Nguyệt Phượng lần thứ hai nhìn thấy Nhiễm Thanh Hoàn nổi giận, song lần này, nam tử trông văn nhược trước mắt lại trở nên hơi xa lạ, nàng không biết đó là cảm giác như thế nào, phảng phất có loại áp lực cực lớn khiến xung quanh đều trở nên âm u lạnh lẽo.

Thiếu nữ sợ hãi, yếu ớt muốn nắm lấy tay áo Nhiễm Thanh Hoàn, nhưng các ngón tay run rẩy không có sức, nhanh chóng tuột ra, nam tử trong cơn thịnh nộ hoàn toàn không nghe thấy cầu xin như muỗi kêu của nàng.

Song ngay vào lúc này, không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng đạo hiệu: “Vô lượng thọ phật, thí chủ tội gì tạo thêm sát nghiệt!”

Nhiễm Thanh Hoàn dừng lại, nghe ông ta gọi, thần sắc nháy mắt tỉnh táo hơn rất nhiều. Gã chậm rãi quay đầu, chỗ góc đường khuất sáng một lão đạo nhân quần áo cũ nát đứng đó, thân hình lại hơi quen quen: “Trường Không đại sư?”

“Vấn thiên hà thọ? Vấn địa hà cực? Đời người bao lâu? Sống có gì vui? Già có sợ gì? Chết có khổ gì? Tình là thứ gì? Nhân thế khổ gì…” Trường Không đại sư từng bước một đi tới, đôi mắt như hai cái giếng cổ sâu thẳm, “Thương sinh tội gì?!”

Lão đạo chăm chú nhìn đôi mắt gã, và sát ý đang nhạt dần trong đó: “Thí chủ, người không phải thánh hiền, ai có thể không tội? Cho dù nhất thời sai lầm, ngươi cần gì phải chém tận giết tuyệt – Nếu một ngày kia ngươi cũng phạm lỗi lớn, chẳng lẽ cũng muốn tự sát tạ tội?”

Nhiễm Thanh Hoàn nhắm mắt, rốt cuộc cắm trường đao về lại trên hông, thở dài khe khẽ: “Mất mặt quá, Thanh Hoàn vốn không có tài năng kinh thiên vĩ địa, hiện giờ đến cả quân kỷ cũng quản không nghiêm, thật sự để đại sư chê cười rồi.” Gã giơ tay ôm Nguyệt Phượng vào lòng, nhấc chân đá bay một tên lính trước mặt còn chưa định thần thoát khỏi sự chấn nhiếp của sát ý.

Hơi thở toàn là mùi riêng trên người nam tử, trong lành như tuyết mới rơi, tai truyền đến tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ, chớp mắt ấy Nguyệt Phượng cảm thấy mình phảng phất đã không còn trên nhân thế, đánh nhau và kêu thảm như đến từ dị giới xa xôi, trong lòng có một âm thanh đang kêu gào: chết đi, chết đi, cứ thế chết đi, đời này kiếp này, cũng coi như không sống uổng…

Với Nhiễm Thanh Hoàn mà nói, đối phó mấy tên lưu manh trong quân doanh hiển nhiên còn chưa thành vấn đề gì, gã không thèm nhìn mấy kẻ nằm ngang nằm dọc dưới đất, thả Nguyệt Phượng choáng váng ra, trịnh trọng vái Trường Không: “Thanh Hoàn đưa vị cô nương này về trước, sau đó nhất định sẽ đi bái phỏng đại sư.”

Trường Không lộ ra vài phần ý cười, khẽ gật đầu.

Lý Tinh Tinh ở trong Trần Vũ viên hơi đứng ngồi không yên, thư gửi Nhiễm Thanh Hoàn đều như đá chìm đáy biển, không biết có phải là nam tử khôn khéo kia cố ý làm thế hay không, mà nàng đã không chờ được nữa, không thể không dùng chiêu này…

Theo cách hành sự cẩn thận của người kia, Nguyệt Phượng tất nhiên không thể thực sự mời gã đến, thế nhưng nếu trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, là nam nhân, gã cũng không thể để một nữ tử hoảng sợ một mình về cung vào thời điểm ngư long hỗn tạp trên đường đông kín người. Tuy rằng… Ánh mắt Tinh Tinh tối đi, Nguyệt Phượng từ nhỏ đã theo nàng, trên danh nghĩa là chủ tớ, lại sớm thân như tỷ muội, một khi có chuyện bất trắc… Nhưng có lẽ lần này cũng chỉ có thể hy sinh nàng ta.

Tinh Tinh cắn chặt răng, khiến khuôn mặt xinh đẹp hơi dữ tợn, nàng tự nhủ: không sai, chính là như vậy, người thành đại sự sao có thể câu nệ tiểu tiết?!

