“Ta đến tìm ngươi xin chủ ý.” Anh Ti nửa câu thừa thãi cũng lười nói, chớ hề khách khí treo mình trên xà nhà, đánh giá bốn phía, “Hửm? Bằng hữu u linh của ngươi không ở đây à?”

“Đã bị cô hù không dám ra rồi,” Nhiễm Thanh Hoàn cầm trong tay một quả táo gặm dở, hai chân gác lên thành giường, nghe vậy liếc Anh Ti một cái, “Có chuyện gì?”

“Ừm, binh nên xuất đều đã xuất, người nên tìm cũng tìm rồi, kế hoạch nên định cũng định rồi,” Anh Ti nghĩ nghĩ, “Này, tiểu hồ ly, ngươi đoán tại sao Vương gia không hỏi ta chủ ý là của ai đưa ra?”

“Ta tên Nhiễm Thanh Hoàn, cô có thể gọi ta là Nhiễm ca ca hoặc Thanh Hoàn ca ca, phải ngọt ngào một chút, suốt ngày leo trèo như khỉ, coi chừng mai kia không gả đi được.” Nhiễm Thanh Hoàn cắn một miếng táo, hơi nghi hoặc. Xú nha đầu Anh Ti này, hiển nhiên là muốn trong tình huống không vi phạm lời thề vòng vo tiết lộ hành tung của mình cho Trịnh Việt, nhưng tại sao Cẩm Dương tiểu Vương gia này không hỏi một câu, gặp mặt một lần ở vùng gần Trúc Hiền sơn, Vương gia tiếu diện hổ rõ ràng cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu cẩn thận thôi.

“Vương gia chỉ nói có thời gian phải đích thân thỉnh giáo cao nhân, không hỏi là ai.” Anh Ti chỉ sợ thiên hạ không loạn làm ra vẻ tiếc nuối, “Ta lại có việc muốn hỏi ngươi rồi, ngươi nên thành thật nói cho ta biết, không được lừa ta.”

Nhiễm Thanh Hoàn cười, nha đầu này thành tinh rồi, có quỷ mới lừa được nàng ta.

“Vương gia nhà cô lại muốn làm gì?”

“Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là đám chuột cái này chạy lung tung ở Cẩm Dương, thật sự phiền lòng, lại không tìm ra hang chuột, ngươi nói nên làm thế nào?” Anh Ti chớp chớp mắt, nhìn gã đầy vô tội, “Kêu huynh đệ tiểu quỷ của ngươi ra ngoài nghe ngóng thử xem?”

“Đó là địa phược linh, nếu nó có thể rời khỏi nơi mình chết thì ta đã đưa nó đi đầu thai từ lâu rồi.”

“Oa, ngươi còn là một thần côn cơ à?! Không không không, kỳ thực ngươi quả thật là hồ ly tinh phải không?” Mắt Anh Ti trợn lên như bóng đèn.

Nhiễm Thanh Hoàn gãi đầu: “Việc này không dễ làm rồi, ừm…” Gã đạp nhẹ mặt đất, “Huynh đài, ra đây một chút được không, tại hạ có vài việc muốn hỏi ngươi.”

Anh Ti nhìn mặt đất không chớp mắt, Nhiễm Thanh Hoàn lấy từ trong lòng ra một cái lọ nhỏ ném cho nàng: “Tin được ta thì nhỏ nó vào mắt.”

Anh Ti đón lấy, để lên mũi ngửi ngửi, không chút do dự theo lời nhỏ vào mắt. Cũng phải, nếu tuyệt thế sát thủ Giang Nam đệ nhất nhân này còn không phân biệt được cái gì có hại cái gì vô hại, thì nàng cũng chẳng cần tiếp tục sống trong thế giới hỗn loạn này.

