Hứa Gia Trì biết hôm sau Dư Tịnh được nghỉ, nên cũng xin nửa buổi về nhà sớm với cô. Nhưng Dư Tịnh không ở nhà, ban đầu anh không chú tâm lắm, tưởng cô đi chơi với bạn hoặc đi xem phim. Đã đến chín giờ tối Dư Tịnh vẫn không về nhà, anh có phần lo lắng. Dư Tịnh không phải người vô trách nhiệm, nếu cô có việc bận chắc chắn sẽ nói với anh, không như bây giờ ngay đến một cuộc điện thoại cũng không có.

Anh gọi vào di động của cô, tiếng chuông quen thuộc này vang lên trong phòng ngủ: “Cái cô nàng đãng trí này.” Hứa Gia Trì lắc đầu. Có thể quên mang điện thoại mới không liên lạc với anh, Hứa Gia Trì hơi yên tâm.

Nhưng đến mười một giờ mà vẫn không thấy gì, Hứa Gia Trì không ngồi yên nữa rồi. Anh gọi điện cho Hạ Sính Đình trước, hình như cô đã ngủ, giọng ngái ngủ: “A lô.”

Hứa Gia Trì hỏi ngay: “Sính Đình, Tiểu Tịnh không đi với em à.”

“KHông ạ, sao thế?”

“Cô ấy chưa về nhà nên anh hỏi thử, có thể về nhà bố mẹ. Em ngủ tiếp đi, không làm phiền nữa.” Hứa Gia Trì không muốn giải thích nhiều.

Hạ Sính Đình mơ mơ màng màng đáp: “Vâng.”

Hứa Gia Trì lại gọi cho Thiệu Mân Quân cũng câu trả lời tương tự.

Cúp máy Hứa Gia Trì do dự mãi, ông bà Dư đã lớn tuổi, ngủ sớm, bây giờ gọi liệu có làm phiền họ nghỉ ngơi không huống hồ anh cũng không muốn họ lo lắng. Anh đi qua đi lại trong phòng khách, cuối cùng sự quan tâm Dư Tịnh cũng chiếm thế thượng phong, anh gọi tám số đã thuộc nằm lòng.

Giọng bà Dư vang vang, có vẻ tinh thần rất khá, vừa nghe giọng Hứa Gia Trì, bà hỏi ngay: “Gia Trìm con tìm Tiểu Tịnh à?”

“Tiểu Tịnh có ở bên mẹ không ạ?” Hứa Gia Trì sốt ruột hỏi.

Bà Dư ung dung đáp: “tt sáng nay có gọi điện, nói bệnh viện sắp xếp cho nó đi học ở tỉnh khác gấp, lúc đi vội quá nên quên nói với con, nó nhờ mẹ gọi điện cho con, mẹ thì đãng trí nên quên mất.”

Hứa Gia Trì hỏi ngay: “Cô ấy có nói đi học ở đâu không ạ?”

Bà Dư nghĩ ngợi: “Cái này thì không thấy nói.”

“HÌnh như cũng không nói.”

Hỏi cái nào cũng không biết, Hứa Gia Trì buồn bực, cũng may có tin tức của Dư Tịnh, anh yên tâm rồi. Nhưng nghĩ lại thì Dư Tịnh thật sự gấp gáp thế sao, đến độ thời gian gọi một cuộc điện thoại đích thân báo anh một tiếng cũng không có.

Lúc nãy trong một tích tắc, anh như bị ma xui quỉ khiến, nghĩ rằng cô đã bỏ nhà ra đi.

Sao lại có suy nghĩ kì quặc như vậy, Hứa Gia Trì buồn cười vỗ trán. Dư Tịnh chỉ quên mang điện thoại, cô lại không thích phiền phức nên thông báo cho ông bà Dư thì tiện nhờ báo cho anh, cô không thể cô ý đi mà không chào được.

Hứa Gia Trì cố gắng nghĩ về hướng tốt, nhưng thực sự thì Dư Tịnh đúng là cố ý trốn tránh anh.

Buổi sáng cô cứ giả vờ ngủ đến khi Hứa Gia Trì đi làm, cô lập tức dậy gọi điện cho Doãn Quyên xin nghỉ phép, dọn sơ hành lí rồi gọi xe đến thẳng sân bay.

Thực ra cô không biết phải đi đâu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà này, tìm một nơi không có Hứa Gia Trì để nghĩ kĩ về tương lai của họ. Cô không mang điện thoại là vì không muốn bất kì ai quầy rầy, cũng không muốn vì oán hận mà lạnh lùng mỉa mai Hứa Gia Trì, cô cần tuyệt đối bình tĩnh, sáng suốt để quyết định.

Cô tìm đại một nơi, mua vé máy bay đi Bắc Kinh sau một tiếng nữa. Nghĩ thấy vẫn còn thời gian nên gọi cho bố mẹ, mới nhận ra không mang theo điện thoại, nghĩ cũng chẳng sao, ngược lại có thể trốn tránh tốt hơn. Cô vào quầy điện thoại sân bay để gọi về nhà bố mẹ, nói dối phải đi học ở tỉnh khác.

Bà Dư nghe máy, bà dặn cô đi đường cẩn thận, chú ý an toàn. Bà Dư không ngờ con gái hoản loạn bỏ trốn là vì có mâu thuẩn với Hứa Gia Trì, mà điểm gây ra mâu thuẫn là đứa con gái khác của bà

Dư Tịnh nhắc đến Hứa Gia Trì rất vắn tắt, mượn cớ bệnh viện thông báo muộn, cô đi lại gấp gáp nên không kịp báo, nhờ mẹ chuyển lời. Bà Dư không thấy gì lạ, đồng ý ngay.

Hai tiếng rưỡi sau, máy bay đáp xuống sân bay thủ đô. Dư Tịnh không phải lần đầu tới Bắc Kinh, nhưng cách lần trước một khoảng thời gian rất lâu rồi, nơi đây đã thay đổi quá nhiều.

Đó là lúc còn học cấp ba, cô và Trình Lãng cùng được chọn đại diện trường tham gia cuộc thi số học dành cho học sinh cấp ba toàn quốc, cả trường chỉ có hai người, đó là vinh dự rất to lớn, Dư Tịnh cũng rất coi trọng kì thi này.

Trường sắp xếp cho hai giáo viên một nam một nữ đi cùng, ở nhà khách gần trường Thanh hoa. Buổi tối Dư Tịnh cứ trốn trong phòng làm bài, Trình Lãng thì lại có bản lĩnh qua mắt thầy cô kéo Dư Tịnh ra ngoài đi chơi.

Dư Tịnh trách móc: “Ngày mai thi rồi, em chẳng có chút tự tin nào hết, em còn muốn làm mấy đề nữa để mở rộng tư duy, anh gọi em ra làm gì?”

“Khó khăn mới tới Bắc Kinh một chuyến, cứ ở lì trong phòng thì có ý nghĩa gì?” Trình Lãng nở nụ cười không cho phép từ chối: “Chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Dư Tịnh động lòng. Cô đã n ghe nói Bắc Kinh không chỉ có đủ món ăn vặt cực ngon, mà còn có rất nhiều món đồ chơi thủ công đặc sắc, con gái ai cũng không thể kháng cự lại cám dỗ.

Trình Lãng tiếp tục dụ dỗ: “Chơi vui thì ngày mai mới phát huy tốt được, đây gọi là học và chơi kết hợp.”

Dư Tịnh không chần chừ nữa, bản tính ham chơi bị anh kích thích, hào hứng đi theo.

Nhưng vẫn có chút không yên tâm: “Đừng đi xa quá nhé.”

