vận công chữa thương, nói hắn luyện công không để cho ta phát hiện ra cũng không được, ngươi hẳn là biết chủ yếu mỗi ngày ta đều cùng Xuất Trần ở một chỗ. Ta nghĩ Xuất Trần hẳn là công lực chưa hồi phục, không thể tự chữa thương cho mình được.

Tiếp theo, vừa rồi bộ dáng Đại Vương nhìn Xuất Trần, lại cũng không giống như ngạc nhiên, chính là rất vội, hơn nữa thần thái ngự y muốn nói lại thôi, không cần làm như ta không nhìn thấy. Ta nghĩ hiện trạng này của Xuất Trần, mọi người hẳn là đã gặp qua rất nhiều lần rồi, chuyện sơ sẩy như ngày hôm nay chắc chắn chưa từng xảy ra, bên người Dật Bắc Vương thị vệ nhiều như mây, hẳn là không có khả năng thỉnh thoảng lại biểu diễn hộc máu hôn mê như hôm nay."

Khuynh Tường nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ chỉ với bằng hai lý do này mà ngươi liền đoán ra được bệnh tình của Vương sao?"

Lục Tiểu Thanh lắc đầu nói: "Không phải, cuối cùng chính là hôm nay ta mới phát hiện, sắc mặt Xuất Trần hôm nay không được tốt, hơn nữa thân thể lại run run không chịu khống chế, thân thể lạnh giống như băng vậy, cái dạng này không giống như là kinh mạch bị thương. Hơn nữa ngươi sau khi nói như vậy với ta xong cũng không có lập tức rời đi, Xuất Trần xảy ra chuyện như vậy, ngươi là hộ vệ tùy thân của hắn thì lúc này phải ở bên cạnh hắn một khắc không rời, sao còn có thể có lòng dạ thảnh thơi ở lại không đi, cho nên ta nghĩ ngươi hẳn là còn có chuyện muốn nói với ta."

Khuynh Tường gật gật đầu nói: "Không nghĩ tới với tính cách to còi của ngươi, cư nhiên lại có thể chú ý đến từng chi tiết nhỏ như thế, xem ra ta không nhìn lầm người."

Lục Tiểu Thanh vừa nghe Khuynh Tường nói hắn không nhìn lầm người, không khỏi bật cười, như thế nào những người này đều nói là không có nhìn lầm người? Chẳng lẽ mình thật sự tốt như vậy sao? Vừa rồi nói mấy lời đó cũng chỉ là do lúc nhất thời mới suy tính ra, chỉ nói ra suy đoán của mình mà thôi, yên lặng chờ nghe Khuynh Tường nói chuyện.

Khuynh Tường nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh chậm rãi nói: "Vương từ nhỏ thân thể đã có vẻ nhu nhược, hơn nữa sống ở nơi âm lãnh lâu như vậy, hàn khí trên người tự nhiên liền nghiêm trọng hơn rất nhiều, kinh mạch ít nhiều cũng bị hao tổn, đây cũng là do Vương lúc luyện công gặp phải chướng ngại lớn, nếu luyện công chậm một chút, thì sẽ không bị tổn thương lớn.

Nhưng là khi vương mười tám tuổi, công lực sắp đột phá, phục hồi được tất cả các kinh mạch đã bị tổn thương, lúc bấy giờ biên cương lại có địch quốc xâm lược, vương cùng đại vương lúc ấy vẫn là thái tử xuất quân chinh chiến, mà thời điểm đó vương thất của Mạt Hạt cũng đấu đá nhau rất kịch liệt, cư nhiên lại có người dám hạ độc thái tử điện hạ, mà đại vương hiện tại bởi vì vận khí tốt, không có uống thứ đã bị hạ độc đó, mà vương lại đúng lúc đi tìm đại vương để thương nghị quân sự, đại vương thuận tay liền đưa cho vương.

Độc tuy rằng lợi hại, bất quá công lực của vương cũng không phải là tầm thường, đã áp chế được độc tố, khó khăn lắm ở dưới sự trợ giúp của đại vương mới bức được độc ra ngoài, ngay lúc đó chiến trường lại phát sinh biến hóa, quân địch đánh lén, đại vương cùng vương chỉ còn cách phải mặc áo giáp ra trận, vương tuy rằng trúng độc, bất quá cưỡng chế nửa ngày cũng sẽ không có việc gì, nhưng là khi đó đại vương võ công vẫn còn kém, ở trong vạn quân thật sự là hiểm lại càng hiểm, vương chỉ có thể chiếu cố được hai đầu.

