An quốc công Lâu Kiến Du, tự Bá Tang, thân hình cao gầy, tướng mạo nho nhã, nhìn không giống võ tướng mà giống một văn thần hơn. Sau khi cười tủm tỉm tiễn bước Hoài Trung xong, Lâu Kiến Du liền vội vàng đi đến Chu Tước đường.

Thái Tông băng hà, Thái hậu đưa ấu tử của mình lên ngôi, thông qua đó nắm giữ triều chính, khiến triều cương đại loạn, phiên vương nổi lên bốn phía, đất nước suýt bị hủy diệt. Sau đó, Thế Tông hoàng đế lập quốc chiếu, Hoàng hậu nhất định phải là nam tử; một khi hoàng tử được lập là Thái tử, lập tức phải giao cho Hoàng hậu giáo dưỡng, không được cùng sinh mẫu thân cận. Hơn trăm năm đã trôi qua kể từ khi Thế Tông hoàng đế qua đời, quốc sách này vẫn được thi hành cho đến tận hiện nay, xác thực là có thể ổn định triều cương, chẳng qua, khi cái loại sự tình này rơi lên đầu chính mình, Lâu Cảnh không tài nào cao hứng nổi.

(ấu tử: con còn nhỏ; sinh mẫu: mẹ đẻ)

“… Thế tử An quốc công Lâu Cảnh, văn thao vũ lược, tướng mạo đoan chính, tứ hôn cùng Thái tử Tiêu Thừa Quân…” Lâu Cảnh nắm chặt một đoạn gấm màu vàng thêu ngũ thải long văn trong tay, nhất thời nói không ra lời.

(văn thao vũ lược: văn võ song toàn; ngũ thải long văn: hình như là thêu hình rồng 5 móng O_O”)

Lâu Kiến Du rất vừa lòng với biểu hiện của nhi tử, lạnh lùng nói: “Thánh chỉ đã hạ, đừng có làm mấy việc dư thừa nữa.”

“Phụ thân!” Lâu Cảnh chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm phảng phất như giếng cổ hồ sâu, bình tĩnh vô ba, “Vì cái gì?” Hắn tự nhận là mình cũng coi như cung kính hiếu nghĩa, chưa bao giờ ngỗ nghịch phụ thân, ngoài những năm kia theo tổ phụ ra ngoài đánh giặc, chỉ cần ở nhà, vô luận là nóng bức hay giá lạnh, chưa bao giờ hắn quên đến thỉnh an sớm chiều. Hôm nay phụ thân sai thị vệ đánh hắn, hắn vẫn luôn luôn tự hỏi, vì cái gì, vì cái gì mà phụ thân lại đối đãi với nhi tử của mình như vậy?

(bình tĩnh vô ba: yên lặng không có sóng)

“Hừ!” Lâu Kiến Du chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Thẳng đến khi trăng lên cao, Cao Nghĩa mới trở về, nghe thấy thánh chỉ đã đến vào chiều nay, vẻ mặt không dấu nổi sự ngạc nhiên, tại sao lại nhanh như vậy?

Lâu Cảnh tiếp nhận mấy phong thư hồi âm Cao Nghĩa mang đến, “Ngày mai ngươi đến thôn trang điều hai cao thủ lại đây.” Sự tình còn nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng tượng, Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, có nghĩa là không còn đường cứu vãn, phụ thân lại tuyệt không thương tiếc hắn, có thêm vài người ở bên tay, so ra vẫn tốt hơn.

“Vâng.” Cao Nghĩa lên tiếng, gương mặt cương nghị cũng nhịn không được mà hiện ra vẻ lo lắng, “Thế tử, về sau phải làm như thế nào?”

“Còn có thể làm như thế nào?” Lâu Cảnh buông thư tín trong tay, nhắm mắt lại, khi đôi mắt mở ra lần nữa thì đã mang theo ý cười, “Hai mươi tháng tám đặt lễ nạp thái, hai ngày đầu tháng chín thành thân, Hoàng Thượng đã sốt ruột như thế, làm thần tử tự nhiên nên cùng Hoàng Thượng phân ưu.”

