Đêm qua sao đêm sáng, Úy Oản khi tỉnh lại không ngờ đã là rạng sáng ngày thứ hai, ngón tay chạm đến mép giường, muốn chống đỡ thân mình ngồi dậy, đột nhiên nhớ tới lời nổi giận của Phương Huyễn: “Trẫm không muốn gặp lại ngươi!” Lại lặng lẽ thu tay về, một tay nhịn không được che trước ngực, cúi đầu ho khan hai tiếng, lặng nhắm hai mắt.

Sáng sớm dương quang dần dần lên cao, lưu kim xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong điện, ánh sáng tràn ngập căn phòng. Úy Oản như cũ bình thường mà nằm, vẫn không nhúc nhích, nếu không phải trước ngực có phập phồng, nhìn qua nhất định không giống một người sống.

Không biết nằm bao lâu, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, tuyết chưa tan toàn bộ, bước chân kia rơi trên mặt tuyết, chậm chạp thanh thúy, người tới như ẩn chứa nỗi lòng vô tận, chậm rãi, từng bước một, tiến vào trong điện.

Úy Oản vẫn nằm, hai mắt nhắm nghiền. Người đến thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi tới trước giường, cánh tay nhỏ nhắn lấy ra áo ngủ bằng gấm bên giường, phủ ở trên thân thể đơn bạc của hắn. Bàn tay ngọc tinh tế lấy ra ba ngón đặt lên uyển mạch của Úy Oản, hàng mi liễu diệp phút chốc chau lại, khuôn mặt thanh lệ lộ ra vẻ lo lắng thật sâu.

Úy Oản cuối cùng giả bộ không nổi nữa, chậm rãi mở hai mắt, yên lặng trông trộm tuyệt thế giai nhân ngồi ở mép giường, khách khí mà chào hỏi: “Trưởng công chúa!”

Mỹ nhân mặc dù đã lớn tuổi, nhưng lại điều dưỡng thích hợp,da dẻ nhẵn mịn trắng nõn, mắt hạnh đảo, tóc dài như bộc, nhưng dung mạo lại ẩn chứa ưu sầu vô tận, môi đỏ thắm khẽ mở: “Ngủ sao ngay cả cửa cũng không đóng?”

Thái phó hai tay chống xuống, chậm rãi ngồi dậy: “Nơi này chỉ có mình ta, đóng hay không cũng không có gì khác biệt.”

Phương Nhu kinh ngạc ngưng mắt nhìn hắn, người trước mặt này vài thập niên qua khuôn mặt cũng không có gì thay đổi, thay đổi duy nhất chính là trán tuấn đĩnh kia, vốn là thư lãng không biết từ khi nào bao phủ lên trên một tầng mệt mỏi nhàn nhạt, cứ như vậy nhẹ nhàng mà vương vấn, lái đi không được.

Hai người phút chốc im lặng, trong điện yên tĩnh không tiếng động, Úy Oản thấy trưởng công chúa như có điều suy nghĩ, cũng không quấy rầy nàng, đơn giản ngồi dựa vào thành nhắm hai mắt lại, thần tình lạnh nhạt, nhìn không ra hỉ nộ. (hỉ: vui, nộ: tức giận)

Phương Nhu lại vươn tay ra muốn đặt ở cổ tay Úy Oản, Úy Oản tuy rằng nhắm mắt, nhưng lại giống như nhìn thấy động tác của nàng, chợt rụt tay lại, Phương Nhu chỉ bắt được một khoảng không.

Trong mắt Trưởng công chúa hiện lên bóng nước, lăng lăng mà trông trộm ngọc thủ thon thon ôm đồm của chính mình, lẩm bẩm nói: “Y thuật của ta mặc dù không bằng ngươi, nhưng dù sao vẫn không phải u mê!” Ngẩng đầu lên, lệ quang phàn chiếu: “Ngươi chẳng nhẽ không rõ thân thể của chính mình? Nếu không hảo hảo chữa trị, liền… Liền…” Đột nhiên ngừng lại, quay đầu đi chỗ khác, một giọt lệ lặng lẽ chảy xuống, trên áo ngủ bằng gấm thêu long hiện một vòng nước nho nhỏ lấp lánh.

Thái phó mở mắt ra, vừa lúc trông thấy giọt nước mắt trong suốt của Phương Nhu rơi xuống, lăng lăng mà nhìn vầng sáng hình cầu trên áo ngủ bằng gấm, cách hồi lâu mới nói: “Ngươi không cần lo lắng, tình huống của mình ta tự rõ ràng nhất! Kéo dài thêm một vài năm nữa không phải vấn đề.”

