Lời vừa nói ra bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trầm hẳn xuống.

Không khí giống như bị đóng băng lại khiến người rùng mình vì lạnh.

Niên Tiểu Mộ rùng mình một cái, vội vàng gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào khay cơm của anh, “Nè, cho anh một miếng đó.”

Trợ lý nhìn thấy cảnh này, suýt nữa là ngất xỉu. Cậu chủ của anh ta vốn có bệnh  sạch sẽ, trước giờ không ăn đồ ăn ở trong bát của người khác, Niên Tiểu Mộ là ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám gắp đồ ăn của cô bỏ vào bát anh chứ?

Trái tim của người trợ lý đập thình thịch như sắp lao ra khỏi lồng ngực, căng thẳng đến mức đứng ngồi không yên.

Đã vậy Niên Tiểu Mộ còn không chịu ngừng miệng, thấy Dư Việt Hàn không nói gì, cô còn dùng hai tay che thịt kho tàu của mình, “Tôi cũng chỉ còn lại có mấy miếng thôi.”

“...”

Dư Việt Hàn nhìn chằm chằm vào thịt kho tàu trên khay của cô, liếc thấy vẻ mặt lo lắng sợ sệt của cô, khóe miệng nở một nụ cười tà ác.

“Hộ lý Niên, cô không cần tiền thưởng cuối tháng này sao?”

Nhân lúc cô còn đang sửng sốt, anh chậm rãi gắp từng miếng thịt kho tàu từ trong khay của cô vào khay của mình. Sau đó lại không nhanh không chậm đưa vào miệng thưởng thức, nhai kỹ nuốt chậm.

Nhìn dáng dấp ngây ngốc, giận mà không dám lên tiếng của cô, càng nhìn càng cảm thấy miếng thịt kho tàu trong miệng rất ngon. Một miếng rồi lại một miếng, không những ăn hết đồ ăn trong khay của mình, còn ăn sạch luôn đồ ăn của cô.

Cuối cùng, người phải ăn rau lại biến thành Niên Tiểu Mộ! 

Sao mọi việc lại diễn ra không như những gì cô đã nghĩ chứ?

“Nhân viên bếp trong nhà ăn làm việc tốt đấy, tháng này tăng thêm tiền thưởng cho họ.” Dư Việt Hàn buông đũa xuống, cầm khăn giấy lau khóe miệng, nhàn nhạt mở miệng.

“Vậy còn tôi thì sao?” Niên Tiểu Mộ nghe đến hai chữ tiền thưởng, mắt liền sáng rực.

Là cô khiến anh tới nhà ăn nhân viên, có thể coi như cô là người đề nghị anh tới, đầu bếp được thưởng thì có phải anh cũng sẽ trả lại tiền thưởng cho cô không? Hơn nữa, cô còn hy sinh thịt kho tàu của cô cho anh.

Niên Tiểu Mộ nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ, nhìn anh như đại kim chủ đang phát sáng vậy.

“Không có.” Dư Việt Hàn lườm cô một cái, bỏ khăn giấy xuống, gằn từng chữ một.

Nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, khóe môi anh bất giác cong lên.

“Cậu chủ, sắp đến giờ họp rồi ạ.” Trợ lý đứng bên cạnh nhắc nhở.

Dư Việt Hàn nhìn Niên Tiểu Mộ, ánh mắt chợt lóe, “Lát nữa cô có thể đưa Tiểu Lục Lục đi tham quan công ty, nếu mệt mỏi có thể dẫn con bé về phòng nghỉ.”

Thấy Niên Tiểu Mộ ngoan ngoãn gật đầu, đường cong trên khóe môi anh lập tức biến mất, gương mặt lại lạnh như băng như bình thường, đứng lên, quay người rời đi.

Trên bàn ăn chỉ còn lại Niên Tiểu Mộ và Tiểu Lục Lục. Trẻ con thường ăn cơm rất chậm, Niên Tiểu Mộ cũng không thúc giục mà chậm rãi ăn cùng cô bé.

Đợi tới khi cô bé ăn no rồi, cô muốn dùng khăn giấy lau miệng cho cô bé nhưng mới nhận ra khăn giấy hết rồi. Vừa định hỏi chỗ nào có bán thì một nhân viên đưa cho cô một bịch mới.

“Bao nhiêu tiền ạ?” Niên Tiểu Mộ theo bản năng hỏi.

Không ngờ, cô còn chưa nói xong, người đối diện đã vội vã khoát tay, “Chỉ là một bịch khăn giấy, không cần trả tiền đâu.”

“Cảm ơn.” Mặc dù Niên Tiểu Mộ hơi nghi ngờ một chút nhưng đúng là một bịch khăn giấy cũng không đáng bao nhiêu tiền, nên cô không để ở trong lòng. Sau khi giúp Tiểu Lục Lục lau miệng xong mới đứng dậy, bế cô bé đi ra khỏi nhà ăn.

Niên Tiểu Mộ hoàn toàn không biết, tin cô cùng với Dư Việt Hàn ăn cơm ở nhà ăn đã sớm được lan truyền mạng nội bộ công ty, trở thành tiêu đề hot nhất trong ngày.

[Tổng giám đốc đột ngột đổ bộ xuống nhà ăn nhân viên, ăn cơm cùng một người phụ nữ bí ẩn, hai người còn ăn chung một phần thịt kho tàu!]

Phía dưới tiêu đề kinh dị này còn kèm theo bức ảnh chụp lại cảnh Dư Việt Hàn gắp thức ăn trong khay của Niên Tiểu Mộ.