Tiêu Thừa Quân không quan tâm đến lời trêu đùa của Lâu Cảnh, đi thẳng ra ngoài tiếp kiến Chinh Nam tướng quân.

Từ Triệt mặc một thân trang phục mạnh mẽ và khỏe khoắn, dắt ngựa đứng dưới tán cây vải trong viện, đôi mắt đượm buồn nhìn chùm vải treo lủng lẳng trên cao, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Tướng quân vẫn luôn khỏe chứ?” Tiêu Thừa Quân cao giọng hỏi.

Từ Triệt xoay người, không giống với bộ dáng lạnh lùng và gượng ép khi gặp nhau lần đầu ở kinh thành, mà lộ ra một gương mặt tươi cười vui vẻ, “Ra mắt Mân vương điện hạ.”

Hai người chào nhau, cũng không quá mức khách khí long trọng, trong tôn kính vẫn mang theo vài phần thân thiết.

Từ Triệt cẩn thận nhìn kĩ Mân vương điện hạ, thoạt nhìn liền thấy bộ dáng hiện tại của y sáng sủa hơn lúc trước rất nhiều, giống như một con hùng ưng bị giam giữ trong lồng, rốt cuộc cũng chiếm được một mảnh trời xanh rộng lớn mà sải đôi cánh dài chao lượn giữa không trung, không khỏi âm thầm gật đầu. Biết cháu ngoại không nên thân nhà mình nằng nặc đòi gả cho người ta, đại ca hắn liền lên tiếng, bảo hắn đi qua nhìn xem đối tượng là người thế nào, đừng để cháu trai chịu thiệt.

(hùng ưng: hùng: vừa có nghĩa là chim trống (giống đực/ đàn ông), vừa có ý nghĩa dũng mãnh, tài giỏi, siêu quần, kiệt xuất; ưng: chim ưng, con cắt (Giống chim rất mạnh, chuyên bắt các chim khác ăn thịt, người đi săn thường nuôi nó để săn các chim khác.))

“Cữu cữu --” Không khí đầy cao nhã ban đầu đã bị một tiếng gào to xé cổ họng phá hỏng tan tành, Từ Triệt vội ho một tiếng, nhíu mày nhìn về bóng đen từ trong phòng vọt ra, đưa tay tiếp được, đè hắn trong khuỷu tay mình, ấn đầu xuống dùng sức xoa xoa.

Đầu tóc chỉnh tề của Lâu Cảnh bị nhị cữu nhiệt tình bày tỏ tình thương mến thương mà biến thành một cái ổ gà, hắn vội vàng giãy giụa trốn đến bên người phu quân, vươn tay cào cào tóc.

“Bên ngoài rất nóng, chúng ta vào trong nhà nói chuyện thôi.” Tiêu Thừa Quân hơi hơi cười, đưa tay dẫn Từ Triệt vào nhà.

“Nhớ để ý xem chừng con ngựa giúp ta.” Nhìn hạ nhân tiến đến dắt ngựa, Từ Triệt có chút không yên lòng mà sờ sờ đầu con ngựa cưng của mình.

Lâu Cảnh liếc liếc mắt nhìn vật thể đen tuyền trước mặt, “Cữu cữu, sao ngài lại mang Nhị ngốc đến đây?” Chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy con ngựa cao lớn này ngốc muốn chết rồi. Vừa nói hắn vừa nâng cằm ra hiệu cho Vân Ngũ đứng cách đó không xa.

Vân Ngũ nhanh nhẹn tiến đến dắt “Nhị ngốc” đi.

“Cái gì mà Nhị ngốc, là Hắc Sát chứ!” Từ Triệt trừng mắt liếc cháu trai dám mở mồm chê ngựa quý của hắn, nghe Vân Ngũ nói sẽ chăm sóc ngựa của mình như hãn huyết bảo mã của Lâu Cảnh, mới yên lòng đi theo Mân vương vào nhà.

“Trời nóng lên, đám mọi rợ kia liền thành thật, ta tới thăm các ngươi một chút, xem có cái gì... giúp đỡ được không.” Từ Triệt uống một ngụm nước ô mai lạnh, cảm thấy nắng nóng mệt mỏi dọc đường đã giảm bớt không ít, cả người cũng thoải mái hẳn ra.