(nạp thái: lễ chạm ngõ)

“Thế tử…” Tầm Hạ lo lắng kêu lên một tiếng, thầm nghĩ có phải thế tử đã tức đến hồ đồ rồi không.

Cao Nghĩa biết, thế tử lộ ra vẻ mặt này tức là đã có tính toán, liền an tâm mà lui xuống. Tầm Hạ sợ đêm nay thế tử sẽ phát sốt liền đuổi gã sai vặt trực đêm, chính mình nghỉ ở gian ngoài. Chu Tước đường yên tĩnh trở lại, gió đêm thổi qua rừng trúc trong viện tất tất tác tác, tựa như thanh âm gió lớn thổi qua cỏ khô trên đại mạc, làm cho lòng người sinh ra vài phần thê lương.

Lâu Cảnh nhìn vầng trăng xa xa ngoài cửa sổ, cố gắng hồi tưởng lại xem Thái tử có bộ dáng như thế nào. Mười một tuổi hắn đã theo tổ phụ ra chiến trường. Hai năm trước tổ phụ chết trận, hắn mới trở về kinh thành giữ đạo hiếu. Thái tử lại kết giao rất ít huân quý tử đệ, vụ săn bắn vào mùa thu năm ngoái cũng cáo ốm không đi. Thế nên, ấn tượng về Thái tử trong đầu hắn vẫn dừng lại ở hình ảnh một đứa trẻ có gương mặt nhỏ nhắn, lạnh lùng, mặc y bào màu vàng hơi đỏ.

(huân quý tử đệ: con cháu nhà quyền quý, quan lại; y bào: chắc là áo khoác ngoài =_+)

Đêm yên tĩnh, ánh trăng lạnh như nước đổ xuống mái ngói đỏ lưu ly, càng làm nổi bật lên nét tịch liêu của hoàng cung.

Đông Cung, điện Sùng Nhân.

“Lâu Cảnh bị đánh sao?” Bàn tay thon dài niết mảnh giấy trong tay, một góc ống tay áo màu vàng hơi đỏ lộ ra trước ánh trăng, thanh âm trầm ổn dễ nghe không mang theo hỉ nộ, đây chính là chủ nhân của Đông Cung —— Thái tử Tiêu Thừa Quân.

“Vâng”, một nho sinh khoanh tay đứng bên cạnh, cung kính đáp: “An quốc công giấu diếm việc này, có lẽ Hoàng Thượng còn chưa biết.”

Tiêu Thừa Quân hơi hơi vuốt cằm, đưa mảnh giấy đến gần ngọn nến, chỉ thoáng chốc, mảnh giấy trắng đã bị lửa cắn nuốt hầu như không còn.

“Điện hạ, nếu thế tử bất mãn với cuộc hôn nhân này, để hắn tiến vào Đông cung, chỉ sợ là…” Trong giọng nói tràn đầy lo lắng cùng do dự, Hoàng hậu cùng Thái tử phi, từ trước đến nay không có ai là đích tử của nhà công hầu, huống chi, phủ An quốc công chính là trâm anh thế gia, hoàn toàn bất đồng với những thành viên quan lại, huân quý thế gia không có lý tưởng bình thường, cưới thế tử của An quốc công chính là chặt đứt trụ cột của triều đình trong tương lai, tại sao Hoàng Thượng lại có thể đưa ra một quyết định hồ đồ như vậy?

(trâm anh thế gia: trâm anh: chỉ dòng dõi quyền quý, cao sang -> thuộc dòng dõi, gia đình có thế lực, địa vị cao sang, quyền quý, gia tộc, có nhiều người làm quan to)

Chậm rãi dựa người về phía sau, Tiêu Thừa Quân không có ý tứ muốn nói tiếp, tựa hồ như đang chờ đoạn dưới, lại tựa hồ như không hề có hứng thú.

