Vầng trăng hôm nay rất sáng, dù mặt trời đã lặn nhưng bốn phía vẫn sáng ngời như trước.

Trường đao trong tay giặc Oa đã sớm bị bôi đen, chỉ có lưỡi đao thỉnh thoảng lóe lên vài tia sáng lạnh, trong hỗn loạn cũng không dễ phân biệt.

Hai người gắt gao đối lưng vào nhau, một đao một kiếm cùng nhau đối phó với mười mấy tên giặc Oa thấp bé lại dị thường linh hoạt, trong thoáng chốc, chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng kim loại keng keng va chạm.

“Chúng không phải là giặc Oa bình thường, là sát thủ!” Lâu Cảnh lạnh lùng nói.

(mình nghi đám này là ninja lắm ^_^~!

Ninja (忍者 Nhẫn giả?) hay shinobi (忍び?), là danh xưng để chỉ những cá nhân hay tổ chức đánh thuê chuyên về hoạt động bí mật từng tồn tại trong lịch sử Nhật Bản về nghệ thuật không chính thống của chiến tranh từ thời kỳ Kamakura đến thời kỳ Edo. Các chức năng của ninja bao gồm gián điệp, phá hoại, xâm nhập, ám sát, thậm chí có thể tham gia tập kích đối phương trong một vài trường hợp nhất định.)

“Cẩn thận!” Tiêu Thừa Quân huy kiếm đón đỡ trường đao đang bổ về phía đầu Lâu Cảnh, cùng lúc đó, Lâu Cảnh khom người, một đao chém chết một tên khác đang rấp rút bò trên đất muốn đánh lén thân dưới. Máu tươi bắn tung tóe lên mặt, không kịp chà lau, Lâu Cảnh lập tức phóng người lên, chém về một bóng đen đang đánh tới.

Tên giặc Oa đứng ở chỗ cao thấy chuyện không đúng, liền lạnh giọng hét lên một câu.

Đám giặc Oa lại “Hải” một tiếng, động tác trên tay chợt ngoan độc hơn vài phần, hơn mười bóng đen đều giống hệt như chó điên, điên cuồng xông tới, chiêu chiêu đều là trí mạng, tựa hồ không hề tính toán muốn bắt sống, mà là muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết xong hai người bọn họ.

Ở rừng cây bên kia, mười mấy U Vân vệ nhàn chán muốn chết mà ngồi ven đường bứt cây nhổ cỏ, mắt thấy sắc trời đã muộn lắm rồi, thế mà chủ nhân vẫn chẳng có ý tứ gì là muốn gọi bọn họ đến cả.

“Chủ nhân sẽ không gặp phải rắc rối gì chứ?” Vân Nhất nhíu mày nhìn xa xa.

“Vậy là ngươi không hiểu gì rồi!” Vân Cửu liếc mắt nhìn hắn, cười hắc hắc, “Bờ biển bên kia làm gì có ai, tự nhiên là chủ nhân muốn bận việc trong chốc lát.”

Vân Nhất hừ một tiếng, “Chủ nhân cách đây khá xa, dù sao cũng phải nhìn xem một cái mới được, trong các ngươi, ai sẽ đi?”

Mọi người không khỏi nhớ tới một màn khiến người ta đỏ bừng mặt, tim đập bùm bụp cả đêm trong cái miếu rách nát ở Lâm Giang dạo trước, lập tức im thin thít, người nhìn trời, người nhìn đất, hoàn toàn lờ lớ lơ câu nói vừa rồi.

Vân Cửu đảo mắt, liếc qua nhóm thủ hạ của mình, Vân Thập đã làm bộ như thăm dò địa hình, Vân Thập Nhất âm trầm bất động mà trưng ra bộ dáng “đừng có gọi ta”, hai cận vệ chạy đi tìm nguyên liệu nấu ăn, không khỏi đưa mắt chuyển qua trên người cung tiễn thủ thành thật nhất -- Vân Thập Nhị, “Thập Nhị, ngươi có thị lực tốt nhất, qua đó nhìn một chút đi.”

“Ừ.” Đêm đó, lúc Vân Thập Nhị đi ra ngoài tìm vịt hoang trở về thì chuyện cũng đã muốn xong, đương nhiên không hiểu được nhóm U Vân vệ canh giữ bên ngoài vất vả cỡ nào, vì thế Vân Thập Nhị liền không chút do dự gật đầu, đeo cung tiễn lên lưng rồi chạy đi.

Vân Nhất hướng Vân Cửu làm một cái thủ thế “Bội phục”, Vân Cửu cười đắc ý, “Quá khen, quá khen!”

