Ngày đầu tiên của năm mới, Tôn Phụng mở mắt ra thì thấy gương mặt của Lăng Viễn, cho dù là lúc ngủ nhưng anh vẫn rất đẹp trai.

Tối qua hai người hứng một đêm gió lạnh trên đỉnh núi, trên đường về gần như các hàng ăn cũng đã đóng cửa, hai người đành vào cửa hàng tiện lợi ăn tạm gì đó, coi như là bữa cơm cuối cùng của năm cũ.

Nghĩ bữa cơm đầu tiên trong năm mới không được tùy ý vậy nên Tôn Phụng đã ngồi dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường.

Lăng Viễn tỉnh dậy đã không thấy người nằm bên cạnh mình, cũng xuống giường đi ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Tôn Phụng đánh răng rửa mặt từ nhà vệ sinh ra, “Em dậy sớm vậy.

Mãi mới có ngày được nghỉ ngơi, sao không ngủ thêm lúc nữa.”

“Em chuẩn bị đi siêu thị mua đồ, tối qua không được ăn thoải mái.”

Lúc này, Lăng Viễn phát hiện trên cổ Tôn Phụng có thêm một dây chuyền, mà chiếc nhẫn vốn đeo trên tay đã được gỡ xuống luồn vào đó làm mặt, “Sao nhẫn của em…”

“Đeo nhẫn trên tay không tiện, trước khi phẫu thuật còn phải gỡ ra, đeo lên dây chuyền không ảnh hưởng tới công việc.” Tôn Phụng nói rồi nhìn chiếc nhẫn trên tay Lăng Viễn, “Anh cũng tháo xuống đi, thi thoảng anh cũng phải thực hiện phẫu thuật mà.”

Nhẫn đôi mới đeo được một ngày, Lăng Viễn vẫn chưa muốn tháo xuống, anh lại nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay, “Nghỉ lễ xong rồi anh tháo ra, để anh đeo thêm mấy ngày nữa.

Em muốn đi siêu thị à? Anh đi cùng em.”

Tôn Phụng đang nấu nước dùng lẩu trong bếp, Lăng Viễn ngửi thấy mùi thơm đi qua, “Ồ, thơm quá, vợ anh cũng thật xuất sắc, đúng là kiểu phụ nữ toàn năng.”

Tôn Phụng đưa ánh mắt lườm người bên cạnh, “Vì để được ăn thành quả nên mới nhắm mắt thổi phồng chứ gì.”

“Anh nói đều là những lời thật lòng thật dạ, sao lại là thổi phồng được?”

“Anh mang nồi lẩu ra ngoài cắm điện đi, nước dùng sắp được rồi đây.”

Ăn xong, Lăng Viễn thu dọn phòng bếp, Tôn Phụng ôm laptop đọc tài liệu bên cửa sổ ngoài phòng khách.

Lăng Viễn dọn dẹp xong thì pha hai cốc lục trà, bưng đến trước Tôn Phụng, “Em được nghỉ mà vẫn bận công việc, không cùng chồng nói chuyện à?”

“Có gì anh nói em nghe, hôm nay em phải đọc xong những tư liệu này.”

“Vậy em tiếp tục đi, anh đi kiếm quyển sách đọc.”

Hai người cứ ngồi tĩnh lặng như vậy, một người nhìn laptop, một người đọc sách, thi thoảng Lăng Viễn ngẩng đầu lên nhìn Tôn Phụng đang ngồi đối diện, ánh sáng chiều tà luồn qua khe cửa sổ quét ngang người Tôn Phụng khiến Lăng Viễn cứ ngẩn ngơ, cảnh tượng gặp mặt nhau lần đầu tiên ở California như vừa mới hôm qua, nhưng cô ấy đã là vợ của mình.

Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ, hai người lại phải dậy sớm đi làm.

Lúc ăn sáng, Tôn Phụng nhìn vào tay trái Lăng Viễn thì thấy anh đã tháo nhẫn ra.

Lăng Viễn đưa theo ánh mắt của Tôn Phụng nhìn xuống bàn tay mình, “Em nói là lúc đi làm đeo nhẫn không tiện mà, hôm nay anh có ca phẫu thuật, cho nên sáng dậy anh phải tháo ra.”

Tôn Phụng đang quệt bơ vào bánh mì, “Em có nói gì đâu, sao anh phải căng thẳng như vậy? Đúng rồi, tối nay tan làm em hẹn Mã Đông và Vệ Dung cùng ăn tối.”

“Ok.”

Đến bệnh viện lúc Lăng Viễn đi ngang qua phòng thư ký bên cạnh thì nghe thấy bên trong có tiếng ho, đứng bên ngoài nhìn vào,

“Chào buổi sáng Tiêu Tiêu, em đến sớm vậy.”

Tiêu Tiêu vội vã đứng dậy, “Chào buổi sáng viện trưởng Lăng.” Vừa dứt lời thì cô lại ho liên tục.

“Em bị cảm hay sao mà ho dữ vậy?”

“Dạ, chắc là bị cảm, em ho hai hôm nay rồi.”

“Bây giờ đang là mùa dễ bị cảm, hai hôm nay trời lại giảm nhiệt độ, lát nữa xong việc em tới khoa Nội bảo bác sĩ kê đơn thuốc.”

