Mặc dù Niên Tiểu Mộ trong lòng nghi ngờ, nhưng chỉ là rót một ly sữa bò, cũng không phải là chuyện lớn lao gì.

Cô để Tiểu Lục Lục ngồi lên ghế sofa, để con bé tự mình cầm bút vẽ, sau đó cầm lấy cái cốc, nhìn về phía thư ký.

“Sữa bò ở đâu?”

Thư ký nhìn cô một cái, quay người đi vào trong, “Cô đi theo tôi.”

Niên Tiểu Mộ đi theo cô ta, đi vào phòng bếp.

Bên trong không chỉ có sữa bò tươi, còn có ấm điện. 

“Cô chủ nhỏ mỗi ngày uống sữa bò đều cần làm nóng, cô làm đi tôi ở bên cạnh quan sát, chỗ nào không đúng tôi sẽ cho cô biết.” Thư ký nói xong liền khoanh tay trước ngực, tư thái nhàn nhã đứng qua một bên.

Mặc dù giọng điệu rất mất lịch sự nhưng nghe qua cũng không tìm thấy chỗ nào không đúng.

Niên Tiểu Mộ không biết nấu nướng, đi vào phòng bếp liền có chút căng thẳng. Vốn dĩ còn có thể nấu mì, nhưng kể từ sau cái lần cô đốt phòng bếp bị Dư Việt Hàn trừ tiền thưởng thì đối với phòng bếp, Niên Tiểu Mộ đều có lòng nhưng bất lực.

May là chỉ làm nóng sữa bò.

Cô kiên nhẫn, đem sữa bò rót vào ấm điện, bật công tắc.

“Đinh!” Rất nhanh, sữa bò đã được nấu sôi.

Cô vừa muốn đổ ra thì nghe thấy thư ký lạnh lùng nói, “Sữa bò không thể nấu sôi, nếu không sẽ làm giảm dinh dưỡng, không lẽ cô không biết sao?”

“…”

“Làm một cốc mới đi.” Thư ký cầm cốc sữa bò cô vừa mới đổ ra đổ bỏ.

Niên Tiểu Mộ nhíu mày, không nói gì.

Do vừa rồi cô hồi hộp quá nên quên điều chỉnh nhiệt độ, là do cô không đúng.

Cô cẩn thận, một lần nữa rót sữa bò vào trong ấm, lần này cô rất cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ đến sáu mươi độ.

Chờ sữa bò nóng đều, mới rót vào trong chén.

Vừa muốn bưng đi cho Tiểu Lục Lục, thư ký đã giật lại đổ bỏ.

“Cô chủ nhỏ uống sữa bò nóng bốn mươi lăm độ.” Thư ký nói xong, khiêu khích nhìn Niên Tiểu Mộ, cô ta cầm một cái cốc không lắc lắc trước mặt cô.

“…” Lúc này cho dù Niên Tiểu Mộ có ngu ngốc đến mấy, cũng biết đối phương là cố ý.

Chỉ hâm nóng một chén sữa bò, nếu như cô ta có lòng muốn dạy, thì ngay từ lúc bắt đầu nhắc cô một tiếng là được rồi, không cần cố ý đợi cô làm sai, mới đến nhắc nhở.

Sắc mặt cô có chút trầm xuống, nhẫn nhịn hỏi, “Tiểu Lục Lục còn có thói quen gì, cô thể nói hết ra luôn không?”

“Hộ lý bây giờ thật là kiêu ngạo, chỉ kêu cô hâm nóng một cốc sữa bò, nhìn xem, bộ dạng của cô như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, nếu để cho cô làm việc khác, không lẽ cô sẽ nói tôi ngược đãi cô?” Thư ký đưa tay vỗ lồng ngực của mình, giả vờ như bị dọa sợ hết hồn.

Chợt, cô ta thay đổi sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn dạy dỗ.

“Niên Tiểu Mộ, cô đừng quên, cô chỉ là hộ lý của cô chủ nhỏ, chức trách của cô chính là chăm sóc cô chủ nhỏ thật tốt!”

“…” Xem ra, là muốn gây sự với cô. Hai mắt Niên Tiểu Mộ khẽ híp lại, chút âm u lóe lên trong đáy mắt.

Cô nhếch môi không nói gì, trực tiếp xoay người, một lần nữa rót một cốc sữa bò, hâm nóng bốn mươi lăm độ, sau đó rót vào trong chén.

Bưng đến trước mặt thư ký, giả vờ ngoan ngoãn, thận trọng hỏi.

“Như vậy đã được chưa?”

“Nghe lời sớm một chút thì tốt biết bao nhiêu, người sang có tự mình hiểu lấy…” Thư ký vừa đắc ý nói vừa đưa tay bưng sữa bò.

Lúc sắp cầm được cái cốc, Niên Tiểu Mộ đột nhiên buông tay ra, cả người lui về sau.

Động tác nước chảy mây trôi…

“Choang…”

Cái cốc rơi xuống đất, sữa bò nóng văng lên khắp người thư ký.