Nàng nhỏ chất lỏng trong lọ vào mắt, nhất thời chỉ cảm thấy tầm mắt hơi mơ hồ, sau khi chớp mạnh hai cái, trong tầm mắt lại có sự thay đổi khó nói rõ, vẫn là những vật phẩm đó, nhưng lại có khác biệt rất nhỏ, nhỏ đến mức cả nàng cũng không nói rõ được: “Đây là… A!”

Một cái bóng màu trắng từ dưới đất bay lên như một làn khói, cảnh tượng này dù là bình tĩnh như Anh Ti cũng không nhịn được nhỏ giọng la lên: “Thật sự có quỷ à…”

Địa phược linh thoáng sửng sốt, quơ quơ tay trước mắt Anh Ti: “Cô nương?”

“Ta nhìn thấy ngươi rồi!” Anh Ti cười ngây ngô, thả người nhảy xuống xà nhà, giơ tay sờ địa phược linh, ngón tay lại xuyên qua hư không, tình cảnh này rất có tính giải trí với tiểu cô nương tâm trí không mấy kiện toàn, nàng liên tục giơ tay ra rồi rút về… Khóe mắt Nhiễm Thanh Hoàn bắt đầu giật giật: “Ta nói Anh Ti cô nương à, cho dù là một con quỷ, cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân, cô phải chăng nên bớt bớt lại?”

“A… ha ha.” Anh Ti tiếp tục cười ngây ngô nhìn địa phược linh xấu hổ không thôi, đàng hoàng tìm ghế ngồi xuống.

“Huynh đài đừng để ý.” Nhiễm Thanh Hoàn day ấn đường, “Ta hỏi một việc, ngươi có biết thứ thuốc lúc ấy họ cho ngươi ăn để ở đâu không?”

“Thuốc? Thuốc gì?” Ánh mắt Anh Ti tụ lại.

“Một loại thuốc dùng sẽ gây nghiện, một khi tạm ngưng, thì muốn sống không thể, muốn chết không được.” Địa phược linh nghiến răng.

“A!” Anh Ti trợn mắt lên như giật mình lắm, “Ngươi… còn có thể nói chuyện cơ à?!”

Nhiễm Thanh Hoàn suýt nữa chết nghẹn táo, địa phược linh thì sau khi chết lần đầu tiên cảm thấy chân nhũn ra.

“Một loại hoa tên là anh túc, cô có nghe bao giờ chưa?” Nhiễm Thanh Hoàn hỏi.

“Anh túc?” Anh Ti lắc đầu, nghiêm túc lại, suy nghĩ cẩn thận, lẩm bẩm, “Chưa từng nghe nói, là loại mới của hắn à?”

“Hắn là ai?” Nhiễm Thanh Hoàn tò mò.

“Đây, sợ rằng thuộc về chuyện tạm thời chưa thể cho ngươi biết.” Anh Ti nhíu mày, “Hoa đó làm sao?”

“Không làm sao cả, thuốc mà đám Lê Hoa Kiều cho những người này dùng hẳn có nguồn gốc từ anh túc – Thuốc đang để ở đâu?”

“Đều giấu trên người hai nữ nhân đó, khi nào có người cần mới lấy ra.”

“Ừm,” Nhiễm Thanh Hoàn thoáng trầm ngâm, “Anh Ti, ta giao cho cô một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ.”

“Hả?”

“Đưa tai lại đây.”

“Thì ra ở cạnh phố hoa,” Trịnh Việt nheo mắt cười cười, “Vậy mà y cũng nghĩ ra được, tìm người theo dõi chặt.”

“Vâng.” Phương Nhược Ly đáp, “Nhưng mà Vương gia, người đó là ai?”

“Là một người thần bí như bèo nước gặp nhau, tương lai cô sẽ cầu y không ít, phải phân phó cấm quân không được vô lễ.” Trịnh Việt như cố ý như vô tình liếc nhìn Tề Linh Khanh không nói một lời mà toàn thân căng thẳng, “Người cũng đến Cẩm Dương ta rồi, sao có thể không đối đãi theo lễ, mà cô quả thật chưa từng nghĩ đến chiêu này của y.”