Nhưng là không nghĩ tới trong lúc quan trọng tên phản đồ quân ta lại ra tay, nhìn quân địch đánh lén không thành công, hắn liền ở sau lưng bắn lén đại vương, đại vương không thể tránh được, là vương đã lao lên cản mũi tên đó cho đại vương, mũi tên của kẻ đó bắn trúng ngực trái của vương, chỉ cách động mạch khoảng một ly."

Lục Tiểu Thanh thấy Khuynh Tường ngừng một chút, trên mặt thần sắc cực kỳ bi phẫn, nghe thế cũng có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu lúc đó kịch liệt như thế nào, trước sau đều có địch, phản đồ kia khẳng định là người do kẻ muốn tranh quyền đoạt lợi ở trong vương thất sắp xếp vào quân doanh, trời, nếu không biết hiện tại Xuất Trần còn sống, Lục Tiểu Thanh không khỏi rùng mình một cái, thật là kẻ độc ác.

Nửa ngày sau Khuynh Tường mới nói tiếp: "Trên mũi tên kia có bôi kịch độc, kết hợp với độc tố vẫn còn sót lại ở trong cơ thể của Vương, cho dù công lực của Vương có thâm hậu đến đâu cũng không áp chế được độc tố, mà công lực trong người Vương đã tụ lại ở một chỗ để áp chế độc cũ, cuối cùng lại phải đột phá, ba loại lực lượng cùng gặp gỡ, liền như một bầu nước dội vào bên trong, nhất thời ăn mòn toàn bộ kinh mạch trong cơ thể của vương, mà công lực bốn phía đang đồng thời áp chế độc tố, cũng đi theo xoay quanh bên trong lục phủ ngũ tạng, hai bên quấn quanh lẫn nhau cùng một chỗ, thân mình liền không chống đỡ nổi."

Lục Tiểu Thanh không khỏi lắp bắp kinh hãi, vốn nghĩ rằng Xuất Trần còn có thể chữa trị được, hiện tại xem ra là độc đã chạy khắp toàn thân, vậy phải làm sao bây giờ?

Khuynh Tường không có nhìn Lục Tiểu Thanh, thanh âm trầm thấp nói:"Sau đó đại vương phát điên phá vòng vây địch, ba ngày ba đêm phi ngựa không ngừng nghỉ, mang theo Vương chỉ còn một hơi thở từ biên cương chạy về, tất cả ngự y trong hoàng cung, tất cả đại phu trong Mạt Hạt đều được điều động tới, dùng vô số linh dược, ở trong sự tức giận của đại vương trước cùng đại vương hiện tại đã giết vô số đại phu, rốt cục đã đem Vương cướp được từ trong tay tử thần trở về, nhưng là lại không có ai dám chữa trị độc tố ở trong cơ thể vương."

Lục Tiểu Thanh không khỏi khẩn trương nắm chặt tay thành quyền, lập tức vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì độc tố cùng công lực của vương quấn quanh cùng một chỗ, hai thứ chống lại nhau lại cũng kiềm chế nhau, không có cách nào trừ bỏ được, cũng không có ai có năng lực trong cùng một thời gian giải trừ hai thứ đó, cho nên chỉ có......"

Lục Tiểu Thanh thấy Khuynh Tường hai tay nắm chặt thành quyền, không khỏi truy vấn: "Chỉ có như thế nào?"

Khuynh Tường hít sâu một hơi nói: "Chỉ có thể để cho độc tố trong cơ thể ăn dần ăn mòn thân thể của vương, đợi đến ngày nào đó lục phủ ngũ tạng không còn chịu được nữa, vương sẽ......"

Lục Tiểu Thanh choáng váng, chính mình căn bản không có nghĩ rằng lại nghiêm trọng như vậy, chiếu theo tình hình này, Xuất Trần không phải là đang đợi chết hay sao? Mỗi ngày bị độc tố tàn sát bừa bãi ở trong cơ thể mình, mà vẫn tươi cười nhẹ nhàng, hồn nhiên không thèm để ý như vậy, Xuất Trần, Xuất Trần, ngươi có biết ngươi như vậy càng chứng tỏ trong lòng ngươi vô cùng khó chịu hay không? Giống như một thiên sứ vậy, mang theo nụ cười từng bước đối mặt với tử vong, ông trời, người thật sự là rất tàn nhẫn.

Trách không được Gia Luật Giá Huyên lại đối xử với Xuất Trần đặc biệt như vậy, thì ra là dùng mạng của mình để đổi lấy tất cả, thì ra là ngươi không sợ công cao chấn chủ là vì biết mình không còn sống được bao lâu nữa, mà trong lòng bọn họ cũng biết, cho nên căn bản không lo lắng điểm này.

