Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, trước mắt anh chợt hiện lên nội dung trong quyển nhật ký của cô.

Ngay cả trong lúc cô ngủ mơ, còn không quên nguyền rủa anh bất lực…

Nếu không phải nể mặt cô vì chăm sóc cho Tiểu Lục Lục mà tốn không ít công sức, anh chắc chắn sẽ bóp chết cô!

Sẽ không để cô còn xuất hiện ở trước mặt anh như bây giờ, thậm chí còn bởi vì cô…

Dư Việt Hàn nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nhíu mày.

Sống lưng Niên Tiểu Mộ chợt lạnh, đối mặt với ánh mắt không vui của anh, cô không biết mình đã làm gì đắc tội anh.

Chẳng lẽ, đêm qua còn xảy ra chuyện gì khác? 

Không lẽ cô uống chút rượu, không kiềm chế được, bị sắc đẹp của anh mê hoặc mà làm gì anh?

“Cậu chủ, Phương Chân Y tới, muốn gặp cậu.” Quản gia từ bên ngoài đi vào, cung kính thông báo.

Ánh mắt nhìn liếc qua Niên Tiểu Mộ, trong đó có tia nhìn khác thường.

Niên Tiểu Mộ sờ mũi mình, không biết lại có chuyện gì nữa.

“Hửm?” Ánh mắt Dư Việt Hàn trầm xuống, lạnh lùng nói.

Quản gia lập tức hiểu ý, vội vàng cúi người, “Tôi sẽ đi nói với cô ta là cậu chủ không rảnh, bảo cô ta lập tức rời đi.”

Quản gia nhanh chóng biến mất, Dư Việt Hàn lại khôi phục vẻ mặt không chút cảm xúc, tiếp tục ăn sáng.

Niên Tiểu Mộ lấy lại tinh thần, vội vàng kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lục Lục.

Cúi đầu nhìn phần ăn trước mặt mình, lại nhịn không được ngẩng đầu liếc anh một cái.

Quả nhiên là giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là chân giò hun khói trong đĩa của anh đã bị cắt thành nhiều mảnh…

Cô giật nảy mình!

Cô quyết định không để ý đến anh nữa, cúi đầu nghiêm túc ăn.

Đến khi cô ăn xong thì Dư Việt Hàn đã rời nhà ăn từ lâu rồi.

Niên Tiểu Mộ thở dài nhẹ nhõm, bế Tiểu Lục Lục ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa, liền thấy Phương Chân Y đứng ở ngoài, níu chặt lấy cánh tay quản gia.

“Quản gia, ông giúp tôi một lần, cho tôi gặp anh Hàn đi, bằng không, ông giúp tôi năn nỉ anh Hàn với, tôi thật sự rất cần công việc này, bảo anh ấy đừng đuổi tôi …”

Cô dừng bước, có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu.

Dư Việt Hàn muốn đuổi Phương Chân Y?

Không chờ Niên Tiểu Mộ suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện như thế nào, Phương Chân Y nhìn thấy cô, cô ta lướt qua quản gia, kích động đi về phía cô.

“Niên Tiểu Mộ, có phải là cô hay không?”

“…”

“Có phải cô đã nói gì đó với anh Hàn, nên anh Hàn mới đuổi tôi đi hay không? Cô muốn một mình độc chiếm anh Hàn…”

Phương Chân Y xông lên phía trước, còn chưa kịp đụng tới Niên Tiểu Mộ, đã bị quản gia ngăn cản.

Ông ta trầm mặt, cảnh cáo.

“Ý của cậu chủ không ai có thể vi phạm, hôm nay là ngày cuối cùng cô còn được đặt chân trên biệt thự nhà họ Dư, nếu cô còn vô cớ gây rối, tôi sẽ lập tức mời cô rời đi!”

“…”

Vừa nghe thấy mình sẽ bị đuổi đi ngay, Phương Chân Y lập tức an tĩnh.

Cô ta không cam lòng trừng mắt nhìn Niên Tiểu Mộ, tức giận bất bình xoay người rời đi.

Niên Tiểu Mộ che chở Tiểu Lục Lục trong lòng mình, thấy quản gia nhìn cô, cuối cùng cũng hiểu vì sao vừa rồi quản gia lại nhìn cô một cách kỳ lạ như vậy.

Không lẽ ngay cả quản gia cũng cho rằng, Phương Chân Y bị đuổi đi là ý của cô?

Cô oan uổng nhé!

Cái tên Dư Việt Hàn không giống người kia, ai mà biết trong lòng anh nghĩ cái gì.

Dù sao anh làm vậy rất hợp ý cô, vì cô và Phương Chân Y đã vẫn luôn không hợp nhau. Cô cần ghi nhớ phần công lao này của anh.

“Kỳ lạ, khối băng này vẫn luôn không có mắt nhìn người, sao bây giờ đột nhiên lại có không biết?”

Niên Tiểu Mộ thầm thì, phía sau bỗng nhiên có khí lạnh ập tới.

Cô quay đầu lại theo bản năng, thấy Dư Việt Hàn đang đứng phía sau cô, nụ cười trên mặt cứng lại!