“À.” Phương Nhược Ly vẫn chưa hiểu lắm, “Vương gia không còn phân phó khác thì mạt tướng đi trước đây.”

“Bên phía Anh Ti có chuyện gì không cần báo ta, ngươi kêu cấm quân tận lực phối hợp là được.” Trịnh Việt gật đầu.

“Vâng.” Phương Nhược Ly lui ra.

Trịnh Việt ngẩng đầu như cười như không nhìn Tề Linh Khanh một cái: “Sao vậy, Linh Khanh nãy giờ vẫn giống như có chuyện muốn nói?”

“Vương gia, mạt tướng thấy thiếu niên đó nhàn vân dã hạc, chỉ sợ cũng là một lãng tử thế ngoại, hà tất kéo y vào?” Hũ nút Tề Linh Khanh này nói một hơi cả câu dài như vậy cũng chẳng dễ dàng gì.

Ý cười trên mặt Trịnh Việt rõ hơn: “Thân thế y rất có uyên nguyên với Yên Kỳ ta, nếu y thật sự là ấu tử thất lạc mười chín năm trước của Chu lão thừa tướng, thì chính là con mồ côi của trung lương ta, sao có thể nói là lãng tử không gốc không cội? Có điều Linh Khanh à, sao ta cảm thấy ngươi vẫn nhìn y bằng ánh mắt khác vậy?”

“Mạt tướng không nên.” Tề Linh Khanh quỳ một gối xuống.

Trịnh Việt thở dài, tự tay đỡ hắn dậy: “Sao ngay cả cô mà khanh cũng giấu? Nếu ngươi có tình cảm với y, chẳng lẽ cô còn ngăn cản ngươi? Yên Kỳ ta trước nay không có nhiều lễ giáo trần thế, dân gian cũng không phản đối nam tử yêu nhau, chỉ cần tương lai cửu thái phi không làm khó, thì cô lại nói gì được? Ngươi thật là, suy nghĩ nhiều quá!”

“Vương gia, ta…”

“Không cần nói gì nữa, tìm người về trước rồi tính tiếp.” Trịnh Việt mỉm cười nói, “Ngươi hãy lui xuống nghỉ ngơi trước đi, có tin tức cô sẽ cho ngươi biết, được không?”

“Vâng, mạt tướng cáo lui.” Tề Linh Khanh hơi do dự, khom lưng lui ra.

Chờ mọi người lui ra hết, Trịnh Việt mới bóp trán ngồi xuống: “Nhiễm Thanh Hoàn… đúng là kỳ phùng địch thủ, cô thật muốn xem lần này ngươi còn có thể làm trò gì – Cằm nhọn mắt hồ ly, nhìn là thấy không phải kẻ đỡ lo, sao cái hũ nút này lại tự chuốc khổ như vậy chứ?” Hắn lắc đầu, vẻ mặt khá chế nhạo. Ai cũng vì người này mà nóng ruột nóng gan, nhưng đó nào phải mỹ nhân gì, làm như Yên Kỳ chung linh dục tú ta chẳng có ai lọt vào mắt nổi ấy.

Lúc Ngọc Lan Xuyên chạy tới, phòng ngủ của mình và Lê Hoa Kiều đã cháy phừng phừng không vào được, ả tức tối giậm chân. Thần dược anh túc kia không thể tạm ngưng, giờ thì hay rồi, bị người ta đốt mất, không thể không đi tìm người kia… Ả hơi nhăn đôi mày ưa nhìn, tâm tư bách chuyển, sao chỉ cháy phòng ngủ của mình với Lê Hoa? Nếu nói là trùng hợp, thì cũng trùng hợp quá rồi.

Song không để ả nghĩ kỹ, người bỗng nhiên cứng đờ, huyệt đạo đã bị chế, người khống chế lại có thể im hơi lặng tiếng tiếp cận ả! Ngọc Lan Xuyên trợn mắt, mồ hôi lạnh tích tắc chảy xuống, một giọng thiếu nữ lanh lảnh cười nhẹ bên tai: “Mỹ nhân cần chi phải làm việc lao tâm lao lực thế này, hãy – nghỉ ngơi đi!”

