Ngạn Tuấn lật xem các bài báo, càng xem càng tái mặt.

Sao lại có chuyện này...!sao họ lại đoán biết?

“Ông làm rình rang chi tiêu mạnh bạo như vậy, kẻ đần cũng nhìn ra dụng ý của ông.

Bây giờ khôn hồn thì ông ôm hết vào người, đừng có kéo Ngạn thị xuống nước.”

Các cổ đông không ngừng vồ vập.

Bên ngoài Trợ lý Vương đẩy cửa đi vào, sắc mặt hoảng hốt.

“Ngạn tổng! Bên dưới...!phóng viên ập vào gây náo động, có đài truyền hình ghi trực tiếp...!muốn tìm ngài phỏng vấn.”

“Tôi không tiếp nhận phỏng vấn, gọi đội bảo an trấn áp đi.”

“Tôi gọi rồi, nhưng bọn họ thật hung hăng...”

Các cổ đông lại được phen kích động, lời thậm tệ gì cũng thốt ra.

“Ông xem kịch hay ông tạo ra đi.

Bất quá thì lấy MJ của ông gánh chịu, đừng kéo Ngạn thị xuống nước.

Chúng tôi nhịn ông đủ rồi.”

Mọi người sau đó kéo nhau ra về.

Ngạn Tuấn xé nát các quyển tạp chí lá cải, tức giận quay về phòng làm việc, gọi các chuyên gia truyền thông và Giám đốc chủ chốt lên bàn thảo.

Nhưng tin tức cứ không ngừng nhân rộng đến chóng mặt.

“Lời đồn đáng sợ, cứ ráo riết như vậy thì tin giả cũng bị coi là thật.

Chừng đó tới tai quan chức địa phương thì sẽ cử người xuống niêm phong tài chính của Ngạn thị.”

Một người khác vừa lướt xem tin tức trên báo điện tử vừa bổ sung thêm: “Đêm từ thiện diễn ra trước bao nhiêu doanh nghiệp và truyền thông, chi tiết các thủ tục giao dịch cũng rõ ràng rành mạch, thực sự muốn phía báo chí không chỉ đích danh chứng cứ xác thực cũng khó.”

Ngạn Tuấn tức giận đập bàn: “Tôi gọi các người đến là để tìm ra hướng giải quyết không phải ngồi đây nói năng hù dọa tôi đâu.”

“Ngạn tổng! Vậy ngài thử dùng cách nguy hiểm nhất cho cảnh sát nhập cuộc điều tra, chứng thực sự trong sạch của ngài.

Như vậy sẽ là bằng chứng tốt nhất phủ đầu dư luận.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tôi không tự chui đầu vào rọ.”

Trợ lý Vương nóng giận, thay Ngạn Tuấn trách mắng người vừa đưa ra ý kiến kia: “Anh dùng não để suy nghĩ đi, đây là vấn đề liên quan đến rửa tiền và hối lộ, tài chính của công ty sẽ bị đóng băng điều tra.

Thật mẹ kiếp! Suy nghĩ điên rồ.”

Ngạn Tuấn đau đầu phất tay, ý bảo mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại một mình Trợ lý Vương.

“Nối máy với văn phòng Phó thị trưởng.

Hẹn ông ấy ra ngoài uống trà chiều.”

“Vâng.”

Một lúc sau, Trợ lý Vương nhăn mặt báo lại với Ngạn Tuấn: “Thư ký nói...!Phó thị trưởng không muốn gặp ngài.”

Ngạn Tuấn nghiến răng, giật lấy điện thoại và tự kết nối.

Bên kia Thư ký rất nhanh đã từ chối ý định của Ngạn Tuấn.

Ngạn Tuấn rít lên: “Đưa máy cho Phó thị trưởng nghe đi...!Nhanh!”

Thư kí bên kia đầu dây có vẻ bị khí thế của Ngạn Tuấn áp đảo nên đã lập tức đưa máy cho Phó thị trưởng nghe.

Ngạn Tuấn trầm thấp âm giọng, cố gắng lựa lời để nói...!Chỉ là lời nào cũng không lọt tai đối phương, còn bị cảnh cáo ngược lại.

“Ngạn Tuấn! Ông hành xử không có chừng mực, đúng thực đêm qua tôi tận mắt chứng kiến.

Tôi đã bị Thị trưởng triệu gọi, bản thân không san sẻ được với ông trong lúc này.

Ông tự lo lấy thân đi.

Còn nữa, đừng có dây dưa tới tôi.”

Bên kia ngắt kết nối, Ngạn Tuấn nghe sống lưng buốt lạnh.

Cảm giác trống rỗng...

Không được.

Ông không thể thua được.

“Gọi xe đi, tôi phải về nhà.”

“Vâng ạ.

Ngài đợi tôi sắp xếp.

Không để phóng viên làm phiền.”

Ngạn Tuấn khựng lại, rít qua kẽ răng: “Lôi đầu luôn con khốn Ngạn Hi về nhà cho tôi.”