Mắt của Từ Triệt và Lâu Cảnh rất tương tự nhau, đều là một đôi mắt sáng tinh nhanh, nhưng nhiều năm tung hoàng ngang dọc trên chiến trường đã khiến cho đôi mắt ấy có nhiều thêm vài phần xơ xác tiêu điều.

Phu phu hai người liếc mắt nhìn nhau, thật đúng là đưa than sửa ấm trong ngày tuyết rơi, Chinh Nam tướng quân đã đánh trận gần hai mươi năm, canh giữ bờ biển Mân Châu thì khỏi phải bàn.

(đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi: chỉ sự giúp đỡ lúc người ta khó khăn.)

“Nói như vậy, đúng là có chuyện muốn làm phiền tướng quân, chỉ là...” Tiêu Thừa Quân hơi hơi nhíu mày, Chinh Nam tướng quân là người trấn thủ Lĩnh Nam, từ trước nay vẫn đều đánh người Man, hiện giờ đến Mân Châu, chỉ sợ sẽ khiến Từ gia gặp phải tai họa.

“Nhị cữu tới thật đúng lúc, đám người lùn đã muốn xâm chiếm Đông Nam, mà ta thì sắp phải về Giang Châu rồi. Mân Châu không có đại tướng, giờ có Chinh Nam tướng quân ở đây, sợ gì đám giặc Oa kia.” Lâu Cảnh trộm sờ sờ thắt lưng Mân vương tỏ ý đừng lo, cười hì hì nói.

Nghe nói sắp được đánh trận, Từ Triệt lập tức tỉnh táo tinh thần, “Tốt lắm, ta đang nhàn rỗi đến phát ngán đây, vốn định tới giúp ngươi ủ rượu, không ngờ còn có thể đánh giặc.”

Tiêu Thừa Quân có chút kinh ngạc, trên đời này lại có người thích đánh trận thế sao?

Lại nói đến việc Tiêu Thừa Cẩm vào ở trong cung Phượng Nghi, Thuần Đức đế cũng không có ngăn trở hay nói câu nào, nhất thời khiến quan viên trong triều sôi nổi suy đoán, có lẽ nhị hoàng tử mới chính là người được Hoàng Thượng chọn lựa làm Thái tử, vài năm trước thâm tàng bất lộ, kì thực chính là vì bảo hộ hắn.

(Thâm tàng bất lộ: nghĩa đen là có bảo tàng mà cất giấu; nghĩa bóng: chỉ người có năng lực nhưng che giấu tài năng của mình, mọi người không biết khả năng đến đâu.)

Trần quý phi tức giận đến mức gặm mòn mấy cái móng tay, lao tâm lao lực lâu như vậy, thật chả khác gì làm giá y cho người khác hưởng, “Sao lại quên mất con ma ốm này chứ? Không phải đã nói, hắn không sống quá mùa đông năm trước sao hả?”

(nôm na là may váy cưới cho người khác: chỉ chuyện làm việc cực nhọc vô ích, không được cái gì.)

Thái y đến chẩn mạch cho Trần quý phi theo thông lệ, nghe vậy liền lặng lẽ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, run run rẩy rẩy nói: “Nương nương bớt giận, các thái y trong thái y viện đều thay nhau đến khám và chữa bệnh cho Tĩnh vương, rõ ràng mạch tượng đã giống như suy kiệt, chính là dấu hiệu của mạng sống không còn bao lâu, cựu thần cũng không biết tại sao lại khỏe mạnh như vậy.”

Thực ra nhóm thái y cũng đã từng bàn luận về việc này, kỳ thật, nếu tâm trạng nặng nề, buồn bực, không vui tích tụ lâu dài thì cũng khiến mạch tượng giống như suy kiệt, có thể là nhị hoàng tử đột nhiên thông suốt, tự tin cởi mở hơn nên thân thể này cũng tốt lên theo? Giải thích không thông, hơn nữa Hoàng hậu đã hung hăng răn dạy bọn họ một trận nên thân, trong suốt khoảng thời gian kia đều không chuẩn cho bọn họ đi bắt mạch và khai phương thuốc cho Tĩnh vương điện hạ, cho nên rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng không được biết.