Trình Lãng quay lại cười tươi, nắm tay cô: “Em sợ anh bị lạc đường à?”

“Vậy có không?”

“Anh sẽ bán em đi, ngày mai giải nhất sẽ thuộc về anh?” Trình Lãng cười rất đáng ghét.

Dư Tịnh ra sức nhéo vào tay anh: “Hừ, em không đi nữa.”

Trình Lãng cố ý la to: “Em mưu sát chồng em.”

Dư Tịnh nghẹn lời: “Anh im đi!”

Trình Lãng cười hì hì nắm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ: “Vợ yêu nhất của anh làm sao anh nỡ bán em đi được.”

Dư Tịnh mắc cỡ đỏ mặt, thấy ngọt ngào quá đỗi.

Sau đó họ đi dạo một vòng quanh trugn tâm, Trình Lãng mua một chiếc trâm cài tóc tặng cô, cô giữ gìn nó như bảo bối, nhưng lúc chuyển nhà bị mẹ làm mất, cô buồn bực muốn chết, mấy năm sau này tìm khắp các cửa hàng trang sức Thượng Hải cũng không thể tìm được cái giống vậy.

Dư Tịnh đợi xe ở bến taxi, trong đầu thoáng qua cảnh tượng ấy.

Sau đó hai người một trước một sau quay vè nhà khách, thế mà không bị thầy cô phát hiện.

Dư Tịnh cười khẽ bảy năm đã qua, đời người như mộng, mây bay gió cuốn, cái còn lại chỉ là hồi ức rời rạc mà thôi.

Tài xế nói giọng Bắc Kinh chính thống: “Cô gái, đi đâu đây?”

Dư Tịnh nghiêng đầu suy nghĩ: “Bác tìm một khách sạn nào đẹp một chút rồi cho cháu xuống.”

Tài xế chắc chưa từng gặp khách nào như thế, không kiềm được, quay lại nhìn cô.

Dư Tịnh chớp mắt vô tội, để tỏ ra trạng thái tinh thần cô bình thường, cô nói thêm: “Đừng sang trọng quá, tiện đi lại là được.”

Kết quả tài xế dừng lại trước một khách sạn liên doanh: “Cô xem có được không?”

“Được.” Dư Tịnh không yêu cầu quá cao về nơi ở, chỉ cần sạch sẽ là được. Cô trả tiền xe, xách hành lí nhỏ gọn đến quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng.

“Thưa cô, cô muốn ở mấy ngày?”

Dư Tịnh vì nhất thời nông nổi mà rời khỏi Thượng Hải, không biết phải đi đâu, càng chưa từng nghĩ sẽ ở lại mấy ngày. Nên cô chọn đại chuyến bay tới Bắc Kinh, rồi nói: “Ở tạm một tuần trước vậy.”

“Thưa cô, thang máy bên phải lên tầng 6 rồi rẽ trái là phòng của cô.”

Dư Tịnh gật đầu, vừa bấm nút thang máy, của mở ra, một người đàn ông trẻ bước ra, anh ta nhìn Dư Tịnh, nheo mắt như không tin nổi: “Dư Tịnh”

“Ừm….” Dư Tịnh rõ ràng sửng sốt: “Sao lại là anh?”

Lăng Thiên Ý cũng không ngờ lại gặp cô ở đây. Bố anh sức khỏe sa sút phải vào bệnh viện kiểm tra, mấy người bạn cũng nghe tin từ tỉnh khác đến thăm, Lăng Thiên Ý cũng vì bệnh của bố mà quay về Bắc Kinh, cũng may kiểm tra thì chỉ là vấn đề nhỏ. Lần này, anh vừa sắp xếp nơi ở cho mọi người xong, vừa ra khỏi thang máy liền gặp ngay Dư Tịnh. “Chỉ có mình em à?”

Dư Tịnh gật đầu vẻ thiếu tự nhiên.

“Đi công tác hay du lịch?” Vì cô là bạn thân của Hạ Sính Đình, lại thêm mối quan hệ với Trình Lãng, nên Lăng Thiên Ý không khỏi hỏi thêm vài câu.

Dư Tịnh không muốn nói nhiều, cô ậm ừ: “Anh cứ bận việc đi.”

“Anh không bận.” Nói ra rồi, Lăng Thiên Ý mới nhận ra Dư Tịnh không muốn nói anh biết, dù sao hai người chỉ mới gặp nhau, anh rụt rè: “Vậy anh đi trước nhé.”

“Tạm biệt.” Dư Tịnh chỉ mong anh đi nhanh.

Lăng Thiên Ý đã đi đến cửa lại quay lại, chặn ở cửa thang máy “ Nếu em có chuyện gì, thì có thể tìm anh, anh còn ở Bắc Kinh vài ngày, số di động của anh em ghi lại đi…”

Dư Tịnh cắt ngang: “Nếu em cần sẽ tìm Hạ Sính Đình.”

Lăng Thiên Ý hình như hơi sững sờ hai lần tiếp xúc, cô không giống người khó gần, chuyện gì vậy?

Nhưng ai cũng có lúc nóng nảy khó chịu, Lăng Thiên Ý hiểu được, anh cười cười rồi đi.

Nếu không phải đã dùng thẻ tín dụng trả trước tiền phòng Dư Tịnh vốn đã định đổi khách sạn khác, nhưng nghĩ lại thì Lăng Thiên Ý chắc không rảnh lo chuyện thiên hạ, cùng lắm thì kể với Hạ Sính Đình, cũng chẳng sao.

Nhưng cô không ngờ rằng, Lăng Thiên Ý lại báo cho Trình Lãng,.

Thực ra Lăng Thiên Ý cũng đã đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mới kể chuyện n ày cho Trình Lãng nghe, anh phát hiện sắc mặt Dư Tịnh u ám cảm xúc không ổn, cảm giác rất kì lạ sợ cô xảy ra chuyện nên suy nghĩ trước sau rồi vẫn gọi điện.

Trình Lãng tất nhiên không biết Dư Tịnh đi Bắc Kinh, càng không hiểu vì sao cô lại đi. Nhưng nghe Lăng Thiên Ý thuật lại như thế cũng cảm thấy kì lạ. Chỉ là chào hỏi mà thôi Dư Tịnh không cần thiết phải khó chịu với Lăng Thiên Ý như vậy. Khả năng duy nhất là tâm trạng cô rất tệ, nên ngay cả việc che giấu cảm xúc cũng không muốn.

Lăng Thiên Ý ngần ngại một lúc rồi nói: “Nhưng tôi thấy hành lí cô ấy mang theo rất ít, không giống bỏ nhà ra đi.”

“Cậu nghĩ nhiều quá đấy.” Trình Lãng tuy nói vậy nhưng trong lòng tự dưng thấy băn khoăn.

“Haizzz…tôi cũng không lo được nhiều, tự cậu nghĩ cách đi.” Lăng Thiên Ý vội cúp máy.

Trình Lãng cầm điện thoại băn khoăn hồi lâu, muốn liên lạc với Dư Tịnh, lại lo cô sẽ nói anh lo bò trắng răng, chuyện bé xé ra to, kệ cô thì anh thực sự không yên tâm.

Anh bỏ điện thoại qua một bên tiếp tục xử lí công việc, nhưng không tài nào tập trung được, cầm điện thoại lên anh gọi vào di động của Dư Tịnh, nhưng luôn trong trạng thái không người nghe máy.

Tim anh thắt lại, lập tức lên mạng tra số điện thoại khách sạn mà Lăng Thiên Ý nhắc tới, nhờ chuyển máy.

