Trong điện nến đỏ lay động, tim tàn vụn vỡ, khói nhẹ phất phơ, ánh trăng được dịp, một đường chiếu xuống, nghiêng vào đại điện, vầng sáng mờ sương yếu ớt vây quanh thân ảnh tuấn tú bên giường.

Cốc Lương Văn Hiên vẫn còn nắm lấy cổ tay Úy Oản, hơi thở ngưng đọng, dường như có hàng nghìn hàng vạn lời khó nói hết, lại giống như nghẹn ứ trong cổ họng, làm sao cũng không nói nên lời.

Úy Oản vỗ vỗ tay hắn, bâng quơ nói: “Đêm nay trăng thật đẹp!”

Văn Hiên đột nhiên thanh tỉnh, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặt trăng lên cao, đã ngay giữa trời, lúc này có lẽ đã tới canh ba.

Úy Oản dựa vào đầu giường, nhìn bình ngọc phát quang, vân đạm phong nhu (mây bay gió thổi nhẹ nhàng), giọng nói khe khẽ cất lên: “Không biết thế gian này tộc ta còn nhiều hay ít người!”

Trong mắt Cốc Lương Văn Hiên trăm hoa đua nở: “Không biết cái khác thế nào, nhưng biết có ngươi, ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn!”

Úy Oản ảm đạm cười, nâng tay che miệng, làm như muốn kiềm nén cái gì, cuối cùng không thể nhịn xuống, nhẹ nhàng ho khan.

Cốc Lương Văn Hiên dìu hắn cởi giày lên giường, lấy gối chèn phía sau cho hắn dựa vào mà ngồi, đem chăn gấm cuối giường kéo qua phủ lên người hắn, lông mày khẽ nhíu: “Thân thể yếu như vậy, lại thích cậy mạnh! Ân...” Hình như nghĩ đến điều gì, chậm rãi ngồi bên mép giường, chăm chú nhìn người nửa nằm nửa ngồi đầu giường, trên mặt thêm vài phần khó nghĩ: “Ấn ký giữa cổ tay kia...”

Thái phó phất tay, đánh gãy lời hắn: “Chính ngươi cũng đã thay đổi, cần gì phải hỏi ta?”

Văn Hiên giật mình, cách một lúc lâu sau đột nhiên lấy tay sờ bụng Úy Oản: “Ấn ký của ngươi vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, chẳng lẽ là......”

Úy Oản bắt lấy bàn tay đưa tới của hắn, trong lòng biết việc này đã không thể gạt hắn, hơi thở dài: “Không cần kiểm tra, quả thật như ngươi nghĩ!”

Thần sắc Cốc Lương Văn Hiên thâm trầm: “Là ai?”

Thái phó không trả lời, ánh trăng sáng chiếu rọi, đôi đồng tử đen bóng kia dường như phủ kín một tầng sương mù nhàn nhạt, mờ mờ ảo ảo, khiến người không nhìn rõ.

Văn Hiên trở tay bắt lấy bàn tay, thanh âm mang chút run rẩy: “Vì sao không nói?” Dừng một chút, trong mắt dâng lên một cỗ đau lòng: “Ngươi không muốn nói, thì ta đoán không ra sao? Thâm cung nội uyển này, người có thể hành sự có mấy người? Huống chi, lấy thân phận phong thái của ngươi, ai dám đối với ngươi bất kính như vậy, là hắn, đúng hay không? Là vạn thừa chi tôn (người đứng trên muôn người, được vạn người tôn kính) kia!” Nói đến cuối, đã mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi.

Úy Oản rút tay ra, không tự giác xoa bụng, thấp giọng thở dài: “Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào? Ngươi đã đoán ra, ta cũng không hoa ngôn xảo ngữ. Văn Hiên, nguyệt ấn trên cổ tay ngươi như bạc, đứa nhỏ hiện tại ở nơi nào, bao nhiêu tuổi rồi?”

Cốc Lương Văn Hiên giật mình, sau một lúc lẩm bẩm nói: Hài tử...” Đau khổ cười: “Đã không còn là hài tử... Ta mười lăm tuổi mang thai, hài tử kia... Từ thuở nhỏ đã ly khai ta, đến bây giờ, ta cũng không có khả năng quay về nhận quan hệ cha con!” Ngữ thanh ảm đạm, trong đó ẩn chứa vô vàn chán nản bất đắc dĩ.

Vẻ mặt thái phó khẽ biến, một mạt dị sắc lướt qua, một thoáng lại khôi phục thái độ bình thường, nhìn Cốc Lương Văn Hiên cúi đầu, thần sắc bi thương, nhẹ giọng hỏi: “Từ sau khi cùng hắn chia lìa, ngươi có từng gặp qua hắn?”