“Chủ tử, Nguyệt Phượng đã về…” Một tiểu cung nữ thở hồng hộc chạy tới, “Còn có, còn có…”

“Nhiễm tướng?”

Tiểu cung nữ vội gật đầu lia lịa.

Tinh Tinh nở nụ cười như trút được gánh nặng: “Được, bây giờ ngươi lập tức đến chỗ Vương gia, cứ nói tướng gia mời, sự tình khẩn cấp, vô luận thế nào cũng phải đưa được hắn đến đây!”

“Vâng thưa chủ tử.”

Nhiễm Thanh Hoàn vào Trần Vũ viên liền nhìn thấy Tinh Tinh cố ý trang điểm thật đẹp đang chờ sẵn. Gã âm thầm nhíu mày, chớp mắt đã hiểu rõ tâm tư của tiểu nữ tử, cùng tiền căn hậu quả của vụ ngoài ý muốn lạ lùng khi nãy, thế là gã dừng bước, từ xa hành lễ tỏ ý, rồi muốn quay người đi.

Tinh Tinh vội gọi: “Tướng gia hãy dừng bước!” Nàng vén váy đuổi theo, bước chân vội vàng, chợt vấp phải váy áo dài thượt mà ngã quỵ xuống.

“Chủ tử!” Nguyệt Phượng vội bước lên đỡ nàng, Tinh Tinh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước mông lung, nhìn Nhiễm Thanh Hoàn như ai như oán.

Mặc dù biết rõ tiểu nữ tử này đang đóng kịch, Nhiễm Thanh Hoàn vẫn không chịu nổi ánh mắt rưng rưng chực khóc như vậy, gã hơi tự giễu nghĩ, chẳng lẽ mình chính là người có một ngày phải chết trong tay nữ nhân mà người ta vẫn nói? Nam tử vốn đã định đi bất đắc dĩ quay người lại, đi tới trước mặt Tinh Tinh: “Trăn tiểu chủ không sao chứ?”

Tinh Tinh được Nguyệt Phượng đỡ đứng dậy, lại loạng choạng ngã lên người Nguyệt Phượng, khuôn mặt bé xíu bằng bàn tay trắng bệch, nàng khẽ cắn đôi môi anh đào, nước mắt ngấn trên hàng mi dài cong vút: “Đau…”

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn chân nàng, nói: “Để thần đi mời ngự y đến.”

“Tướng gia…” Tinh Tinh vội giơ tay kéo áo gã, “Tướng gia, ngài lại không chịu nghe Tinh Tinh nói hết mấy câu ư?”

“Tiểu chủ có gì chỉ giáo mời nói, lôi lôi kéo kéo không hợp lễ.” Nhiễm Thanh Hoàn đẩy nhẹ nàng ra, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng.

“Tướng mạo Tinh Tinh đáng sợ lắm sao? Tướng gia cũng không chịu nhìn thẳng ta?” Giọng Tinh Tinh hơi nghẹn ngào, lê hoa đới vũ, rất đáng thương.

“Thần mặc dù không dám nói giữ mình nghiêm chính, lễ pháp vẫn biết một chút.” Giọng điệu Nhiễm Thanh Hoàn không nóng không lạnh.

“Yên Kỳ trước nay dân phong thoáng, thiếp thân ngu muội, nhưng cũng biết nói mấy câu với Tinh Tinh không làm bẩn thanh danh của tướng gia.”

Nhiễm Thanh Hoàn thở dài: “Thần nên đi mời ngự y đến thì hơn, chân tiểu chủ kéo dài chỉ sợ sẽ bị thương gân cốt…”

“Tướng gia!” Tinh Tinh giãy khỏi Nguyệt Phượng, người lao về phía trước. Nhiễm Thanh Hoàn theo bản năng đỡ nàng, chỉ cảm thấy một làn gió thơm thốc tới, thân thể nữ tử ấm áp mềm mại nằm gọn trong lòng gã, lại khiến gã cảm thấy… đây là một củ khoai lang phỏng tay. Liếc nhìn, quả nhiên Nguyệt Phượng đã cúi đầu len lén trốn sang một bên. Tinh Tinh thút thít hơi thở như hoa lan lải nhải gì đó bên tai, gã chưa nghe lọt một chữ, tư thế của hai người giống như tình nhân lâu lắm không gặp nhau đang vụng trộm hẹn hò, lúc này, phải chăng người bắt gian sắp xuất hiện rồi-

“Vương gia đến-“

Quả nhiên, lại màn kịch chẳng sáng tạo tí nào. Nhiễm Thanh Hoàn hơi hài hước nghĩ, thật sự không thể trông chờ tiểu cô nương từ nhỏ sống trong thâm cung còn tự cho là rất có tâm kế này có thể có sáng ý gì.