Anh Ti làm việc quả nhiên nhanh nhẹn, chóng vánh phóng hỏa đốt nhà bắt người làm con tin, sự chuyên nghiệp trong thủ đoạn, sự mau lẹ trong thủ tiêu chứng cứ, khiến Nhiễm Thanh Hoàn phải thán phục. Tại sao khống chế Ngọc Lan Xuyên mà không phải Lê Hoa Kiều? Anh Ti băn khoăn vấn đề này rất lâu, sau đó rất thiếu khẩu đức đưa ra câu hỏi, rõ ràng là Ngọc Lan Xuyên thiếu đầu óc hơn, Nhiễm Thanh Hoàn ném mị nhãn cho tiểu nha đầu, mặt dày mày dạn nói một câu: “Ta chỉ thích khiêu chiến.”

Lê Hoa Kiều quả thật thận trọng hơn Ngọc Lan Xuyên, thế nhưng một người cảnh giác với ngươi tỏ rõ coi lời ngươi nói là đánh rắm, và một người trăm phương ngàn kế muốn thăm dò ngươi lợi dụng ngươi, ai có trợ giúp hơn? Gã híp mắt cười phát rợn: “Lát nữa khi Lê Hoa Kiều muốn đi nơi nào đó cô hãy lén bám theo, cho người của các cô theo dõi nơi ấy, ta đoán buổi tối trở về ả sẽ đến tìm ta.”

Anh Ti nhìn người trẻ tuổi trước mặt, rất khó tưởng tượng, cái người nhìn phong nhã mà thanh tú này, trong cảnh ngộ như vậy, lại khiến người ta có cảm giác điêu luyện… Giống như là, việc như thế gã đã quen thuộc vô cùng. Gã rốt cuộc đến từ nơi nào, lại muốn đi nơi nào? Tại sao khi ở dưới Trúc Hiền sơn một lòng không cần vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay lẫn huyết thống thiên luân, mà bây giờ lại đồng ý giúp họ?

Nghĩ vậy, Anh Ti không nhịn được hỏi ra.

Tại sao? Nhiễm Thanh Hoàn nghiêng đầu: “Có người trăm phương nghìn kế lừa ta đến muốn ta giúp sức cho Yên Kỳ, nhưng ta sợ phiền phức – nha đầu này, sao còn không mau đi? Coi chừng để mất dấu người ta!”

“Người có thể cắt đuôi bổn cô nương chỉ sợ còn chưa sinh ra đâu!” Anh Ti bĩu môi, quay người đi – Đây là một người kỳ lạ, có gốc có ngọn hẳn hoi, chỉ là giữa chừng có một khoảng trắng lớn, như chính khuôn mặt đẹp đẽ của gã, nhìn kỹ mặt mũi đều vui mắt, thế nhưng khi hợp lại, phối với cảm xúc nào đó giấu thật sâu trên mặt mày, chúng lại tựa hồ đều là vẽ lên, nhìn thế nào cũng không có cảm giác chân thật.

Nhiễm Thanh Hoàn hơi suy tư nhìn hướng nàng biến mất, giống như nhãn lực tốt thật sự có thể thấy rõ hành tung của nàng, khẽ nở nụ cười. Ông lại là vì cái gì đây Phượng Cẩn? Nếu ta thật sự là người của thế giới này, tại sao tự dưng xuất hiện ở cô nhi viện ngàn năm sau? Suốt sáu năm, chỉ để chờ đợi ông xuất hiện như dự mưu?

Là ai đưa ta đi? Và vì sao sáu năm trời chưa từng ngó ngàng tới ta?