Vân Thập Nhị chạy qua rừng rậm, giấu mình ở phía sau một cây đại thụ, nhìn về bãi biển xa xa bên kia, vừa nhìn thấy thì máu trong người như muốn đọng lại, Lâu Cảnh và Tiêu Thừa Quân đang bị vô số bóng người bao vây xung quanh, đao quang kiếm ảnh, nguy hiểm vô cùng.

Mắt thấy hai trường đao muốn chém vào người Tiêu Thừa Quân đến nơi, Lâu Cảnh cứu viện không kịp, một cước đá văng một tên, đồng thời dùng lưng chặn công kích của một tên khác.

Vân Thập Nhị quyết đoán mà giương cung, hai mũi tên cùng được bắn ra, “Vèo vèo!” Hai thanh đen thùi bay được nửa đường thì tách ra, một mũi cắm phập vào tay của tên đang công kích chủ nhân, cái còn lại cắm vào mắt của gã tấn công sau lưng Tiêu Thừa Quân.

“A --” Tên giặc Oa thê lương gào lên, lực xoáy của mũi tên cực lớn, gã bưng mắt, ngã nhào xuống đất, giật giật vài cái rồi không còn hơi thở.

Có Vân Thập Nhị trợ giúp, áp lực của Lâu Cảnh chợt giảm xuống. Tuy đám giặc Oa đã hao tổn vài người nhưng chiến ý vẫn không suy giảm chút nào.

Lâu Cảnh vội lau qua máu bắn trên mặt, đao pháp của đám giặc Oa này cũng không cao minh, nhưng thắng ở chỗ tốc độ cực kì nhanh, hơn nữa lại đông người, thập phần khó chơi.

Vân Thập Nhị không dám rời đi, vội vàng lấy một cái pháo vang trong người ra, buộc ở đầu mũi tên, châm lửa, bắn lên trời, chính mình thì vội vàng chạy về phía Lâu Cảnh, vừa chạy vừa hướng đám bóng đen bắn tên.

Tên mặc áo đen đứng ở chỗ cao thấy thế, lập tức ném về phía Vân Thập Nhị một mớ ám khí có hình dạng kì dị, Vân Thập Nhị vội vàng lăn một vòng, tránh thoát đám phi tiêu, nửa nằm trên mặt đất, lại bắn ra một mũi tên.

Tên mặc áo đen đứng ở tảng đá cao cao giật mình, gấp rút xoay người nhảy xuống.

“Chíu -- Oành!” Pháo vang nổ tung trên không trung, phát ra một tiếng vang cực lớn, nhóm U Vân vệ đứng ở bên kia rừng liền đồng loạt đứng dậy, như quỷ mị mà cấp tốc chui vào rừng.

Một khi nhân số tương đương, đao pháp thiên về tốc độ của đám giặc Oa liền không có đất dụng võ, nhóm U Vân vệ với đao pháp thượng thừa nhanh chóng đánh cho bọn chúng không thể ra chiêu.

“Trạc Ngọc!” Tiêu Thừa Quân ôm Lâu Cảnh thối lui sang một bên, bàn tay đụng phải một mảnh ướt dính, nhất thời cả kinh, “Ngươi bị thương!”

“Lưu lại hai người sống!” Lâu Cảnh dặn dò một tiếng, tựa vào trên người Tiêu Thừa Quân, “Không sao đâu.”

Vừa rồi Lâu Cảnh thay Tiêu Thừa Quân cản một đao, bị chém vào lưng, lúc này an tĩnh lại, nhất thời cảm thấy cái lưng nóng rát như bị hỏa thiêu, nhưng sợ người bên cạnh lo lắng, liền ráng nhịn đau đớn, ra vẻ thoải mái mà cùng y nói chuyện.

“Còn nói không sao!” Tiêu Thừa Quân nhìn máu tươi trào ra ướt lưng, đau lòng không thôi, thấp người ngồi xổm xuống, “Đi lên, ta cõng ngươi đi.”

Trên đầu Lâu Cảnh đã đầy mồ hôi lạnh, cũng không cố chống đỡ, cúi người nằm úp sấp đi lên.

Cá nướng là ăn không được, đoàn người mang theo hai tên giặc Oa bị bắt sống, nhanh chóng trở lại thị trấn Đinh Chỉ, Tiêu Thừa Quân lập tức điều binh lính trong thị trấn đến phong tỏa đoạn bãi biển kia.

“Á... Đau...” Lâu Cảnh ghé vào trên giường, để đại phu bôi thuốc cho hắn, rầm rì mà kêu đau.

Đại phu xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, liêu nhân này mà kêu đau thêm lần nữa, Mân vương điện hạ phía sau có thể dùng ánh mắt mà đem người ta đông đá được rồi, thật sự là khiến người kinh sợ a!