Ngạn Hi đang nhâm nhi tách cà phê nóng nghe đài phát thanh đưa tin không khỏi cười đến sặc sụa, hả hê đến nỗi muốn vỗ tay thật lớn.

Cô thanh toán cà phê với phục vụ, đeo vào tai nghe sau đó tiếp tục chạy bộ về khu biệt thự, bên tai không ngừng nghe phát thanh viên cập nhật tin tức.

“...!số tiền lên đến 50 triệu, dự tính sẽ quy về tội hình sự.

Theo nguồn điều tra mới nhất, các vật phẩm được ông Ngạn Tuấn đấu giá mua về đều có xuất xứ từ một Viện bảo tàng nghệ thuật tư nhân mới thành lập, nói đúng hơn do chính ông Ngạn Tuấn tự phát khởi xướng lập ra một kịch bản chặt chẽ cho hành vi rửa tiền và hối lộ.

Nghi ngờ lớn nhất lúc bấy giờ đối tượng chính là ngài Phó thị trưởng Thượng Hải ông Lục Thăng.

Vừa qua phía cục nhà đất thông qua một dự án của MJ, người ủng hộ chính là ông Lục Thăng.

MC Minh Minh, cô nghĩ sao về suy đoán có vẻ mạo hiểm này.”

MC Minh Minh đối đáp: “Đêm qua tôi có xem phát sóng trực tiếp cuộc phỏng vấn ông Ngạn Tuấn, ông ấy có nói một câu, ‘hy vọng Tổ chức từ thiện môi trường xanh có thể duy trì lâu dài’.

Nếu chuyện hối lộ là sự thật, thì tôi nghĩ đây là thông điệp ông Ngạn Tuấn đang gửi gắm đến đối phương.

Cá nhân tôi lại rất mong mỏi cơ quan chức năng sớm nhập cuộc làm minh bạch chuyện này, tuyệt đối ngăn chặn các hành vi gian dối, để các doanh nghiệp nhỏ có cơ hội cạnh tranh công bằng với Tập đoàn lớn.

Và lên án giới quan chức tiếp tay thao túng thị trường, ủng hộ doanh nghiệp bất chính.”

Lời hai MC phát thanh viên trao đổi thật sự mát lòng của Ngạn Hi.

Cô nghiêm mặt, giữ sức chạy bộ đều đều trên đường.

Vì cô nán lại uống cà phê quá lâu khiến thời gian trôi qua trời cũng bắt đầu chuyển sang nắng gắt.

Lúc về gần đến biệt thự nhà họ Hàn thì bắt gặp ba chiếc xe nối đuôi ở ngoài cổng chính.

Ngạn Hi dừng hẳn bước chân, lo sợ không dám bước tới.

Cánh cửa mấy xe đồng lượt bật mở, người bên trong khẩn trương bước ra ngoài, cảnh tượng diễn ra không khác nào cảnh phim hành động.

Ngạn Hi rùng mình, vừa hay muốn quay lưng bỏ chạy thì phía sau cô đúng lúc có một chiếc xe khác lao tới, dừng lại trước mặt cô.

Ngạn Hi giật bắn người ngã ập xuống đất, đầu gối trầy rát một mảng.

Nhưng cô nhịn lại cơn đau, nhanh nhạy đứng lên và muốn tháo chạy.

“Ngạn tiểu thư! Ngạn tổng mời cô về lại biệt thự Ngạn gia hỏi chuyện.”

Trợ lý Vương phất tay ra hiệu vệ sĩ vây bắt Ngạn Hi, mà cùng lúc này anh Phó ở trong chiếc BMW đỗ trước mặt của Ngạn Hi cũng đẩy cửa bước ra, kịp thời túm lấy cánh tay Ngạn Hi kéo ngược trở lại.

“Anh Phó! Cứu tôi đi, bọn chúng muốn bắt tôi.”

“Ngạn tiểu thư! Cô cứ theo họ gặp Ngạn Tuấn đi, không sao đâu, tôi sẽ đi theo cô.”

“Cái gì? Mẹ ki*p! Anh đánh lại đám người đó không chứ?”

“Chẳng lẽ bọn chúng dám động đến cọng tóc nào của cô?”

Anh Phó rất tự tin nói.

Ngạn Hi trố mắt kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, anh Phó chỉ là một gã tài xế lầm lì ít nói.

Không nghĩ anh ta có thể ăn nói bạo gan và lẫm liệt như vậy.

“Anh bảo đảm được sao?”

Anh Phó gật đầu, vừa hay quay sang thu thập hai tên vệ sĩ đang lao đến túm lấy Ngạn Hi, động tác dứt khoát, mãnh liệt.

Ngạn Hi trố mắt kinh hãi, không ngừng kích động la lên.

Đám vệ sĩ áo đen khác lại lần lượt tấn công, anh Phó vẫn ngoan cường đánh trả quyết liệt.

Ngạn Hi nhìn về phía Trợ lý Vương đang dương dương tự đắc đứng đấy không khỏi nghiến răng tức giận.

Cô bấm bụng, cuối cùng hét lớn: “Dừng tay lại đi, tôi theo các người về.”

***.