” Nhóc con, em tìm cô bé kia hả?” Nam Việt Hà vừa tắt máy điện thoại quay ra lại thấy em trai cùng cha khác mẹ của Lục Bạc Đàm.

“ Vâng em đang tìm Đan Đan, anh thấy cô ấy hả? “

“ Cô bé đấy được An Khánh bế đi bệnh viện rồi “

“ Đan Đan làm sao phải đi bệnh viện ạ lúc cô ấy vào phòng giáo vụ vẫn bình thường mà nhỉ? “ Lục Kiều Diễm gãi gãi cá đầu có tí sốt ruột.

“ Anh, cô ấy ở bệnh viện nào vậy? “ Lục Kiều Diễm chạy vào trong lớp cầm cái cặp của Phí Phương Đan rồi lại ra đứng trước mặt Nam Hà Việt.

“ Bệnh viện của nhà em đó Thư Ái “ giọng nói của Nam Hà Việt có chút chần chừ cô bé này là ai lại để 2 người đàn ông trước giờ chưa bao giờ thích lại gần phụ nữ lại lo lắng ngư vậy.

“ A em cảm ơn, à anh hai mẹ không gọi điện được cho anh, nên gọi cho em anh bảo anh về nhà có chuyện gấp đó “ nói xong Lục Kiều Diễm phóng nhanh ra ngoài lên xe đến bệnh viện Thư Ái.

Lục Bạc Đàm quay mặt nhìn em trai cô gái đấy rốt cuộc như thế nào?

“ Tôi đi về trước gặp các cậu sau “ Lục Bạc Đàm bỏ lại một câu rồi sải đôi chân thon dài còn hơn cả người mẫu nam của mình đi. Khuôn mặt con lai của anh cực kì đẹp tuấn tú đến mức ai gặp dù chỉ lướt qua cũng thấy mê mẩn cùng với khí chất của vương giả của anh có thể thấy anh là một người chả để ai vào mắt.

Trời sinh anh cực kì thông minh anh được phép nhảy lớp nhưng vì muốn hưởng thụ cuộc sống của chính mình nên vẫn học đúng lớp.

Ở nhà chính họ Lục.

“ Con trai đây là giấy mời con đến trường đại học Harvard để học đây là do nhà trường bên đấy iích thân gửi đến. Con rất thông minh được nhảy lớp con nên sớm lấy bằng đại học để tiếp quản công ty ba con ngày càng yếu rồi mẹ sợ ba con quá sức sẽ xảy ra chuyện “ Nhu Thanh Hạ ôn nhu ngồi trên chiếc ghế sofa đôi mắt xanh biếc nhìn đứa con trai cả, tuy đã lớn tuổi nhưng bảo dưỡng khuôn mặt cực tốt nhìn qua chỉ giống như chị lớn của Lục Bạc Đàm mà thôi.

“ Đúng vậy Bạc Đàm à ba sức khỏe dạo này không được tốt con vẫn nhanh nhanh tiếp quản công ty và bang Hắc Ín thì hơn ba cũng mệt mỏi quá rồi “ giọng nói khàn khàn là ba của Lục Bạc Đàm - Lục Bạc Quân khuôn mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn có thể đoán được hồi còn trẻ ông cũng cực kì tuấn tú.

Nhìn cảnh tượng này có thể thấy khí chất của anh giống Lục Bạc Quân còn khuôn mặt 6,7 phần là giống Nhu Thanh Hạ.

Khuôn mặt tuấn tú kia vẫn trầm tĩnh vắt chéo hai chân dựa vào ghế sofa đôi mắt không thấy đáy nhìn chằm chằm tờ giấy trên mặt bàn.

“ Con đồng ý sẽ đi du học, khi con trở về nước cũng sẽ tiếp quản công ty và bang Hắc Ín nhưng mà chuyện con giải quyết như thế nào bố mẹ không có quyền xen vào “

“ Mai con sẽ đi luôn “ sự lãnh lẽo đã lan tỏa anh bước ra chiếc xe một mình anh sở hữu lên xe rồi phóng đi từ nhỏ đến lớp anh chỉ có học cách để sinh tồn không ai có thể bảo anh phải làm gì anh là con trưởng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.