Dư Tịnh đang nằm trên giường ngẫm nghĩ, tối qua gần như mất ngủ cả đêm, bây giờ khó khắn lắm mới hơi buồn ngủ thì lại bị điện thoại đánh thức. Cô tưởng là quầy tiếp tân hỏi cô chuyện đặt thức ăn, lúc nghe máy thì lại thấy một giọng nói quen thuộc trầm trầm, cô ngớ người.

“A Tịnh là anh.” Trình Lãng cuống quýt hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”

Dư Tịnh sực nhớ chắc là Lăng Thiên Ý tiết lộ hành tung của cô, cô nghiến răng rủa thầm anh ta trăm lần. miệng vẫn nói cứng: “Em rất ổn mà.”

“Không có chuyện gì chứ?”

Dư Tịnh hỏi ngược lại: “Em thì có chuyện gì?”

“Vậy tại sao em không mang theo di động?” Anh nghi ngờ.

Dư Tịnh đáp gọn: “Ồ, em quên mang theo.”

Trình Lãng hỏi tới: “Em đi Bắc Kinh làm gì?”

“Học.”

“Ở bệnh viện nào.” Trình Lãng không buông tha.

Dư Tịnh bắt đầu bực bội: “Anh hỏi nhiều làm gì?”

“Khi nào về?”

Dư Tịnh thẹn quá hóa giận: “Trình Lãng, anh đang hỏi cung tội phạm đó hả?”

“Em không nói cũng được, anh hỏi anh họ vậy.”

Gần như vừa nói xong, Dư Tịnh đã buột miệng: “Đừng, anh đừng nói với anh ấy em đang ở Bắc Kinh.”

Trình Lãng có ý dò đoán, ai ngờ mới thả mồi mà Dư Tịnh đã nói hớ.

“Em cãi nhau với anh họ à?” Trình Lãng dè dặt hỏi.

Trình Lãng lại hỏi: “Vậy anh ấy chọc giận em hả?”

“Không phải.”

“Chắc không tới nỗi anh ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài chứ.” Trình Lãng đùa một câu mà anh tự cho là rất buồn cười.

Lần này, Dư Tịnh không nói gì.

Tim Trình Lãng bất giác thót lên, sắc mặt thay đổi. Nhưng theo những gì anh hiểu về Hứa Gia Trì, làm sao có thể?

Bên kia vẫn giữ im lặng.

Trình Lãng bình tĩnh: “A Tịnh, em rời Thượng Hải là để tránh mặt anh họ?”

Tất cả đúng như anh dự đoán, Dư Tịnh thấy rối bời, cô hoảng loạn lắc đầu.

“Anh họ không phải người như vậy, liệu có hiểu lầm không?”

Dư Tịnh cũng mong đó chỉ là hiểu lầm, đáng tiếc không phải.

“A Tịnh em nói gì đi chứ, em như thế anh rất lo.”

Nước mắt trước đó luôn bị kiềm nén bây giờ không ngừng chảy ra, Dư Tịnh khóc như mưa. Cô nức nở: “Em không sao, đừng lo cho em.”

“Em khóc rồi.” Trình Lãng xót xa vô cùng, nếu anh ở bên Dư Tịnh, anh sẽ không nỡ để cô đau lòng như vậy.

Dư Tịnh chùi nước mắt mãi vẫn không khô được, gượng cười: “Em có khóc đâu.”

Cô mãi mãi bướng bỉnh và mạnh mẽ, Trình Lãng còn nhớ lần thi số học năm ấy, cuối cùng cô không thể đạt hạng nhất cô nén nước mắt, thề thi tốt nghiệp điểm số học nhất định phải vượt qua bạn đạt giải quán quân đó.

Trình Lãng hít sâu: “Em nghỉ ngơi đi, anh cúp máy trước.”

Bên kia vang lên tiếng ‘tút tút’, Dư Tịnh đờ đẫn cầm điện thoại, Trình Lãng lại cúp máy thế ư? Điểm này không giống tác phong của anh chút nào.

Bị cú điện thoại đó quấy rối, cô hoàn toàn tỉnh ngủ, định tìm cuốn sách đọc giết thời gian, nhớ ra mình vốn không có thói quen mang theo sách, trước kia Hứa Gia Trì lúc nào cũng nhé một cuốn tiểu thuyết vào để cô đọc giải sầu trước khi đi đâu xa. Cô lại muốn chơi game, lúc sinh nhật Hứa Gia Trì tặng ipad mini mà cũng quên mang theo. KHóe môi cô bất giác cong lên, Hứa Gia Trì đã giúp cô tải tiểu thuyết cô thích đọc, phim truyền hình và các game, cô đi làm hay tan sở về cũng sẽ không buồn chán Cô vô thức nhếch môi, lúc nào cũng dựa dẫm vào anh, bây giờ không có anh thì loạn cào cào hết lên rồi. Cô không biết nên làm gì, đành ôm gối ngồi ngẩn ngơ.

Thực ra Hứa Gia Trì lúc nào cũng ân cần dịu dàng, chu đáo chăm sóc cô, có thể anh đối với ai cũng vậy nên đã trở thành thói quen. Dư Tịnh cắn môi nghĩ, tuy nhiên nếu cứ khăng khăng cho rằng Hứa Gia Trì đối với cô hoàn toàn là giả tạo, thì đúng là miễn cưỡng.

Dư Tịnh thả lỏng vai, nhớ lại lần đầu hẹn hò cùng Hứa Gia Trì.

Cô nhớ hôm đó cô mặc một chiếc áo jeans màu xanh lam, quần jeans cùng màu, Hứa Gia Trì lại đòi dẫn cô đi quán Tây ăn bò bít tết.

Lúc đó cô thấy rất kì lạ: “Hay là em về nhà trước, thay quần áo rồi đi?”

Hứa Gia Trì cười tít mắt: “Chỉ cần bản thân thấy thoải mái là được, cần gì phải chú ý suy nghĩ của người khác.” Anh cũng ăn mặc rất giản dị. Dư Tịnh vội nghĩ ngợi rồi nhận lời dù sao cũng có anh mất mặt chung.

Kết quả là trong nhà hàng Tây đó, đa số đều ăn mặc tùy ý, còn có người mặc đồ Tây mang giày thể thao, nếu cô mặc lễn phục nghiêm chỉnh thì đúng là bị người ta cười chết mất. Dư Tịnh lè lưỡi, cũng may nghe lời khuyên của Hứa Gia Trì.

Dư Tịnh bình thường hiếm khi ăn bò bít tết, không phải cô không thich ăn mà chỉ một chữ thôi: Lười. đối với cô, muốn cô cắt miếng thịt bò to đó thành từng miếng nhỏ, mà còn phải cắt thật đẹp, đúng là nhiệm vụ bất khả thi. Nên khi đĩa thịt bò được mang lên, cô bắt đầu thấy khó khăn, muốn nhờ Hứa Gia Trì giúp, cô tự thấy lần đầu tiên hẹn hò mà nhõng nhẽo thì thật quá đáng, nhưng bắt cô giải quyết thì rõ ràng là làm khó cô.

Hứa Gia Trì lặng lẽ tự giải quyết phần bò của anh, Dư Tịnh hơi bực, chỉ biết ăn một mình, không thèm nghĩ tới cảm giác của cô, những lại bất đắc dĩ khâm phục anh, làm sao anh có thể cắt đẹp đến thế chứ.

Dư Tịnh bĩu môi, Hứa Gia Trì thoáng nở nụ cười, đẩy phần bò đã được cắt đẹp đẽ qua trước mặt Dư Tịnh.

“Anh cắt cho em sao?” Dư Tịnh ngạc nhiên.

“Tất nhiên.” Hứa Gia Trì mím môi cười: “rất vui được phục vụ em.”