Văn Hiên bùi ngùi thở dài: “Dù cho có ngày ngày có thể gặp nhau thì như thế nào? Chúng ta cũng không thể nhận thức nhau!”

Úy Oản tự như đã sớm dự liệu thản nhiên “Nga” một tiếng: “Thế gian này vốn có rất nhiều việc bất đắc dĩ, ngươi nếu có thể gặp hắn, dù cho không thể cùng nhận thức, cũng không phải không cảm thấy vui mừng!”

Cốc Lương Văn Hiên ngẩng đầu nhìn thái phó dung nhan tuấn tú: “Ta thật không thể tưởng tượng, ngươi nhưng lại nguyện vì hắn mang thai sinh con!”

Úy Oản tự giễu mà cười: “Ta không phải mới nói sao? Thế gian này vốn có rất nhiều việc bất đắc dĩ, hài tử này...” Hạ mắt nhìn bụng mình: “Đến thì đến, chỉ là ta đã gần năm mươi, không biết có bình yên sinh hắn không.”

Văn Hiên nhíu mày: “Đừng nói lời không may, chúng ta trời sinh khác người thường, đều có phương pháp sinh con!”

Thái phó ngẩng đầu, tiêu sái mỉm cười: “Việc này tạm thời không đề cập tới, mới chỉ một tháng, hiện nay còn chưa đến thời điểm lo lắng. Văn Hiên, ta cầu ngươi một chuyện!”

Mắt Cốc Lương Văn Hiên chợt trầm xuống, vẻ mặt thoáng chốc lạnh lùng: “Ngươi muốn ta giúp ngươi giữ bí mật này?”

Úy Oản gật đầu nói: “Chuyện này không thể cho hắn biết, không vì cái khác, chỉ vì một chút lòng tự trọng của ta, cũng không thể để cho hắn biết. Ngươi và ta tương giao (làm bạn)mặc dù trong thời gian ngắn, ta tin ngươi nhất định sẽ không nói cho hắn!”

Ánh mắt Văn Hiên phức tạp: “Ngươi sao biết ta sẽ thay ngươi bảo vệ bí mật? Vả lại ta hỏi ngươi, ngươi cũng biết sau khi mang thai, khổng thể thúc ép đề chân khí?”

Thái phó thản nhiên cười: “Hôm nay chuyện quá khẩn cấp, ta cũng vạn bất đắc dĩ!”

Cốc Lương Văn Hiên giễu cợt: “Mỗi ngự lâm quân đều là cao thủ, làm sao nhất định phải là ngươi hộ giá? Ta nguyện thay ngươi giữ bí mật, ngươi phải đáp ứng ta, sau này không được làm mình bị thương thế này, hảo hảo bảo trọng thân thể!”

Úy Oản vội không ngừng gật đầu: “Ta đáp ứng ngươi!”Lại cười lên: “Ngươi thật đáng ngạc nhiên, những người khác sợ là lấy việc này uy hiếp, riêng ngươi lại suy nghĩ cho ta!”

Văn Hiên nhịn không được mỉm cười, cười xong khuôn mặt tuấn tú lại trở nên nghiêm chỉnh: “Ngươi đáp ứng ta rồi, cần phải hết lòng tuân thủ lời hứa, nếu có một ngày lại làm tổn thương chính mình, ta nhất định đem việc này báo cho Phương Huyễn!” Khi nói đến hai chữ “Phương Huyễn”, ngữ thanh nhỏ đi vài phần, hình như có chút do dự, lại vẫn đem danh tự kia kêu ra.

Úy Oản hạ mắt khẽ cười: “Nói đến, ngươi quan tâm ta như vậy, thật vô cùng cảm kích!”

Đôi mắt Văn Hiên như nước lướt qua, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của thái phó ẩn ẩn một chút ánh sáng, ánh mắt đã ấm áp, miệng vẫn cứng rắn: “Không dám, thái phó quyền cao chức trọng, Văn Hiên là người hèn mọn nào có cơ hội quan tâm thái phó đại nhân?”

Úy Oản ngẩn đầu mỉm cười: “Sao vậy, còn đang giận việc thất hứa sao? Được rồi, ta đã xin lỗi không phải sao, ngươi không thể lại gây sự a!”

Cốc Lương Văn Hiên hãy còn buồn bực: “Đồ ăn hôm nay đều đã nguội lạnh! Thật uổng công vô ích lãng phí.”

Úy Oản vội vàng lắc đầu: “Sẽ không, ngày mai ta lại ăn, ngươi hâm nóng lại đi!”

Văn Hiên khinh thường nói: “Ngươi là một người có học thanh lịch cư nhiên không biết đồ ăn qua đêm liền mất mùi vị sao? Dù cho hâm nóng lại cũng không còn hương vị ban đầu!”

Thái phó có chút ngượng ngùng: “Ta không có nghiên cứu qua, có cái gì ăn cái đó thôi!” Nói, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng: “Đêm đã khuya!”