Trong cung Phượng Nghi, Kỷ Chước vẫn đúng giờ mà đi luyện kiếm từ sớm, một lần luyện chính là cả buổi sáng.

Tiêu Thừa Cẩm ngồi ở bên trong lương đình, bày bàn cờ và tự chơi một mình, hoàng trưởng tôn tỉnh ngủ liền lẫm chẫm chạy tới, bám vào bàn đá, ngước mắt tò mò nhìn mãi không thôi.

“Phụ thân!” Tiêu Kỳ Thụy nắm một quân cờ quơ quơ, bàn tay mũm mĩm nắm chặt thành một cái bánh bao nhỏ, há miệng muốn nhét quân cờ này vào.

Bà vú nhanh chóng ngăn cản, thả quân cờ vào chỗ cũ.

Tiêu Thừa Cẩm cũng không giận, nhìn thoáng qua tiểu mập mạp, tiếp tục chơi cờ.

Kỷ Chước thu hồi thế kiếm, ném thanh kiếm cho thái giám, bước tới ôm lấy Tiêu Kỳ Thụy, “Thụy nhi tỉnh rồi sao, có đói bụng không nào?”

“Gia gia!” Tiêu Kỳ Thụy cười khanh khách, dùng cánh tay ngắn ngủn ôm cổ Kỷ Hoàng hậu.

“Ha ha ha...” Kỷ Chước vỗ vỗ mông hắn, ôm tiểu tử này ngồi xuống, nhìn khí sắc không tồi của Tiêu Thừa Cẩm, ý cười trên mặt càng sâu hơn vài phần, “Hiện giờ thân mình ngươi đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, không bằng cùng ta luyện kiếm, cường thân kiện thể.”

(khí: trạng thái tinh thần, tình tự; sắc: vẻ mặt

Cường thân kiện thể: thân thể khỏe mạnh, tinh thần tốt)

Bàn tay cầm cờ của Tiêu Thừa Cẩm chợt khựng lại một chút, lập tức mỉm cười như trước, “Nhi tử đã bằng này tuổi rồi, học thế nào được ạ?”

“Cũng không phải là luyện tập công phu nội gia, mấy tuổi cũng không muộn.” Kỷ Chước cúi đầu nhìn Tiêu Kỳ Thụy ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, cái tay nhỏ xinh đang vân vê mấy quân cờ, “Thụy nhi, nói xem có đúng không nào?”

“Khanh khách...” Tiêu Kỳ Thụy ngửa mặt ra cười khanh khách, cũng không biết có nghe hiểu hay không.

“Tiểu tử ngốc, chỉ biết cười thôi!” Vươn tay chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm, Kỹ Chước lại nhìn về phía Tiêu Thừa Cẩm, đôi mắt sắc sảo đầy uy nghiêm nhìn chằm chằm Tĩnh Vương điện hạ đang muốn giả vờ hồ đồ mà cho qua việc này.

“Ách, làm việc gì cũng phải chuyên tâm, toàn bộ tinh hoa của nhi tử đều dùng để phát triển trí tuệ hết rồi, với kiếm thuật, đã định trước là không có thành tựu nào đâu ạ.” Tiêu Thừa Cẩm gượng gạo cười, từ nhỏ tới giờ hắn sợ nhất là phải luyện kiếm, ỷ vào thân thể yếu ớt, hắn thường xuyên dùng mách lới để né tránh việc luyện võ, mà ca ca vốn thương hắn, cũng sẽ giúp hắn khuyên nhủ phụ hậu, thế nên đến tận bây giờ, hắn cũng chỉ học được vài tư thế cơ bản, cứ nhắc tới luyện kiếm là lại thấy đau đầu rồi.

“Áo khoác?” Tiêu Kỳ Thụy nghiêng nghiêng đầu, không rõ phụ thân nói “thành tựu” là cái gì, liền học theo, “Áo khoác, áo khoác!” Nói xong liền cảm thấy nói như vậy rất vui, lập tức vỗ vỗ tay cười rộ lên.

