Hiếm lắm hôm nay Tôn Phụng mới tan làm đúng giờ, thay đồ xong cô nhắn cho Lăng Viễn một tin nhắn, “Lái xe của em đã họp xong chưa?”

Lăng Viễn vừa mới họp xong đi ra ngoài phòng họp, nhìn thấy tin nhắn anh liền gọi lại luôn cho Tôn Phụng, “Tôn Phụng, em đợi anh nửa tiếng, bây giờ anh về ngay đây.”

“Hay là để em ngồi tàu điện ngầm đi, bây giờ đang tắc đường lắm…” Tôn Phụng vừa nói xong mới phát hiện đầu dây bên kia đã tắt máy từ lâu.

Vệ Cương đi đằng sau vừa hay nghe được Lăng Viễn gọi điện thoại, đi dảo bước đuổi theo lên sánh vai với anh, “Cậu và Tôn Phụng đang rất tốt chứ?”

“Ừm? Rất tốt.”

“Cô ấy đến bệnh viện các cậu làm việc đã quen chưa?”

“Cái này…chắc là cũng đã rất quen, suy cho cùng hai chúng tôi cũng làm việc cùng nhau.” Vệ Cương quan tâm Tôn Phụng như vậy khiến Lăng Viễn không thoải mái trong lòng, sĩ diện dâng cao nghĩ không thể thua, “Viện trưởng Vệ, Tôn Phụng còn đang ở bệnh viện đợi tôi đến đón cô ấy về nhà, tôi đi trước đây.”

Vốn dĩ chỉ khoảng 20 phút là tới bệnh viện, nhưng Lăng Viễn phải mất hơn một tiếng mới tới nơi, nhìn thấy Tôn Phụng đi ra ngoài, Lăng Viễn xuống xe đón cô, “Em đợi lâu rồi đúng không, đường tắc quá.”

“Em vừa định nói em ngồi tàu điện ngầm về, ai biết anh đã ngắt điện thoại.”

“Em biết ngồi tàu điện ngầm số bao nhiêu thì về đến nhà em không” Lăng Viễn cố ý hỏi.

Tôn Phụng nghĩ một lúc rồi lắc đầu, “Em không biết.”

“Vậy nên lái xe anh đây cũng không vô dụng.”

“Vẫn chưa ăn tối, hay là mình cùng ăn rồi về.” Lên xe, Lăng Viễn vừa khởi động xe vừa hỏi Tôn Phụng.

“Em mệt lắm, không muốn ăn, đưa em về thẳng nhà đi.”

“Vậy em không ăn tối à?”

“Em về nấu chút mì ăn thôi.”

“Anh thấy đợt này về đây em lại gầy đi rồi, làm như anh đang bóc lột nhân viên vậy.”

“Lẽ nào anh không có liên quan tý nào à, nếu không phải vì anh sống chết kéo em về, em sẽ có nhiều việc đổ lên đầu vậy sao?”

Hai câu nói của Tôn Phụng đều là câu hỏi ngược lại, khiến Lăng Viễn cứng họng không nói được gì, cũng không dám thở mạnh tiếp tục công việc lái xe của mình.

“Đúng rồi, hôm nay đi họp anh có gặp Vệ Cương ở bộ Y Tế, gần đây hai người có liên lạc với nhau không?” Lăng Viễn nói rồi liếc nhìn sang phía Tôn Phụng xem phản ứng của cô.

Không ngờ cô cũng không có phản ứng gì lớn, “Đương nhiên không rồi, em đã nói không liên lạc nữa là không liên lạc nữa, sao anh ấy cũng đi họp vậy?”

“Ừ, viện trưởng của ba bệnh viện đứng đầu thành phố đều đi.

Họp xong anh ấy còn hỏi em.”

Tôn Phụng nhìn sang Lăng Viễn đang lái xe, “Anh ấy hỏi gì vậy?”

“Hỏi em làm việc ở bệnh viện số Một có quen không, hỏi hai chúng ta thế nào.”

“Vậy anh trả lời thế nào?”

“Anh nói em làm việc cùng với anh chắc là cũng đã quen, còn nói hai chúng ta vẫn rất tốt, không biết câu trả lời này trưởng khoa Tôn đã hài lòng chưa?”

“Ừm, rất tốt.”

Tay trái Lăng Viễn nắm lấy vô lăng, rút tay phải ra nắm lấy bàn tay Tôn Phụng, “Sau này trong mắt em chỉ được có anh, biết chưa?”

“Em biết rồi, anh chuyên tâm lái xe được không?” Tôn Phụng nói rồi rút tay của mình ra.

Lúc này, điện thoại của Lăng Viễn đột nhiên rung lên, Lăng Viễn nhìn người gọi tới trên màn hình hiển thị là Lâm Niệm Sơ, ấn luôn nút màu đỏ.

“Lâm Niệm Sơ là ai, sao anh không nghe máy?”