(liêu: khiêu chọc, khích, gợi, rối loạn-> anh Cảnh là mỹ nhơn làm nhiễu loạn tâm trí người ta ^^~)

Thật vất vả mới bôi thuốc xong, danh y huyện Đinh Chỉ thiếu chút nữa đã bất tỉnh, để lại chút thuốc thoa ngoài da trong phòng, nơm nớp lo sợ mà chạy đi sắc thuốc.

Tiêu Thừa Quân ngồi vào bên giường, sờ sờ cái trán của Lâu Cảnh, bàn tay chạm vào một tầng mồ hôi dấp dính, không khỏi nhíu mày, “Đau lắm sao?”

“Không đau nữa rồi.” Lâu Cảnh nghiêng đầu nhìn y, vô tội nói, “Đây là nóng quá nên toát mồ hôi đấy.”

Vết đao rất dài nhưng cũng không quá sâu, lúc này chỉ còn một chút đau đớn, chính là Lâu Cảnh nghẹn miệng thực không cao hứng, vất vả lắm mới dưỡng xong cánh tay, thế mà lần này lại bị thương ở lưng, phải biết, đã hơn một tháng nay, bọn họ còn chưa được thân thiết lần nào đâu á.

Tiêu Thừa Quân đẩy cửa sổ ra, nơi này là khách phòng của huyện nha, chính là tầng hai của tiểu lâu, cửa sổ mở rộng, gió biển lành lạnh mang theo hơi ẩm liền tràn vào khắp phòng, khiến căn phòng trở nên mát mẻ và thông thoáng hơn không ít, “Giặc Oa đột kích, nơi này sẽ không còn yên ổn nữa, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây.”

Đêm nay, không cần tra hỏi những kẻ kia cũng có thể đoán được, chúng là đến dò đường trước, căn cứ theo quy luật hàng năm, trong vòng ba ngày tới sẽ có rất nhiều giặc Oa đến đây.

“Hức....” Lâu Cảnh bất mãn mà áp mặt xuống chiếu tre.

Tiêu Thừa Quân bật cười, vỗ vỗ đầu của hắn, “Nếu ngươi muốn đến bờ biển chơi đùa, chờ đánh xong giặc Oa, ta lại cùng ngươi đến đây là được mà.”

“Ta muốn thân thiết trên bờ cát cơ...” Lâu Cảnh lầu bầu.

“Cái gì?” Tiêu Thừa Quân nghe không rõ, kề sát vào hỏi hắn.

Lâu Cảnh ngẩng đầu, cắn vành tai của Mân vương điện hạ, “Ta muốn thân thiết trên bờ cát ấy!”

“Ngươi...” Tiêu Thừa Quân nhất thời nghẹn lời, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, chợt thấy gương mặt trắng nõn của người nọ đã bị chiếu tre hằn lên thành những vệt hồng ngang dọc đều tăm tắp, liền nhịn không được mà cười ra tiếng, cưng chiều hôn hôn lên mấy vệt hồng kia, “Chờ ngươi tốt lên rồi nói sau.”

Xúc cảm mềm mại chạm nhẹ lên hai má, ngứa ngứa mà ấm áp, Lâu Cảnh nhất thời hớn hở, vui vẻ đến mức chẳng còn biết đến trời trăng gì nữa, cũng quên phắt mất chuyện phải lấy sổ nhỏ ra để ghi chép câu nói này vào rồi.

Tứ hoàng tử chết trận, so với Đông Nam vẫn bình tĩnh như trước, thì trong kinh đã muốn nổ tung bởi những lời ồn ào bàn tán không dứt.

Phải biết, đại hoàng tử bị phế, nhị hoàng tử thể yếu, tứ hoàng tử chính là người có khả năng thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất, hiện giờ lại chết, ngôi vị Thái tử liền trở thành câu đố.

Bởi vì thương tâm quá độ nên Hoàng hậu tạm thời không để ý tới hậu cung, đem sự vụ trong cung giao cho người có địa vị cao nhất là Trần quý phi quản chế (quản lý, khống chế).

Trần quý phi vui vẻ ra mặt, liền trang điểm thật cẩn thận, bưng canh thang đến điện Bàn Long vấn an Thuần Đức đế, kết quả là bị Hoài Trung ngăn ở ngoài cửa, “Nương nương, Hoàng Thượng có tâm trạng không tốt, hiện giờ không muốn gặp người khác.”

“Bổn cung biết Hoàng Thượng thương tâm, đặc biệt hầm thức ăn bổ dưỡng mang tới cho Hoàng Thượng.” Trần quý phi mang vẻ mặt buồn bã, đau thương nói: “Tứ hoàng tử còn trẻ như vậy mà đã...” Nói xong liền muốn rơi lệ.