Phương Nhu phút chốc quay đầu lại, dung mạo ngọc bàn trong suốt hiện ra vài phần giận dữ: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Hắn đã trưởng thành, không cần ngươi vì hắn suốt ngày nóng ruột nóng gan! Huống chi, mấy năm qua hắn đối với ngươi chốn chốn đề phòng, tận lực gây chuyện, ngươi… Ngươi vì cái gì lúc nào cũng không bỏ hắn xuống được?”

Úy Oản đạm đạm nhất tiếu: “Sao không bỏ xuống được? Ngươi coi, lúc này xác định là thời gian lâm triều, ta lại chưa đi, tự mình dạy dỗ đệ tử chẳng lẽ còn không đáng để yên tâm?”

Phương Nhu giật mình, đứng lên khỏi ghế, vạt áo màu tím nhẹ nhàng lay động: “Ngươi lúc nào cũng như vậy, nửa câu cũng không nói bản thân mình chịu thiệt, mọi việc đều suy nghĩ cho hắn. Hắn muốn quyền của ngươi ngươi liền đem quyền cho hắn, hắn muốn thế của ngươi ngươi cũng hai tay dâng lên, đó là hắn hoài nghi ngươi, xa lánh ngươi, ngươi cũng làm như không thấy! Thế nhưng, ta lại muốn hỏi ngươi, võ công của ngươi cái thế, nội lực thâm hậu, làm sao cuối cùng lại thành một thân gầy khô bệnh tật đến như vậy?”

Vẻ mặt Úy Oản vân ti không đổi, chậm rãi xuống giường, đứng dậy, chắp tay bước đi thong thả đến dưới song cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên, thiên xa vân ảm (trời thì xa, mây ảm đạm), giọng nói ôn hoà: “Tiếp qua một hai năm, liền biết thiên mệnh… việc tuổi tác này có mấy người không phải cố tật quấn thân? Trưởng công chúa không cần lo lắng cho ta, sinh tử bởi mệnh, chuyện này há lại chờ người phàm trần như ta có thể nắm bắt được!”

Phương Nhu sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Biết thiên mệnh… Biết thiên mệnh…” Thái phó nhẹ nhàng thở dài: “Trưởng công chúa sợ cũng đã tứ tuần.” Chậm rãi xoay người lại, ngữ khí chân thành: “Thánh nữ đến năm bốn mươi liền do vị nữ tử tuổi thanh xuân kế tiếp tiếp nhận, trưởng công chúa cần hảo hảo suy nghĩ cho tương lai sau này một chút!”

Phương Nhu nhìn hắn thật sâu, trong mắt toát lên quyến luyến vô hạn cùng thâm tình, một lát bỗng nhiên nhẹ nhàng thốt lên một câu: “Thánh nữ tiếp theo sớm đã được tuyển ra! Úy Oản, ta muốn hỏi lại ngươi một câu, ngươi có nguyện mang ta rời khỏi nơi đây?”

Úy Oản giật mình, ngạch ngươi thở thật dài, khẽ lắc đầu: “Ta không thể đi!”

Phương Nhu cúi đầu xuống, tựa như khóc mà không phải khóc: “Ngươi cũng không phải là không thể đi, ngươi chẳng qua là không muốn đi! Ta cứ nghĩ có thể cùng ngươi mấy năm, cũng đã sáng tỏ nhiều tâm nguyện. Ngươi cũng không đồng ý, ta… Ta…” Ngữ âm không rõ, chuyện khó ngăn cấm, lệ nhẹ nhàng rơi xuống.

Úy Oản im lặng không nói gì, từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn lụa đưa cho Phương Nhu: “Cũng không phải ta không muốn, chỉ là thân phận của ngươi cao quý, ta lại là người đã bước vào ngõ cụt. Vừa rồi ngươi cũng đã xem qua mạch của ta, nhất định biết rõ mệnh ta còn chẳng bao lâu nữa, hà cớ gì đi theo một phế nhân như ta?”

Phương Nhu tiếp nhận khăn lụa, xoa xoa nước mắt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, răng ngọc thầm cắn, như hạ quyết tâm: “Ngươi không cần nhiều lời nữa, ta biết lòng ngươi! Chỉ là, ta cũng không nguyện ở lại nơi này nữa, ta sợ… Ta sợ… Thôi được, ta đây liền đi xin chỉ, tự xin gả cho Hãn vương, cũng tránh ngày sau… ngày sau trơ mắt nhìn ngươi hồn về cửu thiên! Đợi nhiều năm như vậy, ta cúng đã thấu, nếu đã thân cận không được, không bằng từ nay về sau không gặp nhau nữa!” Váy khẽ kéo lên, chân hướng cửa điện.

Thái phó trầm thanh nói: ” Vạn dặm xa xôi, tái ngoại kham khổ, công chúa, ngươi nên nghĩ cho rõ ràng, trăm triệu lần không nên hành sự theo cảm tính!”