“Vâng, cảm ơn viện trưởng Lăng đã quan tâm.” Gương mặt Tiêu Tiêu ửng hồng, không biết là do trang điểm hay do bị cảm.

Buổi trưa ở căng tin, Tôn Phụng và Thư Tinh đang cùng nhau ăn trưa, điều hòa ở nhà ăn để nhiệt độ hơi cao, nên Tôn Phụng cởi khăn quàng cổ ra, chiếc cổ trắng ngần nên dây chuyền lại càng nhìn rõ hơn, chiếc nhẫn Catier lấp lánh lấp lánh trên đó.

“Oa, chiếc nhẫn sáng quá.

Chúc mừng chị.”

Tôn Phụng cúi đầu nhìn dây chuyền, “Chúc mừng chị cái gì, em vẫn luôn mật báo tin tức cho viện trưởng Lăng chứ gì, đừng tưởng chị không biết.”

“Viện trưởng Lăng có năng lực, có tài hoa, lại rất đẹp trai, anh chị rất hợp nhau luôn ấy.” Thư Tinh vừa nói xong thì thấy Lăng Viễn và Lý Duệ cùng đi vào nhà ăn, “Nói Tào Tháo thì Tào Tháo tới.”

Tôn Phụng nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy Lăng Viễn, “Không ngờ em cũng nhiều chuyện vậy.”

“Không phải, viện trưởng Lăng nhờ em giúp đỡ em cũng không thể không giúp được.”

Lăng Viễn và Lý Duệ bê khay cơm đi ra, nhìn thấy Tôn Phụng đang ngồi bên này thì đi sang bên khác.

Ngồi xuống bàn ăn, Lý Duệ mới tò mò hỏi Lăng Viễn, “Hai người còn chuẩn bị tiếp tục yêu ngầm thế này à?”

“Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã có trong tay rồi, còn yêu ngầm gì nữa, bây giờ chúng tôi đã được pháp luật bảo hộ.” Lăng Viễn hạ thấp giọng nói.

“Cái gì? Động tác của hai người cũng nhanh như chớp vậy.”

“Khoa Ngoại các cậu mật ít ruồi nhiều, người giống như Tôn Phụng kỹ thuật chuyên môn tốt, lại còn xinh đẹp, đương nhiên tôi phải ra tay trước để chiếm được lợi thế.”

“Tôi thấy trong mắt anh bất luật chị ấy có làm gì anh cũng thất đẹp.

Quên không nói với anh một việc, nghe xong anh chắc chắn sẽ rất kinh ngạc đấy.”

“Việc gì, còn chắc chắn kinh ngạc nữa.”

“Hai hôm trước nghỉ Tết Dương, máy tính của bố tôi bị hỏng, tôi mang đi sửa cho ông ấy, vô tình phát hiện được một việc có liên quan đến anh.”

“Việc gì cậu mau nói đi.

Đừng rào trước đón sau nữa.”

“Mở hòm thư của ông ra thì nhìn thấy việc trước đây có liên quan tới anh, bên sở Y Tế xin ý kiến của bố tôi, mail đó là hình thức chuyển tiếp, có nghĩa là đã kèm theo mail ban đầu về thư nặc danh báo cáo anh.”

Sau khi sự việc được giải quyết xong, Lăng Viễn cũng đã từng nghi ngờ Vệ Cương, nhưng bây giờ cũng đã quên việc đó, Lý Duệ lại nhắc lại, “Giám đốc Sở sao vẫn còn cần xin chỉ thị của bố cậu?”

“Suy cho cùng bố tôi cũng đã làm việc ở Bộ nhiều năm, anh cũng là một học sinh có tiếng tăm của bố tôi, dù ông đã về hưu mấy năm, nhưng hỏi qua ông cũng là giữ thể diện cho ông.”

Lăng Viễn gật đầu, “Tôi nhớ lần trước cậu nói là thư nặc danh gửi phát nhanh tới Sở mà, sao bây giờ lại còn có mail nữa.”

“Thế này.

Người đó cũng thật độc ác, gửi cả bản điện tử lẫn thư tay.

Đây không phải là trọng tâm, mail đó là một số QQ mới đăng ký, tôi đã kiểm tra địa chỉ IP tạo ra tài khoản QQ đó…” Lý Duệ ngừng lại, nhìn Lăng Viễn rồi chớp chớp mắt,

“Anh không đoán xem là ai à?”

“Còn có thể là ai, Vệ Cương chứ gì?”

“Không, trưởng khoa Ngoại trước đây của viện mình.

Tôi có số QQ của anh ta, địa chỉ IP của hai số QQ hoàn hảo trùng khớp với nhau.”

Lăng Viễn nhíu mày, “Vậy tôi cũng không bất ngờ, tôi đoán anh ta đã sớm đi khắp nơi tìm cơ hội báo thù tôi và Tôn Phụng.”

“Nhưng sao anh lại luôn nghi ngờ Vệ Cương? Anh và Vệ Cương có thù hằn à? Trưởng khoa Trương đó bây giờ đang làm ở viện Y thuộc Đại Học Y, việc này không biết có liên quan tới viện trưởng Vệ không.”

Lăng Viễn liếc nhìn qua Tôn Phụng đang ngồi ăn ở phía không xa, mấy việc này chắc cô không biết, “Việc này cậu biết là được, đừng để truyền ra ngoài.”.