Người đang nói chuyện thấy Thái tử không nói gì, đành phải kiên trì nói tiếp: “Mặc dù Lâu gia rất hiển hách nhưng con nối dòng lại đơn bạc, cũng không mang đến nhiều trợ giúp cho Thái tử. Vả lại, thế tử của An quốc công là do lão An quốc công tự mình giáo dưỡng, là người đứng đầu cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung năm ngoái, được Hoàng Thượng phong thưởng là Trung lang tướng Vũ Lâm Quân, cấp bậc tứ phẩm, không một ai trong đám con cháu thế gia, quan lại quyền quý sánh bằng, là một thiếu niên anh tài hiếm có…” Đem một người tài hoa như vậy giam trong hậu cung chật hẹp là thập phần đáng tiếc, hơn nữa, còn có thể lưu lại tai họa ngầm rất nguy hiểm.

“Vô phương.” Tiêu Thừa Quân nâng tay, đánh gãy lo lắng khuyên bảo của thủ hạ, nếu phụ hậu đã muốn y cưới Lâu Cảnh, tự nhiên là có đạo lý, huống hồ thánh chỉ đã hạ, nhiều lời nữa cũng vô ích.

Ngày hôm sau, Cao Nghĩa đến thôn trang ngoài kinh thành một chuyến, khi trở về mang theo hai nam tử có sắc mặt lạnh lùng.

“Đây là Vân Thất và Vân Bát. Vân Thất có sở trường trị ngoại thương, Vân Bát có sở trường thu thập tin tức.” Cao Nghĩa chỉ vào hai hắc y nhân đang quỳ trên mặt đất, đây là hai trong số mười sáu ám vệ U Vân mà lão quốc công gia lưu lại cho tôn tử. (cháu trai)

Lâu Cảnh gật gật đầu, mười sáu tử sĩ này là tinh binh trong tay tổ phụ, ngay cả phụ thân cũng không biết đến sự tồn tại của họ, ngày thường hắn cũng luyến tiếc vận dụng, “Ta gọi hai ngươi đến đây là để đề phòng vạn nhất, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được phép ra tay.”

Hôm nay đã là ngày mười bảy tháng tám, hôn lễ được định vào hai ngày đầu tháng chín. Không biết Khâm thiên giám tính toán như thế nào mà định ngày gần đến vậy, làm phủ An quốc công vội đến người ngã ngựa đổ suốt mấy hôm nay. Còn nơi ở của thế tử – Chu Tước đường thì vẫn vắng vắng vẻ vẻ, chỉ thấy thủ vệ được điều tới đông hơn, canh gác rất cẩn mật.

Lâu Cảnh được Vân Thất trị thương, ngoại thương dần dần chuyển biến tốt, tuy nhiên thời gian lại quá ngắn, sợ là chờ đến ngày đại điển thì cũng chỉ có thể dưỡng tốt ba thành mà thôi. Từ ngày bị giáo huấn, An quốc công phu nhân Ngụy thị cũng không dám trêu chọc đến Lâu Cảnh nữa, mà ngược lại, mỗi ngày còn phái người đưa tặng thuốc bổ linh tinh như nhung hươu, nhân sâm… Mấy ngày nay Lâu Cảnh vội vàng tìm hiểu tin tức, tạm thời cũng không có thời gian để ý tới nàng.

“Thế tử!” Cao Nghĩa đi tới, biểu tình có phần quái dị, “Thuộc hạ nhìn thấy Minh thiếu gia đang trèo tường.”

“Triệu Hi?” Đang nằm trên giường đọc sách, Lâu Cảnh nhướng mày, “Mang hắn vào đây.”

Không lâu sau, Lâu Cảnh nghe thấy thanh âm thiếu niên réo rắt như chuông bạc, “Thị vệ nhà người thật sự là càng ngày càng thô lỗ, tốt nhất là nên cho bọn họ đi theo ta đọc sách hai năm.”