Ông có thủ đoạn thông thiên, tại sao để một đứa trẻ lấy hàng yêu trừ ma làm danh, hết lần này đến lần khác vào sinh ra tử trong những ngóc ngách tăm tối nhất, thấy nhiều thứ khiến người ta lạnh lòng như vậy?

Từng lời nói dối của ông, có phải vì quá nhiều quá phức tạp mà cuối cùng khó tròn vẹn? Hay là, ông căn bản chắc chắn ta sẽ không khiến ông thất vọng – Phượng Cẩn, từ nhỏ đến lớn, ông nói gì mà ta không đồng ý?

Thế nhưng ông chưa từng tin tưởng ta, chưa từng, có phải là vì người kia hay không – cái người khiến ông mỗi một lần nhìn vào mắt ta đều sẽ ngẩn ra, đến nay không cách nào nguôi ngoai nỗi nhớ?

Sao ông có thể khốn nạn như vậy!

Nhiễm Thanh Hoàn dùng sức quá mức, nắp chén trà bị bẻ một mảnh, tự hù chính mình. Gã bỏ chén xuống, lau sạch nước trà trên mu bàn tay, ngâm nga như có như không: “Cựu hận xuân giang lưu bất tận, tân hận vân sơn thiên điệp(*)…” Cũng không đúng điệu, trái lại hơi giống mấy khúc hát thô tục ngoài chợ, có sự thản nhiên chẳng hề để ý, khuôn mặt lạnh nhạt. (Trích Niệm nô kiều – Thư đông lưu thôn bích của Tân Khí Tật)

Giống như muốn chứng minh luận điểm của gã, trời vừa tối Lê Hoa Kiều đã vào, Nhiễm Thanh Hoàn gảy bấc đèn sáng hơn, uể oải nói: “Lê Hoa cô nương, đêm hôm khuya khoắt mò vào phòng nam nhân, sợ rằng không thích hợp lắm đâu? Không phải cô đã lấy được thuốc rồi sao?”

“Cái gì?” Lê Hoa Kiều vừa vào đã bị một câu nói của gã làm ngây ra.

Nhiễm Thanh Hoàn dùng một ngón tay chỉ chỉ tai mình: “Buổi chiều hôm nay trong viện của cô quỷ khóc sói gào một trận, khiến ta ngủ trưa cũng không ngon, bây giờ không dễ dàng gì yên tĩnh lại, chẳng lẽ không phải Lê Hoa cô nương đã thưởng thuốc cho họ sao?”

Lê Hoa Kiều mệt mỏi thở dài: “Ngươi đương nhiên đã biết cả rồi.” Ả ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Nhiễm Thanh Hoàn, “Công tử từng nói có lòng giúp đỡ, không biết còn giữ lời hay không?”

Nhiễm Thanh Hoàn cười như một con sói: “Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên, các cô nương cho ăn ngon mặc đẹp, tại hạ dĩ nhiên nên giúp sức một chút – cô nương ngồi đi, có muốn uống trà không?”

Lê Hoa Kiều xua tay, nhíu mày hơi do dự, nói chuyện vụ cháy, nói xong nhìn Nhiễm Thanh Hoàn không chớp mắt: “Công tử có cái nhìn gì với chuyện này không?”

“Cô nương cho rằng không phải tự nhiên mà cháy?” Nhiễm Thanh Hoàn biết rõ còn hỏi.

“Minh nhân không nói ám thoại,” Lê Hoa Kiều thở dài, hơi nôn nóng, “Ta biết công tử là người thông minh hiếm thấy, ta vốn là không tin… Ôi, thôi, nhà cửa đều liền nhau, không lý nào chỉ cháy phòng ngủ của ta và tỷ ta, huống hồ hiện tại không phải là mùa trời hanh vật khô, làm sao trùng hợp thế được?”

Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ nghĩ: “Lệnh tỷ ở đâu?”