Cốc Lương Văn Hiên bật cười nói: “Người này thật sự không lương tâm, ta cùng ngươi rất nhiều canh giờ, lúc này chính mình mệt mỏi, lại nghĩ muốn đuổi ta đi!” Mắt thấy vẻ mặt mỏi mệt của Úy Oản, biết hắn mang thai, dễ dàng mệt mỏi, cũng không thật sự so đo, ngược lại đem gối dời về phía đầu giường, đỡ Úy Oản nằm xuống, thay hắn đắp chăn.

Trường thiên tịnh, hạo nguyệt thiền quyên (). Cảnh cảnh ngân hà cao tả.

()Trường thiên tịnh,

Giáng hà thanh thiển,

Hạo nguyệt thiền quyên.

Dịch:

Trời yên lặng,

Sông Ngân trong vắt,

Trăng sáng nõn nà.

Thích thị – Liễu Vĩnh

Lưu chuyển như nước, gương mặt tuấn mỹ của người kê cao gối mà ngủ trên giường, mũi cao thẳng, mày dài (), đôi mắt long lanh sắc bén khẽ nhắm. Môi khẽ mím, da trơn bóng, hơi trong suốt, như phi vân lưu tuyết (mây bay tuyết chảy), thân thể an nhàn tĩnh lặng.

() Nguyên văn – mi nhập tấn: dùng để miêu tả đôi lông mày dài như nối liền, hòa với tóc mai của đàn ông thời xưa mới được coi là đẹp

Cốc Lương Văn Hiên đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhưng lại không dám nhìn lại, tai nghe hô hấp tinh tế của người đang nằm, yên lặng thở dài, biết hắn đã ngủ sâu, từ sau giường lấy quải trượng chống đỡ, bước xuống, chậm rãi đi ra Thọ Nhân điện.

Đóng cửa điện, ngửa mặt nhìn trời cao, vũ trụ không lay dính bụi trần, trăng như khay bạc, vằng vặc tỏa sáng, trong lòng hình như thức tỉnh, cuối cùng đều dừng lại!

Trong điện, người ngủ say lông mi dài khẽ rung động, mắt chậm rãi mở ra, trong veo như nước, một chút cũng không có dấu vết buồn ngủ, chỉ như có như không thở dài một tiếng, lại nhắm hai mắt, tựa như cảm thấy mỏi mệt, khẽ động mi, chưa mở mắt trở lại.

Vô tự, vô tự, liêm ngoại ngũ canh phong vũ. (Không đầu mối, không tâm niệm, ngoài cửa canh năm mưa gió)

Khi tỉnh lại mặt trời đã sáng rõ, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi róc rách, Úy Oản chậm rãi đứng đậy, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, mưa phùn triền miên, mưa bụi bị gió thổi loạn, theo cửa bay lả tả vào trong điện, tinh nghịch làm ướt một khối gạch nhỏ màu xanh khắc hoa phía trước cửa sổ.

Đêm qua gió nhẹ trăng sáng, sao đoán được hôm nay mưa xuân như dệt, Úy Oản cong cong khóe miệng, chắc là đem dài thay đổi, người ngủ không đề phòng.

Vén chăn xuống giường, cảm thấy hơi lạnh, lấy ngoại sam nơi đầu giường mặc vào, bước thong thả đến trước cửa sổ. Nơi cây mai, sau một đêm mưa gió, hoa đỏ rơi xuống nền đất, sơn đỏ cả con đường mòn. Chợt thấy sâu trong đường nhỏ, thân ảnh be bé đang bay nhanh, một bàn tay cầm ô, một tay bưng khay, hướng Vĩnh Yên cung mà đến.

Úy Oản mở cửa điện ra, đi vào trong mưa, tới cửa cung liền gặp Trác Nhạc “phách phách bạch bạch” chạy lại, nhìn thấy sư phụ đứng ở cạnh cửa, vui vẻ nói: “Thái phó đã dậy!”

Thái phó khẽ gật đầu, đưa tay tiếp nhận cái khay trong tay hài tử, Trác Nhạc thấy sư phụ chưa mở ô, lập lức cánh tay đưa lên cao, định thay sư phụ ngăn lại cơn mưa.

Úy Oản đem hắn kéo vào trong, đóng cửa cung, ôn hòa cười nói: “Vào trong điện thôi!” Trác Nhạc giơ cao chiếc ô, theo sư phụ hướng Thọ Nhân điện bước vào.

Trong điện có chút ấm áp. Úy Oản đem khay đặt trên ghế con, trở lại đóng cửa sổ, Trác Nhạc rào kín cửa điện, cười hì hì đi tới ngồi cùng Úy Oản trên ghế con: “Sư phụ sáng nay sao thức sớm vậy?”