“Thị vệ của ta không biết chữ, nếu để bọn họ đi theo ngươi đọc sách thì chỉ sợ là sẽ bôi nhọ cái thanh danh Triệu giải nguyên của ngươi thôi.” Lâu Cảnh liếc xéo người mới đến một cái, hai tay vội vàng chỉnh lý lại y bào trên người, trong mắt cũng nhiễm thêm ý cười. Thoạt nhìn thoáng qua, người mới đến chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, mặt mày thanh tú, mang theo dáng vẻ đặc biệt của văn nhân trí thức Giang Nam, “Ngươi vào kinh đã bao lâu rồi? Sao không gửi thư báo tin cho ta biết?”

Triệu gia là quan lại thế gia, nhị bá phụ của Triệu Hi là Tả tướng đương triều Triệu Đoan. Theo lý thuyết thì con cháu thế gia của hai nhà quan văn, võ thường không hay xuất hiện cùng nhau, nhưng Triệu Hi là một người đặc biệt, từ nhỏ đọc sách thánh hiền, bộ dạng cũng rất nhã nhặn nhưng tính cách lại vô cùng hiếu động hoạt bát. Lúc bé Triệu Hi theo bá phụ đến kinh thành đọc sách, tình cờ gặp gỡ Lâu Cảnh, mới gặp nhau lần đầu mà như quen nhau đã lâu, chỉ cần Lâu Cảnh ở kinh thành là sẽ chạy đến tìm hắn.

(bá phụ: anh của bố, bác)

Hai năm trước Triệu Hi trở về Giang Nam dốc lòng đọc sách, sau đó tham gia thi hương, mười bốn tuổi đã chiếm được giải nguyên. Ở trong nhà, Triệu Hi xếp thứ chín, phía trước còn có tám đường huynh, nhưng không một ai có thể so được với hắn, người trong nhà rất cao hứng, tổ phụ lấy tự cho hắn là “Kí Minh”.

(đường huynh: anh họ)

“Hừ, gia gia (ông) để ta tới đây tham gia thi Hội vào năm sau, nói ta ở nhà làm hắn đau đầu, vốn định cho ngươi niềm vui bất ngờ, ai dè vừa mới vào kinh đã nghe tin ngươi phải gả cho Thái tử!” Triệu Hi vén vạt áo lên ngồi xuống giường, tiếp nhận chén trà Ánh Thu đưa đến, hai ba ngụm cạn sạch, cười nói: “Đa tạ tỷ tỷ, thỉnh cầu lại cho ta một chén nữa.”

Ánh Thu lấy khăn che miệng cười, lại rót cho hắn một chén trà.

Triệu Hi cầm chén, không uống cũng không nói lời nào, tỏ ra hứng thú dạt dào mà nhìn người trên giường, như thể kiểm tra các vết thương trên người Lâu Cảnh trong mấy ngày qua.

Lâu Cảnh nâng nâng cằm, Cao Nghĩa và Ánh Thu lập tức thức thời mà lui ra ngoài.

“Ta có đưa bái thiếp đến đây nhưng lại bị An quốc công từ chối.” Lúc này Triệu Hi mới thu hồi sắc mặt vui sướng khi người khác gặp họa, nhíu mày nói, “An quốc công giam lỏng ngươi sao?”

An quốc công nói thế tử không ở trong phủ, hắn liền đi Bắc Nha, kết quả Tả thống lĩnh Vũ Lâm Quân nói vài ngày nay Lâu Cảnh không đến đây. Triệu Hi lập tức ý thức được sự tình có chút không ổn, cho nên đơn giản là trèo tường lẻn vào Chu Tước đường.

Lâu Cảnh buông quyển sách trên tay, chậm rãi thay đổi tư thế nằm úp sấp, “Xem như vậy đi.”

Triệu Hi nhìn bộ dáng mặc kệ, không sao cả của Lâu Cảnh, nhất thời giận run cả người: “Vậy ngươi cứ ngoan ngoãn chuẩn bị gả đi đấy hả?”

Triệu Hi vẫn luôn không rõ vì sao An quốc công lại không thích Lâu Cảnh, nhưng qua nhiều năm như vậy cũng không thấy Lâu Cảnh ăn cái gì thiệt thòi bao giờ, sao lúc này lại dễ dàng ngậm đắng mà để yên như vậy?

