Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

An Lan ở bệnh viện ba ngày ba đêm, đến ngày xuất viện, rốt cuộc Lý Khách cũng lái xe tới, xuất hiện ở cửa bệnh viện. Anh ta giúp hai người bỏ hành lý vào cốp xe sau đó mở cửa xe cho An Lan.

Ba người trong xe đều có tâm sự, không ai nói chuyện. Hai mươi phút sau Lý Khách dẫn đầu phá vỡ sự yên tĩnh: “Chúng ta đi ăn cơm trước? Hay đưa mẹ em về nhà trước?”

“Đi ăn cơm trước đi, khoảng thời gian này mẹ không tiện sinh hoạt nên tạm thời bà ấy sẽ ở cùng chúng ta.” An Lan bình tĩnh nói.

Xe đột ngột dừng lại, hai tay Lý Khách đặt trên tay lái, không thể tin nhìn hắn.

An Lan vẫn thản nhiên ngồi đó, không định nói lại một lần nữa.

Diệp Linh Phượng cũng không đồng ý, bà bất an nói: “Mẹ sống một mình quen rồi, bảo bảo, con đưa mẹ về nhà của mình đi.”

“Mẹ nói linh tinh cái gì thế, nhà của con cũng là nhà của mẹ mà.” Giọng An Lan đã dịu đi phần nào.

Lý Khách hừ một tiếng.

“Hai người các con đều phải đi làm, mẹ ở nhà các con sẽ phiền đến hai đứa.” Diệp Linh Phượng nói.

Lý Khách gật đầu, nhìn về phía An Lan, ánh mắt như đang nói: em nghe thấy không?

Giọng An Lan rất lạnh lùng và kiên quyết: “Lý Khách, lúc cha mẹ anh đến, em đã đối xử với bọn họ thế nào? Còn anh đang đối xử với mẹ em thế nào?”

Diệp Linh Phượng vội vàng giảng hòa: “Bảo bảo, đừng cãi nhau.”

Lý Khách nhịn lửa giận, quay đầu nhìn bà cảnh cáo: “Đừng có gọi em ấy là bảo bảo.” Anh ta không nói thêm lời nào, khởi động xe chạy đi.

An Lan thở phào nhẹ nhõm, hắn biết anh ta đã chịu nhượng bộ.

Xe chạy thật nhanh vào bãi đỗ, Lý Khách mở cốp sau lấy ra một đống hành lý bước vào thang máy. An Lan và Diệp Linh Phượng đứng bên ngoài, nói với anh ta: “Lý Khách, cùng nhau đi ăn cơm thôi.”

Lý Khách quay đầu lại, hung hăng đáp một câu: “Không đi.”

An Lan đưa mẹ đi ăn cơm, lúc về có mang theo bít tết mà Lý Khách thích ăn nhất.

Lý Khách ngồi trong phòng xem TV, ăn vài cái bánh quy và mỳ ăn liền, ăn thêm một bụng tức giận. Lúc anh ta đang định phát cáu thì An Lan mang theo món bít tết non mềm cùng với khuôn mặt tươi cười nói chuyện với anh ta, tức giận trong bụng tan thành mây khói.

Hôm sau, Lý Khách thức dậy thì thấy chỗ nằm bên cạnh trống trơn. Anh ta hơi thắc mắc, An Lan là kiểu người thích nằm lì trên giường không chịu dậy, chờ anh ta gọi tới gọi lui mới lết xuống giường mà.

Lý Khách chộp lấy áo ngủ cạnh giường khoác lên, lúc mở cửa phòng ngủ ra lại ngửi được mùi trứng ốp và sữa tươi.

Đây là chuyện chưa từng lấy trong lịch sử! Lý Khách xúc động, anh ta đi tới phòng vệ sinh, thấy một tay An Lan chống tay lên bồn rửa mặt, mơ mơ màng màng đánh răng. Lý Khách cười hì hì ôm lấy hắn từ phía sau, tỉnh bơ chạm vào vị trí nhạy cảm của hắn, trầm giọng cười: “Nhóc con em hôm nay rất ngoan nha, muốn chồng thưởng cho em cái gì đây?”

An Lan cúi đầu phun bọt kem đánh răng, bĩnh tĩnh nói: “Mẹ em làm.”