Tinh Tinh giống như đang “cố gắng” giãy giụa từ trong lòng Nhiễm Thanh Hoàn đứng dậy, tiếc thay kết quả là phí công.

Một giọng nam trầm thấp hơi lạnh lẽo từ đằng sau truyền đến: “Các ngươi đang làm gì đó?!”

Trịnh Việt còn thật sự nhập vai. Nhiễm Thanh Hoàn quay đầu lại với biểu cảm có phần vô tội và bất đắc dĩ, song bất ngờ nhìn thấy lửa giận ngùn ngụt sắp giấu không được dưới khuôn mặt bình tĩnh của Trịnh Việt.

Hả?

Nhiễm Thanh Hoàn chớp chớp mắt, hình như có chuyện gì đó không đúng lắm – Trịnh Việt sẽ không cho là thật chứ? Trịnh Việt mà lại thích nữ tử kiểu này?

Không phải người ta vẫn nói, hắn với vương phi cầm sắt hài hòa, ân ái vô cùng sao?

Một giây sau, Nhiễm Thanh Hoàn bị một bàn tay thô bạo kéo ra, gã hơi lảo đảo, mũi vừa vặn đụng mạnh vào bả vai rắn chắc của Trịnh Việt, đau suýt chảy cả nước mắt.

Trịnh Việt hơi âm trầm nói: “Người của cô mà ngươi cũng dám động vào? Thật to gan!”

Đâu phải ta động vào nàng, là nàng động vào ta đó chứ… Nhiễm Thanh Hoàn muốn biện giải, lại phát hiện mình bị Trịnh Việt giam vào lòng, cánh tay trên hông như kìm sắt, ghì gã đau nhói.

Tình huống này lại là thế nào? Câu vừa rồi, không phải là nói với gã…

Vậy… cái gì là – người của cô?

Gã tức thì ròng ròng mồ hôi lạnh, mới còn than sự tình không có sáng ý, chẳng lẽ đây chính là báo ứng?

Tinh Tinh hiển nhiên đã kinh hãi ngây người ra: “Ngươi, các ngươi…”

“Trăn mỹ nhân, ngươi có biết hậu quả khi chọc giận cô? Đừng tưởng rằng cô không dám giết ngươi!”

Nhiễm Thanh Hoàn vừa nghe giọng điệu Trịnh Việt không đúng liền vội ngắt ngang: “Vương gia ngươi…”

“Ngươi câm miệng!” Trịnh Việt trừng mắt nhìn Nhiễm Thanh Hoàn, dùng tay giữ cằm gã, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự ái mộ tiện nhân này hay sao?”

Người trong lòng đại khái vừa rồi thật sự bị đụng rất mạnh, mắt còn ngấn nước, hoặc là kiệt sức quá độ, trên mặt thiếu chút huyết sắc, quầng mắt hơi thâm, biểu cảm rõ ràng chưa hiểu được tình hình lại có sự không tán đồng rõ rệt, Trịnh Việt nhìn một lúc, giống như bị cái gì mê hoặc, cúi đầu xuống…

Một khuôn mặt đột nhiên phóng to, miệng đang muốn nói thì bị thứ gì đó chặn lại, mắt Nhiễm Thanh Hoàn suýt nữa trợn lọt ra, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, lại bị giam cầm trong đôi tay kia, nam nhân sức khỏe kinh người, như muốn ấn gã vào thân thể mình.

Đại não thiên tài ngay trong chớp mắt nụ hôn này đặt xuống lập tức như treo máy đen sì màn hình.

Không biết bao lâu sau, cho đến khi hai người đều thở hơi mất ổn định, Trịnh Việt mới buông Nhiễm Thanh Hoàn ra, cảm thấy người trong lòng cứng ngắc như hóa đá, trong tim Cẩm Dương vương sinh ra vài phần thê lương. Đây là làm rõ rồi? Về sau ở trước mặt gã lại nên cư xử thế nào đây, sự thân mật như cố ý như vô tình trước kia có lẽ chẳng bao giờ quay lại nữa đâu… Hắn chán chường nghĩ, quả nhiên người này không có một chút cảm giác nào đối với mình.

Nhưng mà, vở kịch chung quy còn chưa kết thúc.

Trịnh Việt nhìn Tinh Tinh xụi lơ dưới đất kinh hãi không thốt nên lời, ánh mắt lạnh đi: “Trăn mỹ nhân, ngươi bây giờ cũng nên lo lắng cho mình rồi.”

Nghe câu này, thần trí Nhiễm Thanh Hoàn lập tức quay lại. Về tư, Tinh Tinh là em ruột Lý Mạc Bạch, gã từng nghĩ vô luận thế nào cũng phải giữ cho nàng một con đường sống, coi như báo đáp tình cảm mình vĩnh viễn chẳng cách nào đáp lại của Lý Mạc Bạch; về công, Tây Nhung là con sâu trăm chân, chết không cứng xác, trước mắt nam bắc giằng co, không chấp nhận được mảy may sai lầm, một khi công chúa làm con tin có chuyện gì, thật sự chọc giận Tây Nhung, cá chết lưới rách, cũng thật sự không có lợi với Yên Kỳ.

