Một đứa con riêng lại dám yêu cầu được giới thiệu một cách long trọng trong đại thọ bảy mươi tuổi của bà cụ, việc này có khác gì đánh mặt bà cụ đâu chứ?

Dư Việt Hàn im lặng ngồi tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn đã u ám giống như bầu trời khi sắp bão vậy.

Trong xe, áp suất hạ xuống rất nhanh, áp lực khổng lồ khiến người ta sợ hãi.

Anh chậm rãi mở miệng, “Ông ta nằm mơ nhé!”

“Nhưng mà cậu chủ, bà cụ đã đồng ý rồi.” Trợ lý giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, gắng gượng nói tiếp.

“Anh nói cái gì?” Dư Việt Hàn híp mắt lại, đáy mắt xẹt qua tia u ám.

Ông nội và bà anh yêu nhau sâu đậm, có tiếng là cặp vợ chồng mẫu mực ở thành phố H, cả đời đều rất hòa thuận.

Dư Huy Duy xuất hiện đã xé rách tình yêu ấy, ông nội anh đã qua đời, nhưng bà nội còn sống, bà buộc phải đối mặt với tình yêu tan vỡ của mình.

Sự tồn tại của đứa con riêng này từng giây từng phút nhắc nhở bà là chồng bà đã phản bội bà…

Bây giờ, Dư Huy Duy còn muốn được chính thức giới thiệu trong tiệc mừng thọ của bà, sao bà có thể đồng ý được?

“Tôi không đồng ý.”

Dư Việt Hàn mới mở miệng, chuông di động bỗng dưng vang lên.

Anh nhìn lướt qua tên người gọi, nhíu mày, nhận điện thoại.

“Bà nội.”

“Ôi, nghe giọng điệu cháu trai bảo bối của bà, có phải đã có người nói chuyện Dư Huy Duy cho cháu rồi không?” Bà cụ Dư cười nói.

Giọng điệu trêu ghẹo khiến không khí trong xe dịu đi một chút.

“Chuyện này cháu sẽ xử lý, bà không cần vì cháu mà phải thỏa hiệp với bất cứ ai.” Khuôn mặt bình tĩnh của Dư Việt Hàn chậm rãi bị bao trùm trong sương lạnh.

“Tên nhóc thối này đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, bà cũng không phải vì cháu đâu. Chuyện tiệc mừng thọ này, lòng bà hiểu rõ, bà già rồi nhưng vẫn chưa chết đâu, tuyệt đối sẽ không để người ta giẫm lên đầu mình.” Bà cụ Dư dừng một chút, lại nói tiếp.

“Ngẫm lại bà cũng đã bảy mươi, bà chẳng thiếu gì cả chỉ thiếu một đứa cháu dâu thôi, hay là, đại thọ của bà, cháu tìm cho bà đứa cháu dâu đi…”

Dư Việt Hàn, “…”

Lại nữa.

Cái này không chỉ là quà đại thọ bảy mươi tuổi đâu, rõ ràng là từ lúc anh thành niên đến giờ, năm nào bà cũng đòi quà này.

“Bà nội, cháu đến công ty rồi.”

“Tên nhóc thối, cháu đừng cúp máy, bà thấy cô bé Niên Tiểu Mộ bên cạnh cháu cũng không tồi đâu…” Bà cụ Dư còn chưa nói xong, Dư Việt Hàn đã đưa điện thoại cho trợ lý, mở cửa, xuống xe.

“Cậu chủ…”

Biệt thự nhà họ Dư.

Không có Trình Tú Lộ gây rối, cuối cùng Niên Tiểu Mộ cũng có một ngày thoải mái.

Dỗ Tiểu Lục Lục ngủ, đắp chăn đàng hoàng cho cô bé xong, cô mới trở về phòng mình.

Bóng đêm dày đặc, ngoài cửa sổ đã tối đen như mực.

Đêm nay không trăng.

Cô vừa lên giường nằm, bụng liền kêu ùng ục hai tiếng.

Lúc này mới nhớ tới, khi ăn cơm tối, cô mải chăm sóc Tiểu Lục Lục nên không ăn được bao nhiêu.

Lúc này chưa ngủ đã đói bụng.

Niên Tiểu Mộ mặc kệ cơn đói, nhắm mắt lại cố gắng ngủ. Nhưng mà lại đói đến không ngủ được, sột sột soạt soạt bò dậy, lần mò đi tới phòng khách.

Đêm đã khuya, lúc này mọi người trong biệt thự đều đã ngủ rồi.

Niên Tiểu Mộ quen đường quen lối đi qua phòng khách, tiến vào phòng bếp, tìm một ít nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, bắt đầu nấu mì cho mình…

Một bên khác.

Chi nhánh bên châu Âu có báo cáo đột xuất, vì vậy, Dư Việt Hàn phải làm tăng ca, đến khi về nhà thì đã khuya rồi.

Sau khi xuống xe, anh mệt mỏi bóp trán, vẫy tay bảo trợ lý không cần đi theo mình.

Không quấy rầy đến ai, một mình vào biệt thự.

Mới vừa đến phòng khách, liền phát hiện nửa đêm mà đèn phòng bếp còn sáng, hình như còn có tiếng người khẽ hát?