Đợi khi Ngạn Hi vào tới, thì Ngạn Tuấn tiến lại bàn làm việc lấy ra một xấp báo ném thẳng về phía Ngạn Hi, cú ném rất mạnh.

Khiến Ngạn Hi bàng hoàng né sang một bên.

Còn sợ ông ta thực sự sẽ phát điên.

“Báo chí gièm pha chuyện này, ngoài việc các vật phẩm bị đẩy giá quá cao mấu chốt còn nằm ở chỗ...!tối đó người đưa tay tranh giành ngoài Ngạn Linh còn có mày, Ngạn Hi.

Người ta đặt ra dấu chấm hỏi, vì sao người nhà với nhau lại ra sức giành giật khôi hài như vậy.

Hàn Tần nghĩ ra cách này, mượn tay mày kích động Ngạn Linh, phô trương thân thế.

Chính là muốn nhấn mạnh, người nhà họ Ngạn kẻ xướng người họa, cốt vẫn muốn nâng giá bỏ tiền thật lớn vào quỹ đen.”

Ngạn Hi nghe Ngạn Tuấn phân tích không khỏi run rẩy, mặc dù những lời ông vừa nói, báo chí đã có đề cập, nhưng mà từ miệng ông ta nói ra, mới biết được Hàn Tần tính kế quả thực thâm trầm và cao siêu.

Hắn rốt cuộc, chính là muốn bản thân được trong sạch, tránh khỏi những thị phi không đáng xảy ra.

Ngạn Hi hít vào một hơi, tỏ ra hống hách đối đáp: “Hôm đó tôi chỉ ham vui, muốn dằn mặt Ngạn Linh.

Còn nữa, tôi muốn cổ đông Ngạn thị chỉ trích ông xài tiền trắng trợn, muốn ông tự rút quỹ riêng ra chi trả.”

Ngạn Tuấn đang trong cơn phẫn nộ, bị lời của Ngạn Hi đả kích không khỏi kích động.

Ông lao đến, nắm chặt bả vai của cô đẩy mạnh xuống ghế salon, sau đó mạnh bạo dùng mũi giày đạp vào chỗ vết thương ở đầu gối của cô.

Ngạn Hi đau đớn kêu lên, nước mắt không kìm được chảy xuống.

“Ông có giỏi thì trút giận lên người đứa con gái ngoan của ông đi...!Chính nó! Chính nó đã để lộ cho tôi biết ông nhất định phải mua các vật phẩm đó, chính nó nói chuyện không giữ miệng với đứa con ngoài giá thú của ngài Phó thị trưởng.

Cũng chính nó đã bàn luận về chuyện hối lộ của ông.

Ngạn Tuấn! Ông dạy con khéo lắm.”

“Mẹ kiếp! Lời mày nói là thật? Con Ngạn Linh khốn kiếp...!Hừ hừ.”

Ngạn Tuấn tức điên đập vỡ gạt tàn thuốc, ném mạnh luôn tĩnh vật trưng bày.

Âm thanh tan tác vỡ vụn.

Đúng lúc này chị Trương giúp việc mang trà và điểm tâm đi vào, vì tình cảnh trước mắt mà co rúm sợ hãi.

Ngạn Hi cười lạnh, cố ý bật thốt.

“Tôi sẽ gặp luật sư Dương trao đổi về các thủ tục ủy quyền.

Tôi không để Ngạn thị gánh chung với ông món nợ và thị phi lần này.

Còn nữa, các người ăn nhờ ở đậu thì nên biết giữ chừng mực.

Đừng có xem đây là nhà của mình tự ý đập ném.”

Dứt lời, Ngạn Hi lập tức chạy ập ra ngoài cửa.

Xác định Ngạn Tuấn sẽ như con thú dữ lao đến cấu xé cô, cô ra sức chạy, đến cửa, liền đẩy mạnh chị Trương vào người Ngạn Tuấn cản lại.

Thành công chạy thoát khỏi Thư phòng.

Sau lưng nghe được âm thanh gào lên đau đớn của chị Trương.

Ngạn Tuấn không đánh cô được, chắc rằng lấy chị Trương kia ra trút giận.

Nhưng Ngạn Hi vẫn mặc kệ, còn âm thầm cười lạnh mỉa mai.

Chị ta hôm trước cũng ngang ngạnh khống chế cô cho mẹ con Ngạn Linh tát mặt.

Rốt cuộc tàn nhẫn thì tự trả giá đi.

Lúc chạy đến chân cầu thang thì đúng lúc chạm mặt với Ngạn Linh vừa về nhà, trông thấy cô cũng rất kinh ngạc.

“Sao chị lại ở đây?”

Ngạn Hi trừng mắt, lộ vẻ khiêu chiến: “Nhà của tôi, tôi thích về thì về, điên thật!”