(tráo y: 罩衣 áo khoác; tạo nghệ: 造诣, đạt tới trình độ, thành tựu; ta cũng không hiểu 2 thằng này thì liên quan gì đến nhau, chắc là có phát âm giống nhau nên bé mới nghe nhầm thành vậy chăng?)

Kỷ Chước không có biện pháp với đôi phụ tử càn quấy này, chỉ biết thở dài, gọi cung nhân lấy một bầu rượu vải đến.

Rượu này là do phía Nam tiến cống tới đây, còn vò rượu do Lâu Cảnh kính tặng năm trước đã sớm uống hết từ lâu. Kỷ Hoàng hậu bưng chén rượu bạch ngọc, nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy cống phẩm này cũng không ngon như vò rượu kia, không khỏi khẽ thở dài, “Thừa Cẩm a, lần sau viết thư cho Mân Châu, nhớ nhắc Thừa Quân gửi một ít rượu vải về đây nhé.”

Mà lúc này, trong Mân vương phủ, Lâu Cảnh đang bị cữu cữu biến thành cu li sai vặt.

“Cữu cữu, ngươi đã ủ một đống rượu ở phủ Bình Giang hầu rồi, sao tới nơi này còn muốn ủ tiếp làm gì a!” Lâu Cảnh nhìn đống vải to tướng trước mặt, khóc không ra nước mắt, hắn còn muốn cùng phu quân nhà mình hóng mát ngủ trưa cơ mà, tuyệt đối không muốn đi ủ rượu với cữu cữu đâu a!

“Trong nhà toàn một đám tửu quỷ, ta ủ bao nhiêu cũng không đủ cho bọn họ uống đâu.” Từ Triệt hừ một tiếng, tiếp tục lột vỏ bỏ hạt, thả cùi vải vào trong bình, “Qua mùa đông là rượu này có thể uống rồi, bảo Mân vương điện hạ gửi cho Hoàng... gửi vào cung một chút đi, coi như hiếu tâm a.”

Lúc này Lâu Cảnh mới nhớ ra, hình như phu quân nhà mình và Hoàng hậu thực thích loại rượu vải này, mà rượu do nhị cữu ủ ra còn ngon hơn loại rượu do người ta ủ bán ngoài kia rất nhiều, liền miễn cưỡng gật đầu, ngồi xổm xuống phụ giúp nhị cữu.

Đến trung tuần tháng bảy, giặc Oa bắt đầu xâm nhập dọc bờ biển, Từ Triệt mang binh đi bao vây tiễu trừ. Đánh nhau với người Man đã lâu, đột nhiên chuyển sang đánh giặc Oa khiến hắn thực không thích ứng, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác mới mẻ và hưng phấn.

Giặc Oa giống như cỏ dại đến từ biển, trừ thế nào cũng không hết, năm nay đánh, sang năm sẽ lại đến nữa. Tĩnh Nam hầu đánh nhiều năm như vậy cũng không tiêu diệt được hết giặc Oa. Tiêu Thừa Quâm cảm thấy bên trong chuyện này nhất định còn có nguyên nhân khác, liền gọi Trình tướng quân tới hỏi.

Hóa ra những người Đông Doanh đến đây buôn bán cũng được gọi là giặc Oa, Tĩnh Nam hầu biết kinh tế vùng duyên hải không tốt, vẫn nhắm một mắt mở một mắt với đám người này, mà họ cũng khá biết điều, hàng năm sẽ hiến rất nhiều tài vật, còn bọn người cướp của giết người kia lại là hải tặc Đông Doanh, theo đuôi người làm ăn mà đến.

“Sao đám hải tặc kia lại không đánh cướp nhóm thương nhân Đông Doanh?” Tiêu Thừa Quân nhíu mày, số đồ vật hải ngoại kia được bán với giá rất cao ở Mân Châu, chắc hẳn trong tay họ cũng có không ít tiền tài đâu.

