-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

An Lan ngủ hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy thì ánh sáng bên ngoài đã tắt ngúm, chẳng biết bây giờ là sáng sớm hay hoàng hôn. Hắn ngửi thấy mùi thức ăn rất thơm nên xốc chăn leo xuống giường, đúng lúc đó Lý Khách bưng bữa sáng thơm phức đi tới, bước chân của anh rất nhẹ như sợ mình sẽ đánh thức An Lan.

“Cuối cùng em cũng dậy rồi.” Lý Khách thở phào nhẹ nhõm bưng đồ ăn lên bàn, thúc giục: “Rửa tay đi, chắc em đói lắm rồi hả?”

Dứt lời liền tùy ý sờ lên bụng An Lan.

An Lan đẩy tay anh ta ra, không thèm nhìn vẻ mặt lúng túng của anh ta bỏ đi rửa tay. Tuy hai người vẫn đang ở cùng nhau nhưng hắn chưa bao giờ muốn quên đi những chuyện đã xảy ra để tiếp tục cuộc sống trước kia.

An Lan vùi đầu vào ăn cơm còn Lý Khách thì ngồi bên cạnh huyên thuyên linh tinh. Anh ta đã nghe được toàn bộ từ đầu đến cuối vụ án Lương Tư Viễn từ miệng đồng nghiệp An Lan nên rất lo lắng lựa lời an ủi hắn: “Nếu em thất nghiệp thì cứ ở nhà để anh nuôi là được rồi.”

An Lan cắn bánh bao vờ như không nghe thấy.

“Chuyện lớn như vậy, sếp của em nói thế nào?”

“Anh ấy nói sẽ giúp em.”

“Hình như cái người họ Cố kia rất quan tâm đến em.” Lý Khách nhớ tới cảnh tượng Cố Thần nộp tiền bảo lãnh rồi ôm An Lan ra ngoài hôm đó.

“Anh ấy rất quan tâm tới cấp dưới.” An Lan uống thêm một ly sữa, hắn thả chậm tốc độ ăn cơm nói chuyện với Lý Khách: “Anh ấy vừa được tổng công ty điều tới vào tháng trước, con người không tệ lắm. Tốt hơn Lương Tư Viễn rất nhiều.”

“Anh ta không phải là người phụ trách điều tra vụ án hai tỷ kia sao?” Lý Khách hỏi.

“Đây là chuyện của tổng công ty với anh ấy, em không biết. Nhưng nhìn thái độ của anh ấy với vụ án Lương Tư Viễn thì chắc anh ấy chính là người phụ trách.”

“Thảo nào anh ta quan tâm tới em như vậy.” Lý Khách cười lạnh: “Trừ Lương Tư Viễn và Thụy An thì em chính người bị tình nghi nhiều nhất. Phút chót vẫn không bắt được hai con hồ ly kia thì đẩy em ra xem như anh ta đã có kết quả để báo cáo về tổng công ty rồi.”

Từng câu của anh ta như những mũi dao lạnh băng đâm vào tim An Lan, hắn phản bác theo bản năng: “Không thể nào.”

Lý Khách nhún vai: “Tuổi anh ta chắc chỉ khoảng ba mươi mà đã được phân đến Châu Á làm tổng giám đốc, chuyện này cho thấy tổng công ty coi trọng anh ta đến mức nào. Nhất định anh ta sẽ nắm chặt cơ hội lập công lần này. Em là người chịu trách nhiệm lớn nhất trong vụ án Lương Tư Viễn, hơn nữa chức vụ lại cao, giao toàn bộ trách nhiệm cho em thì tổng công ty có thể cho hội đồng cổ đông một lời giải thích rời, còn Cố Thần, chắc chắn anh ta phải cho tổng công ty một câu trả lời.”

“Đừng nói nữa!” An Lan mất hứng.

Lý Khách dịu xuống, nhẹ giọng nói: “Do anh xấu xa nên mới nghĩ lòng người cũng đáng sợ. Có lẽ Cố Thần thật sự rất tốt, anh ta chỉ đơn thuần quan tâm đến em.”

An Lan im lặng không nói. Hắn đã lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm sao lại không biết giữa hai người xa lạ làm gì có chuyện vô duyên vô cớ quan tâm nhau.

An Lan nghỉ ngơi ở nhà được hai ngày thì Cố Thần đột nhiên gọi điện thoại đến hẹn hắn chiều nay ra quán cà phê gặp mặt.

Lúc An Lan ra khỏi nhà, vì nhiệt độ không khí khá ấm nên hắn chỉ mặc một cái áo màu xám bạc cực kì thoải mái với quần kaki và giày đen. Sau khi nhìn thấy Cố Thần ở quán cà phê thì tâm trạng của hắn rất tốt, màu sắc quần áo hai người mặc giống nhau.

“Cậu đã khá hơn chưa?” Cố Thần quan sát sắc mặt An Lan, da dẻ hồng hào, đôi mắt màu đen sáng ngời.

An Lan gật đầu xin lỗi chuyện đi mà không chào tạm biệt hôm nọ. Hai người ngồi trên ghế, ánh mặt trời bên ngoài hắt vào cực kì ấm áp nhưng cũng rất chói mắt.

Cố Thần nhớ lại mục đích mình đến đây, anh lấy ra một tấm ảnh trong tập hồ sơ đưa cho An Lan, nói: “Đây là ảnh bạn tôi chụp được ở nước ngoài.”

An Lan nhìn lướt qua, hắn sợ hãi hét lên: “Lương Tư Viễn.”

Trên ảnh là một siêu thị rất đông người, Lương Tư Viễn và Thụy An tay trong tay cùng nhau chọn đồ.