“Không giấu gì công tử, động tĩnh lớn như thế, lẽ ra gia tỷ không thể hoàn toàn không tra, nhưng đến bây giờ bóng cũng chưa thấy đâu, ta hoài nghi tỷ, tỷ có thể đã…”

“Phòng ngủ của cô nương bị đốt, có phải có thứ gì bị cháy trong đó không?” Nhiễm Thanh Hoàn vẫn không nhanh không chậm dùng lời ngon ngọt.

“Chính là thứ thuốc kia bị đốt, cho nên lúc chiều họ mới lên cơn nghiện. Mà tỷ tỷ không biết tung tích, lần này Lê Hoa thật sự hơi tự rối trận hình, theo lý công phu của tỷ tỷ không dưới Lê Hoa, không cần ta nhọc lòng, nhưng…”

“Họ đã im lặng, tức là cô nương đã lấy được giải dược từ nơi nào đó không phải sao?” Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu, “Cô nương có biết chuyện này cô đã làm sai rồi hay không?”

Lê Hoa Kiều ngớ người.

“Lệnh tỷ công phu không dưới cô nương, hiện tại xem ra rất có thể đã rơi vào tay địch thủ, nhưng tại sao họ thả mặc cô nương đi đến nơi cô muốn đi, mục đích còn chưa rõ à?” Nhiễm Thanh Hoàn rướn khóe mắt nở nụ cười, một bên lông mày hơi nhướng lên, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên có một chút tà khí.

Lê Hoa Kiều nghe vậy nhíu mày, song Nhiễm Thanh Hoàn lén đánh giá ả, không biết tại sao vẻ nôn nóng trong mắt cô nương này ngược lại hơi bớt đi: “Như thế… Người kia nên, khụ, vậy ý công tử là, người của Cẩm Dương đã chú ý tới chúng ta?”

“Chỉ sợ cô nương gần đây đã gây không ít động tĩnh.” Nhiễm Thanh Hoàn nói như cho có. Thú vị lắm, đã là lấy thuốc từ “bên kia”, thì không phải là quan hệ chẳng ảnh hưởng gì nhau, xem ra bên đó phải là người cho dù bị phát hiện ở Cẩm Dương cũng có thể tìm được cách thoát thân, quả nhiên dính dáng tới mấy quốc gia khác sao?

Dùng độc phẩm lặng lẽ xâm nhập Cẩm Dương, cách làm này thật khác người. Nhiễm Thanh Hoàn không khỏi cảm thán, ai mà thiên tài thế?

Đáng tiếc nhân lực tài lực và trù tính chung không tốt, thủ đoạn vốn nên vi phong hóa vũ tiềm di mặc hóa một cách thích hợp lại bị đám nữ lưu manh này nghênh ngang sử dụng, công nhiên dính đến bắt cóc và quấy rối… Khụ, được rồi, có lẽ là hơi quá khác người, kẻ làm như vậy cũng không ý thức được những dược vật này có ý nghĩa gì, hẳn là đang trong giai đoạn thực nghiệm, ừm, bao gồm cả mình, một đám vật hi sinh.

Đã là có nội tình chính trị, thì chắc là nhằm vào cấm quân. Nhiễm Thanh Hoàn như cười như không nhìn Lê Hoa Kiều lo âu bất an, cô nương này hoàn toàn không ý thức được mình tiết lộ đã quá nhiều.

“Gia tỷ…”

“Lê Hoa cô nương hãy yên tâm, ta đoán, đối phương chỉ bắt lệnh tỷ đi, mà không hề phái quan binh đến vây diệt, hẳn là cũng chưa nắm rõ về các cô, cứ chờ một thời gian, chắc sẽ nhận được tin tức thôi.”

Lê Hoa Kiều nhìn gã một lúc, vai sụp xuống như từ bỏ, đứng dậy đi ra ngoài: “Cứ theo công tử vậy.”

Hả? Sao dễ lừa thế? Những lời lừa dối Nhiễm Thanh Hoàn chuẩn bị sẵn bị đẩy hết về trong bụng, lần này đổi thành kẻ đóng đại thần cả buổi sửng sốt, gã khẽ thổi hơi nóng không hề tồn tại của chén trà đã nguội ngắt trên tay, nghiêm túc lại, cẩn thận suy tính điều gì đó.