Nhưng là ngươi lại vẫn còn vì Mạt Hạt mà suy nghĩ muốn cùng Đại Đường thông thương, Xuất Trần, ngươi rốt cuộc là vì cái gì?

Lục Tiểu Thanh trong lòng khó chịu thì thào lẩm bẩm: "Rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì kiếp sau cho nên phải chịu khổ như thế này sao, Xuất Trần, vì sao lại như vậy?"

Bên cạnh Khuynh Tường nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói: "Thân thể của Vương chúng ta không có cách nào để chữa khỏi, chỉ có thể dùng dược mạnh nhất để giúp Vương áp chế, mà cứ cách nửa năm toàn bộ độc tố cùng công lực sẽ thâm nhập xung quanh tâm mạch, gây tổn hại gân mạch cùng tàn phá bừa bãi trong cơ thể Vương, chỉ cần có thể qua được cửa này, biểu hiện bên ngoài của Vương sẽ không khác gì người bình thường, nhưng là trong khoảng thời gian này đã chống đỡ chưa đến nửa năm, độc phát ra càng ngày càng thường xuyên, khoảng cách hôm nay với lần trước chưa đến ba tháng."

Lục Tiểu Thanh có chút thất thần nói: "Chính là Xuất Trần mỗi ngày đều phải ăn viên thuốc gì đó đúng không?"

Khuynh Tường gật đầu nói: "Đúng vậy, đó là thuốc viên đã được phối chế tỉ mỉ, không phải thuốc giải độc cũng không phải thuốc hóa giải công lực, chính là chỉ giúp thân thể Vương điều trị tốt hơn một chút, một mũi tên kia xém chút nữa đã lấy mất mạng của Vương, tâm mạch của Vương bị tổn hao rất nhiều, nếu không điều dưỡng tốt, thì lúc này đây độc tố cùng công lực tàn sát bừa bãi ở bên trong cơ thể, Vương sao có thể chịu đựng được."

Lục Tiểu Thanh lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi nói: "Vốn không có biện pháp nào khác sao? Cứ như vậy mà chờ......, nếu là ta, ta sẽ bị tra tấn đến phát điên mất! Xuất Trần ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định là rất khó chịu, ta hôm nay cảm thấy được nụ cười của hắn thật thê lương, ta ban đầu còn tưởng là mình bị ảo giác, không nghĩ tới Xuất Trần phải có nghị lực với dũng cảm cực lớn mới có thể đối mặt với mọi người mỉm cười bình tĩnh như vậy được."

Khuynh Tường thấy Lục Tiểu Thanh nắm chặt tay đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch, không khỏi thở dài một hơi nói: "Vương không phải người thường, Vương giấu rất kỹ những cảm xúc của mình vào trong lòng, nếu không phải ta từ nhỏ đã đi theo người, thì có một số việc ta cũng không có khả năng nhìn ra được, không một ai có thể đoán được tâm tư của Vương, giống như tình cảm của người vậy, tất cả mọi người đều nghĩ Vương bác ái, nhưng là nhưng không một ai có thể biết được Vương kỳ thật rất bạc tình."

Lục Tiểu Thanh cắn chặt răng nói: "Bởi vì sợ mình sẽ có một ngày ra đi, cho nên cố chấp không thú thê tử, cho nên đối với bất luận kẻ nào cũng đều mỉm cười, chính là bởi vì sợ bản thân mình sẽ không đem lại cho người khác được cái gì, cho nên mới không nhận tình cảm của người khác, hiện tại ta mới hiểu được vì sao hắn lại quyết không thú thê tử, mà đại vương cũng tùy hắn, chính là hắn sợ hắn sẽ làm tổn thương người mà mình yêu nhất, cho nên tình nguyện lựa chọn không yêu, Xuất Trần không phải bạc tình! Hắn là quá sâu tình."

Khuynh Tường ánh mắt tỏa sáng nhìn Lục Tiểu Thanh, thì thào nói: "Thì ra ngươi thật sự hiểu Vương, ngươi có thể lý giải được tâm tư của vương, ngươi có thể thông hiểu được nội tâm của người, bởi vì thâm tình cho nên bạc tình, Vương a~, rốt cục cũng có một người đã hiểu người rồi."

