Trong phòng chỉ còn lại ba người họ.

Dư Việt Hàn và Tiểu Lục Lục đã ngủ, cô cũng đã giằng co hơn nửa đêm, mi trên và mi dưới đã sớm đánh nhau rồi.

Nhưng vừa thấy người đàn ông đang nằm trên giường, cô ngay lập tức ép bản thân tỉnh táo lại.

Không thể ngủ.

Trăm nghìn lần không được ngủ!

Giây kế tiếp lại không nhịn được ngắm người nào đó đẹp trai đến mức chói mắt kia.

Lúc anh nhắm mắt, khí chất lạnh như băng cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm kia đã dịu đi rất nhiều.

Gương mặt tuấn tú có góc cạnh rõ ràng, mỗi một đường nét đều hoàn mĩ như một tác phẩm nghệ thuật được chạm trổ công phu.

Đây là lần đầu Niên Tiểu Mộ quan sát anh ở một khoảng cách gần như vậy, nhìn một chút, không tự chủ được bị hút mất tâm thần.

Chờ đến khi cô ý thức được mình đang làm gì, lập tức tát một cái lên trán mình.

Trong lòng âm thầm nguyền rủa một tiếng.

Đúng lúc quan trọng, lại mê trai là sao?

Dù cho Dư Việt Hàn có là thức ăn trên trời đi chăng nữa cũng không phải dành cho cô!

Không cẩn thận ăn phải, không chừng sẽ bị nghẹn chết!

Chắc chắn không thể ngủ trên giường, nhưng cô cũng không thể đứng mãi ở đây.

Ánh mắt Niên Tiểu Mộ tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng nhìn chằm chằm chiếc ghế sô pha cạnh giường, ánh mắt sáng lên!

Cô thật cẩn thận tácc bàn tay đang nắm áo mình, khi chắc chắn cô bé không tỉnh, cô mới quay người, đi đến ghế sô pha.

Cầm lấy gối ôm, cuộn người nằm xuống.

Vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy Tiểu Lục Lục.

Vất vả cả đêm, giờ trời đã tờ mờ sáng rồi. Niên Tiểu Mộ thực sự rất mệt, vừa nhắm mắt lại là ngủ say như chết.

Trong phòng yên tĩnh, rất nhanh chỉ còn lại tiếng hít thở…

Người đàn ông nhìn như đang ngủ, đột nhiên mở mắt.

Giây tiếp theo, thân hình cao lớn ngồi dậy.

Một tay chống lên đầu gối, anh nghiêng đầu, ánh mắt tỉnh táo, chẳng có điểm nào giống như vừa mới tỉnh ngủ.

Ánh mắt sáng rực nhìn Niên Tiểu Mộ đang ngủ trên ghế sô pha, lộ ra sự tìm tòi nghiên cứu…

Trong đầu không ngừng hiện lên lời nhắc nhở của trợ lý.

Những ai bên cạnh anh đều biết, người có lai lịch không rõ không thích hợp ở lại nhà họ Dư.

Rõ ràng anh đã đuổi cô đi, nhưng chưa đến một buổi tối, cô đã trở lại nhà họ Dư.

Dư Việt Hàn thu lại tầm mắt, đi tới trước ghế sô pha, cúi đầu nhìn vẻ mặt điềm tĩnh khi ngủ của cô một cách chăm chú.

Thấy cô đang ngủ mà còn nhíu mày, anh nhịn không được muốn đưa tay vuốt trán cô…

“Niên Tiểu Mộ, rốt cuộc cô là người như thế nào?” Dư Việt Hàn thì thào mở miệng.

“Ừ…” Niên Tiểu Mộ giống như nghe thấy giọng nói anh, nghiêng người, cả người lăn khỏi ghế sô pha.

Dư Việt Hàn theo bản năng đưa tay đỡ lấy người cô.

Vừa mới thở ra một hơi, liền phát hiện hình như có chỗ nào không đúng.

Trong lòng bàn tay anh là hai “quả bưởi” mềm như bông, rất sướng tay…

Người Dư Việt Hàn hơi cứng đờ.

Cho dù anh chưa chạm qua bất kì cô gái nào thì cũng biết tay mình đang chạm vào cái gì.

Chưa kịp buông tay thì người trong ngực liền rúc vào lòng anh, hình như bị lạnh nên vừa cảm nhận hơi ấm toát ra từ người anh, cô mới theo bản năng mà làm vậy.

Bình thường Dư Việt Hàn sẽ không thể hiện bất cứ cảm xúc nào trên mặt, bây giờ vẻ mặt vốn luôn bình tĩnh kia sắp không thể duy trì được nữa.

Anh bất chợt xoay người, ném Niên Tiểu Mộ xuống giường.

Người phụ nữ nào đó không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, ánh mắt sắc bén có trăm loại cảm xúc đan xen.

Liếc thấy cô rùng mình, anh nhíu mày đi lên trước.

Đang định đắp chăn cho cô, cô bỗng nhiên xoay người, không biết mơ thấy gì, bỗng dưng nói mớ.

“Tôi chắc chắn sẽ sống sót…”

Nghe vậy bàn tay Dư Việt Hàn đưa đến giữa không trung chợt dừng lại một lát.

Đôi mắt hơi híp lại!