Úy Oản lắc đầu: “Mới vừa tỉnh không lâu!” Chỉ chỉ cửa sổ: “Từ cửa sổ thấy ngươi đi tới. Hôm nay đưa thiện trễ!”

Trác Nhạc nghiêng đầu: “Ta nghĩ đưa tới nơi khác xong rồi đến, cũng có thể nán lại cùng sư phụ lâu hơn chút. Hôm nay đưa trễ, chỉ vì trong cung đang tuyển tài nữ, Lí công công cho ta kiêm nhiệm đưa đồ ăn cho vài vị tài nữ.”

Đôi mắt thái phó hơi trầm lại: “Tuyển tài nữ mới... Tiểu Nhạc, hôm qua bài dạy ngươi có ôn luyện lại? Tạm thời cho… Ngươi một ngày nữa, sau đó sư phụ phải kiểm tra ngươi một chút!”

Trác Nhạc cười đến vui vẻ: “Dù cho dư phụ kiểm tra bây giờ cũng được! Thuật thổ nạp quả nhiên dùng tốt, đêm qua luyện, không ngủ, sáng sớm nay cũng không cảm thấy mệt mỏi!”

Úy Oản nhịn không được vỗ vỗ đầu hắn: “Luyện được tốt lắm, dù mấy ngày không ngủ cũng không trở ngại. Ân, đêm nay ngươi lại đây trễ chút, không cần đưa thiện cho ta, đem một phần kia của ta tự mình ăn đi!”

Trác Nhạc hiếu kỳ nói: “Sư phụ đêm nay không cần cơm sao?”

Thái phó lắc đầu: “Đêm nay có bằng hữu mời, cho nên cùng hắn dùng chung vãn thiện, ngươi thay ta ăn phần kia đi!”

Trác Nhạc lấy thìa, bát cháo đưa cho sư phụ: “Ta có phần riêng, sư phụ, phần kia ta giúp người giữ lại, ban đêm hâm nóng cho người ăn khuya! Ta xem khí sắc của người dường như tốt hơn hôm qua một chút.”

Úy Oản hơi giật mình, không thể tin được hài tử này thận trọng như vậy! Tiếp nhận bát cháo, múc một thìa chậm rãi nuốt, đẩy đẩy đĩa điểm tâm. Trác Nhạc không hề khách khí, quả nhiên liền lấy ăn, miệng đầy vụn điểm tâm.

Hai người chầm chậm ăn, Trác Nhạc làm như cố ý kéo dài thời gian, một đĩa điểm tâm nhỏ ăn đến nửa ngày. Úy Oản một thìa lại một thìa uống cháo, cảm thấy được thịt trong cháo gà hôm nay nhiều hơn, lại có trộn lẫn chút củ từ, nhịn không được cười nói: “Ngự thiện phòng hôm qua mua gà mới sao? Cháo hôm nay cho nhiều thịt gà thế, ân, củ từ này không tồi!”

Trác Nhạc nhìn nhìn bát cháo của thái phó, có chút ngượng ngùng: “Cháo này là ta sáng nay dậy sớm làm trộm. Hôm qua thấy khí sắc sư phụ không tốt, ta nghĩ phải hảo hảo tẩm bổ, cho nên hôm nay dậy sớm, nấu cháo, cho nhiều thịt gà chút. Khi ở nhà, thường ăn củ từ, mẹ ta nói củ từ tốt cho thân thể, nên lại cho thêm chút củ từ. Sư phụ, có phải không thể ăn hay không?” Mắt to lấp lánh, chăm chăm nhìn sư phụ phía đối diện.

Úy Oản cảm thấy ấm áp vui vẻ, buông bát, nâng tay xoa xoa khuôn mặt non nớt của hài tử, khẽ cười nói: “Như thế nào? Ăn được lắm, sư phụ rất thích! Không thể tin được ngươi còn có thể nấu cơm.”

Đôi mắt to trong veo của Trác Nhạc càm thêm long lanh thông suốt, vui vẻ cần cù nói: “Sư phụ nếu thích, ngày mai ta lại làm! Nhà nghèo, ngày thường người lớn đều có việc, phải kiếm tiền nuôi gia đình, ta thường giúp nương (mẹ) nấu cơm giặt giũ y phục!”

Úy Oản có chút cảm khái, nhớ tới chính mình ở trong sự chăm lo của sư phụ, từ nhỏ đến lớn e rằng hoàn toàn không biết nấu cơm giặt giũ là làm như thế nào, có hai vị phụ thân thương yêu nuông chiều, sư phụ bảo vệ, chỉ biết nghịch ngợm gây sự. Dù là hiện giờ, sư huynh cũng đem sư đệ bảo bối xem như trân bảo, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, hận không thể lúc nào cũng ở trước mắt mới có thể an tâm.