Gã giãy khỏi lòng Trịnh Việt, cố hết sức bình tĩnh nói: “Khả năng là Vương gia có chút hiểu lầm rồi, Trăn tiểu chủ với thần chỉ là tình cờ gặp mặt, tiểu chủ do thần mà trẹo chân, thần chỉ vừa vặn đỡ người dậy thôi, nói đến vẫn là thần đắc tội nhiều.”

Trịnh Việt đang rối lòng, cơn thịnh nộ vừa rồi bị sự cố này xua gần hết, cũng chẳng còn tâm tư đi so đo, huống hồ bình tĩnh lại, được mất Nhiễm Thanh Hoàn có thể nghĩ đến hắn dĩ nhiên cũng rõ, lúc này được bắc thang cũng thuận thế bước xuống, hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Trẹo chân? Trẹo chân tự có ngự y, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?! Trăn mỹ nhân, sắp tới đây ngươi không cần lang thang trong cung, hãy đóng cửa tự kiểm điểm, cô không tuyên thì không được bước khỏi tẩm cung của ngươi một bước – Người đâu, còn không đưa nàng ta đi?!”

Đám người Nguyệt Phượng vội tiến lại đỡ công chúa Tinh Tinh rời khỏi Trần Vũ viên, trong khoảnh khắc chỉ còn lại hai người Trịnh Việt và Nhiễm Thanh Hoàn, Cẩm Dương vương không được tự nhiên muốn quay đầu đi, lại nhìn thấy Nhiễm Thanh Hoàn vô tâm vô phế cau mày chùi miệng: “Trịnh Việt ngươi cũng không còn nhỏ nữa, đừng suốt ngày làm mấy cái chuyện vớ vẩn được không, phi phi phi, còn dùng cách chuẩn… May mà là ta, chứ nếu là người khác chẳng biết phải nghĩ đi đâu.”

Nhiễm Thanh Hoàn… Ngươi thật sự có thể đi chết được rồi đó.

Bên kia lại chân thành khuyên nhủ: “Nha đầu đó đúng là hơi không biết trời cao đất dày, nhưng nàng ta không đầu óc cũng không thế lực, ngươi chấp nhặt làm gì, cứ mặc nàng ta thích giở thủ đoạn gì thì giở. Nếu thật sự truyền đến tai vương phi, chẳng khiến ngươi hết đường biện bạch… Lại còn ‘người của ngươi’, hai đại nam nhân, thực sự lấy buồn nôn làm thú vị. Ta thấy ngươi rảnh quá sinh bệnh rồi, cấm quân đã thành ra thế nào, ngươi…”

“Không cần ngươi dạy!” Dùng thất khiếu bốc khói để hình dung Trịnh Việt thật là không quá chút nào, hắn hung tợn nhìn Nhiễm Thanh Hoàn chòng chọc một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì ra miệng, phẩy tay áo bỏ đi.

Ông trời ơi, rốt cuộc kiếp trước cô đã tạo nghiệt gì…

Nhiễm Thanh Hoàn một mình nhìn hướng Trịnh Việt rời đi rất lâu, biểu cảm chẳng hề để ý và chẳng hiểu gì hết cuối cùng không giữ được, gã thở dài một hơi, vẻ mặt mệt lử – Làm sao mà không hiểu được, đâu có đần độn thật, ở chung với Trịnh Việt lâu như vậy, hắn đang đóng kịch hay thật lòng còn nhận ra được… Nhưng lại có thể làm thế nào đây?

Không phải ai cũng chấp nhận được tình yêu đồng tính, huống chi là một huynh đệ, tri kỷ cơ hồ có thể tâm ý tương thông như thế, vả lại sa vào nam sắc, tự cổ nào có minh quân? Có một số người định trước là không thể tùy tâm sở dục…

Gã day ấn đường nghĩ, nên rời khỏi thôi, cuộc chiến tháng Giêng không phải chỉ mình Lữ Diên Niên sốt ruột, nếu lần này thực sự có thể chiến thắng, đại cục Cửu Châu coi như định, với bản lĩnh của người kia, hẳn không cần gì mình nữa, lời hứa cũng coi như thực hiện rồi. Trong lòng hơi nhói đau, gã cố gắng muốn lơ đi, ngực cũng khó chịu.

Nhiễm Thanh Hoàn lấy một viên kẹo ra chậm rãi bóc vỏ, tự nhủ: đến lúc ấy, rời khỏi đi.