Nhanh như chớp, Minh Nguyệt tướng quân Phương Nhược Ly đột nhiên hạ lệnh bí mật triệt tra cấm quân, tịch thu một loại thuốc tên là “túy sinh” hơn trăm lạng, thứ gần đây mới phổ biến trong phạm vi nhỏ này chẳng rõ tại sao bị thống lĩnh đại nhân của cấm quân biết, vả lại trước đó nghe nói là nó không có tác hại gì. Thế nhưng chính là thứ này, khiến Phương Nhược Ly nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh hầu hạ bằng quân pháp tất cả những người liên quan đến nó, tra rõ nguồn gốc đến cùng.

Công khai đốt số thuốc tịch thu được ở pháp trường, tất cả sứ giả nước khác đang ở Cẩm Dương không dưng đều nhận được lời mời đến xem, Minh Nguyệt tướng quân lúc ấy không có hảo ý đảo ánh mắt như đao qua sứ các nước, giống như nhìn kẻ rắp tâm xấu, nụ cười gằn nơi khóe môi đối với một số người là không cần nói cũng biết.

Bên kia, Trịnh Việt đang chờ xem hậu thủ của người nọ.

Nhiễm Thanh Hoàn lập tức bảo Anh Ti viết phong thư cho Lê Hoa Kiều, dùng thư tín bình thường nhất, mập mờ bày tỏ sự tò mò và ham muốn với “túy sinh”, hơn nữa lập lờ nói chỉ mời Ngọc Lan Xuyên tiểu thư đến làm khách một chuyến, nhìn như một thế lực giang hồ xấu vậy. Phong thư này năm ngày sau gửi đến Lê Hoa Kiều, khi ả ta đang lo lắng nhất, ả như ruồi nhặng không đầu, mà bên phía Nhiễm Thanh Hoàn chỉ là một chữ chờ, kêu ả lấy bất biến ứng vạn biến.

Không biết tại sao, đối với Nhiễm Thanh Hoàn, Lê Hoa Kiều từ lúc ban đầu nóng lòng muốn thử muốn lợi dụng và sau đó đề phòng hoài nghi, đến hiện tại đã tin tưởng mù quáng.

Bởi vậy ngày thứ năm khi nhận được thư, ả cơ hồ lập tức thở phào nhẹ nhõm – cuối cùng mình không phải bị lộ trước quan phủ Cẩm Dương.

Trịnh Việt biết được tin tức cảm thấy hứng thú cực kỳ, lập tức cho người chuẩn bị thường phục đi gặp Lê Hoa Kiều, hắn suy tới tính lui – để ai đi thì tốt hơn?

“Anh Ti, gọi Tề tướng quân tới.”

Anh Ti suýt nữa ngã khỏi xà nhà: “Không không không phải chứ, tiểu Vương gia, ngài để tướng quân đầu gỗ kia đi đóng giả nhân vật giang hồ?!”

“Đi mau đi mau,” Trịnh Việt cười nói, “Chính là hắn, tương lai hắn sẽ phải cảm kích cô.”

Tề Linh Khanh tự dưng nhận được nhiệm vụ lạ lùng này của Trịnh Việt – đóng giả một nhân vật giang hồ đi bàn vấn đề túy sinh với người nào? Đây không phải là việc của cấm quân Phương Nhược Ly à?

Nghe Anh Ti hào hứng bảo hắn nên làm thế nào thế nào nói thế nào thế nào, đôi mày Tề Linh Khanh càng nhíu lại gần hơn – cho đến khi gặp được ả xú nữ tự xưng là “Lê Hoa Kiều” kia, hắn mới giật mình phát hiện – nhàn nhã ngồi cạnh ả, hồ tiên không gì không biết mà Anh Ti nói, lại chính là gã ta!