“À…là một đồng nghiệp khoa Nhi, giờ cũng tan làm rồi chắc cũng không có việc quan trọng gì, lát nữa về anh gọi lại sau.” Thấy Tôn Phụng không hỏi nữa, Lăng Viễn lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

Xe dừng lại, Lăng Viễn rướn người qua tháo dây an toàn cho Tôn Phụng, lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, hai cặp mắt nhìn nhau, Lăng Viễn dừng động tác của tay lại, hôn lên môi cô.

Đầu lưỡi của anh linh hoạt mở môi và răng của cô, nhiệt tình ngắt lấy hương thơm trong khoảng ấm áp.

Từ bắt đầu kinh ngạc không phối hợp Tôn Phụng cũng dần dần hưởng thụ sự ấm áp của Lăng Viễn, hai tay bất giác quấn lấy cổ anh.

Rất lâu, Lăng Viễn mới buông cô ra trong sự nuối tiếc.

Mặt Tôn Phụng đã đỏ đến tận mang tai, nhẹ nhàng nói với Lăng Viễn, “Em đi đây, ngày mai gặp lại.”

“Anh đưa em đến cửa.” Lăng Viễn kéo cửa xe chuẩn bị xuống.

Tôn Phụng giữ tay anh lại, “Không cần đâu, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”

Lăng Viễn thuận thế lại hôn vào tay cô, “Được, vậy ngày mai gặp lại.”

Ngồi trên xe Lăng Viễn nhìn theo Tôn Phụng đi vào trong sảnh tòa nhà, anh vẫn còn đang hồi tưởng lại hương vị của nụ hôn vừa rồi.

Có thể nhìn ra Tôn Phụng không phải là một cao thủ tình trường, thậm chí rất vụng về.

Còn có biểu cảm luôn xấu hổ của cô khiến Lăng Viễn cảm thấy cô như cô gái mới yêu lần đầu vậy.

Nhưng người ta đã có con lớn vậy rồi, sao có thể là mối tình đầu được chứ, Lăng Viễn không khỏi bật cười, quay đầu xe rời khỏi tiểu khu.

Ngày thứ 6 lúc tan làm, Lăng Viễn vẫn thực hiện nhiệm vụ lái xe đưa Tôn Phụng về nhà.

Ngoài ra cả một tuần liên tục tan làm cùng nhau cũng đã bị người khác nhìn thấy, việc của Lăng Viễn và Tôn Phụng đã truyền khắp bệnh viện, chỉ là bản thân họ vẫn chưa biết.

“Cuối cùng cũng thực hiện xong hết những ca phẫu thuật trước đây, ngày mai có thể ngủ thoải mái mà không cần báo thức rồi.” Tôn Phụng nói rồi thở một hơi dài.

“Em vất vả rồi, đều là anh hại em mệt như vậy.”

“Có liên quan gì tới anh chứ, có trách thì cũng trách trưởng khoa Trương đó không có tý trách nhiệm nào…Đúng rồi, anh biết bây giờ anh ta đang làm ở bệnh viện nào không?”

“Sao anh biết được, anh cũng không quan tâm tới anh ta.

Sao đột nhiên em lại hỏi điều này, em biết bây giờ anh ta làm ở bệnh viện nào à?”

“Em cũng không thích nghe ngóng mấy việc này, chỉ là nhắc đến anh ta nên tiện hỏi thêm thôi.”

Lúc này, điện thoại trong túi xách của Tôn Phụng rung lên, cô cầm điện thoại ra, nhìn màn hình hiển thị người gọi đến là Mã Đông liền ấn nghe, “Alo…Con trai…Mẹ vẫn chưa, bây giờ đang trên đường về nhà…Ngày mai mẹ chưa có sắp xếp gì…Ăn cơm à…” Tôn Phụng nhìn sang Lăng Viễn thấy anh đang lái xe rồi quay lại trả lời, “Được, không vấn đề gì, vậy ngày mai gặp.”

Tôn Phụng bỏ điện thoại xuống, dù Lăng Viễn đang nhìn thẳng về phía trước nhưng cô vẫn nhìn anh với gương mặt muốn xin lỗi, “Em xin lỗi, ngày mai không thể tới chỗ anh, em về nước vẫn chưa gặp con trai, em phải đi ăn cùng với họ.”

“Vậy nên họ là bao gồm cả Vệ Cương sao?” Lăng Viễn hỏi mang theo mùi ghen tuông nồng nặc.

“Chắc là có, anh cũng biết em và Vệ Cương là quan hệ thông gia, có những lúc không thể tránh được.”

“Vậy em phải bù đắp cho anh.”

“Được, anh nói xem phải bù đắp cho anh thế nào?”

“Đổi bữa cơm nấu cho anh ngày mai sang tối nay.”

“Hôm nay?” Tôn Phụng nhìn đồng hồ, “Đã muộn quá rồi, em chỉ có thể nấu đơn giản thôi, mì Ý thế nào, món này đơn giản.”

“Được, dù sao anh cũng không được chọn, có cái ăn là được rồi.”

“Vậy anh quay xe qua siêu thị mua ít đồ.”.