“Ngay cả xuống giường ta cũng không đi được, còn có thể như thế nào?” Lâu Cảnh lười biếng ngáp một cái, “Gả đến Đông Cung cũng không tồi, ít nhất là không cần phải đi đánh giặc, về sau phụ thân thấy ta còn phải dập đầu đấy.”

“Ngươi…” Triệu Hi tức giận đến mức nhảy dựng lên, “Hiện giờ quý phi được chuyên sủng, Thái tử suy thoái. Ngươi cho là khi ngươi được gả đến Đông cung thì sẽ có được bao nhiêu ngày sống yên ổn hả? Nếu Thái tử và Hoàng Thượng giống nhau, đều không thích nam sắc thì ngươi làm thế nào?”

Lâu Cảnh lẳng lặng mà nhìn người đang tức giận nhảy lên nhảy xuống, chậm rãi nở nụ cười: “Triệu Cửu, ta có một bằng hữu như ngươi, cho dù bị phụ thân đánh chết cũng đáng.” Mặc dù tính tình của hắn và Triệu Hi giống nhau, đều không đem hoàng gia để vào mắt, nhưng người chỉ vì Lâu Cảnh hắn mà suy xét và lo lắng như vậy, phỏng chừng chỉ có một mình Triệu Hi mà thôi.

“Phi!” Triệu Hi mắng hắn một hơi: “Thật đúng là hoàng đế không vội, thái giám đã chết vì sốt ruột mà! Bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn nói mấy lời nhảm nhí này hả?”

Lâu Cảnh thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói: “Chuyện này Hoàng Thượng đã hạ chỉ, dù ta có bản lĩnh thông thiên đến đâu cũng không có khả năng yêu cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, huống hồ…. Ngươi đã nghe qua chuyện của Tĩnh Nam Hoàng hậu chưa?”

“Hoàng Thượng tựa hồ cố ý triệu nam hậu về kinh thành.” Triệu Hi nói tới đây cũng nhịn không được đè thấp thanh âm. Hắn vốn là thiên tài của gia tộc, được nhị bá phụ rất coi trọng nên mới đem bí văn trong triều nói cho hắn biết.

(bí văn: loại bí mật giữ kín, không công khai)

Lâu Cảnh gật gật đầu, trầm ngâm một khắc mới nói: “Ta nghe nói, cưới ta làm Thái tử phi là ý của Hoàng hậu.”

“A!” Triệu Hi nhịn không được kinh hô ra tiếng, Hoàng hậu là con trai của Tĩnh Nam hầu. Tĩnh Nam hầu thủ vùng Đông Nam nhiều năm nay, chiến công hiển hách. Nay Hoàng Thượng triệu hắn hồi kinh, kì thực là muốn thu lại binh quyền của hắn, như vậy, chuyện nạp Thái tử phi chính là để trấn an Hoàng hậu. Nhưng tại sao Hoàng hậu lại không nhân cơ hội này để tranh thủ thêm nhiều lợi ích cho gia tộc mình mà ngược lại, muốn Thái tử cưới Lâu Cảnh, một người không dễ ở chung. Đây là vì sao, vì sao a?

Lâu Cảnh không để ý đến nét mặt đầy kinh ngạc của Triệu Hi mà hỏi một sự kiện khác: “Tả tướng có ấn tượng như thế nào đối với Thái tử?”

Triệu Hi trừng mắt nhìn, trong ấn tượng của hắn, bá phụ cũng không đánh giá Thái tử quá cao. Thái tử vẫn luôn quy củ một cách máy móc, chưa từng chủ động kết giao với người nào, “Ngươi cảm thấy Thái tử có vấn đề?”

Lâu Cảnh dở khóc dở cười gõ gõ đầu Triệu Hi: “Sớm hay muộn ta cũng có ngày bị miệng ngươi hại chết!” Thái tử có vấn đề, lời như thế này mà cũng dám tùy tiện nói ra sao?