Thân ảnh duyên dáng của Phương Nhu bỗng chốc dừng lại, buồn bã nói: “Nhu tràng một tấc lo thiên lũ. Tái ngoại cho dù kham khổ, liệu có thể gói gọn trong một chữ ‘lo’? Ngươi nếu hiểu nửa phần tâm ý, ta cần gì phải xa phó vạn dặm?”

Úy Oản thở dài trong lòng, (nghĩ thầm: ‘sao có đứa nào mặt dày thế không biết.’ =)))))) Phương Nhu ngưng lập một lúc lâu nghe không được tiếng của hắn nữa, mắt đẹp buồn bã thất thần, chậm rãi rũ xuống hai hàng thanh lệ, từng bước một đi ra cửa điện, không hề quay đầu ngoảnh lại nữa.

Lại không biết, khi nàng vừa quay minh đi, Úy Oản liền vươn một tay ra như muốn kéo nàng lại, rồi lại đột nhiên thu về che ngực, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, cắn răng cố nén, trơ mắt nhìn nàng đi ra ngoài mà không quay đầu lại.

Thân ảnh trưởng công chúa rất nhanh biến mất trước điện, Úy Oản thoát lực mà tựa ở thành cửa sổ, tay run rẩy móc ra một cái bình ngọc từ trong ngực, hai viên tuyết tham hoàn đưa vào trong miệng, nuốt xuống, cơ thể chậm rãi chảy xuống trên mặt đất, miễn cưỡng thôi động chân khí thúc đẩy dược hiệu mau phát huy.

Nhắm mắt lại đợi đau đớn đi qua, lại trợn mắt khi trong điện vẫn trống vắng như cũ, bốn cái lương trụ tròn xếp hàng hai bên, trên giường áo ngủ bằng gấm trở mình. Chống tường dựng thân lên, dư quang đảo quanh cuối cùng nhìn thấy tần tranh đứt dây ở giường. Tự mình mỉm cười, có việc có thể làm rồi!

Chuyện làm được rất thuần thục, chỉ chốc lát sau, hai dây đàn mới đã nối lại, trong nháy mắt thử gảy, thanh âm trong trẻo, thoả mãn mà nở nụ cười, bản câu mặt bên cũng đều tỉ mỉ xem qua, rồi mới nâng tần tranh lên đi ra khỏi điện.

Ra khỏi cung Vĩnh Yên, Úy Oản tìm được phương hướng chậm rãi bước đi, vừa mới chỉ chốc lát, tường quét vôi trắng cũ kỹ và cửa son hiện lên trong tầm mắt, cửa son nhẹ nhàng đu đưa, Úy Oản mỉm cười, đẩy cửa đi vào.

Bên trong sân nhỏ cành khô lá úa đắp đống như cũ, mái tường nước tuyết chảy xuống, từng bước từng bước trên mặt đất gập ghềnh tích vài vũng nước nho nhỏ, lá cây trên mặt nước nhẹ nhàng biến thành màu đen lầy lội, cảnh tượng hoang phế biết bao.

Cánh cửa như trước rách tung toé, dường như chạm nhẹ sẽ vỡ tan, Úy Oản cẩn thận mà đẩy cửa ra, một tay ôm tranh vào trong phòng.

Trong phòng hàn khí dày đặc, u ám khó hiểu, Cốc Lương Văn Hiên cuộn mình ở trên giường, trên người mặc áo ngủ bằng gấm hơi mỏng, hai mắt nhắm nghiền, đại mi bình thư, hô hấp tinh tế, ngủ rất kĩ.

Úy Oản thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi tới trước giường, đem tần tranh đặt ở đuôi giường, trông trộm Cốc Lương Văn Hiên ngủ say, không hiểu hắn cùng với hoàng đế có thật là cữu sanh chi than (em vợ), ngũ quan có nhiều chỗ giống nhau. Vậy ý vị kia, hoàng đế tựa như mặt trời tháng sáu, mà người nằm ngủ này lại như hai tháng vắng khách, tuyệt nhiên bất đồng.

Nhãn thần Úy Oản chợt lóe, như nghĩ được cái gì, khóe miệng câu ra ý cười, nụ cười dẫn theo mấy phần cay đắng, chậm rãi xoay người, từng bước một nhẹ nhàng mà ra khỏi phòng, đóng cửa, trông trộm sân nhỏ lụn bại, thở dài một tiếng, bước đi thong thả ra ngoài.

Tuyết lý dĩ tri xuân tín chí, hàn mai điểm chuế quỳnh chi nị. để tra lại gg

Rừng mai trong cung đã từng một phen thay hoa, âm thầm mà phun ra một tầng phấn nhị hơi mỏng khác, Úy Oản không vội hồi cung, bước đi thong thả tiến vào chỗ sâu trong rừng mai, nhớ kỹ trong rừng còn có một gốc bạch mai, chính mình năm đó tự tay nhổ về đưa cho Huyễn mà không… Là bệ hạ.