Ấn tượng về anh của Dư Tịnh đã tăng vùn vụt mấy hạng. Cô từng gặp rất nhiều đàn ông ích kỉ, bao gồm bác sĩ trong bệnh viện hoặc bạn trai của đồng nghiệp, chưa từng nghĩ đến người khác. Hứa Gia Trì cho dù đang lấy lòng cô, cũng lấy lòng thật đúng chỗ, không hề cảm thấy đang cố ý, chỉ khiến người ta thấy anh nho nhã ung dung, được giáo dục rất tốt, sự hiểu ý người khác của anh là phẩm chất bẩm sinh.

Rất nhiều tình yêu sét đánh thực ra là cảm động trong một giây phút nào đó, trong tim Dư Tịnh như có thứ gì đang đập thình thịch, mặt cô nóng lên.

Đã trôi qua lâu như vậy, Dư Tịnh nhớ lại hôm ấy vẫn thấy đỏ mặt, đó là lần thứ hai trong đời cô thấy rung động. Hứa Gia Trì và Trình Lãng là hai kiểu người khác nhau, có câu ‘khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc’ dùng câu này để hình dung Hứa Gia Trì quả là chính xác. Có một quãng thời gian Dư Tịnh cũng từng lo lắng, liệu anh có đối xử với tất cả phụ nữ như cô không, về sau cô quan sát rất khĩ, Hứa Gia Trì tuy tỏ ra dễ tính nhưng trừ cô, anh đều giữ khoảng cách với những người con gái khác đối với yêu cầu quá đáng thì anh đều phớt lờ, nếu có người đeo bám dữ dội xung quanh anh như mở máy lạnh vậy, ánh mắt đã có thể đóng băng người đó. Nhưng có lúc cũng lịch sự tới mức khiến người ta phát ghét, anh quen Dư Tịnh đúng một năm sau mới có can đảm nắm tay cô, ngốc tới mức khiến cô dở khóc dở cười.

Còn Trình Lãng nhiệt tình như lửa, ngang ngược và có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, ban đầu yêu nhau Dư Tịnh nếu nói vài câu với nam sinh khác, cho dù là đang giảng giải bài tập, anh cũng không vui, nhưng giận dỗi đến nhanh cũng đi nhanh, đến khi tan học thì anh cũng quên mất chuyện đó, vui vẻ đưa Dư Tịnh về, vừa đi vừa chọc cho cô vui.

Cả buổi chiều Dư Tịnh chìm đắm trong hồi ức mênh mang, lúc ngọt ngào mỉm cười, lúc hụt hẫng thương cảm, đến khi sắc trời tối sầm cô mới nhận thấy dạ dày trống rỗng khó chịu.

Cô xách túi xác chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, vừa mở cửa thì thấy Trình Lãng đứng trước cửa, chắc đang định gõ của, tay vẫn giữ động tác giơ lên, Dư Tịnh hơi đờ người: “Sao anh tới đây?”

Trình Lãng cúp máy rồi chạy thẳng tới sân bay, mua vé chuyến gần nhất đến Bắc Kinh, không lãng phí chút thời gian nào, nên mới đứng trước mặt Dư Tịnh vào giờ này. Ánh mắt anh lóe lên nụ cười: “Em muốn ra ngoài?”

“Vâng.” Dư Tịnh không có ý để anh vào phòng, cứ đứng chặn ở cửa: “Đi ăn chút gì đó.”

Vậy đi chung.” Trình Lãng giữ nụ cười nhẹ nhàng: “Anh cũng đói rồi.”

Dư Tịnh nhìn anh: “Được.” Rồi nói : “CÓ cần gọi cả anh em tốt của anh không?”

Trình Lãng nghi hoặc: “Ý em là Lăng Thiên Ý?”

Dư Tịnh gật đầu, ngoài anh ta ra thì còn ai. Nếu không do anh ta nhiều chuyện thì Trình Lãng làm sao biết cô ở đây. Cô không muốn ở một mình với Trình Lãng, nên mới lấy Lăng Thiên Ý ra làm bia đỡ đạn thôi.

Trình Lãng mặt không đổi sắc: “Trên đường đi anh có liên lạc với cậu ấy, nói là trong nhà có việc nên không đi được.”

“Ừm.” Dư Tịnh nói.

Trình Lãng đã nói đối, anh không hề gọi cho Lăng Thiên Ý, anh cũng biết lần này anh hành động điên cuồng, Lăng Thiên Ý chắc chắn sẽ ngăn cản, đồng thời cũng sẽ nghi ngờ anh và Dư Tịnh có gì mờ ám, nên thà không để cậu ta biết.

Hai người tìm một quán sủi cảo sạch sẽ, Trình Lãng dùng khăn giấy lau đũa rồi mới đưa cho Dư Tịnh.

Lần nào ra ngoài ăn Hứa Gia Trì cũng chu đáo như vậy, không chỉ giúp cô lau sạch đũa thìa, còn lưu ý xem khí lạnh thôi vào đâu để đổi chỗ chho cô, nếu cô gặp ‘bà dì’ sẽ nhấc cô đừng uống nước lạnh, cũng không cho cô ăn cay hoặc ăn chua.

Dư Tịnh vẫn ngẩn ngơ, Trình Lãng hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Dư Tịnh cụp mắt che giấu cảm xúc, Hứa Gia Trì làm sao quan tâm một người mà anh không yêu nhưu vậy, huống hồ ở cô chẳng có gì đáng để anh lừa gạt, mà còn lừa bao năm trời như thế.

“Em và anh họ có chuyện gì vậy?” Trình Lãng không kìm được hỏi. Một người là người phụ nữ anh yêu, người kia là anh họ cùng anh lớn lên từ nhỏ, anh tuyệt đối không có ý đùa vui trên nỗi đau kẻ khác.

Dư Tịnh không muốn nói cho anh biết sư thật, cắn môi không nói.

Không khí rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.

“Em không muốn nói thì anh cũng không ép.” Trình Lãng nhìn cô: “Vậy thì vui lên, xem như đi du lịch, ngày mai anh đưa em đi xem mấy thắng cảnh.”

“Em không phải không vui.” Dư Tịnh nghiêm túc: “Còn nữa, em vốn đến đây là để du lịch.”

“vậy càng tốt, anh cũng đến du lịch.” Trình Lãng không vạch trần cô, cười: “Anh có thể làm hướng dẫn cho em?”

Dư Tịnh hờ hững: “ Anh quen thuộc lắm à?”

“Đương nhiên, anh học bốn năm đại học ở đây mà.” Trình Lãng khẽ nói. Dư Tịnh quả nhiên không để tâm tới anh, ngay cả chuyện anh học đại học ở Bắc Kinh cũng quên. Khi Lăng Thiên Ý nói Dư Tịnh đang ở Bắc Kinh có một khoảnh khắc, anh tự cho rằng Dư Tịnh đến đó là vì muốn tìm hiểu quá khứ của anh.

Dư Tịnh thật sự không biết, cũng chưa từng muốn tìm hiểu bảy năm họ mất nhau. Duyên phận chẳng khác gì hạt cát chảy qua kẽ tay, đã từng đắm say nhưng cuối cùng cũng vụt mất.

Trình Lãng thoáng nhíu mày, trái tim nhói lên một nỗi đau khó tả.

Dư Tịnh thờ ơ gắp một chiếc bánh lên, định chấm vào giấm, không chú ý làm rớt, văng tung tóe có vài giọt bắn lên ống tay áo cô.

Trình Lãng vội gọi phục vụ mang khăn giấy đến, Dư Tịnh nói: “Trong túi em có khăn giấy ướt.