“Nghe nói nhóm thương nhân kia đều thuộc giới quý tộc ở Đông Doanh, bọn hải tặc không dám trêu vào, hơn nữa, bọn họ tới nơi này đều là lấy vật đổi vật, cũng không mang theo vàng bạc trên người. Với lại, dù bọn chúng có cướp sạch hàng hóa trên thuyền của thương nhân thì cũng chẳng dám mang về Đông Doanh bán lại đâu ạ.” Trình tướng quân trả lời.

“Cùng một giuộc cả thôi.” Gấp gáp từ Giang Châu chạy về đây, Lâu Cảnh vừa vặn nghe thấy chuyện này, không khỏi cười nhạo ra tiếng.

“Sự việc ở Giang Châu đã giải quyết xong rồi sao?” Tiêu Thừa Quân xua tay cho Trình tướng quân đi xuống, đứng dậy sờ sờ cái trán đầy mồ hôi của Lâu Cảnh.

“Vừa đánh xong một cái quận nữa.” Lâu Cảnh tham luyến “cái bánh bao hình con thỏ” đáng yêu kia, liền không chút suy nghĩ mà cọ cọ mặt vào lòng bàn tay phu quân, “Lão thất phu Lô Tân còn không chịu cho ta lương thảo, mấy ngày nữa ta sẽ đi vòng từ Việt Châu đến Bắc Quận gặp hắn. Ta không tin lão già kia còn dám lươn lẹo không trả.”

Tiêu Thừa Quân lắc đầu cười khẽ, gọi người cầm bố khăn tới đây, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn, “Vừa rồi ngươi nói cái gì mà cùng một giuộc?”

“Đám thương nhân lùn tịt với cái bọn hải tặc lùn xủn kia chứ sao, vốn chính là một nhóm mà!” Lâu Cảnh cười lạnh nói, “Trên biển nguy hiểm như thế, đám thương nhân kia mướn bọn hải tặc đi hộ tống đấy, lại không thèm ước thúc bọn chúng.” Mấy ngày trước theo nhị cữu đi đánh giặc Oa, hắn đã nhìn ra, những người kia vốn cùng một nhóm, tuy hai mà một.

Tiêu Thừa Quân nghe vậy, sắc mặt cũng lạnh hẳn xuống, nói như vậy thì, chẳng lẽ Tĩnh Nam hầu vẫn luôn bao che cho giặc Oa sao? Hiển nhiên chuyện này là không có khả năng, số giặc Oa bị Tĩnh Nam hầu giết trong những năm qua có thể chất đầy cả tòa thành, đây không phải là giả.

Lệnh cấm biển đã chặt đứt đường sống của rất nhiều dân chúng vùng duyên hải, có lẽ Kỷ gia thấu hiểu nỗi khổ này của dân chúng nên vẫn ngầm cho phép bọn họ trao đổi buôn bán với người Đông Doanh, nhưng với đám hải tặc thì lại không lưu tình chút nào, thấy một người giết một người, thấy hai người giết cả đôi, hành động như thế cũng là vì bất đắc dĩ. Nếu có thể buôn bán một cách quang minh chính đại thì làm sao có chuyện rầy rà hao người tốn của, khiến người ta phải trăn trở ưu tư suốt bao năm thế này?

“Cấm biển, thật không phải là một hành động sáng suốt.” Tiêu Thừa Quân thở dài, có tâm cùng người ngoại bang buôn bán trao đổi với nhau, nhưng ngại luật pháp ngăn cấm phía trước, nên chỉ có thể coi bọn họ là giặc Oa và đuổi đi, mà đám thương nhân bị gộp chung một ổ với giặc Oa kia, bọn họ lại thuê hải tặc làm bảo vệ, hải tặc thì khó có thể ước thúc, cho nên đã dẫn đến cục diện rối rắm hiện nay.

“Bọn người lùn kia cực kì đáng ghét!” Lâu Cảnh hừ lạnh, bỗng nhiên chuyển đề tài, “Nhưng mà, người ta đã đưa tiền đến cửa, sao lại có đạo lý không nhận chứ?”

“Sao cơ?” Tiêu Thừa Quân nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.

“Theo ta thấy, không bằng điện hạ tự mình nắm lấy mối buôn bán này đi.” Lâu Cảnh cong môi cười thần bí.