Vui vẻ của Lý Khách nhạt đi, hơn nữa anh ta cảm thấy mùi dầu mỡ khắp phòng rất ghê tởm, than thở: “Bà ấy làm cái quái gì vậy, không biết dùng máy hút khói hay sao? Cả phòng đầy mùi dầu mỡ thì làm sao mà ở đây?”

“Đừng nói nữa.” An Lan cắt lời anh ta, liếc mắt nhìn thấy Diệp Linh Phượng đã bưng đồ ăn ra khỏi nhà bếp, hắn lấy khuỷu tay chọc chọc Lý Khách: “Anh đi ăn sáng đi.”

“Không muốn ăn.” Lý Khách phụng phịu, một mình rửa mặt thay đồ xong, chộp lấy chìa khóa bỏ ra khỏi nhà.

Diệp Linh Phượng làm một bàn đồ ăn, bà hơi thắc mắc và lo lắng: “Nó, nó không ăn sáng hả?”

“Mẹ đừng quan tâm tới anh ta.” An Lan ngồi vào bàn, cầm ly sữa uống một ngụm, nói với Diệp Linh Phượng: “Lý Khách là một người không có gia giáo, mẹ không cần phải để ý tới anh ta.”

Diệp Linh Phượng cười: “Không sao, chỉ cần nó tốt với con là được rồi.” Bà ngừng một lát rồi lại thử dò hỏi: “Cha mẹ của nó có biết chuyện của hai đứa không?”

“Vẫn chưa biết.” An Lan nói.

“Vậy hai đứa cứ như thế này mãi sao?” Diệp Linh Phượng thân thiết hỏi.

An Lan lột vỏ trứng gà, hơi chột dạ nói: “Lý Khách nói qua một ít thời gian nữa sẽ lật bài với cha mẹ anh ấy. Bọn con định ra nước ngoài đăng kí kết hôn.”

“Vậy là được rồi.” Diệp Linh Phượng yên tâm rồi.

An Lan ăn sáng xong vội vã chạy đến công ty, trên đường, lòng hắn rối bời không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Thời điểm thay đổi lãnh đạo của công ty quan trọng như vậy mà hắn lại vắng họp. Chuyện này đối với hắn mà nói chính là một sai lầm nghiêm trọng không thể nghi ngờ. Hắn vẫn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào với sếp mới, làm thế nào để tạo lại một ấn tượng tốt.

Sau khi vào đến văn phòng, mọi người, không cần biết là quản lý cùng cấp, hay là cấp dưới, nhân viên thực tập hay cả dì lao công, ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị. An Lan rất hoang mang, đồng thời hắn cũng có một dự cảm không tốt. Hắn đẩy cửa phòng làm việc của mình, bên trong vẫn giống như cũ, nhưng ngồi đằng sau bàn làm việc to lớn kia là một người nước ngoài hơn bốn mươi tuổi có dáng cười cao ráo và đôi mắt mắt màu lam.

“Tôi đi nhầm chỗ sao?” An Lan chỉ vào cửa văn phòng của mình, hỏi người kia.

“Ha, chắc cậu là quản lý An.” Người mắt xanh nhiệt tình đứng lên bắt tay với hắn: “Xin chào, tôi được tổng công ty điều đến, là quản lý mới nhận chức của bộ phận pháp lý. Cậu có thể gọi tôi là Hải Sâm Bảo.”

Tuy tiếng Trung của hắn ta không mấy lưu loát nhưng ý tứ trong câu lại rất rõ ràng.

An Lan không ngờ vị trí của mình thật sự bị lấy mất, hắn rất tức giận, trên mặt vẫn giữ được nụ cười lể độ: “Xin chào, gọi tôi là An dược rồi.”

Hắn nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài, đụng phải Ngải Lệ đang đi tới.

Hôm nay Ngải Lệ ăn mặc cực kì xinh đẹp, trước mắt đột nhiên xoay đảo, cô ta ‘ai da’ một tiếng, xém chút đã ngã ngồi trên đất, An Lan kéo tay cô ta, hung hăng nói: “La cái gì mà la.”

Ngải Lệ nhìn thấy An Lan, vẻ mặt lập tức tốt lên không ít, cô ta cười duyên nói: “Quản lý An, anh về rồi.”

“Đáng ra tôi không nên về, nơi này chẳng còn vị trí nào cho tôi.” An Lan lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Đã xảy ra chuyện quỷ gì vậy?”