Giây phút mở túi trang điểm ra, vẻ mặt cô khựng lại, nụ cười lướt trên khóe môi có chút ngọt ngào lẫn chua chát. Vì cô hay say xe, Hứa Gia Trì luôn chuẩn bị sẵn một gói ô mai để làm dịu triệu chứng buồn nôn chóng mặt. Cảm xúc lẫn lộn, cô lấy một viên ô mai, cho vào miệng, nhắm mắt, cái ngọt thanh đó hình như thấm vào tận trong tim.

Trình Lãng thắc mắc nhìn cô, cô chẳng phải lấy khăn giấy sao, sao lại ăn ô mai. Trông dáng vẻ thỏa mãn của cô như một đứa trẻ chưa lớn, anh lại cảm thấy hài lòng, ấm áp lạ thường.

Dư Tịnh ăn rất ngon lành, ngước lên thấy Trình Lãng đang ngắm cô không chớp mắt, mặt cô dần đỏ ửng, đưa tay ra, lí nhí: “Mời anh ăn ô mai.”

Trong lòng bàn tay trắng trẻo của cô là một viên ô mai nằm lặng lẽ, vẻ mặt có chút e thẹn, Trình Lãng thấy vừa khổ sở vừa chua chát, nụ cười tươi tắn ngây thơ ấy đã từng chỉ nở vùi anh mà bây giờ cô nhõng nhẽo hay nổi giận, đều không liên quan tới anh nữa rồi.

“Không ăn thì em cất đây.” Khóe môi Dư Tịnh cong thành một đường cong rất đẹp, bóng đen quấn trong tim cô đã tan biến hơn nửa.

Trình Lãng cười nhẹ: “Em giữ đi.”

Dư Tịnh cũng không khách sáo, cất lại vào túi.

Phục vụ cuối cùng mang khăn giấy tới. Trình Lãng vừa cầm lây, Dư Tịnh đã vội vàng giật lấy: “Để em.”

Ánh mắt Trình Lãng lóe lên một tia sáng. Anh nhìn cô Dư Tịnh đang chăm chú lau ống tay áo anh lặng lẽ một lúc rồi nói: “Ngày mai định đi đâu chơi?”

“Đi dạo quanh đây, hơn nữa tàu điện ngầm Bắc Kinh rất tiện, em không lạc đường đâu.” Ngụ ý cô không cần Trình Lãng đi cùng.

Sắc mặt anh có vẻ khó coi, bỗng nói: “Em có biết tại sao anh lại học đại học ở Bắc Kinh không?”

“KHông biết.” Dư Tịnh không ngẩng lên.

“Anh đã đồng ý sẽ đi khắp Bắc KInh với em, em quên rồi sao?”

Vẫn là chuyện tranh tài năm đó, Dư Tịnh đã mong ước đến thành phố có bề dày văn hóa lịch sử này từ lâu, nhưng chỉ ở có hai ngày, cô chưa hết hứng thú, lúc về cứ nằng nặc nói với Trình Lãng muốn đi đâu chơi, Trình Lãng liền hứa có cơ hội nhất định sẽ đưa cô đến đó đi chơi, đảm bảo cô sẽ cạn hứng mà về.

Dư Tịnh không quên nhưng chuyện đã lâu như vậy, đã không còn tâm trí như hồi đó, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Trình Lãng, cô trốn tránh không muốn đáp lại.

Trình Lãng nói như chế giễu: “Hóa ra em lại quên.”

“Em quên hay nhớ thì có gì khác?” Dư Tịnh quay đi, giọng lạnh nhạt.

Trình Lãng nghẹn lời, tâm trĩu nặng.

“Còn nữa, em rất cảm kích anh quan tâm đến em, nhưng chuyện em, em sẽ tự giải quyết.” Dư Tịnh không dám nhìn anh, cúi đầu nói, chọn cách phụ bạc một người là rất khó, nhưng còn hơn là cho anh một lời hứa mãi mãi không thực hiện được. Cô đã tỏ rõ thái độ và lập trường từ lâu, cho dù cô và Hứa Gia Trì cuối cùng chia li, thì chỉ có thể là do cô phát hiện người mà trong lòng Hứa Gia Trì yêu không phải cô, chứ không vì cô cố níu giữ tình yêu đã qua, không thể dứt ra quyết được.

Sắc mặt Trình Lãng tối sầm đến đáng sợ, im lặng, Dư Tịnh cúi đầu không nói gì.

Sau sự im lặng dài đằng đẵng đó, cuối cùng Trình Lãng lên tiếng: “Được, anh biết rồi.”

Dư Tịnh cười hối lỗi, ngoài cách đó ra cô chẳng cho anh được gì.

Lúc ra về bầu trời bỗng đổ một trận tuyết lớn, Trình Lãng cau mày: “Anh đi mua ô, em đơi một lát.”

“Không cần mua, khách sạn rất gần, đi mấy bước là tới.”

Trình Lãng cố chấp: “Em cứ ở đây đợi anh.”

Dư Tịnh đứng từ xa nhìn Trình Lãng băng qua làn mưa tuyết chạy đến gầm cầu mua ô, cô nhớ rằng Hứa Gia Trì luôn chú ý đến dự báo thời tiết, ngày hôm sau n ếu có mưa thì khi ra ngoài luôn dặn cô mang theo ô, đồng thời không ngại gian khổ đưa đón cô đi làm. Mỗi lần cô làm ca chiều, dù anh bận rộn mấy mệt mỏi mấy, cho dù hôm sau đi công tác phải dậy sớm ra sân bay, anh cũng kiên quyết đón cô an toàn trở về nhà. Bình thường cô hay đãng trí, quên này bỏ kia, Hứa Gia Trì chuyện gì cũng nghỉ chu đáo cho cô, cẩn thận bảo vệ cô không chê vào đâu được. Dư Tịnh cười tủm tỉm, những chi tiết nhỏ, những nỗi cảm động bị cô bỏ qua, lúc này đang hiện rõ trong đầu.

“Đi thôi.” Trình Lãng căng ô lên che đi những bông tuyết đang không ngừng rơi, Dư Tịnh không phản ứng, cô vẫn dang chìm đắm trong chuyện cũ.

Cô đang nghĩ gì mà thất thần như thế. Trình Lãng bỗng thấy bi ai, anh và Dư Tịnh chỉ ở bên nhau một năm ngắn ngủi, không thể bằng nền tảng tình cảm vững chắc bốn năm của cô và anh họ anh. Cho dù mối tình đầu đẹp đến khiến người ta khó quên, nhưng anh họ anh đã đi cùng cô qua những tháng ngày rực rõ nhất, họ mới hòa hợp tương xứng thật sự, anh chỉ là một kẻ thất bại hoàn toàn.

Dư Tịnh hoàn hồn nhìn ánh mắt của Trình Lãng, cô toét miệng: “Về thôi.”

Trình Lãng thất tấm tức trong ngực, nhưng vẫn miễng cưỡng nở nụ cười.

Anh đưa Dư Tịnh đến cửa phòng, nghĩ rồi nói: “Anh ở phòng kế bên em, có chuyện gì thì gọi anh.”

Dư Tịnh nhìn đi nơi khác: “Vâng.”

Cô không ngần ngại quay đi đóng cửa lại, tựa vào cửa khẽ thở dài. Cô không hối hận vì đã tuyệt tình với Trình Lãng, nếu cho anh hi vọng rồi lại chà đạp lần nữa, đó mới là tàn nhẫn thực sự.