Lục Tiểu Thanh còn chưa lên tiếng nói chuyện, Khuynh Tường đột nhiên quay đầu lại, vô cùng chăm chú nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Tiểu Thanh cô nương, ta biết Vương đối xử với ngươi khác xa so với những người khác, Vương thông minh như vậy đương nhiên sẽ biết ai là thật tình với người, ai là tính toán nịnh hót người, từ khi nhìn thấy Tiểu Thanh cô nương cho đến nay, đều thấy ngươi cùng Vương mỗi ngày đều vui cười rất thoải mái, tuy rằng ta biết các ngươi trong lúc đó cũng không có ái muội như vẻ bề ngoài, nhưng là thật sự cảm giác hai người ở cùng một chỗ với nhau thật sự tốt lắm, thật sự tốt lắm." sau khi liên tục nói hai lần thật sự tốt lắm, Khuynh Tường liều mạng nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh không nói gì, nàng đang đợi Khuynh Tường nói hết câu, Khuynh Tường cũng không để cho Lục Tiểu Thanh phải chờ lâu, lập tức nói tiếp: "Tiểu Thanh cô nương, ta biết Vương phong ngươi là Vương phi là vì hai người có giao dịch, ta cũng biết ngươi cuối cùng nhất định sẽ quay về Đại Đường, nhưng là ta có thể nhờ ngươi trước khi Vương ra đi, ngươi hãy vẫn ở lại bên cạnh làm bạn với người được không? Cho dù Vương không thương ngươi, cho dù ngươi cũng không yêu Vương, nhưng thật sự hai người ở bên nhau rất vui vẻ.

Vẻ bề ngoài Vương luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng kỳ thật trong lòng Vương rất cô độc cùng tịch mịch, tuy rằng ta biết người sinh ra trong vương thất không ai là không cô độc, không có bất luận một người nào thật tâm yêu bọn họ, bọn họ đều là vì ích lợi mà kết hợp, nhưng là Vương là chủ tử của ta, Vương là một người tốt như vậy, ta hy vọng ở những ngày cuối cùng của đời mình, Vương không còn cảm thấy cô độc. Ta có thể nhìn ra hai người rất thưởng thức đối phương, hơn nữa Vương cũng rất thích ngươi ở bên cạnh người, bởi vì ngươi không vì danh, không vì lợi, không bởi vì Vương là Dật Bắc Vương, chỉ là đơn thuần xem Vương là một người bình thường mà đối đãi, trong lòng Vương vẫn luôn muốn mình là một người bình thường."

Lục Tiểu Thanh có chút kinh ngạc khi nghe Khuynh Tường nói như vậy, nhưng là cũng không có phản bác, Khuynh Tường có chút kích động nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Xin ngươi không nên rời đi quá sớm, như vậy Vương sẽ phải trở lại cuộc sống như trước kia, tuy rằng Vương đã tạo thành thói quen với cuộc sống như vậy, nhưng lại rất cô đơn tịch mịch."

Lục Tiểu Thanh nhẹ giọng nói: "Ta quan trọng với Xuất Trần như vậy sao? Ta biết Xuất Trần vẫn luôn xem ta là một người thú vị, ta sao có thể đủ để cho hắn không tịch mịch đây?"

Khuynh Tường lắc đầu nói: "Đối với mọi người, Vương luôn thể hiện có lễ mà tươi cười ôn hòa, chưa từng thể hiện một mặt khác của mình, nhưng là ở trước mặt ngươi, Vương có đôi khi lại cười rất vui vẻ, sự vui sướng đó thuộc loại chân chính phát ra từ đáy lòng, có lẽ ngươi nói đúng, Vương chỉ là xem ngươi như một người thú vị, nhưng là mặc kệ là như thế nào, ngươi cũng đều đã ở trong lòng của Vương, ta chỉ cầu ngươi làm cho Vương thật vui vẻ là được rồi."

Lục Tiểu Thanh trầm tư, nghe Khuynh Tường nói xong, liền thận trọng gật đầu nói: "Ta sẽ, ta sẽ làm cho Xuất Trần mỗi một ngày đều sống thật vui vẻ, Xuất Trần là một người xuất sắc như vậy, thế giới này đã nợ hắn quá nhiều rồi."

Khuynh Tường lập tức đứng thẳng dậy, chắp tay vái Lục Tiểu Thanh một cái, vẻ mặt chân thành nói: "Cám ơn ngươi, Vương phi." Lần đầu tiên Khuynh Tường mở miệng nói ra hai chữ Vương phi này, Lục Tiểu Thanh biết, từ giờ khắc này trở đi, Khuynh Tường đã thừa nhận thân phận Vương Phi giả này của nàng.

Lục Tiểu Thanh lắc đầu nói: "Không cần cảm tạ ta, Xuất Trần đối xử với ta rất tốt, ta ở bên cạnh Xuất Trần cũng rất vui vẻ, vấn đề này cũng không khó xử ta, hôm nay cho dù ngươi không đề cập tới yêu cầu này, chỉ cần Xuất Trần muốn ta ở lại một ngày, ta sẽ ở lại một ngày, ta cùng hắn là bằng hữu."

