Liên tục mấy lần Lăng Viễn gặp Tôn Phụng ở bệnh viện, cô đều chỉ gật đầu về hướng anh, đến nụ cười trên mặt cũng không có, Lăng Viễn bắt đầu nhớ đôi núm đồng trinh của Tôn Phụng hơn bao giờ hết.

Lúc ăn trưa, Lăng Viễn cố tình gọi Lý Duệ đi ăn cùng, hai người đàn ông bắt đầu thảo luận làm thế nào để theo đuổi phụ nữ.

“Người như anh tôi phải nói thế nào mới được, anh quá đề cao bản thân mình.

Trước đây đã nhận định Lâm Niệm Sơ sẽ li hôn với anh, kết quả mới xảy ra nhiều việc tới vậy, sau đó sau khi xảy ra việc lại cảm thấy phải giữ khoảng cách với Tôn Phụng, như vậy người khác mới không nói những lời khó nghe về Tôn Phụng, nhưng anh lại không ngờ tới, như vậy đồng thời sẽ khiến Tôn Phụng hiểu lầm tâm tư anh muốn bảo vệ chị ấy.

Phụ nữ rất mẫn cảm, anh đối với người ta như vậy, người ta chắc chắn cảm thấy anh bắt cá hai tay.”

Lăng Viễn nghĩ một hồi rồi gật đầu, “Nói cũng đúng, vậy nên cô ấy mới luôn cảm thấy tôi đang lừa gạt cô ấy, bây giờ lại xa cách với tôi, tôi nên làm thế nào?”

Lý Duệ nhún vai, “Tôi cũng không hiểu chị ấy, sao tôi biết được.

Nhưng tôi có một cách rất hay, người phụ nữ nào cũng không ngăn cản được.”

Đôi mắt Lăng Viễn sáng lên, “Cách gì, cậu mau nói đi.”

“Mặt dày theo đuổi, sống chết cứ quấn lấy, suy cho cùng phụ nữ vẫn si tình hơn, tôi đoán chắc chắn chị ấy vẫn còn yêu anh, chỉ là cứng miệng thôi.

Anh làm một vài việc khiến chị ấy cảm động, vấn đề sẽ được giải quyết.”

“Mặt dày theo đuổi, việc này có phần hơi…”

“Lúc này rồi anh còn cần bộ mặt của viện trưởng thì cứ cố thủ cái kiêu ngạo của anh đi.”

“Không không, vậy tôi sẽ thử.”

Tại cuộc họp hàng tuần chiều thứ Sáu, trước khi kết thúc cuộc họp, Lăng Viễn tuyên bố việc điều động của Lâm Niệm Sơ.

Sau khi Tôn Phụng nghe thấy, hơi bất ngờ nhìn sang Lâm Niệm Sơ đang ngồi bên dãy đối diện, còn Lâm Niệm Sơ cũng đang quan sát phản ứng của Tôn Phụng, ánh mắt hai người đụng nhau, Tôn Phụng vội vàng rời ánh mắt đi.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Lâm Niệm Sơ không vội rời đi, mà đi đến cạnh Tôn Phụng, “Trưởng khoa Tôn, chị có thời gian nói vài câu không?”

“Được, vậy cùng đi.”

Lăng Viễn cầm laptop đang chuẩn bị rời đi, thì thấy Lâm Niệm Sơ và Tôn Phụng lại vai sánh vai bước ra khỏi phòng họp, anh không dám tin vào mắt mình.

Đi tới ban công phía cuối hành lang, Tôn Phụng hơi khó hiểu nhìn Lâm Niệm Sơ, “Tại sao đột nhiên cô lại phải điều đi, là Lăng Viễn điều cô đi à?”

“Không, là tôi đề xuất, tôi cũng muốn thay đổi môi trường.”

“Nếu như điều sang bên đó có thay đổi về chức vị không?”

“Trưởng khoa Nhi.”

Tôn Phụng gật đầu, “Vậy cũng không tồi.”

“Cũng không chỉ vì có thể thăng chức, nếu như tiếp tục làm việc ở đây, tôi và Lăng Viễn vẫn phải đụng mặt nhau, không tốt để hai chúng tôi bắt đầu lại cuộc sống mới.

Đúng rồi, chị chắc đã biết việc chúng tôi li hôn rồi chứ?”

“Ừ, tôi biết rồi.”

“Vậy tôi chúc mừng hai người trước.”

“Cô hiểu làm rồi, tôi không muốn bắt đầu lại với Lăng Viễn.

Thực ra tôi và anh ấy không phải rất thích hợp.”

“Nhưng hình như Lăng Viễn…rất yêu chị.

Đợt trước anh ấy bị đình chức điều tra vì chuyện của hai người, để chị không liên quan tới việc này anh ấy còn nói không làm việc trưởng cũng được, đây không phải là Lăng Viễn mà tôi từng biết.”

“Là sao? Anh ấy đình chức là vì tôi?”

“Có người nặc danh tố cáo anh ấy có quan hệ nam nữ bất chính ở bệnh viện, sau đó tôi nói với tổ điều tra chúng tôi đã li hôn, người ta yêu đương cũng là bình thường, Lăng Viễn mới được quay trở lại làm việc.”

Ánh mắt cảm kích của Tôn Phụng nhìn sang Lâm Niệm Sơ, “Thực ra cô cũng vẫn còn yêu Lăng Viễn phải không?”