Có lẽ đã nghỉ thông suốt một vài việ, có lẽ đã buông bỏ gì đó, tóm lại tối ấy cô đã ngủ rất say. Nhưng mệt mỏi bao ngày tích tụ cuối cùng bủng nổ, sáng sớm cô tỉnh dậy phát hiện toàn thân nóng bừng, dầu nặng chân nhẹ, sờ trán thì thấy nóng đến kinh khủng, cô nghiến răng ngồi dậy, lục túi tì thấy một hộp thuốc nhỏ mà đó, vẫn là Hứa Gia Trì nhét vào trong túi trang điểm của cô, cô nuốt hai viên thuốc cảm và một ly nước ấm lớn, quấn chặt chăn, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Cô bệnh vật vã ở Bắc Kinh, Hứa Gia Trì cách đó ngàn dặm lúc này cũng chìm vào nỗi đau khổ vô tận.

Hứa Gia Trì tâm trạng không vui vì Dư Tịnh đi mà không nói tiếng nào, tuy sau đó biết tin cô được bệnh viện cử đi học từ bà Dư, nhưng vẫn thấy lấn cấn. Anh ngủ rất muộn, sáng sớm đã bị điện thoại đánh thức.

Anh lấy điện thoại trên tủ đầu giường ra nhìn, không phải của anh. Tiếng chuông đó từ đâu vọng tới, anh mở đôi mắt kèm nhèm, hóa ra tiếng chuông là từ điện thoại của Dư Tịnh. Anh không có ý xâm phạm đời tư của cô, nhưng tiếng chuông cứ réo mãi làm anh đau đầu, anh nhảy xuống giường thấy tên Doãn Quyên lấp lánh trên màn hình, sợ bệnh viện có việc gấp nên bấm nút nghe.

Vừa nghe máy, Doãn Quyên đã nói ngay: “Tiểu Dư, dạo này bệnh viện thiếu người quá, em không thể xin nghỉ dài ngày như vậy, ba ngày sau em hủy phép quay lại làm việc nhé.” Tối qua ở thành phố xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, người bị thương được đưa vào cấp cứu trong bệnh viện RJ, những người bị thương nặng đều được sắp xếp mổ ở phòng bệnh khoa ngoại, y tá trực ban bận cả đêm, lát nữ cũng không thẻ thay ca. vì Dư Tịnh đã nghỉ phép không tiện bắt cô đến đó, đành rút ngắn kì nghỉ phép của cô.

Hứa Gia Trì đờ ra, Dư Tịnh nghỉ phép? Nói vậy thì cô không đi học? Dư Tịnh lừa anh?Hứa Gia Trì siết chặt ngón tay, tim có cảm giác đau nhoi.

“Này, Tiểu Dư, em nói gì đi chứ.” Mãi không thấy trả lời, Doãn Quyên cuống lên.

Hứa Gia Trì đằng hắng: “Doãn Quyên, là tôi?”

“Ồ, là Hứa Gia Trì à, vậy cậu giúp tôi chuyển lời với Tiểu Dư nhé.” Doãn Quyên rất biết ý, không đòi Dư Tịnh nghe điện thoại.

Hứa Gia Trì giọng khàn khàn, tim như thắt lại: “Được.”

Doãn Quyên cúp máy, Hứa Gia Trì cầm điện thoại, tâm trạng sa sút vô cùng. Nếu trước kia chỉ hoài nghi và đoán mò Dư Tịnh có việc giấu anh, thì cú điện thoại này của Doãn Quyên đã đủ nói rõ tất cả. Điều khiến anh không hiểu là, anh đối với Dư Tịnh không đủ tốt sao, vì đâu cô lừa dối anh, có chuyện gì mà không thể nói thẳng với nhau chứ.

Một tay anh ấn vào lồng ngực, như có một tảng đá nặng ngàn cân đè lên khiến anh không thở nổi. ánh mắt phức tạp lại liếc nhìn màn hình điện thoại của Dư Tịnh, đền báo nhấp nháy báo pin không đủ. Hứa Gia Trì thoáng suy nghĩ, tay run run mở nhật kí cuộc gọi.

Khoảng mười mấy cuộc gọi nhỡ, lần lượt là Hạ Sính Đình, Trình Lãng và vài số lạ. Không có gì, Hứa Gia Trì bất giác thở phào.

Trong hộp thư có mấy tin nhắn, đầu tiên là Hạ Sính Đình: Này mau nghe điện thoại đi. Còn hai tin của Trình Lãng: Tại sao không nghe điện thoại? A Tịnh, em không sao chứ?

Thời gian là chiều hôm qua.

A Tịnh…

Hứa Gia Trì mở to mắt, hai chữ đó xoay quanh trong đầu anh, mãi không xua đi được.

Dư Tịnh và Trình Lãng, rốt cuộc họ có quan hệ gì? Hứa Gia Trì hoang mang nhìn điện thoại, đầu óc kêu ong ong, chỉ nhớ cái tên gọi mờ ám đó.

Di động lại réo vang, anh chỉ kịp nhìn thấy tên Hạ Sính Đình nhấp nháy đã tự động tắt. Anh do dự rồi lập tức tìm sạc pin cắm vào. CUộc gọi của cô đã được chuyển vào hộp thư thoại, Hứa Gia Trì và Dư Tịnh tin tưởng nhau, chưa từng lục lọi những thứ đồ cá nhân như thư từ, di động và ví tiền… Nhưng giờ đây, Hứa Gia Trì không suy nghĩ nhiều, cuống quýt tìm hiểu chân tướng.

Giọng Hạ Sính Đình rất trầm rất khẽ, giọng có chút lúng túng, cô nói: “Tiểu Tịnh TỊnh, cậu không nghe máy tớ rất lo, cậu gọi lại được không?” Nhưng cô không hề cúp máy ngay, chỉ dừng lại vài giây rồi nói: “Có chuyện này tớ giữ trong lòng rất lâu rồi, tớ đã nghĩ kĩ, cho dù cậu sẽ trách móc hay hận tớ, tớ vẫn phải nói.” Cô nức nở: “Năm đó chuyện của cậu và Trình Lãng bị cô phát hiện là tại tớ hết.”

Hứa Gia Trì không chút chuẩn bị tâm lí, điện thoại rơi cạch xuống đất. An đờ đẫn ra đến mười mấy phút, mới nhặt điện thoại lên, lắp lại pin, nghe lại tin nhắn.

Khi nghe lại câu đó vẫn khiến anh bàng hoàng, Hứa Gia Trì hít thở thật sâu.

Hạ Sính Đình nghẹn ngào: “Tiểu tịnh Tịnh, nếu không vì tớ đểnh đoảng làm mất thư của Trình Lãng nhờ gửi cho cậu, lại bị người khác nhặt được nộp cô chủ nhiệm thì hai cậu sẽ không bị chia rẽ, đều do lỗi của tớ.” Cô càng khóc dữ hơn, giọng càng lúc càng ậm ừ không rõ: “Nếu không phải tớ, hai cậu đã không đánh mất nhau, Trình Lãng bây giờ không sống đau khổ như thế.”

Hóa ra cô gái Trình Lãng mãi không quên được chính là Dư Tịnh.

Hóa ra là thế.

Chẳng trách Dư Tịnh lần nào gặp Trình Lãng cũng tỏ ra khó chịu, hoặc là vẫn còn nhớ chuyện năm nào, hoặc là muốn che giấu quan hệ giữa hai người.

Sắc mặt Hứa Gia Trì trắng bệch như tờ giấy, anh từng nghĩ về mấu chốt Dư Tịnh thay đổi thái độ với anh, cũng từng nghĩ ngợi lung tung có khi nào cô thích người khác hay không, nhưng không bao giờ ngờ người đó lại là Trình Lãng.. Họ từng là mối tình đầu của nhau, trong thời niên thiếu hoa mộng bị cưỡng ép chia xa, chỉ để lại sự không cam tâ,. Bao năm kìm nén hóa thành quyến luyến sâu đậm, phát triển thành tình cảm nồng nhiệt hơn.