Chỉ một câu ta cùng hắn là bằng hữu, Khuynh Tường không khỏi đỏ hốc mắt, thì thào nói: "Vương vì sao không gặp ngươi sớm hơn? Như vậy......"

Lục Tiểu Thanh thấy Khuynh Tường chỉ nói một nửa, nghĩ tới ý tứ của vế sau, không khỏi cắn môi run run hỏi: "Vậy.....vậy...... Xuất Trần, hắn còn bao nhiêu thời gian nữa?"

Khuynh Tường nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: "Không biết, không ai biết, cũng không có ai muốn biết, vương chính là thần của Mạt Hạt chúng ta, là bầu trời của chúng ta, nếu người mất, Mạt Hạt không biết là sẽ ra sao nữa đây?"

Lục Tiểu Thanh đập bốp một phát lên mặt bàn, cả giận nói: "Thần, thần cái gì? Ngươi có biết hay không chính cái từ thần này đã vây khốn Xuất Trần cả đời, thể trạng của hắn như thế mà mỗi ngày vẫn còn phải xử lý bao nhiêu là chuyện từ bé đến lớn của Mạt Hạt, ngươi có biết hay không? Mạt Hạt cho dù thiếu Xuất Trần cũng sẽ không bị diệt vong, Mạt Hạt thiếu Xuất Trần cũng không thể chết được, Gia Luật Giá Huyên hỗn trướng kia cho dù thiếu Xuất Trần hắn vẫn làm đại vương, thế giới này thiếu Xuất Trần vẫn cứ chuyển động như thường, mặt trời, mặt trăng vẫn nhô lên rồi lại lặn xuống, không có ai bởi vì thiếu Xuất Trần mà sẽ chết."

Thấy Khuynh Tường kinh ngạc nhìn mình, Lục Tiểu Thanh càng nói càng bốc hỏa: "Các ngươi có biết hay không? Thân thể của Xuất Trần nhẽ ra cần phải được điều dưỡng tốt, nhẽ ra đã phải đi tìm đại phu đến chữa trị cho hắn, Mạt Hạt không có ai có thể chữa trị được, chẳng lẽ Đại Đường cũng không có hay sao? Đại Đường không có, chẳng lẽ những nơi khác cũng không có sao? Là các ngươi đem hắn vây ở nơi này, là các ngươi muốn hắn phải dốc hết năng lực cho đến tận giây phút cuối cùng, là các ngươi muốn Xuất Trần cho dù chết cũng phải chết ở Mạt Hạt. Thần, thần là cái gì? Xuất Trần chẳng qua cũng chỉ là người, hắn chính là một người phàm, các ngươi lại mỗi ngày đều gọi gắn là thần, quỳ bái hắn, chẳng lẽ ngươi không biết là phía sau sự tôn kính sùng bái đó, chính là một tảng đá lớn đè nặng trong lòng hắn hay sao? Xuất Trần thân thể càng ngày càng không tốt toàn bộ đều là vì các ngươi."

Một hơi nói xong, Khuynh Tường hoàn toàn ngây dại, nửa ngày cũng không có phản ứng gì, nửa ngày mới thì thào nói: "Ta tại sao cho tới tận bây giờ đều không nghĩ đến điều này, muốn làm một vị thần trên lưng phải đeo một gánh nặng lớn đến mức nào, chẳng lẽ là chúng ta sai lầm rồi sao?"

Lục Tiểu Thanh tức giận nói: "Vốn chính là lỗi của các ngươi, một bệnh nhân không tĩnh dưỡng tốt, mỗi ngày lại phải vất vả vì Mạt Hạt, vì thiên hạ như thế, đây chính là các ngươi đang làm cho hắn chết sớm hơn đó."

Thấy Khuynh Tường không nói gì, Lục Tiểu Thanh đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, trong nháy mắt không thể dồn hết tâm trí để suy nghĩ kỹ được, nhưng là cảm giác vấn đề có chỗ không đúng, lập tức không thể nén giận được: "Thì ra, thì ra là như vậy, Gia Luật Giá Huyên, ngươi thật nham hiểm, ngươi......"

"Tiểu Thanh, không được nói lung tung." Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên truyền đến, cửa phòng đóng nhưng không chốt chậm rãi bị người đẩy ra, Xuất Trần một thân áo lông cừu tuyết trắng, lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, cặp mắt màu hổ phách kia nhìn Lục Tiểu Thanh không chớp mắt, bên trong mang theo thần sắc vô cùng phức tạp khó hiểu.