“Đó là nơi nào vậy?”

“Một siêu thị trong thành phố nước Úc.”

An Lan lật xem những bức ảnh, độ sắc nét không cao lắm, chắc người đó đã chụp bằng điện thoại. Có lẽ người chụp chúng đang đi dạo trong siêu thị, nhàm chán quá nên lấy ra chụp linh tinh cho vui.

Nhưng sao lại khéo đến vậy chứ? An Lan cảm thấy nghi ngờ. Người chụp không chỉ tình cờ chụp trúng Lương Tư Viễn, quen biết Cố Thần mà còn vô tình cho anh xem những bức ảnh này. An Lan lật tới lật lui muốn tìm ra dấu tích ghép ảnh.

“Tôi đã giao cho cảnh sát một phần.” Cố Thần mỉm cười: “Nhưng việc vây bắt hơi phiền toái nên tôi đã nhờ bạn ở Úc tìm Lương Tư Viễn, tôi cũng đã nghĩ cách tìm ra số hợp đồng kia, đến lúc đó hiềm nghi của cậu sẽ được hóa giải, cậu có thể trở lại đi làm.”

“À.” An Lan chẳng mấy ngạc nhiên.

“Cậu yên tâm chờ ở nhà là được rồi.”

An Lan cúi đầu suy nghĩ, hắn đột nhiến hỏi: “Cố tổng, tổng công ty phái anh đến để điều tra vụ án Lương Tư Viễn đúng không?”

“Đúng vậy.” Cố Thần thản nhiên trả lời.

“Vậy có phải bọn họ yêu cầu anh trong một khoảng thời gian nhất định phải tìm ra người giữ chức vị cao chịu trách nhiệm cho vụ án?” An Lan khéo léo hỏi.

Nụ cười trên mặt Cố Thần đông lại, anh kinh ngạc nhìn An Lan, chậm rãi nói: “Không có.”

Cố Thần giật lại ảnh chụp trong tay An Lan thuận tay xé thành từng mảnh ném vào sọt rác bên cạnh, anh lặng đi như có chuyện muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không hé ra nửa lời xoay người bỏ đi.

An Lan ngồi ngây người, hắn thấy Cố Thần đẩy cửa ra ngoài, bước lên xe, lái xe đi mất. An Lan đột nhiên lao ra chặn xe anh, hắn gõ cửa xe, chật vật gọi: “Cố tổng! Cố tổng!”

Cố Thần thong thả chuyến hướng xe vào ven đường, An Lan vội vàng mở cửa xe ngồi vào, vừa xin lỗi vừa thở dài: “Cố tổng, thật lòng xin lỗi anh. Tôi biết anh quan tâm tôi, vừa rồi tôi chỉ nói lung tung thôi, anh tha lỗi cho tôi đi.”

Cố Thần thở dài, anh thật dễ dàng tha thứ cho hắn.

“Tôi muốn đi Úc để tìm Lương Tư Viễn.” An Lan suy nghĩ tìm cách mở lời: “Anh có thể chỉ cho tôi cách liên lạc với người bạn bên đó được không?”

Cố Thần hơi do dự: “Bây giờ cậu vẫn còn nằm trong diện bảo lãnh……”

Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng chịu gật đầu: “Cũng được, cậu có quen biết Lương Tư Viễn nên chắc ông ta sẽ nể tình cũ mà giao hợp đồng cho cậu.”

An Lan biết hắn và Lương Tư Viễn cũng chẳng phải dạng thân thiết gì, nhưng chỉ cần gặp được ông ta thì hắn vẫn còn hi vọng.

Cố Thần khởi động xe chạy đi, anh nói với hắn: “Bây giờ cậu không thể ra nước ngoài, tôi có thể giúp cậu làm giả hộ chiếu.”

“Được!” An Lan gật đầu thật mạnh, trong lòng cực kì cảm kích.

“Cậu ra nước ngoài nhất định phải cẩn thận, hộ chiếu của cậu là giả, nếu cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn bên kia thì không ai có thể tìm được cậu.”

“Tôi biết rồi.”

Cố Thần đưa An Lan về đến cửa nhà. Anh nghĩ nghĩ rồi lấy ví tiền ra nói với An Lan: “Tài khoản của cậu bị đóng băng rồi, cầm lấy cái này đi.”

Tất nhiên là An Lan từ chối, hắn mở cửa xe, nói: “Không cần đâu, tôi vẫn còn……”

Cố Thần lại lấy ra một cái thẻ tín dụng màu đen.

An Lan sửng sốt, hắn chậm chạp ngồi vào đóng cửa xe lại.

“Cố tổng, trước kia anh từng nói khi ở Trung Quốc anh đã yêu một sinh viên, cậu ta trông thế nào?”

Cố Thẩn hơi bất ngờ: “Đây chỉ là câu chuyện tôi nghĩ ra để an ủi cậu.”

An Lan cúi đầu nhìn thẻ tín dụng trong tay, hắn cất vào túi rồi nghiêng người sang ôm lấy Cố Thần.

“Không, không cần phải như vậy đâu.” Mặt Cố Thần hơi đỏ: “Tôi chỉ cho cậu mượn tạm thôi mà.”

An Lan chôn mặt vào vai anh, hai tay ôm lấy cổ anh tiếp tục bất động.

Cố Thần im lặng một lát, anh liếm môi, tay run run giơ lên vỗ lưng cậu.

Không ngờ An Lan đột nhiên đẩy anh ra, mở cửa xe chạy thẳng. ==”

Cố Thần buồn bực, anh thò đầu ra ngoài gọi: “An Lan!”

An Lan không để ý đến anh chạy thẳng vào trong nhà.

~Hết chương 16~