Thế thì hiện giờ Dư Tịnh đang ở cạnh Trình Lãng ư?

Tâm trạng Hứa Gia Trì khá tồi tệ, ngực đau nhói từng cơn, anh gọi vào máy Trình Lãng.

Trình Lãng hình nhưu bị đánh thức khi đang say ngủ, giọng không vui: “Ai thế, mới sáng sớm.”

Hứa Gia Trì gọi bằng máy của mình, anh hỏi thẳng: “A Lãng, anh đây, cậu đang ở đâu?”

Trình Lãng tỉnh táo ngay, lúng túng: “Anh à?”

“Cậu đang ở đâu?” Hứa Gia Trì truy hỏi.

Trình Lãng nhớ tới lời dặn của Dư Tịnh và cả tâm lí không muốn anh hiểu lâm, nên nói dối: “Em đi công tác.”

“Ở đâu?”

Trình Lãng nói đại “Quảng Châu.”

“Một mình?”

“Một mình.” Trình Lãng không hiểu: “Anh à, anh tìm em có việc gì hả?”

Hứa Gia Trì thận trọng dò hỏi: “Gần đây có gặp chị dâu cậu không?”

Trình Lãng thót lên: “Không, sao vậy?”

“Cũng không tìm cô ấy?”

“KHông.” Trình Lãng hơi chột dạ.

Hứa Gia Trì bực bội nghĩ, rõ ràng chiều qua còn cuống cuống tìm cô, nếu không có việc gì hà tất phải giấu giếm.

“Anh và chị dâu sao vậy?” Trình Lãng liếc nhìn phòng kế bên, cho dù anh không thấy gì.

Biết rõ còn hỏi, Hứa Gia Trì thấy lạnh lòng. Anh lặng lẽ mấp máy môi, rồi cúp máy.

Trình Lãng lạ lùng, từ đó nhận ra giữa Dư Tịnh và Hứa Gia Trì, e rằng đã xảy ra chuyện thật Anh tỉnh cả ngủ, tắm rửa xong sang gõ cửa phòng Dư Tịnh.

Một lúc sau Dư Tịnh mới ra mở cửa, sắc mặt cô rất kém, ửng một màu đỏ bất thường, bước đi lảo đảo không vững, Trình Lãng đỡ lấy cô, cảm nhận được hơi nóng trên người cô.

“Em sốt hả?” Anh hỏi.

“ừ.” Dư Tịnh mệt mỏi đáp.

Trình Lãng căng thẳng: “ANh đưa em đi bệnh viện.”

“Em uống thuốc rồi.” Dư Tịnh nằm xuống đắp chăn: “Ngủ lát sẽ không sao, anh mặc kệ em.”

“Uống thuốc thì có tác dụng gì, em phải đi bệnh viện.”

Dư Tịnh khoát tay: “KHông cần thật mà, em là y tá, em còn không rõ hay sao?”

Trình Lãng im lặng nhưng cũng không bỏ đi, rót ly nước đưa cho cô, rồi ngồi xuống cạnh giường.

Dư Tịnh hậm hực: “ANh ra ngoài đi , cô nam quả nữ sẽ bị dị nghị.”

Trình Lãng lạnh lùng: “Em yên tâm, anh không đói khát tới mức ra tay với người đang bệnh.”

Mặt Dư Tịnh nóng lên, cũng may chính cô đang sốt nên mặt có đỏ lên cũng không thấy được.

“EM ngủ đi, anh ngồi đây canh chừng.” Trình Lãng nói bằng giọng không cho phép từ chối.

Dư Tịnh mắt cay xè vẫn còn rất buồn ngủ, đầu cũng nặng trịch, nhưng Trình Lãng ở cạnh thì lam sao cô ngủ nổi. Cô nghĩ ngợi: “Vậy chúng ta nói chuyện đi.”

“Em muốn nói gì?”

“chẳng phải anh rất muốn biết em và Gia Trì xảy ra chuyện gì sao?” giọng Dư Tịnh bình thản như nước, như thể chẳng phải đang nói chuyện mình.

“Anh rất muốn biết, nhưng nếu em không muốn nói thì đừng miễn cưỡng.”

“Em có thể kể anh nghe, anh muốn nghe không?” Dư Tịnh khẽ cười, cô đã nghĩ kĩ rồi, cũng đã ra quyết định, cuối cùng có thể bình thản nhìn nhận sự việc này. Chính cô cũng có quá khứ, đã từng yêu Trình Lãng mãnh liệt, vậy làm sao cô có thể cưỡng cầu Hứa Gia Trì trắng như tờ giấy. Chỉ có điều tình yêu cũ của anh là dk khiến cô khó chấp nhận mà thôi. Cô tin Hứa Gia Trì không hề vô tình với cô, tránh né không phải cách cô phải mặt đối mặt hỏi cho ra lẽ, quá khứ của anh cô không kịp tham gia, nhưng tương lai thì có thể nắm chắc.

Trình Lãng thực ra cũng rất mâu thuẫn anh vừa muốn hiểu chân tướng lại sơ bị đả kích, dù sao anh vẫn yêu Dư Tịnh, nghe chuyện tình cảm giữa cô và người khác, từ chính cô, cũng đồng nghĩa với việc xát thêm muối vào vết thương của mình. Cuối cùng vẫn là tình cảm chiến thế thượng phong, anh hít thật sâu, thở ra: “Em nói đi.”

“Gia Trì từng có một người bạn gái, là chị ruột dk của em, em nhất thời không chịu nổi, nên tạm thời rời khỏi nhà để một mình suy nghĩ xem phải làm sao.” Dư Tịnh nói vắn tắt, nụ cười nhẹ nhõm cô thật sự đã nghĩ thông suốt.

Trình Lãng giật mình, anh cũng biết Hứa Gia Trì từng có một người bạn gái yêu nhau rất sâu đạm, sắp bàn đến việc cưới hỏi, nhưng về sau tại sao chia tay thì anh không rõ, nhưng ai ngờ lại là chị của Dư Tịnh. Anh chần chừ: “Vậy chị của em…”

“Bảy năm trước chị ấy qua đời, trong một vụ tai nạn giao thông.” Dư Tịnh cúi nhìn xuống, nhắc đến sự ra đi của chị, tim cô nhói đau.

Trình Lãng nhắm mắt nhớ lại mấy năm trước Hứa Gia Trì có quãng thời gian ngày nào cũng mượn rượu giải sầu như một caics xác sống, chắc là vì cái chết của dk. “Em nói tiếp đi.”

Dư Tịnh liếc nhìn anh: “Em nói xong rồi.”

“Vậy em đã nghĩ xong rồi?”

Dư Tịnh gật đầu: “Vâng, nếu không phải nửa đêm bị sốt thì em đã đang trên đường về nhà rồi.”

Trình Lãng nhìn cô, xúc cảm lẫn lộn. Dư Tịnh không phải người dễ thỏa hiệp, cô nguyện nhượng bộ đã đủ nói rõ tất cả. Hiện giờ cô đã toàn tâm toàn ý yêu Hứa Gia Trì, đối với quá khứ, cô đã thật sự buông bỏ.

Suy đoán của anh không sai.

