Mùa đông bên nước Tống cũng lạnh nhưng nó lạnh theo kiểu tươi mát không  khiến cho người ta khó chịu như thời tiết Đại Việt.Khung cảnh ở Biện Kinh của Đại Tống cũng nhộn nhịp không kém và không kém phần thơ mộng.Nhưng dưới khung cảnh nhộn nhịp sầm uất ấy thì có người thiếu niên đang phi ngựa như điên dưới sự hốt hoảng của nhiều người.

-Cấm Vệ Quân tới!!!

Một tiếng thét muốn xé toạc không trung vang lên trong sự hỗn loạn của đám đông.Chợ Đông Phong ở thành Biện Kinh phồn hoa tấp nập bỗng biến thành đám hỗn loạn.Người già và người bán hàng rong hai bên đường phải tránh ra.Phải biết rằng con ngựa thiếu niên kia cưỡi thuộc giống ngựa chiến nên tốc độ nhanh khủng khiếp.Mấy ngày trước một người bán hàng rong bị đụng phải phải nằm nhà húp cháo và hai chân thì bó bột hai tháng.Đám Cấm Vệ vừa phi đuổi theo người thiếu niên kia,vừa gọi:

-Thế tử,mau quay về!!!Đừng ép chúng ta bắt lai.Đứng lại.

Cậu thiếu niên lúc này phi thân lên các mái ngói biến mất giữa sự trầm trồ của bao nhiêu người.Các cấm vệ quân lúc này chỉ còn biết lắc đầu thở dài và nhìn nhau cười,nói:

-Con của đại vương của Đại Việt cũng có khiếu ấy chứ.

Tên cấm vệ thứ hai,lắc đầu:

-Hay về cung bẩm báo với hoàng thượng trước đi,còn lại cứ để hoàng thượng sắp xếp.

Tên chỉ huy cấm vệ cũng chỉ gật đầu,rồi hướng về phía hoàng cung mà thúc ngựa.Tất cả các cấm vệ thúc ngựa theo sau.Khi cấm vệ đả đi mất hút thì cậu thiếu niên kia ngồi trên nóc nhà cười mỉm.Nụ cười của hắn dưới nắng tạo nên một nét đẹp rất kiêu và cũng dễ thương của một tiểu mĩ nam.