Là thật?

Quản gia bị tiếng kêu này làm ngây ngẩn, bực mình, vỗ đánh “bốp” vào đầu người nói một cái, “Học một nửa khóa học thì sao thi qua được? Cậu nói bậy bạ gì thế hả?”

Người bị đánh đầy oan ức, giơ chứng cứ điều tra ra.

“Giấy chứng nhận của cô ta là thật, không tin thì ông xem đi!”

Thật sự là thật?

Quản gia nhìn đi nhìn lại vài lần, không dám tin mà mở to hai mắt, đưa giấy chứng nhận và tư liệu tra được cho Dư Việt Hàn.

So với những người khác đang giật mình, thì từ đầu tới cuối nét mặt của Dư Việt Hàn đều không hề thay đổi.

Anh thản nhiên nhìn lướt qua rồi nhướng mày nhìn Niên Tiểu Mộ, người luôn mím môi và đang bày ra vẻ mặt quật cường.

Ánh mắt thản nhiên không chút gợn sóng cuối cùng cũng xuất hiện một tia dao động…

Không học xong chương trình học mà đã thi được giấy chứng nhận, điều này chứng tỏ, cô chỉ tổn một nửa thời gian so với người khác để học hết nội dung của khóa học này.

Thời học sinh sinh viên, Dư Việt Hàn nhảy lớp liên tục nên anh đương nhiên hiểu được điều này.

Những người như anh và cô được mọi người gọi bằng cái tên “thiên tài” hoặc “biến thái”.

Cho dù người ở đây phản ứng chậm một chút nhưng cuối cùng vẫn hiểu ra là sao thế này.

Ánh mắt nhìn về phía Niên Tiểu Mộ từ khinh thường biến thành sùng bái…

Phương Chân Y chỉ biết Niên Tiểu Mộ chưa học xong chương trình học nên cho rằng giấy chứng nhận của cô là giả. Cô ta muốn mượn cơ hội này khiến cô mất mặt, nhưng không ngờ lại tự bê đá đập chân mình.

Sắc mặt của cô ta trong nháy mắt trở nên rất khó coi!

Ánh mắt nhìn về phía Niên Tiểu Mộ ngập tràn oán hận…

Vì sao, vì sao cứ phải tranh với cô ta?

“Cậu chủ, người chúng ta cần tuyển có phải là Niên Tiểu Mộ không?” Quản gia đi theo bên cạnh Dư Việt Hàn rất nhiều năm, ông nhìn ra được sự thưởng thức trong đáy mắt anh, lập tức mở miệng.

Niên Tiểu Mộ nghe thấy tên mình cũng đứng thẳng lưng.

Trong lòng ôm một tia mong đợi.

Có lẽ, anh sẽ không lấy việc công để trả thù riêng đâu nhỉ?

“Chọn Phương Chân Y.” Dư Việt Hàn đưa hồ sơ cho quản gia, nhàn nhạt phun ra tên một người.

“Gì… Gì ạ?” Quản gia lơ mơ.

Bỏ qua một thiên tài mà chọn một người bình thường, cậu chủ nhà ông nghĩ gì thế không biết?

Phương Chân Y bị điểm danh cũng ngơ ngác.

Cô ta nghĩ rằng mình không được chọn, kết quả quanh co lòng vòng lại về cô ta, quả thực giống như cái bánh từ trên trời rơi xuống.

Không chỉ hai người bọn họ mà trên mặt những người ở đây cũng đều viết mấy chữ không hiểu!

Ánh mắt Dư Việt Hàn lướt qua những người khác, lập tức nhìn về phía Niên Tiểu Mộ, giọng nói lạnh nhạt, “Kiến thức y khoa không phải so về tốc độ học thuộc hay khả năng thi cử mà là trị bệnh cứu người.”

Con gái anh không thể giao cho một người hộ lý học cấp tốc được.

“…” Niên Tiểu Mộ sửng sốt.

Cô không ngờ Dư Việt Hàn không chọn cô là vì lý do này.

Tuy cô học cấp tốc để thi được giấy chứng nhận này nhưng điều đó không chứng tỏ rằng cô chăm sóc người bệnh kém hơn người khác.

Niên Tiểu Mộ chuẩn bị tranh luận thì quản gia của Dư Việt Hàn ngăn cô lại.

“Quyết định cậu chủ đã đưa ra, chưa bao giờ thay đổi.”

Niên Tiểu Mộ, “…”

“Cha!” Một giọng nói non nớt đột nhiên truyền đến từ phòng khách trong biệt thự.

Giây tiếp theo liền thấy một cô bé con trượt từ trên người của người giúp việc xuống, tự mình đỡ cánh tay bị thương của mình, nhảy lóc cóc đến trước mặt Dư Việt Hàn.

Không đợi mọi người lấy lại tinh thần, cô bé liền cọ cọ vào chân Dư Việt Hàn, chỉ về phía Niên Tiểu Mộ, làm nũng.

“Cha, con muốn chị xinh đẹp kia chăm sóc cho con!”