Dư Tịnh uống thuốc xong nằm xuống, không tài nào ngủ yên được, trong đầu cô toàn là Hứa Gia Trì, sự dịu dàng ân cần của anh sự hiểu biết của anh, quan tâm bảo vệ cô của anh, và cả sự tinh tế của anh. Ở nơi xa lạ này cô vô cùng nhung nhớ vòng tay của anh. Cô nhớ có lần cô cũng cảm sốt, không chịu uống thuốc, cũng không nghỉ ngơi, Hứa Gia Trì đã ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn cô. Dư Tịnh tránh né: “Đừng lây bệnh cho anh đó.”

Lúc đó Hứa Gia Trì đã nói thế nào, anh vừa thương vừa yêu nói rằng: “Anh muốn em lây cho anh, lây cho anh xong thì em sẽ khỏe.” Một câu nói có phần ngốc ngếch khiến Dư Tịnh ngoan ngoãn uống thuốc, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, lúc ngủ dậy Hứa Gia Trì mang cháo gà đến múc từng thìa cho cô ăn, cô nở nụ cười thỏa mãn, hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của anh. Cô đã quen bên cạnh có hơi thở của anh, trong vô thức từ lâu đã yêu anh mất rồi. tình yêu không phải là đợi đến khi mất đi mới hối hận, tình yêu cũng không phải dựa vào thủ đoạn xấu xa để tranh đoạt, cái tình yêu cần là thành thật với nhau, nên cô cần câu trả lời của Hứa Gia Trì. Chỉ cần anh nói, cô sẽ tin. Tình cảm vốn được xây dựng trên nền tảng tin tưởng lẫn nhau, chẳng phải sao.

Vẻ mặt Trình Lãng ảm đạm, cuối cùng anh đã nhận ra một điều rất rõ ràng, anh đã hoàn toàn mất cô.

Dư Tịnh nhướng mày, tâm trạng bỗng rộng mở, bệnh cũng giảm hơn nửa.

Sau một khoảng thời gian dài im lặng rất lâu, Trình Lãng chậm rãi lên tiếng: “THế thì, anh chúc hai người sống đến bạc đầu hạnh phúc viên mãn.” Anh buồn rầu nói, trong lòng anh Dư Tịnh quan trọng nhất, chỉ cần cô sống tốt, anh nguyện làm bất cứ việc gì, bao gồm buông tay. Cuộc đời này anh không có phúc ở bên cô, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào anh họ sẽ đối xử với cô thật tốt.

“Cảm ơn anh.” Dư Tịnh khẽ thở ra, chớp mắt, nụ cười tươi tắn: “A Lãng, em cũng mong anh có thể tìm được hạnh phúc thật sự thuộc về mình.”

Trình Lãng nhìn cô chăm chú: “Anh sẽ tìm được.”

Dư Tịnh cười, có vài chuyện người trong cuộc thì tối còn kẻ ngoài cuộc thì sáng. Anh chưa chắc còn yêu cô, chỉ là không can tâm, hoặc cái anh yêu là cảm giác của mối tình đầu, bỏ lỡ cô, thì mới gặp được một người khác hợp hơn.

Đồng thời trong thế giới của tình yêu, không ai có lỗi với aim chỉ có ai không biết trân trọng ai mà thôi. Dư Tịnh sẽ trân trọng Hứa Gia Trì, Trình Lãng cũng phải trân trọng duyên phận thuộc về anh.

Hứa Gia Trì đờ đẫn ngồi cả buổi sáng, khi cô Trương phòng nhân sự của công ty gọi điện hỏi anh sao không đi làm. Anh ấp úng mãi, cô Trương tưởng anh không khỏe nên xin nghỉ phép thay anh để anh ở nhà nghỉ ngơi.

Cả ngày anh giống như người mất hồn, không cảm thấy đói, cũng không vực nổi tinh thần để nấu ăn, nhớ ra trong nhà bếp hình như còn mấy gói mì đã cất rất lâu. Là Dư Tịnh mua, hôm nào anh làm thêm giờ không kịp về nấu cơm, cô sẽ lén lười biếng mà ăn cho qua bữa. anh tìm ra một gói trong tủ đựng đồ, đồng thời lấy ra cả một phong bì thư dày cộp.

Trên phong bì không có chữ, cầm thử lên cũng khá nặng. trong tủ đồ đó toàn là thức ăn vặt mà Dư Tịnh thích, thường thì Hứa Gia Trì sẽ không đụng vào, xem ra Dư Tịnh cố ý giấu trong đó. Hứa Gia Trì hình như vẫn hơi do dự, nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới mở phong bì ra xem.

Trong đó là một xấp thứ, người nhận là Dư Tịnh, còn người gửi chính là Trình Lãng. Giấy đã ngả vàng, xem ra đã mấy năm rồi. Hứa Gia Trì cảm thấy anh nhất định đã điên rồi, mới bồng bột muốn xem như vậy, biết rõ sẽ đau, nhưng vẫn không kìm được mà lật ra xem.

Thư là khi Trình Lãng viết sau khi bị ép chia tay với Dư Tịnh và bị phụ huynh quản thúc nghiêm ngặt, lá thư đầu tiên diễn tả tình cảm nhớ nhung với cô, nhưng bất đắc dĩ phải nhẫn nại, chờ thi tốt nghiệp xong sẽ có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, bức thư hai bày tỏ sự lo lắng khi mãi không nhận được thư trả lời của Dư Tịnh, hỏi cô xảy ra chuyện gì, có phải đã quên lời ước hẹn giữa hai người. bức thư ba nhắc đến những chuyện vui buồn khi hai người ở bên nhau, thề sau này tuyệt đối sẽ không làm cô đau lòng buồn bã. Bức thư thứ tư, bức thư năm….

Mỗi một bức thư bên góc phải phía dưới đều đánh số, Hứa Gia Trì cầm trong tay số lớn nhất là 76, cũng tức là Trình Lãng đã viết cho Dư Tịnh ít nhất 76 bức thư. Địa chỉ nhà Gia Trì không nhận ra, anh đoán có thể là địa chỉ nhà trước kia của Dư Tịnh. Dư Tịnh từng nói sau đó cô chuyển trường và chuyển nhà, cũng tức là những bức thư này không hề nhận được, xem ra cô cũng vừa nhìn thấy những bức thư này không lâu.

Suy đoán của Hứa Gia Trì tuy không đúng hoàn toàn nhưng cũng khá gần, tâm trạng anh phức tạp, trái tim đau đến tê dại. hóa ra anh mới là kẻ thứ ba chen chân vào giữa hai người, nếu không có anh, Dư Tịnh và Trình Lãng đã có thể quang minh chính đại ở bên nhau, không cần trốn tránh, không cần nghĩ tới cảm nhận của anh, không cần trốn tránh, không cần nghĩ tới cảm nhận của anh, không cần hành hạ nhau như vậy. họ vốn là một cặp trời sinh, nếu không vì bị ép phải chia tay thì e là bây giờ đã tu thành chính quả rồi.

Anh cười giễu anh và Dư Tịnh yêu nhau đến khi kết hôn đều rất bình lặng, không sóng gió. Chỉ có một lần, trước đó anh còn ở công ty Lữ Thiên Ba, có một nữ đồng nghiệp yêu thầm anh, anh không quan tâm, về sau tỏ tình công khai, anh vẫn không đếm xỉa, cuối cùng cô gái kia đau lòng xin thôi việc. Anh không những không ghen mà còn trách anh quá tàn nhẫn với người ta. Bây giờ nghĩ lại, từ đầu cuối Dư Tịnh đều không yêu anh, nếu không thì làm sao phản ứng như thế.

Thứ không phải của anh thì cuối cùng cũng không thuộc về anh, bây giờ có phải đã tới lúc nên kết thúc, hạnh phúc ngắn ngủi trộm lấy rốt cuộc vẫn phải trả lại.