“Nương nương nén bi thương, Hoàng hậu nương nương đã ngã bệnh, việc của lục cung còn phải do nương nương chống đỡ mà.” Hoài Trung cũng mặc kệ đây là chân tâm hay giả ý, liền đi theo khuyên giải.

Trần quý phi nghe vậy, trong lòng vô cùng hưởng thụ, liền thưởng bạc cho Hoài Trung, “Nếu như thế, bổn cung liền ở ngoài này chờ đi, dù sao cũng phải khiến Hoàng Thượng ăn một chút gì mới được.”

“Trần quý phi đang ở bên ngoài sao?” Thanh âm hơi có vẻ khàn khàn của Thuần Đức đế từ trong điện truyền đến, Trần thị lập tức lên tiếng, một lát sau, quả nhiên có một tiểu thái giám đi ra, truyền nàng đi vào.

“Thân mình Hoàng hậu nương nương khó chịu, đem mọi việc trong lục cung giao cho thiếp thân, thần thiếp thực sự sợ hãi, sợ làm sai cái gì.” Trần quý phi không nói đến chuyện tứ hoàng tử, thanh âm êm ái dịu dàng mà nói sang chuyện khác.

“Chỉ là chút việc đơn giản như đầu kim sợi chỉ, còn có thể phạm sai cái gì?” Thuần Đức đế xua tay, nhu nhu ấn đường.

Được những lời này, Trần quý phi lặng lẽ gợn lên một tia cười khẽ, nàng chỉ sợ Hoàng hậu đem đại quyền cho nàng là một cái bẫy, trước tiên thông báo cho Hoàng Thượng, để Thuần Đức đế biết, nàng cũng không có kinh nghiệm gì, tránh cho sau này có việc gì bất ngờ xảy ra, sẽ không phải nhận trách móc nặng nề.

“Thần thiếp không phải Hoàng Thượng, quản lý thiên hạ rộng lớn đều thành thạo như thế, chỉ mấy chuyện nho nhỏ như đầu kim sợi chỉ cũng sẽ khiến thần thiếp luống cuống tay chân.”Trần quý phi hờn dỗi nói.

Thuần Đức đế nghe vậy, không khỏi cười ra tiếng, “Nữ nhân a, đúng là không dùng được.” Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn không thích tiếp cận Hoàng hậu, bên cạnh những nữ tử nhu nhược này, hắn sẽ cảm thấy mình là một quân chủ chưởng khống thiên hạ, mà ở trước mặt Kỷ Chước, liền biến thành một hoàng tử trẻ tuổi yếu đuối vô năng trước kia.

Nhớ tới sự kiện năm đó, Duệ Tông muốn lướt quan hắn để phong Tiêu Thừa Quân làm hoàng thái tôn, Thuần Đức đế liền cảm thấy phẫn nộ mà không thể xuất ra, bây giờ, vất vả lắm mới có thể tự mình quyết định chọn ai làm Thái tử, thế mà từng bước từng bước lại gặp chuyện không may... Ngẫm nghĩ một hồi, Thuần Đức đế không khỏi đưa ánh mắt dời về phía Trần quý phi, chọn ai làm Thái tử, hiện giờ, cũng chỉ còn lại tam hoàng tử mà thôi.

Hoàng Thượng có thể nghĩ đến, văn võ trong triều tự nhiên cũng suy đoán ra, sau tứ hoàng tử, không có hoàng tử nào được sinh ra nữa, nay tuyển ai làm Thái tử, không thể nghi ngờ, chỉ còn một người là tam hoàng tử.

Trần quý phi cầm quyền, lập tức chiêu gọi các ngoại mệnh phụ từ tam phẩm trở lên trong kinh tiến cung, thông báo mọi việc cần chuẩn bị để phục vụ cho lễ tang của tứ hoàng tử, phút cuối cùng còn cố ý giữ hai vị thừa tướng phu nhân ở lại, cũng chính là Triệu gia Nhị phu nhân và mẫu thân của mình, Trần Lý thị.

“Lúc này không có người ngoài, bổn cung có một số việc muốn nói với hai vị phu nhân.” Trần quý phi mỉm cười nhìn bộ dáng kính cẩn của Triệu Nhị phu nhân, chậm rãi gợi lên khóe môi.

Triệu Nhị phu nhân mang sắc mặt tái nhợt mà rời khỏi cung Loan Nghi, trở lại phủ liền vội vàng tìm Triệu Đoan, “Tướng gia, Trần quý phi muốn cho tam hoàng tử cưới Kí Minh!”

Triệu Đoan nghe vậy, chén trà trong tay nhất thời rơi xuống, vỡ thành từng mảnh nhỏ nằm la liệt trên mặt đất.