Bạch mai chi chi rạng rỡ, mỗi một cành đều nở rộ hơn mười bông mai thanh tú, một trận đại tuyết mấy ngày trước đây rốt cuộc chưa hề gây bất cứ thương tổn gì đối với nó, ngạo nghễ như trước, toả ra hương thơm dịu khoan thai.

Úy Oản nhẹ nhàng kéo một cành mai xuống, một mảnh phiến hồng khẽ rơi, bạch mai nổi bật càng thêm thanh cao, bên tai dường như truyền đến tiếng kêu lên vui mừng trong trẻo của thiếu niên:

“Lão sư, mai này có thể sống không?”

“Hảo hảo mà vun xới, nhất định có thể sống được, ngươi phải nhớ kỹ hàng ngày tới trông nom nó!”

“Lão sư yên tâm đi, ta nhất định hảo hảo chăm sóc nó, để nó lớn giống như hồng mai xung quanh. Lão sư, loại mai này hoa trắng như tuyết phải không?”

“Đúng vậy, đợi sau đợt tuyết, tựa như mây trên bầu trời thanh sạch, thuần khiết không tỳ vết!”

“Dạ... hy vọng nó mau mau lớn…” thiếu niên làm như có thật mà nhìn từng mảng mây trắng bồng bềnh trên bầu trời.

Trường hận thử than phi ngã hữu, hà thì vong khước doanh doanh? (Giận nỗi thân này đâu của lão, bao giờ giũ sách vinh hoa)

Úy Oản cảm thấy có chút đứng không vững, thân thể tà tà mà tựa trên cây mai. Cây mai hoảng sợ rung động, đầu cành mấy bông mai trắng thuần rung rinh rồi rơi xuống.

Ngoài rừng truyền đến tiếng bước chân cấp bách, hoàng bào thêu long xuất hiện, liếc mắt trông thấy thái phó thái tử tựa trên cây mai, bỗng nhiên hét lớn: “Úy Oản!”

Úy Oản chậm rãi mở hai mắt, trông thấy người đối diện, đứng thẳng thân thể, khuất thân hành lễ: “Bệ hạ thánh an!”

Phương Huyễn bước nhanh tiến lên, nắm áo thái phó, hai mắt phun hỏa: “Ngươi rốt cuộc nói với hoàng tỷ cái gì?”

Úy Oản buông mắt thản nhiên nói: “Thần chưa từng nói với trưởng công chúa cái gì!”

Phương Huyễn giận dữ: “Ngươi nếu chưa từng nói gì, vì sao hoàng tỷ hướng trẫm tự thỉnh gả tới Di Bang?” (Ta biết sao được. Hỏi ngu.)

Hai câu thơ trong bài thơ Lâm giang tiên – Dạ quy Lâm Cao

臨江仙-夜歸臨皋

夜飲東坡醒復醉,

歸來彷彿三更,

家童鼻息已雷鳴。

敲門都不應,

倚杖聽江聲。

長恨此身非我有,

何時忘卻營營?

夜闌風靜縠紋平。

小舟從此逝,

江海寄餘生。

Lâm giang tiên – Dạ quy Lâm Cao

Dạ ẩm Đông Pha tỉnh phục tuý,

Quy lai phảng phất tam canh,

Gia đồng ty tức dĩ lôi minh.

Xao môn đô bất ứng,

Ỷ trượng thính giang thanh.

Trường hận thử thân phi ngã hữu,

Hà thì vong khước doanh doanh?

Dạ lai phong tĩnh hộc văn bình.

Tiểu chu tòng thử thệ,

Giang hải ký dư sinh.

Dịch nghĩa

Đêm uống rượu ở Đông Pha, tỉnh rồi lại say,

Trở về phỏng chừng canh ba,

Lũ trẻ hầu trong nhà ngủ ngáy như sấm.

Gõ cửa mãi chẳng thưa,

Một mình dựa gậy nghe tiếng sông.

Giận nỗi thân này chẳng phải của ta,

Bao giờ mới quên được ý nghĩ về công danh lợi lộc?

Đêm khuya, gió lặng, sóng lăn tăn.

Chiếc thuyền nhỏ từ đây đi,

Gửi đời thừa nơi sông biển.

Lâm giang tiên – Đêm về Lâm Cao (Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo)

Đêm vắng, Đông Pha, say với tỉnh,

Trở về chừng độ canh ba,

Ngủ ngon, lũ trẻ gáy ran nhà.

Gõ cửa, dựng gậy đợi,

Lắng nghe tiếng sông xa.

Giận nỗi thân này đâu của lão,

Bao giờ rũ sạch vinh hoa?

Canh khuya, gió lặng, sóng im tờ.

Thuyền con đi tít hút,

Sóng biển gửi đời thừa.