“Điều này đã không còn quan trọng nữa, chúng tôi đã bỏ lỡ nhau, tôi hi vọng hai người đừng bỏ lỡ nhau nữa.” Nói tới đây, Lâm Niệm Sơ nhìn đồng hồ, “Bên khoa Nhi có chút việc, tôi phải về trước đây, có cơ hội gặp lại.”

“Được, tạm biệt.”

Tôn Phụng đứng ngoài ban công, nhìn ánh chiều tà buông xuống từ phương xa, suy ngẫm lời nói của Lâm Niệm Sơ.

Lăng Viễn cầm tờ danh sách nhân viên trong tổ nghiên cứu của Tôn Phụng, Thư Tình cái tên này có chút quen thuộc, “Em gọi Thư Tình qua phòng làm việc của tôi.”

Sau khi tan làm, các phòng làm việc của khoa Ngoại rất yên tĩnh, Tôn Phụng ôm laptop trong lòng, đi về phía phòng họp nhỏ của khoa Ngoại.

Lúc Tôn Phụng đi vào, ba bác sĩ còn lại đã ở trong đó đợi cô, Tôn Phụng đặt laptop xuống rồi ngồi xuống trước bàn, “Mọi người đến sớm vậy.

Chúng ta tranh thủ làm sớm nghỉ sớm.”

Dù Tôn Phụng nói là kết thúc sớm, nhưng bất tri bất giác mấy người thảo luận tới gần 7 giờ 30, Tôn Phụng nhìn đồng hồ, “Hay là hôm nay tới đây thôi, phần còn lại tuần sau chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận.

Mọi người cuối tuần vui vẻ.”

Tôn Phụng vừa nói xong thì bên ngoài phòng họp có tiếng gõ cửa.

“Giờ này rồi vẫn còn có người dùng phòng họp à?” Tôn Phụng nói rồi ra mở cửa phòng họp.

“Xin hỏi chị có phải là chị Tôn không? Tôi mang đồ ăn tới cho chị.”

“A.

Nhưng tôi không có gọi đồ ăn.” Tôn Phụng nghi hoặc hỏi.

“Chị xem xem đây có phải là số điện thoại của chị không?” Chàng nhân viên ship đồ ăn đưa dãy số điện thoại trên tờ hóa đơn cho Tôn Phụng xem, dù mấy số trước đã được đánh thành sao nhưng mấy số khác đều đúng.

“Đúng vậy, là của tôi.”

Tôn Phụng đành lấy đồ ăng mang vào, “Mấy em gọi đồ ăn à?”

Ba người khác lần lượt lắc đầu, Thư Tình đứng dậy, đỡ lấy túi trên tay Tôn Phụng, “Trưởng khoa Tôn, vừa hay chúng ta cũng đều đói, ăn trước rồi nói sau.”

Tôn Phụng nhìn mấy đứa bé mở hộp đồ ăn ra, cầm miếng pizza lên ăn, nhún vai, “Thật là gặp phải quỷ mà.”

“Trưởng khoa Tôn, chị cũng ăn đi, đây vẫn còn một hộp.” Thư Tình nói rồi đưa một miếng pizza cho Tôn Phụng.

Tôn Phụng đỡ lấy cũng ăn luôn.

Rất nhanh bốn người đã giải quyết hết hai hộp pizza, Tôn Phụng vẫn không quên dặn dò họ, “Nếu như các em biết là ai gọi đồ ăn cho chúng ta thì nói với chị, chị chuyển tiền cho người ta.”

Sau khi rời khỏi phòng họp, Tôn Phụng lại quay lại phòng làm việc, để laptop lại rồi mới rời đi.

Lúc sáng bãi đỗ xe bên ngoài không còn chỗ để xe, Tôn Phụng đành đỗ xe dưới tầng hầm.

Lúc này, một mình Tôn Phụng đi trong bãi đỗ xe, ánh đèn mờ ảo, dưới này quá tĩnh lặng, thậm chí có thể nghe thấy bước chân của chính mình.

Tôn Phụng không kìm được có chút sợ hãi.

Ngước lên nhìn thấy sắp tới xe của mình, đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề ở phía sau, Tôn Phụng bước nhanh thêm, ai biết tiếng bước chân của người đằng sau cũng dồn dập hơn, tới lúc Tôn Phụng cầm chìa khóa xe mở cửa, đang định đi lên thì đột nhiên có một vòng tay ôm chặt eo cô.

Từ ánh sáng phản quang của cửa kính ô tô, Tôn Phụng nhìn rõ được người đằng sau, “Lăng Viễn, anh không buông ra là tôi hét lên đấy.”

Lăng Viễn rất nghe lời mà buông Tôn Phụng ra, “Em rất lợi hại đấy.

Có mắt ở sau gáy à?”

Tôn Phụng quay người nhìn anh, bực tức nói, “Rốt cục anh muốn làm gì?”

“Anh xin lỗi.

Thật lòng thật dạ xin em tha thứ.”

“Được, tôi biết rồi.

Bây giờ tôi phải về nhà, tạm biệt.” Tôn Phụng nói rồi còn chưa đợi Lăng Viễn kịp phản ứng thì ngồi lên xe, khởi động rồi đi ra khỏi bãi đỗ xe..