“À.” Ngải Lệ chu miệng nói: “Người ta là quản lý được tổng công ty điều tới, tên là Hải Sâm Bảo gì đó.”

“Tôi biết, anh ta là quản lý bộ phận pháp lý, vậy tôi là gì đây? Chẳng lẽ làm sai vặt cho anh ta hả?” Giọng điệu An Lan không tốt lắm.

Ngải Lệ sợ hãi liếc mắt nhìn hắn: “Quản lý An, tôi nói cái này, anh đừng tức giận nha.”

“Nói đi.”

“Bây giờ anh và tôi làm cùng một vị trí.”

“Ừm?” An Lan hoang mang.

“Là thư ký bên cạnh tổng giám đốc.” Ngải Lệ che miệng cười, dường như cô ta rất hài lòng với chức vị này: “Có thể làm việc bên cạnh tổng giám đốc thì sẽ học được không ít thứ nha. Hơn nữa tổng giám đốc mới cực cực cực kì đẹp trai……”

An Lan không nén được cơn giận lao đi, oán hận nhấn nút thang máy, hắn muốn đi tìm tổng giám đốc mới đòi một lời giải thích. Đây tuyệt đối không phải là một lần điều động nhân sự bình thường, đây là một sự nhục nhã trắng trợn. An Lan làm việc mười năm, những hợp đồng qua tay hắn cộng lại có thể lên đến hàng trăm triệu, địa vị của hắn trong giới lấp lánh như sao đêm vậy mà… Vậy mà bọn họ lại sắp xếp cho hắn một công việc chỉ biết bưng trà rót nước của đám phụ nữ ngực to não nhỏ!

An Lan nắm chặt tay lên đến tầng cao nhất trong công ty, đến trước văn phòng của tổng giám đốc mới.

Bên ngoài có hai gian phòng nhỏ, một cái là của Ngải Lệ, cái còn lại chắc là của hắn.

An Lan khinh thường nhìn cái phòng nhỏ xíu kia, thật giống hai con chó canh cửa.

Hắn gõ cửa phòng, bên trong không có lời đáp lại. Nếu hôm nay là những ngày bình thường khác, hắn nhất định sẽ ngồi cạnh cửa chờ một lát hay tìm đến thư kí hỏi thử lịch trình của sếp. Nhưng bây giờ lý trí của hắn đã bị tức giận che mờ, không thèm suy nghĩ gì đẩy cửa bước vào.

Không khí bên trong rất lạnh, bóng hình của người đàn ông mặc vest đen phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh. Ánh mắt trời chiếu tới từ phía sau, mái tóc, vầng trán, đôi vai hay thậm chí là dáng vẻ hơi cúi đầu xuống của anh ta đều giống hệt với một người đàn ông nằm ở một nơi rất sâu trong trí nhớ An Lan.

An Lan hoa mắt, hắn đưa tay giữ lấy cánh cửa, ngực trở nên đau đớn dữ dội.

“Cậu là……” Người đàn ông ngồi gần cửa sổ mở miệng, chất giọng rất đẹp nhưng lại lạnh như băng, hình như anh ta là người rất giỏi tiếng Trung nhưng chắc là không sử dụng nhiều: “Là An Lan có phải không?”

An Lan hít sâu, đi vài bước về phía trước, những ấm ức và bi thương cùng nhau đánh úp lại. Hắn cắn chặt môi, lòng không yên nhưng một lời cũng không nói mà đã khóc.

Diện mạo và dáng vẻ của anh ta giống hệt với Thần Dạ, nhưng rất nhanh An Lan liền nhận ra, anh ta không phải Thần Dạ, chắc chắn là không phải. Thần Dạ không biết dùng ánh mắt xa cách và lạnh lùng ấy nhìn hắn.

“Tôi là An Lan.” An Lan ngây ngốc nói, đồng thời bắt tay với anh ta. Tay hai người đều rất lạnh.

Vẻ mặt Cố Thần cực kì lạnh nhạt ngồi trên ghế, anh ta rất không vui với kiểu xông vào của An Lan: “Cậu có chuyện gì sao?”

“À, không.” An Lan ấm úng nói.

“Vậy thì tốt, việc sắp xếp nhân sự mới, cậu đã xem chưa? Nếu chuyện nhà cậu đã xử lí xong rồi thì mau nhận chức đi.” Cố Thần nói thật ngắn gọn.

~Hết chương 3~