Ngạn Hi bước xuống mấy bậc thang thì bị Ngạn Linh hung hăng níu lại, tức giận quát:

“Chị lại bát nháo chuyện gì nữa, con khốn như chị hại mẹ con tôi chưa đủ sao?”

Ngạn Hi hất tay Ngạn Linh ra khỏi người, loạng choạng trượt xuống mấy bậc thang, khiến anh Phó bên dưới sợ hãi hô to, ‘Cẩn thận’.

Nhưng cô vẫn nhịn xuống cơn đau ở chân, trấn tỉnh chính mình quay sang gằn giọng nói: “Cha của em đang phát điên, lên đó an ủi ông ta đi.”

Ngạn Linh hơi kinh ngạc, liếc mắt hướng lên trên thư phòng, sau đó lại lườm Ngạn Hi, cô bặm môi dùng hết sức đẩy mạnh Ngạn Hi một cái.

Ngạn Hi nhìn ra ý đồ của đối phương liền lách người tránh né, nhưng cái chân bị thương, sức trụ không vững mấy chốc liền trượt chân ngã lăn xuống.

Tiếng thét thất thanh vọng lên khắp căn biệt thự.

Từ đầu lo ngại hai cô gái giằng co với nhau anh Phó sớm đã di chuyển đến gần chân cầu thang, đúng lúc khi Ngạn Linh thực hiện ý đồ anh liền lao đến ôm lấy người Ngạn Hi.

Nhưng vì hành động bất chợt, khiến anh Phó không thể làm tốt hơn, cả anh và Ngạn Hi đều đồng loạt cuộn tròn xuống bậc thang.

Đầu va chạm mạnh, may thay cả hai đều không sao.

Ngạn Linh sợ hãi, co chân chạy lên phía trên, đúng lúc này chạm mặt với ông Ngạn Tuấn.

Còn chưa kịp mở miệng nói câu gì đã hứng lấy một cú tát như trời giáng.

Ngạn Linh ngã sấp xuống đất, thần hồn điên đảo.

“Cha...!sao cha lại đánh con...!sao lại đánh con chứ?”

Ngạn Linh ôm mặt khóc nức nở, kế tiếp lại bị ông Ngạn Tuấn giẫm xuống lưng liên tiếp hai cái, ra sức không hề nương tay, cô khóc thét vì đau đớn.

Chị Trương chật vật chạy ra, không ngừng than khóc xin Ngạn Tuấn tha mạng.

Cả quá trình Ngạn Hi đều chứng kiến, đúng lý rất hả hê nhưng nội tâm lại một phen chấn động.

Cô không ngờ rằng Ngạn Tuấn lại ra tay tàn nhẫn với chính con gái của mình như thế.

Bao nhiêu năm nay cô chỉ thấy ông ta đối với Ngạn Linh hà khắc, lời lẽ độc đoán dạy dỗ, nhưng chưa từng thấy ông ta như con thú dữ phát điên dùng đến vũ lực.

Ngạn Hi rùng mình, được anh Phó đỡ dậy, xem xét cả người.

Anh lo lắng nói: “Tôi đưa em đến bệnh viện xử lý vết thương.

Mặc kệ cha con họ đi, chúng ta về thôi.”

Ngạn Hi gật đầu, ánh mắt sắc bén hướng về Ngạn Tuấn.

Ông ta cứ phát điên đi, khi phát điên thì sẽ dễ dàng làm ra nhiều chuyện mất bình tĩnh, đến chừng đó có thể khiến Hàn Tần tìm ra sơ hở và áp chế.

Ngạn Hi ngồi vào trong xe, thì chợt nhớ đến một chuyện, cô nhìn đồng hồ đeo tay, hơi nôn nóng bảo với anh Phó.

“Chân em trầy nhẹ thôi, không cần đến bệnh viện cho thêm phiền, anh...!đưa em đến chỗ nghĩa trang Thành phố đi.”

“Tự dưng sao lại đến đó kia chứ?”

“Từ lúc về...!em vẫn chưa viếng cha.

Anh cứ đưa em đến đó đi đã.”

Anh Phó gật đầu, tiếp tục cho xe chạy phăng phăng trên đường.

Mặc dù Ngạn Hi không chịu nói thẳng ra có chuyện gì, nhưng nhìn thái độ khẩn trương của cô như vậy thì có thể đoán biết cô đến nghĩa trang chắc không chỉ để viếng cha mình, mà muốn gặp mặt ai đó.

Cô ấy không muốn để anh biết, chủ ý vẫn là không muốn cho Hàn Tần biết.

Anh Phó không để bụng, vẫn tỏ ra không bận tâm nghi ngại.

Ngạn Hi lau sơ chỗ vết thương, đợi khi đến nghĩa trang, đúng thực không cho anh Phó theo cùng, một mình khập khiễng đi vào sâu bên trong.

Lúc cô đến mộ phần của cha, quả nhiên luật sư Dương đã có mặt, trên tay cầm một đóa hoa hồng trắng và một bình rượu inox.

“Chú Dương!”

***.